Bảo Bối Em Đừng Mong Chạy Thoát - Chương 138: Đại Kết Cục (1.2)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
96


Bảo Bối Em Đừng Mong Chạy Thoát


Chương 138: Đại Kết Cục (1.2)


Ngày đó, sau khi kết thúc cuộc họp hội đồng quản trị, ngồi trong phòng làm việc của Tổng giám đốc, Tình Tình chẳng có lấy nửa điểm kiêu ngạo, nếu như có thể, cô nhất định sẽ nhảy lầu tử tự.

Nhưng cô không làm được.

“Chỉ có một biện pháp.” Ngồi ở một bên chính là em trai Thẩm Diệu Dương ngược lại rất tỉnh táo.

“Biện pháp gì?” Tình Tình đưa đôi mắt mờ mịt nhìn em trai, cậu có biện pháp? Tại sao không nói sớm một chút.

Thẩm Diệu Dương như có điều suy nghĩ, cau mi lại, trên mặt lộ ra nét mặt nghiêm túc, nhìn Tình Tình thật lâu, sau đó nói ra ba chữ, “Mộ Dung Trần.”

Người đàn ông này, không thể nào thấy chị chết mà không cứu, chỉ cần chị chịu mở miệng, tất cả mọi chuyện sẽ xong, nói không chừng, không chỉ hai tỷ, muốn Mộ Dung Trần đưa vài tỷ nữa cho cô, anh cũng im lặng dâng tất cả.

Dù sao quan hệ giữa bọn họ không phải là quan hệ tầm thường.

Tình Tình cho là mình nghe lầm, miệng khẽ run rẩy, muốn nói nhưng không biết phải nói gì, chỉ có mở thật to giống như gặp quỷ, nhìn chằm chằm Thẩm Diệu Dương.

Cô không hiểu vì sao em trai mình lại kêu mình đến gặp anh ta, em trai cô phải phân biệt rõ ràng chứ, giữa anh ta và cô đã không còn quan hệ gì nữa rồi, làm sao anh ta có thể giúp cô?

Lại nói, dù là anh nguyện ý, nhưng anh ta chưa bao giờ chịu làm ăn thiệt thòi, chứ đừng nói đến chuyện giúp vợ trước trả nợ, nhất định anh ta sẽ đòi điều kiện.

“Chị, vì nhà họ Tiết, vì Duệ Duệ, em tin cuối cùng chỉ có thể tìm anh rể nhờ anh ấy giúp đỡ mà thôi.” giọng của Thẩm Diệu Dương giống như đang nói…, chỉ cần là Mộ Dung Trần chịu ra mặt, vấn đề khó khăn trước mắt không phải là vấn đề lớn, cậu có thể cảm nhận được điều đó, nhưng với Tình Tình thì đó là vì cậu không liên quan đến chuyện này mới nói thế, giống như cậu đang muốn đem cô bán đi?

“Chị không muốn cầu xin anh ta. Nếu như chị chấp nhận cầu xin Mộ Dung Trần, chị thà bị. . . . . .” Cô thà bị cái gì? Cô thật không nghĩ ra biện pháp khác.

Mộ Dung Trần sao? Chẳng lẽ cô đã đi đến đường cùng rồi sao, cần phải mở lời với anh ta sao?

Nhưng hai năm trước, cô ở San Francisco, đã từng hung hăng hầm hừ với anh, cô không thương anh, cô không yêu anh, cô muốn tự do, cô muốn ly hôn, mà anh cũng đã giúp cô toại nguyện, thỏa mãn yêu cầu của cô.

Hiện tại cô lấy thân phận gì để nhờ anh giúp đỡ đâu? Con trai sao? Căn bản anh cũng chưa biết giữa cô và anh có một đứa con trai.

Mà cô không thể đem con trai mình ra làm cái cớ uy hiếp anh.

“Chị, như thế nào. Anh ấy là ba của Duệ Duệ, em tin anh ấy sẽ không để cho con trai mình mất thể diện đâu, nếu không em sẽ giúp chị hẹn trước với anh ấy?” Thẩm Diệu Dương nhìn Tình Tình nói.

“Không cần, chị biết phải làm thế nào.” Tình Tình nhanh chóng cử tuyệt đề nghị của em trai. Nói giỡn, nếu như để em trai liên lạc với anh ta, chắc chắn cậu ta sẽ nói chuyện đứa bé của cô cho anh ta biết.

Cho nên, suy đi nghĩ lại cả một buổi tối, Tình Tình rốt cuộc vẫn quyết định tìm đến nói chuyện với Mộ Dung Trần. Cô không thể trơ mắt nhìn tâm huyết cả đời của ba mình bị hủy đi, hơn nữa hiện tại công ty ấy là của cô và con trai thì càng không thể!

Tại sao cô có thể để con trai của mình dính líu đến pháp luật, khiến công ty đóng cửa, tiếng xấu sẽ mãi sau lưng? Cho nên, lần này cô không thể ít kỷ vì mình, mà phải nghĩ cho con trai.

Nhưng cô đã cố xây dựng vách tường thành lâu như thế, tại sao cũng chưa tìm được bước đi cửa của anh? Có phải cô nên gọi điện hẹn trước với anh hay không?

Lấy thân phận của anh, không phải muốn gặp là gặp được? Cô đã có lần đến đây tìm anh, cũng biết không phải muốn gặp anh là có thể gặp.

Trước kia cô là vợ của anh, là con dâu nhà Mộ Dung, có thể danh chánh ngôn thuận đi lên, nhưng bây giờ, chỉ là một Tiết Tình Tình nhỏ bé, cô làm sao có thể gặp anh?

Không được, nếu đã có dũng khí đến nơi này, tại sao có thể không đi lên đây? Về phần muốn nói thế nào, chờ gặp được anh hả tính?

Một cơn gió rét lạnh thổi qua, Tình Tình lần nữa hít một hơi thật sâu, sau đó xoay người, lần nữa đi về phía cánh cửa lớn.

Hình ảnh nơi đây vẫn còn bên cạnh cô, không biết phải làm thế nào mới được gặp anh, hơn nữa đi đến đải sảnh nhất định sẽ có người ngăn cô lại, cho nên, cô vừa vào cửa liền đi thẳng đến chỗ tiếp tân.

Còn chưa đi đến, một cô gái trong quầy tiếp tân đã lên tiếng chào hỏi, cô ấy nhiệt tình lên tiếng: “Tiểu thư, cô cần giúp gì ạ?” Xem ra không chỉ hôm nay, mà vì mấy ngày trước Tình Tình cũng đứng trước đải sảnh nên ai cũng nhận ra.

“Phiền toái , tôi. . . . . . tôi tìm, tổng giám đốc Mộ Dung Trần.” Tình Tình khắc chế khẩn trương trong lòng. Sợ cái gì, cũng chỉ là một người đàn ông mà thôi, cũng không phải là đi xuống Địa ngục.

“Muốn gặp tổng giám đốc thì phải hẹn trước, xin hỏi cô có hẹn trước không ạ?” Một cô gái ở Đại Sảnh mang theo nụ cười nghề nghiệp đứng ra chào hỏi.

“Thật xin lỗi. . . . . . Không có.” Cô cũng biết, không thể nào dễ dàng gặp anh như thế, hay là hôm nào trở về? Còn không dứt khoát ở chỗ này chờ đến lúc anh hết giờ làm? Hoặc là đi nhà Mộ Dung tìm anh? Từng suy nghĩ thoáng qua trong đầu Tình Tình, hôm nay không được gặp anh, đoán chừng cô cũng chẳng có dũng khí trở lại đây lần nữa, chứ đừng nói là đến nhà Mộ Dung tìm anh.

“Này thật ngại quá, vậy thì tôi không thể an bài cho cô vào gặp Tổng giám đốc” Cô gái ở đại Sảnh khách khí nói xin lỗi. Coi như vị tiểu thư này dáng dấp xinh đẹp, phong cách khá hơn nữa, nhưng cũng chẳng thể làm ngơ cho cô đi gặp tổng giám đốc, nhất là người ở lầu 42 tình tình chẳng tốt gì cả, rất dễ nổi nóng, phóng hỏa đốt người. Chẳng ai dám động vào anh!

Nghe các tiền bối nói, trước kia tổng giám đốc không phải là người như thế, không biết vì sao hai năm qua thay đổi rất nhiều.

“Tôi có quen biết với anh ta, làm phiền cô. . . . . .” Tình Tình đang muốn đem tên mình báo cáo, cô gái ở đại sảnh đột nhiên cắt đứng lời cô, mắt tinh nhìn người đang đứng ở cửa, vội vàng hô: “thư ký Chương?”

Một người đàn ông đeo kính, dáng người cao và gầy đang đi về phía thang máy, nghe tiếng gọi liền quay đầu lại: “Chuyện gì?”

“Vị tiểu thư này nói là có quen với tổng giám đốc Bộ tài chính, nói có chuyện muốn tìm tổng giám đốc.”

“Hả?” thư ký Chương giương mắt kính lên nhìn, đánh giá cô gái trước mắt.

Đầu tiên nhìn là mắt của thư ký Chương tỏa sáng, cảm giác như ông vừa gặp cô gái nhỏ bước ra từ trong mộng.

Da trắng như tuyết, mắt đen lái như nước, môi đỏ như hoa, tóc đen như mực, mày liễu cong vút, còn có phong cách thanh nhã. . . . . . Quả thật chính là một tiên nữ hạ phàm xuống cho đàn ông ngắm nghía.

Đồ công sở ưu nhã, không nhìn xa xỉ, khiến cả người nhẹ nhàng khoan khoái.

“Thật là một mỹ nữ, xinh đẹp như đóa hoa; gặp gỡ bất ngờ, tôi tình nguyện yêu thích!” thư ký Chương kìm lòng không được, tự lẩm bẩm.

Ánh mắt say mê nhìn người đẹp có vẻ bối rối, nhưng anh cứ nhìn chằm chằm vào đối phương, cũng làm cho nhân viên quầy tiếp tân cười trộm.

Ở đại học A, bí thư Chương cũng được gọi là Chương tài tử, nhưng chính vẻ mặt u sầu và cách làm việc chậm chạp của ông, thường bị tổng giám đốc bộ phận tài chính chỉnh sữa, chuyện này đã không phải là chuyện mới mẻ của công ty.

“Tiểu thư xin hỏi họ gì? Cô tìm tổng giám đốc cho chuyện gì sao?” Chương tài tử nói ra sự hâm mộ trong lòng. Anh đã làm việc bên cạnh tổng giám đốc hai năm rồi, chưa từng gặp qua cô gái nào tới tìm anh, hôm nay cô gái này không biết có quan hệ gì với anh ta?

“Ừ, tôi họ Tiết, tôi tìm Mộ Dung Trần. . . . . .” Tình Tình cũng là kinh ngạc nhìn người đàn ông lịch sự trước mắt, mới vừa rồi ở đại sảnh cô gái kia gọi ông là thư ký Chương? Cô nhớ trước kia thư ký của Mô Dung Trần là một cô gái họ Lam, rất xinh đẹp nhưng thái độ rất cao ngạo, vậy là sao?

“Tổng giám đốc, tôi lập tức liền đi lên. A, đúng rồi, có một vị gọi là Tiết tiểu thư muốn tìm ngài. . . . . . A, được, tôi hiểu rồi.” Thư ký Chương còn chưa kịp nghe Tình Tình nói xong điện thoại của anh đã vang lên, sau đó, lại đưa về phía cô ánh mắt khó hiểu, thế nhưng quên hết tất cả dắt tay của cô, “Cùng tôi đi lên lầu, tổng giám đốc muốn gặp cô.”

À? Anh đã nói không muốn nhìn thấy cô rồi kia mà? Tình Tình lập tức bối rối, cho đến khi đi vào thang máy mới nhớ tới tay mình đang bị người ta nắm chặt, mặt thư ký Chương đỏ ửng, lập tức thu hồi tay lại.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN