Sắc Đẹp Khó Cưỡng
Quyển 1 - Chương 48: Dứt hết cưng chiều
Lời này dường như đã chạm vào nơi mềm mại nhất trong đáy lòng của Hứa Tình Thâm. Người ta bắt nạt cô, có chăng là bởi vì không có ai bảo vệ cô hết. Nếu như năm ấy Hứa Tình Thâm gặp được Tưởng Viễn Chu, cô nghĩ, lúc đó sẽ tốt biết mấy nhỉ ?
Cô không ngại anh đưa ra bất kỳ điều kiện gì. Nếu như một người có đủ khả năng bảo vệ cô, cô sẽ tình nguyện đi theo anh ta.
Tưởng Viễn Chu cúi người xuống đỡ cô đứng dậy. Hai người bước lên xe, xe chạy lên một con dốc thật cao, ầm một cái liền lên đến nơi rồi.
Một bữa cơm tối đang yên đang lành, lại bị phá rối.
Tưởng Viễn Chu là người đầu tiên phá vỡ sự yên tĩnh ở trong xe, “cũng bởi vì nguyên nhân này, vì thế mới giúp cô bé kia à ?”
“vâng.”
“năm đó có báo cảnh sát không ?”
Hứa Tình Thâm khẽ lắc đầu, “không có, lúc ấy tôi quá sợ hãi. Sau đó tôi vẫn luôn cảm thấy hối hận, vì vậy sau này khi chuyện của Đinh Nhiên xảy ra, tôi mới bảo cô bé đi báo cảnh sát…… Thế nhưng tôi không ngờ rằng, thật ra làm vậy cũng chẳng có tác dụng gì cả.”
“bốn chữ ‘ trẻ vị thành niên ‘ chính là lá chắn bảo vệ tốt nhất, “Hứa Tình Thâm giễu cợt lắc đầu, “nhiều lắm là đình chỉ học tập, còn có thể làm thế nào nữa chứ ?”
“hình chụp của em thì sao, đã lấy về chưa ?”
Giọng nói của Hứa Tình Thâm giả vờ như đang thoải mái, “lấy về rồi.”
“ai giúp em ?”
“tự bản thân tôi.”
Tưởng Viễn Chu nửa tin nửa ngờ, “chỉ dựa vào một mình em thôi ư ?”
Hai tay Hứa Tình Thâm nắm chặt vào nhau, xoa nắn một cách bất an, “vâng.”
“làm thế nào mà lấy về được ?”
Cô im lặng trong chốc lát, tựa như đang cân nhắc xem có nên kể ra cho Tưởng Viễn Chu nghe hay không.
Người đàn ông cũng không hề thúc giục cô. Hứa Tình Thâm buông lỏng hai tay đang nắm chặt ra, “tôi biết rõ La Tĩnh không ưa gì mình, cũng tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha cho tôi. Nói không chừng ngày hôm sau cô ta sẽ cầm những tấm hình trong điện thoại di động đi rêu rao khắp nơi cho mọi người nhìn thấy. Tôi cũng không dám nói cho ai biết cả. Thừa dịp lúc mọi người trong nhà đều đang ngủ say, tôi bấm gọi số điện thoại của cô ta.”
“tôi hẹn gặp mặt La Tĩnh, cô ta đương nhiên là không chịu. Tôi liền nói nếu tối nay cô ta không xuất hiện, ngày mai tôi sẽ đi quyến rũ bạn trai của cô ta……”
Hứa Tình Thâm nói đến đây, tự giễu khẽ lắc đầu, “khi đó, tôi đã sốt ruột đến độ cái gì cũng có thể nói ra được. Nghe La Tĩnh nói đồng ý gặp mặt trong điện thoại, tôi liền lén lút đi ra ngoài.”
“tôi đến chỗ hẹn sớm hơn cô ta, trong tay vẫn luôn siết chặt một hòn đá. Tưởng Viễn Chu, anh có biết không ? Lúc ấy tôi cũng giống hệt như Đinh Nhiên vậy, ở trước mặt các bạn học luôn được coi là một cô bé khá ngoan ngoãn. Tôi cứ nghĩ đến việc bản thân mình sắp đánh người khác là thấy sợ chết khiếp lên rồi. Thế nhưng chờ đến sau khi La Tĩnh xuất hiện, tôi ngược lại bình tĩnh vô cùng, tôi tấn công bất ngờ từ sau lưng, dùng hòn đá đập mạnh vào đầu của cô ta.” Lời nói của Hứa Tình Thâm đều đặn bình tĩnh, đôi mắt nhắm chặt lại, “cô ta ngã xuống, máu chảy ra che lại tầm mắt của cô ta. Tôi cũng không biết cô ta có nhìn thấy mình hay không nữa. Tôi lục lọi trên người cô ta tìm ra được chiếc điện thoại di động kia, ném nó xuống đất, đập vỡ tan nát. Tôi nói với cô ta, nếu cô ta còn ép tôi nữa, tôi sẽ liều chết với cô ta, sau đó lập tức bỏ chạy……”
“có một khoảng thời gian La Tĩnh không đi học, nhưng tôi vẫn luôn sống trong lo sợ phập phồng. Tôi chỉ sợ cảnh sát sẽ đột nhiên xuất hiện bắt mình đi, còn sợ hình ảnh bị phát tán ra ngoài nữa. Mãi cho đến tận bây giờ, tôi vẫn còn sợ hãi. Tôi không dám nghe đến chuyện về La Tĩnh nữa.”
Tưởng Viễn Chu nghe xong, siết chặt tay cô ở trong lòng bàn tay của mình, “vậy, lúc đó Phương Thịnh ở đâu ?”
“khi đó anh ta đang học ở một ngôi trường khác cách tôi khá xa. Chuyện này, đến nay anh ta vẫn không hề hay biết.”
Tưởng Viễn Chu nhẹ ấn kèn, hoà mình vào dòng xe đang chạy tấp nập, không tiếp tục nói về đề tài này nữa, “đi, tìm chỗ khác ăn cơm tối.”
Mấy hôm sau, nhà họ Vạn.
Vạn Dục Ninh và Phương Thịnh đang ngồi cạnh nhau, cô ta thân thiết gắp thức ăn cho anh.
Vạn Hâm Tằng nhấp một ngụm rượu, “Dục Ninh, nghe nói mấy ngày nay Tưởng Viễn Chu có khá nhiều hành động mờ ám, làm hại mấy người mất công ăn việc làm.”
“làm sao con biết được !”Vạn Dục Ninh tức giận nói.
“ba nghe nói, là mấy cô gái trẻ tuổi.”
Vạn Dục Ninh âm thầm liếc nhìn Phương Thịnh ở bên cạnh, “con cũng có biết sơ sơ, nghe đồn là thời còn đi học Hứa Tình Thâm bị người ta bắt nạt, Tưởng Viễn Chu làm vậy là để ra mặt trả thù cho cô ta.”
“nhảm nhí.”Vạn Hâm Tằng lắc đầu, không nói nữa.
Trong suốt toàn bộ quá trình, khuôn mặt của Phương Thịnh đều không có chút biểu cảm nào, dường như không hề nghe lọt lời của Vạn Dục Ninh vào tai.
Ăn cơm xong, Vạn Dục Ninh hẹn A Mai đi ra ngoài dạo phố. Tâm tình của cô ta không được thoải mái, liền bắt đầu càn quét mua sắm.
Quần áo chọn cả đống cũng không thèm thử, túi xách mỗi kiểu lấy vài cái, giày dép vứt đầy trên sàn nhà thành một đống. Vạn Dục Ninh lấy một tấm thẻ từ trong ví tiền ra, đưa cho nhân viên phục vụ.
Nhân viên phục vụ vô cùng lễ phép nhận lấy. Vạn Dục Ninh trông thấy A Mai đang nhìn chằm chằm vào những thứ quần áo và túi xách kia, hai mắt tỏa sáng, mà chính bản thân cô ta lại chẳng có chút hứng thú gì, “lát nữa cậu chọn mấy món mình thích, cầm lấy đi.”
“thật ư ? Cám ơn Dục Ninh.”
Vạn Dục Ninh đeo kính mát lên, trông thấy người nhân viên ban nãy bước nhanh tới đây, “thật ngại quá, Vạn tiểu thư, tấm thẻ này của ngài không sử dụng được.”
“không thể nào, “Vạn Dục Ninh cau mày, dứt khoát tháo kính mát xuống, “biết đây là thẻ của ai không ? Thẻ của Tưởng Viễn Chu mà không sử dụng được à ?”
“chắc là bị khoá lại rồi.”
Khoé môi của Vạn Dục Ninh khẽ nhếch lên, “không thể nào ! Ban đầu lúc anh ấy đưa cho tôi có nói rằng, tấm thẻ này tôi có thể xài thoải mái không có giới hạn mà.”
Sắc mặt của nhân viên phục vụ có chút lúng túng, “Vạn tiểu thư, hay là ngài đổi thẻ khác đi, chúng tôi đã thử nhiều lần rồi, quả thật không thể sử dụng được.”
Vạn Dục Ninh nhìn về phía đống hàng cao cấp chất đầy trên sàn trong cửa hàng, cô ta có cảm giác mình giống như một câu chuyện cười, bị đặt ở đây cho người ta mặc sức giễu cợt.
Tại sao chứ ? Là bởi vì cô ta mang Ngô Tư đến khơi lại vết sẹo cũ của Hứa Tình Thâm à ?
……
Mười lăm tháng giêng là Tết nguyên tiêu. Sau khi tan việc Hứa Tình Thâm ra bãi đậu xe bước lên xe của Tưởng Viễn Chu.
“tôi bảo lão Bạch đến nhà em thu xếp rồi, tối nay chúng ta qua đó ăn cơm.”
“cái gì ?”Hứa Tình Thâm cho rằng mình đã nghe nhầm, “về, về nhà tôi ăn cơm tối ư ?”
“đúng vậy, ăn Tết nguyên tiêu.”
“đừng có đi, chỗ đó đoán chừng anh ngồi một hồi cũng không chịu nổi đâu.”
Tưởng Viễn Chu cười khẽ, “vậy thì đi thử xem sao.”
Xe chạy tới một khách sạn ở gần Tinh Cảng, Hứa Tình Thâm liếc nhìn ra bên ngoài, “lại làm gì nữa đây ?”
“ăn cơm tối.”
Hứa Tình Thâm cũng bị anh làm cho phát ngốc, “vậy sao anh còn bảo đến nhà tôi ?”
Tưởng Viễn Chu ra hiệu bảo cô xuống xe. Hứa Tình Thâm cứ cho rằng ban nãy anh chỉ đùa giỡn nói chơi mà thôi. Hai người ăn xong cơm tối còn đến khu nghỉ ngơi của khách sạn đánh bóng một lát, lúc rời đi cũng đã gần mười giờ tối.
Hứa Tình Thâm túm chặt cổ áo chui vào trong xe. Tưởng Viễn Chu phát động cơ nói, “em đoán xem, ba mẹ em có thể đang chờ chúng ta về ăn cơm tối hay không ?”
“nghĩa là sao ?”
“cơm tối đã tiêu hóa hết rồi nhỉ ? Đi, ăn khuya nào.”
Tưởng Viễn Chu lái xe chạy thẳng tới khu chung cư nhà Hứa Tình Thâm. Anh nắm tay cô cùng bước lên lầu. Đến trước cửa nhà, Hứa Tình Thâm định đi tìm chìa khoá thì Tưởng Viễn Chu lại nhấn chuông cửa trước rồi.
Bên trong, truyền tới tiếng bước chân dồn dập, “tới đây, tới đây !”
Cửa nhanh chóng được mở ra, Triệu Phương Hoa bày ra một khuôn mặt tràn ngập tươi cười, “Tình Thâm của chúng ta đã về rồi, vào đi, vào đi. Tưởng tiên sinh, xin mời.”
Tưởng Viễn Chu mở to mắt nói dối, “thật ngại quá, ở bệnh viện có một ca giải phẫu rất quan trọng, bận rộn đến tận giờ này mới xong.”
“không sao cả, bệnh nhân mới là quan trọng nhất mà. Mau vào đi, chúng ta đều chưa ăn đâu.”
Hứa Tình Thâm liếc mắt nhìn sang, thấy trên cái bàn ăn không to lắm bày đầy những món ăn ngon lành, rượu bia thức uống đều được chuẩn bị đầy đủ, muỗng đũa và chén đĩa được xếp gọn gàng ngay ngắn ở trên bàn.
Thật sự quá buồn cười, Hứa Tình Thâm giật giật khóe miệng. Cô ở trong cái nhà này, đây còn là là lần đầu tiên được tận hưởng cảm giác có người chờ mình về ăn cơm tối.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!