Nè! Yêu...là gì?
Chương 2 : Vì cô ta:::cậu có thể giết tôi?
“Ha! Mày bảo tao… Đi xin lỗi cô ta?”
Cổ họng cô cười khan ra một tiếng, đôi đồng tử nâu đen từ từ chuyển đậm dần.
Bắt cô đi xin lỗi cô ta? Khác nào kẻ không có ăn trộm, lại bị ép buộc mà nói “Tôi là ăn cướp?”.
“Đúng! Mọi chuyện xảy ra, tao đều sẽ bỏ qua. Chỉ cần mày… Thành tâm xin lỗi Gia Vy một tiếng!”
Cậu tựa người vào lan can, mắt khẽ ngước lên trời.
“Thành tâm? Trước giờ tao chưa từng thiếu sự thành tâm. Chỉ là nếu như để đổi lấy sự thương hại từ mày mà phải cúi đầu trước con đấy, hết thảy tao đều không cam!”
Người ta thường nói bị người thân yêu đả cho một vết thương chí mạng, vết thương ấy dù cạn dù sâu cũng sẽ khiến cho ta muốn vùng lên phản kháng. Tình trạng của Hạ My bây giờ thì chính là như vậy. Khóc đến khô hốc mắt rồi, chỉ muốn đối đãi lại với anh bằng một nụ cười thật “tử tế”.
“Cô ấy không đỗ lỗi cho mày, tao tin cô ấy!”
“Vậy được! Từ giờ mày cứ toàn lòng mà tin lấy tin để tâm can bảo bối của đời mày đi. Từ nay tao… Không cần người anh em như mày nữa!”
Không cần? Cô vừa nói không cần anh nữa?
Chân mày Tuấn Anh khẽ chau nhanh trong một khắc, tiến tới túm chặt lấy tay cô:
“Cô ấy vì mày mà tổn thương. Mày phải theo tao, mau đi xin lỗi cô ấy!”
“Tuấn Anh! Mày điên rồi, thả tao ra!”
“Đi! Chúng ta cùng đi tới bệnh viện!”
“Đau!”
Thứ nước nóng ấm rơi khẽ lên tay anh. Cô cố vùng vằng ra khỏi con người hung tợn đang đứng ngay trước mắt ấy.
Tựa như đang nhìn, nhưng lại nhìn một người xa lạ. Tuấn Anh mà cô biết, người con trai mà cô thích, tuyệt đối sẽ không dùng vũ lực làm đau cô.
“Khuynh! Mày thay đổi rồi! Mày hôm nay, lại vì nghe lời cô ta mà dùng vũ lực với tao?”
Hạ My đưa lên phần cổ tay bị anh nắm đến tím đỏ, lau nhanh đi nước mắt.
Nhưng anh ngược lại không áy náy, lại còn nổi giận, đẩy cô về phía sau:
“Im đi! Tao không cho phép mày nói xấu cô ấy!”
______Xoảng!______
Tiếng ma sát trong không khí vang động đến chói tai.
Nghe mấy đứa lớp anh nói, ở sân thượng này có một đoạn hành lang không chắc chắn. Hôm trước có mấy đứa làm gãy một đoạn, liền sợ bị phạt mà đem keo dán nối dính lại tạm thời.
“Tuấn… ” Hạ My mở to mắt, thân ảnh nhỏ từ tốn rơi xuống khỏi lan can, nhẹ nhàng tựa như một phiến lá.
Cậu lao mình về phía trước, điên dại thét lên:
“HẠ MY!”
Nhưng có gọi tên cô lớn hơn cũng không còn kịp nữa, thân thể nhỏ bé ấy đã rơi rồi.
Mồ hôi anh lả tả, nơi đang đứng… Là tầng ba!
_____________________________________________
Các Baoboi ơi nam9 sắp xuất hiện rồi🙆🏻
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!