Sắc Đẹp Khó Cưỡng - Quyển 1 - Chương 29: Ai chọc tức anh , anh cứ tìm kẻ đó đi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
230


Sắc Đẹp Khó Cưỡng


Quyển 1 - Chương 29: Ai chọc tức anh , anh cứ tìm kẻ đó đi


Hứa Tình Thâm kêu rên lên thành tiếng. Tưởng Viễn Chu ở trong bóng tối bắt được môi của cô, “tôi tức giận cái gì ?”

“trong lòng ngài so với tôi rõ ràng hơn.”

Tưởng Viễn Chu nắm lấy cổ tay của cô, kéo cô đi vào trong nhà, bước chân Hứa Tình Thâm lảo đảo cùng anh đi lên lầu. Bước vào phòng ngủ chính, Tưởng Viễn Chu lại bật hết toàn bộ đèn trong căn phòng lên.

Hứa Tình Thâm khẽ che mắt lại. Tưởng Viễn Chu từng bước tiến đến gần, cô vẫn đứng im ở tại chỗ không hề lui về phía sau. Tưởng Viễn Chu nắm bả vai của cô ấn xuống giường lớn ở bên cạnh.

Một tay người đàn ông chống ở bên gò má của Hứa Tình Thâm, tay còn lại đặt trên cần cổ, thong thả ung dung cởi ra từng nút áo, “có phải em cảm thấy bản thân mình rất thông minh không ?”

Hứa Tình Thâm giơ hai tay lên, “tôi sai rồi được chưa ? Tôi không nên nói thật.”

Tưởng Viễn Chu nhẹ gật đầu, da thịt màu đồng cổ quyến rũ từng chút một lộ ra theo đầu ngón tay của anh, “nếu em cảm thấy em có thể nhìn thấu được tôi, vậy em cứ dứt khoát nhìn tôi thật kỹ một lần đi.”

“Tưởng tiên sinh, chuyện của Vạn tiểu thư và Phương Thịnh không có liên quan gì đến tôi cả……”

Bây giờ Tưởng Viễn Chu không muốn nghe thấy tên của hai người kia nữa, anh bắt đầu ra tay lôi kéo quần áo của cô.

Tựa như vật sở hữu của mình đột nhiên lại lọt vào tay kẻ khác, nếu nói không tức giận, đó là chuyện không thể nào.

Hai tay Hứa Tình Thâm che ở trước ngực, “Tưởng tiên sinh, tôi cũng không phải là cái thùng để anh trút giận. Nếu anh cứ làm như vậy, tôi có thể kêu người đấy.”

“kêu người ?”Tưởng Viễn Chu tựa như vừa nghe được một chuyện lạ lùng mới mẻ, khóe miệng anh cong lên. Trong bầu không khí như vậy, tràn ngập ám muội, nếu cô thật sự dám kêu người, anh liền bội phục cô luôn.

“dưới lầu còn có người, nếu em dám kêu, kêu thử một chút nghe xem nào ?”

Tưởng Viễn Chu nói xong, bàn tay đặt trên thắt lưng của cô, đầu ngón tay theo vạt áo chui vào. Hứa Tình Thâm liền cao giọng hét lên, “a, cứu mạng a ——”

Bàn tay của người đàn ông khựng lại trong chốc lát, không ngờ rằng cô thật sự có thể kêu lên.

Hứa Tình Thâm nhân cơ hội này lập tức đè lại cổ tay của anh, “Tưởng tiên sinh, tôi chỉ là một bác sĩ nhỏ bé, không giống như ngài, có uy tín danh dự. Ngài bình thường là một người rất nghiêm túc nha, có vài âm thanh tốt nhất đừng để cho người khác nghe thấy.”

Ánh mắt của Tưởng Viễn Chu cố định trên cái miệng nhỏ nhắn đang liến thoắng của cô, “tôi còn thật sự không tin.”

Hứa Tình Thâm dù sao cũng là con gái, da mặt còn có thể dày hơn anh sao ?

Hai người lôi lôi kéo kéo. Hứa Tình Thâm trên phương diện thể lực đương nhiên không phải là đối thủ của Tưởng Viễn Chu. Người đàn ông cởi áo vest xuống, trên người chỉ còn chừa lại một chiếc áo sơ mi trắng. Lồng ngực gợi cảm phơi bày ra ngoài, hạt nút cuối cùng còn chưa cởi ra, một luồng hơi thở mê loạn phả thẳng vào mặt.   Mà còn cô, cũng không hề tốt hơn chút nào, toàn thân cũng chỉ còn dư lại chiếc áo len mắc ở trên vai. Tưởng Viễn Chu đè ép cô vào trong giường lớn, nhẹ thở hổn hển, “kêu một lần nữa.”

Trong lòng Hứa Tình Thâm không tình nguyện. Mặc dù cô không bài xích chuyện giường chiếu nam nữ, nhưng lửa nóng mà Tưởng Viễn Chu đốt lên lúc này lại khiến cô vô cùng không thoải mái.

“Tưởng tiên sinh, nếu không tôi bày cho anh cách này nhé. Anh bắt Phương Thịnh về, hành hạ anh ta một trận, chẳng phải cơn giận gì cũng đều có thể tiêu tan sao ?”

Tưởng Viễn Chu bắt đầu dùng sức cắn trên người cô. Sự giãy giụa của Hứa Tình Thâm càng rõ ràng hơn, đã dùng tới cả hai tay hai chân. Người đàn ông bấm vào hông của cô kéo về phía mình.

Hai người rất nhanh liền quấn vào nhau. Tấm chăn dưới người lộ rõ vẻ xốc xếch, từng đường một nhăn nhúm không chịu nổi sức nặng……

Hứa Tình Thâm không chịu đựng được sức lực mạnh mẽ kia, lại hết lần này tới lần khác không nuốt nổi lấy một hơi, cô cất giọng uyển chuyển khàn khàn, “a ——”

Tưởng Viễn Chu dừng lại, lồng ngực phập phồng thở dốc, anh thả chậm động tác. Hứa Tình Thâm vẫn nhìn chằm chằm mặt của anh không chớp mắt, cô chính là cố ý, “a, a ——”

Âm thanh dần dần cao vút lên, hoàn toàn có thể xuyên qua vách tường, truyền xuống tới tận lầu dưới.

Tưởng Viễn Chu không tin mình không trị được cô, một tay ôm cô dậy, tay còn lại kéo chiếc drap trải giường trắng tinh bọc kín thân thể của hai người, “thích kêu phải không ? Chỗ này không đủ thoáng đãng, tôi đổi chỗ khác cho em.”

Hai tay Hứa Tình Thâm quấn lấy cổ người đàn ông. Tưởng Viễn Chu ẵm cô ra ngoài ban công, ở đó có bày chiếc ghế sa lon bằng da mềm. Hứa Tình Thâm quay đầu nhìn sang. Cạnh ghế sa lon chính là lan can màu bạch ngọc, mỗi thanh cách nhau một khoảng, xuyên qua khe hở có thể trông thấy rõ ràng bảo vệ đang đứng ở bên ngoài Cửu Long Thương.

“anh muốn làm gì ?”

“cho em một không gian rộng rãi để thoải mái phát huy.”

Lòng bàn tay Hứa Tình Thâm phủ lên trước ngực của Tưởng Viễn Chu đang sắp đè xuống, “anh cảm thấy tôi không dám à ?”

Tưởng Viễn Chu véo mặt cô một cái, “tôi xem thử nào, hình như không tính là quá dày.”

Anh ôm lấy bả vai của cô. Bên ngoài không có điều hoà, gió từ kẽ hở của tấm chăn chui vào trong. Hứa Tình Thâm lạnh đến mức chân cũng giật giật. Tưởng Viễn Chu nhào tới phía trước. Cô khẽ hít vào một hơi, liếc mắt qua trông thấy bảo vệ cổng đang đứng nghiêm túc vô cùng.

Hứa Tình Thâm nhẹ hếch cằm lên, cần cổ hiện ra một đường cong hấp dẫn, từ trong cổ họng phát ra âm thanh nhỏ vụn đứt quãng, “ưm……”

Âm điệu kéo dài ra, sau đó cố tình cất cao lên, “a ——”

Một người bảo vệ ngoài cổng giật mình, tựa như gặp phải quân địch cảnh giác nhìn ngó quanh bốn phía.

