Sắc Đẹp Khó Cưỡng - Chương 418: Ai Chỉ Có Thể Chịu Đòn?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
38


Sắc Đẹp Khó Cưỡng


Chương 418: Ai Chỉ Có Thể Chịu Đòn?


Editor: Lưu Tinh –

***

Nguyễn Noãn vẫn không dám mở mắt ra, sợ nước hoa xịt trúng mắt mình. Cô ta tức giận quát: “Phó Lưu Âm, cô dám dùng trò bỉ ổi này?”

“Binh bất yếm trá, hiểu không?” Hứa Lưu Âm muốn đứng dậy, nhưng lại bị Nguyễn Noãn đè chặt lại. Cô không cách nào nhấc vai lên nổi.

Hứa Lưu Âm biết, chẳng bao lâu nữa Nguyễn Noãn nhất định sẽ cho cô một trận tơi tả.

Cô bỗng nhiên cất tiếng hô lên: “Mục Kính Sâm, Mục Kính Sâm!”

“Còn nói không có quan hệ gì? Nếu không sao lại gọi tên anh ấy?”

“Tôi khẳng định anh ta chỉ đang ở gần đây thôi. Tôi đánh không lại cô, nhưng cô chắc chắn không phải đối thủ của anh ta.”

Nguyễn Noãn nhích vai lên cố dụi mắt một chút, sau đó hé mắt ra nhìn Hứa Lưu Âm trước mặt. Tay phải cô ta siết chặt lại, bao nhiêu oán hận trong lòng đều dồn vào một quyền này mà đánh tới.

Chỉ thiếu chút nữa thôi, quả đấm đáng sợ kia sẽ rơi thẳng xuống mặt Hứa Lưu Âm, nhưng đúng lúc đó cổ tay cô ta lại bị người nào đó tóm lấy.

Cô ta quay đầu nhìn lại, không ngờ đụng phải gương mặt dữ tợn của Mục Kính Sâm.

Hứa Lưu Âm xoay mình, nhìn về phía hai người, mồ hôi lạnh vẫn còn đang túa ra không ngừng. Cô nắm chặt lọ nước hoa trong tay, hai mắt trợn tròn.

Mục Kính Sâm liếc mắt sang nhìn cô: “Tôi có dạy em bản lĩnh này sao? Thật là mất mặt.”

Hứa Lưu Âm tức tối nói: “Hảo hán không thèm chấp việc vặt vãnh.”

Người đàn ông siết tay cô ta rất chặt, chặt đến nỗi Nguyễn Noãn nghĩ cổ tay của mình sắp đứt lìa đến nơi. Cô ta đau đến nhăn nhó mặt mày.

“Kính Sâm, buông tay em ra, buông ra.”

Mục Kính Sâm lại càng dùng sức nắm chặt hơn. Nguyễn Noãn dường như có thể nghe thấy tiếng xương mình vỡ vụn ra. Mục Kính Sâm lạnh lùng nhìn cô ta một cái rồi hất tay cô ta ra. Nguyễn Noãn sợ hãi lùi về sau, tay còn lại ra sức xoa nắn cổ tay phải của mình.

Mục Kính Sâm lại quay sang Hứa Lưu Âm, khẽ lắc đầu.

Hứa Lưu Âm ưỡn ngực lên hỏi: “Gì chứ?”

“Tất cả những gì tôi đã dạy em, em quên sạch rồi sao?”

“Làm gì có, chỉ là tôi gặp phải cao thủ mà thôi.”

Nguyễn Noãn cười lạnh một tiếng: “Phó Lưu Âm, cô thật khéo giả bộ. Đối với người luyện võ chúng tôi, cô là loại đê tiện đáng khinh bỉ nhất.”

Lúc này Hứa Lưu Âm không còn sợ cô ta nữa: “Cô chặn đường đánh úp tôi, với tôi mà nói, đây chỉ là ăn miếng trả miếng mà thôi.”

“Hai người đừng có làm ồn nữa.” Mục Kính Sâm bỗng nhiên chống tay đứng dậy. “Đánh nhau một trận, người thắng cuộc muốn gì cũng được.”

Nguyễn Noãn tỏ vẻ nghi ngờ nhìn về phía người đàn ông: “Kính Sâm, anh nói thật sao?”

“Đúng vậy.” Mục Kính Sâm nói xong, khóe miệng cong lên nhìn về phía Hứa Lưu Âm.” Em không có ý kiến chứ?”

“Tôi không rảnh mà chơi cái trò man rợ này với các người.” Hứa Lưu Âm vội vàng trả lời.

“Sao lại gọi là man rợ? Một người là do một tay tôi dạy dỗ, một người mang danh là sư muội của tôi, đánh giao hảo một trận cũng tốt mà.”

Nguyễn Noãn siết hai tay lại thành quyền: “Được.”

“Không được.” Hứa Lưu Âm phản đối. “Tại sao tôi phải làm theo lời anh?”

“Em không dám?”

Hứa Lưu Âm biết Mục Kính Sâm là cố ý. Người đàn ông lùi về phía sau, đứng tựa người vào xe của Nguyễn Noãn. “Âm Âm, nếu em không muốn đánh, em cứ nói với tôi, tôi sẽ giúp em.”

“Tôi không muốn đánh đấy, anh làm sao giúp tôi?”

Nguyễn Noãn nghe vào trong tai, cảm thấy cực kỳ khó chịu, hai người này rõ ràng là đang ở trước mặt cô ta đẩy đưa qua lại, liếc mắt đưa tình với nhau.

Cô ta sẽ không cho Hứa Lưu Âm có cơ hội cự tuyệ! Cô ta tiến lên, phất tay bắt đầu công kích.

Hứa Lưu Âm biết lọ nước hoa trong tay bây giờ đã trở nên vô dụng. Cô tiếp tục né tránh. Mặc dù hai người kh6ong hợp nhau nhưng cô thật sự không muốn đánh nhau.

“Cô muốn đánh thì đánh Mục Kính Sâm đi! Là hắn ta không chịu cưới cô! Cô gây sự với tôi làm gì chứ?”

“Cô còn nói!” Nguyễn Noãn tung người đá một cước, Hứa Lưu Âm lấy hai tay che trước mặt, bị đẩy lùi về phía sau mấy bước.

Mục Kính Sâm ở bên cạnh nhìn hai người, không hiểu sao lại cảm thấy rất buồn cười.

Nguyễn Noãn đến có chuẩn bị, Hứa Lưu Âm mặc dù cũng đang mang giầy thể thao, nhưng chiếc quần jeans bó sát kia khiến cô rất khó di chuyển. Cô biết mình không phải là đối thủ của Nguyễn Noãn. Cô chỉ ra sức chống đỡ, được một lúc thì không khỏi liếc nhìn sang Mục Kính Sâm. Dáng vẻ người đàn ông vô cùng nhàn hạ, không có vẻ gì là muốn nhúng tay vào.

“Nguyễn Noãn, tôi thừa nhận tôi đánh không lại cô. Đừng đánh nữa.”

“Đồ vô dụng!” Nguyễn Noãn càng đánh càng hăng. “Ngày hôm nay, tôi phải đánh cho cô nhập viện mới thôi!”

“Tôi nào có thù hận gì với cô chứ…”

“Tôi hận không thể lột da cô ra đó! Đừng nói nhảm nữa!”

Nguyễn Noãn đánh đòn nào là chắc đòn đó, hơn nữa nắm đấm rất có lực, từng đợt tấn công đều nhắm vào mặt của Hứa Lưu Âm. Mắt thấy nắm tay sắp va vào mặt mình, Hứa Lưu Âm nghiêng người sang một bên, lại thấy động tác của Nguyễn Noãn bỗng nhiên khựng lại.

Rõ ràng cô còn chưa kịp ra tay! Vậy mà Nguyễn Noãn đã bị ai đó đánh một quyền trúng vào vai, kế đến bị Hứa Lưu Âm giơ chân đá trúng vào người. Nguyễn Noãn kêu đau, suýt chút nữa nước mắt ứa ra. Hứa Lưu Âm ngạc nhiên quay đầu nhìn về phía Mục Kính Sâm.

Người đàn ông đang nắm cổ tay Nguyễn Noãn. Cô ta ngẩng mặt lên, khó có thể tin nhìn về phía anh: “Anh làm vậy là có ý gì?”

“Tôi quên nói, hai bên giao đấu, nhưng không được làm cô ấy bị thương.”

Nguyễn Noãn bật cười đầy trào phúng: “Ý của anh là em chỉ có thể chịu đòn của cô ta phải không?”

“Ý của tôi là, cô nên có chừng mực.”

Nguyễn Noãn trừng mắt nhìn Hứa Lưu Âm. Hứa Lưu Âm thấy vậy cũng có chút giật mình. “Coi như xong rồi đi, Nguyễn Noãn, đừng có nhắm vào tôi mãi như thế, tôi không muốn đánh nhau…”

Mục Kính Sâm buông tay ra. Nguyễn Noãn thừa dịp lại bật người nhào tới chỗ của Hứa Lưu Âm. Người đàn ông ở bên cạnh thấy vậy liền ra tay giúp Hứa Lưu Âm.

Anh càng như vậy, Nguyễn Noãn càng thấy đau đớn trong lòng, rồi càng hận Hứa Lưu Âm hơn. Cô ta gần như bị ép đến phát điên lên.

Cô ta không thèm nghe ai nói gì nữa, cứ lao thẳng về phía Hứa Lưu Âm mà đánh tới. Chỉ là mỗi một quyền của cô ta đều bị Mục Kính Sâm dễ dàng ngăn lại.

Nguyễn Noãn không phải là đối thủ của Mục Kính Sâm, đương nhiên không nhắm vào anh, mà toàn bộ đòn sát thương đều nhắm vào người Hứa Lưu Âm.

Cô ta càng lúc càng liều mạng. Hứa Lưu Âm không nhịn được nữa, hét lên: “Nguyễn Noãn, cô không biết phân biệt đúng, sai sao!”

“Tôi muốn cô chết!”

Giọng điệu của Nguyễn Noãn tràn ngập sự căm hận và tức giận. Cô ta giơ chân lên muốn đạp vào mặt Hứa Lưu Âm nhưng lại bị Mục Kính Sâm dễ dàng tóm được, đẩy cô ta ngã ngửa về phía sau

Nguyễn Noãn mất đà, chân còn lại không trụ nổi nên té ngã xuống đất.Hứa Lưu Âm đứng nguyên tại chỗ. Nguyễn Noãn nhìn xuống bàn tay của mình, hai tay đều đã bị trầy xước đến thê thảm.

Cô ta ngồi đó. cười nhạt vài tiếng: “Biết rõ không thể thắng, nhưng em vẫn còn muốn đánh, thật là buồn cười phải không?”

Mục Kính Sâm đi tới bên cạnh cô ta: “Sau này đừng tới gây sự với cô ấy nữa. Chuyện của chúng ta không liên quan đến cô ấy.”

“Không liên quan?” Nguyễn Noãn tỏ vẻ châm chọc. “Nếu cô ta không xuất hiện ở cục dân chính thì bây giờ chúng ta đã là vợ chồng.”

Hứa Lưu Âm cũng hiểu được sự việc kia quả thật là quá mức trùng hợp, người ngoài đương nhiên sẽ nghĩ cô cố tình xen vào.

“Tôi cũng không biết phải nói sao, chắc chắn cô không tin nhưng ngày hôm đó quả thật tôi chỉ tình cờ có việc đến đó cùng nhà họ Tưởng. Nói vậy, nếu tôi giúp cô thuận lợi trở thành bà Mục thì chắc cô sẽ không tiếp tục nhằm vào tôi nữa.”

Mục Kính Sâm nghe vậy, sắc mặt thay đổi hẳn, quay đầu nhìn về phía Hứa Lưu Âm.

Nguyễn Noãn đương nhiên không hề thấy cảm kích chút nào: “Đừng nói mấy lời vô nghĩa đó.”

“Tôi đang nói sự thật. Chuyện của cô và Mục Kính Sâm không thành, không hề liên quan đến tôi. Mà tôi cũng sẽ không vì vậy mà tái hợp với anh ta. Ngay từ đầu tôi đã khẳng định tôi và anh ta không có khả năng trở lại với nhau. Có lẽ anh ta không muốn kết hôn nên lấy tôi làm cái cớ mà thôi.”

Nguyễn Noãn cảm thấy vô cùng nhục nhã, đôi mắt đỏ hoe ngước nhìn về phía người đàn ông đang đứng bên cạnh: “Anh đã nghe rõ chưa? Đây đều là chính miệng cô ta nói.”

Hứa Lưu Âm xoay người lại, nhặt túi xách trên mặt đất lên. Mục Kính Sâm tiến tới, hung hăng giật lấy cái túi trong tay cô.

“Tôi cũng không muốn giấu diếm nữa. Hứa Lưu Âm, tôi hối hôn cũng bởi vì em! Vì em, không phải vì bất kì nguyên nhân nào khác.”

“Anh ——” Hứa Lưu Âm tức giận đến môi run lên: “Vậy thì đó cũng là chuyện của anh, không liên quan đến tôi.”

“Tôi biết em vẫn còn để trong lòng chuyện tôi muốn kết hôn với người khác. Nhưng mà trước đó tôi và Nguyễn Noãn đã thỏa thuận, tờ giấy đó chỉ là để cho mẹ tôi xem. Sau khi đăng ký xong, không tổ chức hôn lễ gì cả, cô ta cứ ở nhà, tôi ở sân huấn luyện. Hai người không ai làm phiền đến ai.”

Mục Kính Sâm cứ ngang nhiên mà nói thẳng ra như vậy, sắc mặt Nguyễn Noãn ngày càng trở nên trắng bệch. Những lời này anh ta không chỉ nói một lần. Mà mỗi lần nhắc lại, lại là mỗi lần có hàng ngàn hàng vạn mũi dao đâm thẳng vào tim cô ta.

“Kính Sâm, anh muốn lấy lòng cô ta nên nói những lời này thật là dễ nghe. Sự thật là thế này phải không? Bây giờ Phó Lưu Âm vẫn còn sống nên anh đương nhiên nói như vậy. Nhưng lúc đầu khi anh hay tin cô ta đã chết, anh quên chúng ta đã từng ở cùng nhau sao? Còn không phải vì vậy anh mới đồng ý chuyện kết hôn?”

Sắc mặt Mục Kính Sâm chuyển sang tái mét: “Đầu óc cô không tỉnh táo nên ăn nói hồ đồ rồi phải không?”

“Chuyện này anh không muốn thừa nhận thì em cũng không còn cách nào khác. Chỉ là khi đó anh đã ở lại nhà em một đêm, mọi người đều biết.”

Trong lòng Mục Kính Sâm biết rõ hơn ai hết những lời Nguyễn Noãn nói đều là dối trá. Nhưng còn Hứa Lưu Âm thì sao?

Hứa Lưu Âm giật lại túi xách của mình: “Các người cứ hạnh phúc bên nhau đi, đừng làm phiền tôi nữa.”

Nói xong, cô xoay người bước nhanh rời khỏi chỗ đó.

Mục Kính Sâm đuổi theo: “Chẳng lẽ em tin những lời cô ta nói? Em không cảm thấy chuyện đó rất hoang đường sao?”

“Hoang đường?” Hứa Lưu Âm dừng bước, nhìn anh một cái, “Hoang đường chỗ nào?”

“Tất cả đều là hoang đường!”

“Nam nữ hoan ái là chuyện rất bình thường, sếp Mục, anh cũng chỉ là một người đàn ông bình thường, về điểm này tôi không hề hoài nghi chút nào.”

Mục Kính Sâm đi theo bên cạnh cô: “Nhưng mà lúc đó trong lòng tôi chỉ nghĩ tới em, lẽ nào em không tin tôi?”

Nguyễn Noãn bị bọn họ bỏ lại đó. Một cước kia của Hứa Lưu Âm cũng thật nặng. Cô ta ngồi nghỉ một lúc cho bớt đau rồi mới từ từ đứng dậy.

Bệnh viện Tinh Cảng.

Lão Bạch vội vã gõ cửa vài cái rồi đẩy cửa đi vào phòng làm việc, thấy Hứa Tình Thâm đang ngồi trên ghế sô pha ăn cơm cùng với Tưởng Viễn Chu.

“Tưởng tiên sinh…”

Tưởng Viễn Chu nhìn anh một cái rồi lại gắp thức ăn cho Hứa Tình Thâm: “Lão Bạch, ăn cơm chưa?”

“Tưởng tiên sinh, tôi có việc rất gấp cần phải nói.”

“Ăn cơm xong rồi nói sau. Tôi sợ ảnh hưởng quá trình tiêu hóa thức ăn.”

“Nhưng…”

Hứa Tình Thâm ngẩng đầu nhìn Lão Bạch: “Xảy ra chuyện gì?”

Tưởng Viễn Chu tiếp lời: “Còn có thể là chuyệng gì? Lão Bạch cứ thích làm quá lên thôi.”

Lão Bạch cảm thấy vô cùng oan uổng!Nhưng hiển nhiên có một số việc Tưởng Viễn Chu không muốn để cho Hứa Tình Thâm biết. Anh nên ngoan ngoãn chớ có lên tiếng, đứng sang một bên.

Hứa Tình Thâm cũng nhìn thấu tâm tư nhỏ bé của Lão Bạch. Cô ăn nhanh một chút cho xong bữa cơm.

“Em đi trước, còn có việc bận.”

“Ừ, đi đi.”

Hứa Tình Thâm đi ra ngoài, còn không quên cẩn thận đóng cửa lại. Tưởng Viễn Chu dọn dẹp mấy hộp thức ăn trên bàn. Lão Bạch tiến lên nói: “Tưởng tiên sinh, để tôi dọn.”

“Không cần đâu, có chuyện gì cứ nói đi.”

“Đã có kết quả kiểm tra, nói là không đúng quy cách.”

Tưởng Viễn Chu ném mấy cái hộp vào thùng rác: “Trong dự liệu.”

“Tưởng tiên sinh, vậy phải làm sao?”

“Lão Bạch, có biết những thiết bị trợ tim đó là do công ty nhà nào cung cấp hay không?”

Lão Bạch lại không quan tâm đến vấn đề này, bất luận là công ty nào thì bây giờ Tinh Cảng cũng đã bị liên lụy rồi. Một khi tin tức này truyền đi, đó chính là mở màn cho song gió lũ lượt kéo đến. Bây giờ là có người muốn đưa Tinh Cảng vào chỗ chết, chẳng lẽ Tưởng Viễn Chu còn có khả năng lần thứ hai cản cơn sóng dữ?

“Trước nay không phải vẫn luôn do Tinh Vận cung cấp sao?”

“Đúng vậy, trước đó Đỉnh Hình có muốn chuyển quyền sở hữu với tôi, tôi vẫn không đáp ứng.”

“Tưởng tiên sinh, nhưng chuyện do công ty nhà nào cung cấp có liên quan gì không? Bây giờ người ta cắn chặt vào chuyện máy móc của Tinh Cảng có vấn đề, còn có tờ báo cáo kết quá kiểm tra đo lường này. Chúng ta gặp rắc tối lớn rồi.”

Tưởng Viễn Chu cười cười, nói: “Đúng, kế tiếp bọn họ sẽ nhanh chóng cho lan truyền tin tức này, à, còn phải phối hợp với gia đình bệnh nhân đến đây làm tuồng nữa chứ.”

Lão Bạch ngồi xuống ghế sô pha: “Nếu không để tôi đi gặp gia đình bệnh nhân sắp xếp, bảo họ đừng gây ầm ĩ nữa?”

“Đồ của chúng ta không có vấn đề, vậy phải nói sao?”

Tưởng Viễn Chu ngồi đối diện Lão Bạch, anh vắt chéo một chân lên: “Cách đây không lâu, lúc tôi ký hợp đồng với Đỉnh Hình, nhóm thiết bị trợ tim chính là do bọn họ cung ứng.”

“Vậy thì sao?”

Tưởng Viễn Chu khẽ cười một tiếng: “Khả năng là cậu còn không biết bối cảnh của công ty dược Đỉnh Hình, chủ tịch của công ty đó là anh của một vị quan chức cao cấp.” Tưởng Viễn Chu dùng ngón tay, chỉ chỉ trên đầu mình: “Ai dám nói thiết bị của ông ta xảy ra vấn đề, đó không phải là muốn chết sao?”

Lão Bạch vô cùng kinh ngạc: “Nói như vậy, ngài đều dự tính trước cả rồi.”

Tưởng Viễn Chu cong môi lên tự đắc: “Đương niên, sau chuyện của dì nhỏ, tôi còn có thể để chuyện như vậy xảy ra lần thứ hai ở Tinh Cảng sao? Dám đối đầu với tôi, bọn chúng chính là tự tìm đường vào chỗ chết!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN