Sắc Đẹp Khó Cưỡng
Chương 421: Kết Cục Của Việc Kích Động Vượt Quá Giới Hạn
Hứa Lưu Âm cuống quít bảo vệ trước người Mai Dịch Hiên, hét với Mục Kính Sâm, “Anh muốn làm gì?”
“Còn biết rõ mà cố hỏi nữa sao?”
Hứa Lưu Âm cũng bị làm cho lơ mơ, cô nhìn bộ dạng của Mục Kính Sâm, thực sự có chút đáng sợ. Cô không khỏi lùi lại, nhưng Mai Dịch Hiên vẫn đứng tại chỗ bất động. Một chân Hứa Lưu Âm đạp phải mu bàn chân anh ta, phát hiện anh ta vẫn đứng im, cô cuống quít quay đầu lại, hai tay đẩy người anh ta, “Anh chạy cho mau đi chứ!”
“Tôi không đi.”
“Giờ không phải lúc tỏ anh hùng.”
Mai Dịch Hiên nhìn chằm chằm người đàn ông đối diện, “Nếu anh ta muốn đánh thật, dứt khoát đánh chết tôi luôn đi.”
Hứa Lưu Âm nghĩ thầm, hẳn là Mai Dịch Hiên sĩ diện rồi. Cô nhíu chặt mày, đè tiếng nói tới mức chỉ có hai bọn họ nghe được: “Hữu dũng vô mưu cũng vô dụng. Tôi với anh chẳng ai là đối thủ của Mục Kính Sâm. bây giờ tôi bảo anh đi, chẳng lẽ lại chê cười anh sao?”
Một màn này rơi vào mắt Mục Kính Sâm, cơn nóng trong lòng anh càng lên thêm.
Người đàn ông bước nhanh tới, Hứa Lưu Âm vừa xoay người lại, liền thấy Mục Kính Sâm đã sắp chạy tới trước mặt. Hai tay cô vội vàng đè cánh tay anh lại, “Nơi này là nơi công cộng, anh đừng có xằng bậy.”
“Em cũng biết nơi này là nơi công cộng? Trước kia trước mặt mọi người sao em không đút đồ ăn với anh?”
Xem đi, đây là kết cục của việc bị kích thích quá độ.
Vài người phục vụ trong nhà hàng cũng đi tới, “Thưa anh, dạ anh ơi!”
Tay Mục Kính Sâm chỉ vào về phía Dịch Hiên, “Anh dám làm một trận với tôi không?”
“Ai sợ ai cơ?” Mai Dịch Hiên bước nhanh tới.
Hứa Lưu Âm bên này cũng sắp không đè được nữa, cô nghe được tiếng bước chân, quay đầu nhìn lại, Mai Dịch Hiên đang đi tới bên đây. Cô vội vàng buông tay, bước tới trước người Mai Dịch Hiên, dùng sức mà đẩy anh ta mấy cái, “Anh muốn thêm loạn gì nữa hả? Thêm loạn gì nữa? Đi mau.”
“Nếu tôi lâm trận mà chạy trốn, truyền ra ngoài không phải đáng cười sao?”
“Anh học võ sao? Anh thì mấy chiêu hả?”
Mục Kính Sâm nhìn không được dáng vẻ hai người dây dưa, tay anh cầm cánh tay Hứa Lưu Â, túm cô từ trước ra sau. Đuôi mắt Hứa Lưu Âm thấy được chiếc ghế dựa kia, cô biết, một khi kéo cô ra rồi, Mục Kính Sâm sẽ liền đập chiếc ghế dựa vào người Mai Dịch Hiên.
“Mục Kính Sâm, anh bình tĩnh một chút!”
“Đây là chuyện đàn ông chúng tôi, cùng quan hệ tới em!”
Hứa Lưu Âm vừa muốn mở miệng, liền nghe được Mai Dịch Hiên nói: “Phải, Âm Âm, em tránh ra.”
“Anh còn dám gọi cô ấy như vậy?”
“Âm Âm!”
Khuôn mặt tuấn tú của Mục Kính Sâm thoát cái lạnh đi, dùng sức kéo phắt Hứa Lưu Âm ra, nói với hai người vệ sĩ đang ngây ra như phỗng: “Giữ cô ấy lại cho tôi.”
“Dạ.”
Hai người tiến lên, lôi Hứa Lưu Âm khỏi chiến trường. Hứa Lưu Âm bị bọn họ túm cánh tay không tiện động đậy.
“Cẩn thận!” Ghế của Mục Kính Sâm quả nhiên đập tới, nhưng mà vẫn ổn, Mai Dịch Hiên né được.
Có điều tiếp theo thì không may mắn như thế, hai người mau chóng giằng co. Mai Dịch Hiên có dáng cao, có khí lực, càng có lực đạo, nhưng thế thì có tác dụng chứ? Anh ta không có võ, nắm tay vung ra chưa đập tới mặt Mục Kính Sâm đã bị anh gạt ra.
Mục Kính Sâm cũng không ỷ vào mình giỏi võ mà xuống tay lưu tình, tốt lắm, trái một quyền phải một quyền, bốp bốp bốp như đánh vào bao cát.
Hứa Lưu Âm nhìn mà thấy đau hết, chỉ có thể liều mạng kêu: “Đừng đánh, đừng đánh! Mục Kính Sâm, anh dừng tay!”
Sao cô chỉ kêu anh dừng tay chứ? Nếu Mục Kính Sâm dừng tay, nắm đấm của Mai Dịch Hiên không phải hướng phải người anh “chào hỏi” rồi sao?
Người đàn ông càng nghĩ càng giận, nắm tay trực tiếp nhắm vào mặt Mai Dịch Hiên. Hứa Lưu Âm nhìn thấy, hận không thể xông tới trước, “Mai Dịch Hiên, anh cũng dừng tay đi, anh đi mau!”
Mai Dịch Hiên không dừng, biết rõ mình không phải đối thủ Mục Kính Sâm còn muốn làm thiêu thân lao đầu vào lửa, đây không phải đang tìm chết sao?
Hứa Lưu Âm tức giận đến dậm chân, “Tùy các người đi, đánh đi, dùng sức đánh vào, cuối cùng kẻ này đánh chết kẻ kia rồi tôi cũng sẽ nhắm mắt làm ngơ.”
Nói như vậy, bọn họ vẻ như cũng không nghe.
Mãi đến khi hai người đánh mệt rồi, nhưng Mục Kính Sâm vẫn đứng rất vững, cánh tay Mai Dịch Hiên chống bàn ăn, thở hồng hộc, trên mặt dính màu, trên người nhất định cũng có không ít thương tích.
Người phụ trách của nhà hàng chạy tới, “Các anh đập hết nhà hàng chúng tôi, tôi báo công an rồi!”
Mục Kính Sâm mắt điếc tai ngơ, tay chỉ vào Mai Dịch Hiên, nói: “Anh tốt nhất là tránh Hứa Lưu Âm xa một chút.”
“Nằm mơ.” Giọng người đàn ông rất cứng.
“Không chịu đúng không? Tôi đây sẽ gặp anh lúc nào đánh lúc đó.”
“Tới đi!” Mai Dịch Hiên dứt lời, lại muốn xông lên trước.
Hứa Lưu Âm né rất vất vả, nói với hai người vệ sĩ: “Chẳng lẽ các anh muốn thấy đụng tới mạng người hay sao?”
Cô bước lên, xô vai Mai Dịch Hiên. Bên khóe miệng người đàn ông dính máu, trên mặt xanh một mảng tím một mảng, thế này mà bị hai người lớn nhà họ Mai thấy, không khỏi đau lòng mấy ngày ăn không ngon rồi?
“Anh tỏ ra thì được gì hả?”
Mai Dịch Hiên lau khóe miệng, “Tôi cũng không tin tôi đánh không lại hắn.”
“Dù bây giờ anh không ăn không uống đi luyện, cũng vô dụng.” Hứa Lưu Âm tức giận, nói.
Mai Dịch Hiên nhìn thần sắc của cô, chỗ khóe miệng căng cứng không khỏi dãn ra một chút: “Lo lắng cho tôi à?”
Hứa Lưu Âm thấy khóe mắt anh ta sưng cả lên, “Anh không sao chứ?”
“Tôi cũng không biết có sao không, trên người chỗ nào cũng đau.”
Mục Kính Sâm thấy thế, bước tới, tay kéo bả vai Hứa Lưu Âm. Cô quay đầu lại, ngữ khí hung hãn lên, “Gì hả? Còn muốn đánh phải không?”
Mục Kính Sâm nhìn chằm chằm khuôn mặt cô, “Em đang đau lòng cho hắn?”
“Anh không sợ đánh người sẽ xảy ra chuyện gì sao?”
“Đó cũng là hắn tự tìm lấy.”
Hứa Lưu Âm thật chịu không nổi thái độ như thế của Mục Kính Sâm, động tay rõ ràng là anh. “Anh ấy tự tìm thế nào? Anh ấy ăn cơm với tôi, làm phiền tới anh sao? Có câu nói muốn tôi lặp lại bao nhiêu lần mới được đây? Tôi lựa chọn ở bên ai, liên quan tới anh sao? Anh dựa vào gì mà đánh người?”
Mục Kính Sâm tức giận lên, ngực như bị móng mèo cào bằng hết sức. Anh chỉ chỉ Mai Dịch Hiên, “Em không thấy sao? Hắn cũng động thủ, hắn không phải không đánh anh!”
Hứa Lưu Âm đẩy cánh tay anh ra, “Chỉ cái gì mà chỉ? Tôi đứng ở đây, tôi đương nhiên thấy rõ. Phải, anh ấy là động tay, nhưng đánh tới anh được sao? Chỉ e cả quần áo anh còn chưa sờ được đó?”
Mai Dịch Hiên đứng yên. Bên cạnh là vệ sĩ, nhân viên phục vụ và giám đốc nhà hàng đứng, anh ta cảm thấy mình mặt mũi bị ném mất rồi, như vậy ra tay nhiều như vậy nhưng cả chạm vào cũng chưa chạm được Mục Kính Sâm tí nào.
Mục Kính Sâm lần đầu cảm thấy mình đánh nhau mà thua trận.
Anh liền có chút “già mồm át lẽ phải”: “Vậy nếu hắn đánh được thì sao? Em sẽ đau lòng cho anh sao?”
“Đánh anh vài ba cái, có thể so với khuôn mặt này của anh ấy sao?” Hứa Lưu Âm kéo Mai Dịch Hiên đến trước mặt, “Anh thế này là muốn đánh anh ấy đến hủy cả mặt phải không?”
“Đúng là bị em đoán đúng rồi.”
“Anh!”
Hứa Lưu Âm lôi kéo cánh tay Mai Dịch Hiên, “Đi, chúng ta đi.”
“Không được đi!” Mục Kính Sâm chắn trước mặt hai người, “Nếu em không muốn hắn ngày nào cũng bị anh đánh tới như đầu heo, thì em với hắn ta duy trì khoảng cách đi.”
Hứa Lưu Âm mặt đầy vẻ không kiên nhẫn mà nhìn về phía người đàn ông, “Mục Kính Sâm, anh càng uy hiếp tôi thì càng vô dụng, ngược lại anh làm tôi hận không thể cách anh thật xa.”
“Hắn ta có gì tốt”
“Tôi không tốt chỗ nào?” Mai Dịch Hiên cũng một bụng hỏa. “Tôi có thể cho cô ấy cảm giác an toàn, cho cô ấy nửa đời sau được che chở.”
“Tới địa ngục đi!”
Mục Kính Sâm lần thứ hai đụnh tấn công, Hứa Lưu Âm quay đầu lại đẩy Mai Dịch Hiên, “Giả làm người câm có được không?”
Thấy cô thật sự tức giận, người đàn ông đành phải im tiếng. Hứa Lưu Âm liếc nhìn Mục Kính Sâm, “Nhà hàng đã báo công an rồi, anh ở lại mà xử lý đi, tôi đưa anh ấy đi bệnh viện.”
“Không được!”
“Không được? Vậy được, tôi đây đi một mình vậy. Có điều không hẹn Mai Dịch Hiên được thì tôi hẹn người khác, khách sạn cũng có nhiều ông chú đẹp trai như vậy mà.”
“Em!” Mục Kính Sâm cắn mạnh cánh môi, nuốt toàn bộ nửa lời nói còn lại về.
Hứa Lưu Âm giữ chặt cánh tay Mai Dịch Hiên, “Chúng ta đi.”
Bàn tay Mai Dịch Hiên ấn trước ngực, có chút không cam lòng, nhưng biết mình đánh không lại Mục Kính Sâm, hơn nữa thái độ Hứa Lưu Âm như vậy, anh ta cũng chỉ có thể đi theo cô thôi.
Hai người đi ra cửa. Mục Kính Sâm đuổi theo mấy bước, người giám đốc đánh bạo cản đường anh, “Các anh không thể cứ đi như vậy được, một lát cảnh sát sẽ tới đây”
Mục Kính Sâm nhìn nhìn sang bên cạnh, tiện tay nhắm vào bộ đồ ăn ở dưới, nghe tiếng loảng choảng vỡ bên bên chân mình, “Tôi bồi thường, được chưa?”
“Anh đánh nhau, đương nhiên anh phải bồi thường.”
Anh đuổi theo ra cửa, lại thấy tài xế nhà họ Tưởng tới. Trước khi xảy ra chuyện anh cũng thấy, chỉ là không có mối đe dọa đến Hứa Lưu Âm thì anh cũng không đi báo cho phía tài xế nhà họ Tưởng.
Mục Kính Sâm hung dữ nhìn chằm chằm đối phương, “Sao, tôi đuổi theo người thôi, nhà họ Tưởng cũng muốn quản sao?”
“Sếp Mục, anh đừng hiểu lầm, những việc này Tưởng tiên sinh cũng có không nhúng tay, nhưng Tưởng phu nhân nói. Tôi chỉ nghe cô Hứa, vừa rồi cô Hứa bảo tôi cản anh lại.”
Tầm mắt Mục Kính Sâm hướng về phía xa, nhìn thấy Hứa Lưu Âm và Mai Dịch Hiên đã đi vào thang máy.
Đi vào bãi đỗ xe, Hứa Lưu Âm đi rất mau, thậm chí bỏ Mai Dịch Hiên cả một đoạn dài.
Mai Dịch Hiên ở phía sau rên hừ hừ, “Em đi chậm một chút, tốt xấu cũng để ý người bệnh tôi đây một chút chứ.”
Hứa Lưu Âm dừng chân, quay đầu lại nhìn anh ta, “Xe anh ở đâu? Nhanh lên, tôi sợ Mục Kính Sâm đuổi tới đây.”
“Em như vậy có phải cũng không cho tôi mặt mũi rồi không?”
Hứa Lưu Âm không nhịn được, bật cười, “Lúc này còn quản mặt mũi làm gì? Anh đã bị đánh tới như vậy.”
“Này!”
“Được được rồi!” Hứa Lưu Âm đi lộn lại, tay giữ chặt cánh tay anh ta, “Xe đâu? Tôi lái xe.”
Mai Dịch Hiên tìm thấy xe mình Hứa Lưu Âm vội ngồi vào với anh ta. Sau khi khởi động, cô nhìn về phía đàn ông ngồi ở ghế lái phụ, “Tôi đưa anh đi bệnh viện.”
“Thôi bỏ đi, còn sợ không đủ mất mặt.”
“Không đi bệnh viện không được, tôi thấy thương tích của anh không nhẹ.”
Mai Dịch Hiên ấn vài cái trên người mình, “Chắc là không sao, bị thương da thịt.”
“Anh biết Mục Kính Sâm làm gì không?”
“Biết chứ!”
“Biết mà anh còn đánh với anh ta?”
Mai Dịch Hiên ấn ấn miệng mình, “Tôi đây không thể thừa nhận mình sợ, bằng không sau này em sẽ khinh thường tôi.”Hứa Lưu Âm cũng chịu thua.
“Nghe tôi, đi bệnh viện.”
Lái ra khỏi trung tâm thương mại rồi, Hứa Lưu Âm đưa người đàn ông tới bệnh viện gần đó. Bác sĩ còn cho anh ta chụp phim, may mà không có trở ngại.
—
Mục Kính Sâm quay lại nhà họ Mục. Mục Thành Quân và bà Mục ngồi trên sô pha, Mục Kính Sâm nghe được tiếng người đàn ông truyền tới lỗ tai: “Mẹ, mẹ đừng quản Nguyễn Noãn gì đó, con không liên quan tới cô ta.”
Mục Kính Sâm bước vào, “Sao vậy? Nguyễn Noãn tìm tới nhà?”
“Ờ.” Mục Thành Quân cười lạnh. “Nguyễn Trung Trách bị bắt, sự tình càng điều tra sâu hơn thì càng nghiêm trọng. Nguyễn Noãn ngoại trừ tìm cậu ra, còn có thể tìm ai?”
Mục Kính Sâm không để tâm. Bà Mục từ trên sô pha đứng dậy, “Kính Sâm, chuyện này chúng ta không thể quản.”
Mục Kính Sâm dừng chân nhìn bà, “Mẹ, khó thấy à, con tưởng mẹ sẽ khuyên con chứ.”
“Khuyên con làm gì? Bây giờ nhà họ Nguyễn chính là vũng bùn, ai đến gần sẽ bị liên lụy vào liền. Lần này, ai cũng không cứu được Nguyễn Trung Trách.”
Mục Kính Sâm cười cười, “Lời này con thích nghe.”
Anh nhấc chân định bỏ đi, Mục Thành Quân thình lình mở miệng: “Lão Nhị, có phải cậu đánh nhau với người ta?”
Mục Kính Sâm theo bản năng nhìn nhìn người mình, “Chỗ nào mà anh nhìn ra?”
“Có người gọi điện cho anh.”
Bà Mục vừa nghe, mặt đầy vẻ nôn nóng. Bà tiến lên kéo tay Mục Kính Sâm, cầm tay anh lên rồi buông ra, lại bắt anh xoay vòng trước mặt mình. “Có bị thương ở đâu không? Mau nói cho mẹ, con đánh nhau với ai hả?”
“Với công tử của Lão Mai. Mẹ yên tâm, con trai mẹ không sao, mà thật ra đã đánh con trai nhà họ Mai một trận, đánh tới nỗi chắc vào thẳng bệnh viện rồi.” Mục Thành Quân nói xong lời này, đứng dậy luôn. Rất nhiều chi tiết trong chuyện này hắn đều đã biết, cũng không cần nghe Mục Kính Sâm nói.
Mục Kính Sâm liếc nhìn hắn, “Anh cố ý, đúng nhỉ?”
Lúc đi ngang qua anh, Mục Thành Quân vỗ vỗ vai anh, “Từ từ giải thích vói mẹ đi.”
“Kính Sâm, sao con đánh con trai Lão Mai? Xảy ra chuyện gì?”
“Không sao ạ…”
Bà Mục kéo, ép anh đến trước sô pha, bắt anh ngồi xuống. “Lão Mai có tuổi rồi, nghe nói còn đang làm hóa trị, con dính dáng gì tới công tử nhà họ Mai?”
“Hắn cướp người của con!”
Bà Mục trong một chút không phản ứng được, sau một lúc lâu mới nói: “Phó… Phó Lưu Âm?”
“Mẹ, mẹ muốn bế cháu không?”
“Con đang nói gì vậy, mẹ giờ tuổi này, không phải mong con nhanh…”
Tầm mắt Mục Kính Sâm nhìn về phía bà, “Con chỉ sinh con với Hứa Lưu Âm.”
Bà Mục há miệng thở dốc, theo bản năng chau mày, “Con si ngốc rồi phải không?”
“Mẹ, cô ấy bây giờ cả tên cũng sửa lại, huống hồ chuyện tai nạn xe cộ của ba cũng đã điều tra xong. Con sẽ không chấp nhận người khác, con chỉ cần cô ấy.”
“Con muốn nó, vậy nó muốn con không?”
Một câu hỏi nháy mắt liền làm Mục Kính Sâm im.
“Nó muốn là khác còn con muốn là khác, con đến nỗi đánh nhau với người ta sao?”
Sắc mặt Mục Kính Sâm nháy mắt trở nên xanh mét, “Mặc kệ cô ấy cần con hay không, con cướp cô ấy về rồi nói tiếp.”
“Vậy chờ con cướp nó về rồi nói sau.” Nói xong lời này, bà Mục đi lên lầu.
—
Lúc Hứa Lưu Âm và Mai Dịch Hiên ra khỏi bệnh viện thì nhận được điện thoại bà Mai gọi tới.
Trong điện thoại nói hôm nay Lão Mai phải làm hóa trị, bảo Mai Dịch Hiên mau tới.
Mai Dịch Hiên nhăn mặt, “Sao anh đi được ra ngoài đây? Không hù chết bọn họ là điều không thể.”
“Giờ thì biết rồi?”
“Không được, không được…”
“Khuôn mặt này của anh, chỉ sợ mười ngày cũng chưa khôi phục được.”
Mai Dịch Hiên nhìn qua Hứa Lưu Âm, “Em mau về đi, tôi sẽ tới bệnh viện một mình.”
“Bỏ đi, tôi đi vơi anh.”
“Thật sao?”
“Sự tình cũng coi như vì tôi nên nỗi, lòng tôi áy náy chứ!”
Mai Dịch Hiên nghe xong, không nói hai lời liền nhét chìa khóa xe vào tay Hứa Lưu Âm.
Hai người đi tới bệnh viện Tinh Cảng. Dọc đường đi, Mai Dịch Hiên đưa tới không ít ánh mắt của mọi người. Không còn cách, vết thương quá rõ ràng, vốn một khuôn mặt đẹp trai khôi ngô, giờ nói khó nghe chút thì thành cái đầu heo.
Hứa Lưu Âm đứng ở cửa phòng bệnh, đè thấp giọng nói với người đàn ông: “Tôi vào trước vậy, tránh bộ dáng này của anh dọa bọn họ.”
“Được.”
Mai Dịch Hiên đứng ở cửa nhìn xung quanh, Hứa Lưu Âm đi vào. Bà Mai nhìn thấy cô, có chút giật mình, có chút vui sướng. Hứa Lưu Âm vội chào: “Hai bác Mai, cháu chào hai bác ạ.”
“Ai da, Âm Âm à, sao con tới đây?”
Hứa Lưu Âm hai tay đan vào nhau, đi đến cạnh bà Mai, “Con tới cùng Mai Dịch Hiên ạ, có điều hôm nay bọn con xảy ra chút chuyện, anh ấy vì ra mặt thay con mà đánh nhau một trận với người ta ạ.”
“Cái gì? Thằng bé này, người đâu rồi?”
“Ở ngoài ạ, xấu hổ không vào ạ.”
Lão Mai ngồi bên cạnh, tinh thần thật ra lại không tệ lắm, “Bị đánh? Bị đánh rất thảm phải không?”
“Trên mặt… trên mặt có dấu vết rất rõ ạ.”
“Tiểu Hiên Hiên!” Bà Mai gọi về phía cửa.
Mai Dịch Hiên hai tay bụm mặt đi vào, nhưng vết bầm ở khóe mắt vẫn bị phát hiện. Bà Mai bước tới, kéo tay anh ta xuống, “Ai đánh con thành vầy?”
“Thật xin lỗi ạ, đều là vì con.” Hứa Lưu Âm ở bên vội vàng nói.
Bà Mai phu nhân mắt đầy vẻ đau lòng, sờ sờ mặt con trai, Mai Dịch Hiên rít lên. Lão Mai tức giận mà lắc đầu, “Giờ biết đau rồi?”
Hứa Lưu Âm không ngừng nói “rất xin lỗi ạ”. Bà Mai vội kéo tay cô lại, “Không liên quan tới con, từ nhỏ nó đã thích đánh nhau.”
“Có điều bị đánh đến cả tôi cũng sắp nhận không ra thế này là lần đầu tiên.” Lão Mai đứng dậy, đến trước mặt con trai nhìn nhìn, “Có phải gặp đúng đối thủ rồi không?”
Mai Dịch Hiên vẻ mặt nghiêm túc không nói lời nào. Hứa Lưu Âm thay anh ta trả lời: “Không ạ, là anh ấy căn bản đã không phải đối thủ của người kia ạ.”
Lúc Hứa Tình Thâm đi vào, liền nghe được tiếng mấy người đang nói chuyện.
“Âm Âm, em cũng ở đây à.”
Cô nhìn thấy bộ dạng này của Mai Dịch Hiên, không tránh khỏi lại muốn hỏi vài câu. Mai Dịch Hiên nghĩ, đợi lát nữa còn có bác sĩ, y tá, anh ta dứt khoát đi tới bên cửa sổ.
Hứa Tình Thâm để giấy tờ trong tay lên tủ đầu giường, “Lão Mai, một hồi y tá sẽ đến dẫn bác đi, bác chuẩn bị đi ạ.”
“Được, làm phiền cháu rồi.”
Lúc Hứa Tình Thâm ra khỏi phòng bệnh, Hứa Lưu Âm theo ra ngoài, “Chị!”
Hứa Tình Thâm dẫn cô ấy qua một bên, “Mục Kính Sâm đánh?”
“Ừm.”
“Vậy em thiếu cậu ấy một ân tình rồi.”
“Em cũng không nghĩ anh ta có thể nặng tay như thế.”
Hứa Tình Thâm cười khẽ, “Cậu ta có thể nhẫn nhịn được sao? Tình địch gặp nhau, ghen đỏ mắt.”
“Có mà không phải vậy đó…”
“Được rồi!” Hứa Tình Thâm nhìn xung quanh cửa ra vào. “Vào với cậu ấy đi, chung quy cũng là người bệnh, hốc hác cả.”
Sai khi rời phòng bệnh của Lão Mai, Hứa Tình Thâm đi thẳng tới văn phòng Tưởng Viễn Chu.
Đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Lão Bạch cũng ở trong, hai người đang nói chuyện.
Thấy cô vào, Tưởng Viễn Chu vẫy tay về phía cô, vừa nhìn chính là dáng vẻ tâm tình không tệ.
“Đang nói gì thế?”
“Tôi và Tưởng tiên sinh đang nói chuyện ông chủ công ty dược Đỉnh Hình đã làm thế nào mà kéo Nguyễn Trung Trách xuống ngựa.”
Hứa Lưu Âm đi đến bên cạnh Tưởng Viễn Chu, “Ông ta xuống ngựa thì liên quan gì tới công ty dược phẩm?”
“Lúc Nguyễn Trung Trách bị đưa đi, đầu tiên là kiểm chứng sự thật việc ông ta nhận hối lộ. Bây giờ việc điều tra được thắt chặt, không ai dám đưa tiền công khai, nên thông qua chiếu bạc để khơi thông quan hệ. Thiết bị tạo nhịp tim xảy ra chuyện là do công ty dược Đỉnh Hình cung cấp, ảnh hưởng nnư thế truyền ra, với ai cũng đêu không tốt.”
Tưởng Viễn Chu lấy một phần tư liệu trên bàn tiện tay lật xem.
“Công ty dược Đỉnh Hình chiếm lĩnh thị phần thị trường lớn như thế, cũng chỉ trong mấy năm nay thôi, bối cảnh sau lưng đó có thể nghĩ ra được. Chuyện này không làm sáng tỏ thì chính là một mối phiền toái rất lớn, mà có Nguyễn Trung Trách ở đó thì chuyện này liền không làm sáng tỏ được, cho nên anh ta cần thiết phải kéo Nguyễn Trung Trách xuống ngựa trước.”
Hứa Lưu Âm khẽ chớp mi mắt, “Nói cách khác, những việc này đều là Nguyễn Trung Trách làm?”
“Dù không phải tự mình làm, nhưng xác thật là ông ta bày mưu đặt kế.” Tưởng Viễn Chu dựa người ra sau, vẻ mặt thoải mái, “Nguy cơ của Tinh Cảng được dỡ bỏ, công ty dược Đỉnh Hình cũng được trong sạch, kết cục hiện tại là tất cả đều vui mừng.”
Lão Bạch nghe xong những lời này, không nhịn được bật cười, “Tôi thấy dùng ít sức nhất chính là ngài, ngư ông ngồi đắc lợi.”
“Ai nói?!” Tưởng Viễn Chu nói, đưa đầu tới gần trước người Hứa Tình Thâm. “Tôi đánh cược bằng danh dự của Tinh Cảng, nói không chừng, tôi phải bồi thường khoản lớn.”
“Nhưng sự thật chứng minh, ngài thắng.”
Tưởng Viễn Chu liếc Lão Bạch một cái.
Lão Bạch cầm ly nước trên bàn, pha cho Tưởng Viễn Chu một ly trà, “Tưởng phu nhân, cô không biết đâu, nhà họ Nguyễn này xem như hoàn toàn xong rồi.”
“Còn có chuyện gì khác sao?”
“Đương nhiên là có.” Lão Bạch quay người lại tiếp tục nói. “Chỉ khi Nguyễn Trung Trách bị bắt, một số việc mới có thể tra ra rõ ràng hoàn toàn. Phó Kinh Sênh xảy ra chuyện ở Tinh Cảng, truy nguyên cũng là Nguyễn Trung Trách bày mưu đặt kế.”
Điểm này, Hứa Tình Thâm trái lại thật không nghĩ tới.
“Không thể nào, là vì Nguyễn Noãn? Không đến mức chứ?”
Tưởng Viễn Chu nghe vậy, vỗ nhẹ mông Hứa Tình Thâm.
Cô trừng mắt nhìn anh một cái, “Đánh em làm gì?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!