Đôi mắt phượng hẹp dài của Tưởng Viễn Chu nhẹ híp lại, từ trên cao nhìn chằm chằm xuống gương mặt ở dưới người. Hứa Tình Thâm giơ tay lên, ngón trỏ cong lại nhẹ miết trên mặt anh, “Tưởng tiên sinh, tôi thấy da mặt này của anh cũng đâu có dày lắm.”

Đường đường là Tưởng tiên sinh lúc nào lại bị người ta chế nhạo như vậy. Tưởng Viễn Chu kéo tay của cô qua đặt vào khóe miệng mà hôn lên. Dưới người còn chưa có động tác gì rõ ràng, Hứa Tình Thâm liền phối hợp kêu lên ‘ ưm, a, ưm, a ‘.

Âm thanh nối nhau tiếng sau cao hơn tiếng trước, nặng nhẹ đan xen, uyển chuyển mà lượn lờ bay tới nơi xa, trêu người vô cùng.

Lần này, cả hai bảo vệ đều nghe thấy. Hai người nhìn nhau rồi quay tới quay lui đi tìm nơi phát ra âm thanh kia.

Tưởng Viễn Chu khẽ đổi sắc mặt, giơ tay lên che kín miệng của Hứa Tình Thâm, “Cửu Long Thương này cũng coi như là chỗ ở của em, em kêu to như vậy, không sợ mất mặt à ?”

Hứa Tình Thâm kéo tay của anh xuống, “sợ ? Nếu sợ, tôi đã không kêu.”

Tiếng kêu của cô, thật ra cũng làm hại Tưởng Viễn Chu thiếu chút nữa không kiềm chế được. Trên trán anh toát ra một lớp mồ hôi mịn, tiến tới định hôn xuống, nhưng không ngờ lại bị Hứa Tình Thâm che miệng.

“Tưởng tiên sinh, không phải tôi cố tình muốn chống đối anh, tôi chỉ không thích như vậy.”

“như thế nào ?”Giọng nói của Tưởng Viễn Chu truyền tới cảm giác nặng nề khàn đục.

“nếu ngài thật sự muốn tôi, trong lòng không thể nghĩ đến người khác, “Ngón tay Hứa Tình Thâm lướt qua vầng trán của anh, đầu ngón tay chạm vào những sợi tóc mềm mại, “tôi càng không phải là vật phát tiết của anh. Nếu anh thật sự muốn trút giận, ai chọc tức anh, anh cứ tìm kẻ đó đi.”

“cái miệng này của em, có phải cái gì cũng có thể nói ra được không ?”

Tưởng Viễn Chu kìm hãm lại vào giây phút kịch liệt nhất. Anh ngược lại không phải vì sợ mất mặt, chẳng qua là tiếng kêu rên này của Hứa Tình Thâm quá mức mê người, anh không thể để cho người khác nghe thấy được.

Anh không ôm cô quay trở về phòng nữa. Đợi sau khi hô hấp lại bình thường, Tưởng Viễn Chu vùi đầu vào cần cổ của Hứa Tình Thâm, không khỏi cười khẽ ra tiếng, “Hứa Tình Thâm, tôi thấy em thật sự là cái gì cũng không sợ.”

Người đàn ông ngẩng đầu lên, ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm về phía cô, “em nói cho tôi nghe thử xem nào, em mạnh mẽ như vậy, đến tột cùng có thứ gì có thể khiến em sụp đổ được hay không ?”

Cả người Hứa Tình Thâm đều đau nhức, tựa như vừa bị một vật nặng đè nghiến qua.

Cô nghĩ tới nghĩ lui, sau đó nhìn Tưởng Viễn Chu nửa đùa nửa thật nói, “chỉ cần một ngày nào đó, Tưởng tiên sinh đừng gây tổn thương cho tôi là được.”

Tưởng Viễn Chu ngắm nghía cẩn thận nét mặt của cô. Trong vẻ đẹp sáng rỡ còn phảng phất mang theo nét cười, nhưng lời này trong lúc vô tình, lại tựa như ném một viên đá bén nhọn vào trong lòng của anh.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN