Sắc Đẹp Khó Cưỡng - Chương 425: Trừng Phạt Từng Kẻ Một
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
32


Sắc Đẹp Khó Cưỡng


Chương 425: Trừng Phạt Từng Kẻ Một


Editor: Dế Mèn

Đôi mắt Nguyễn Noãn vừa nhìn kỹ lại, liền thấy rất rõ bóng dáng Mục Kính Sâm.

Cô ta chấn động, theo bản năng đứng dậy. Cô ta hoàn toàn không ngờ Mục Kính Sâm lại bỗng nhiên xuất hiện ở đây. Tầm mắt Mục Kính Sâm không nhìn đi đâu khác, từ lúc vào cổng, anh đã thấy được đài quyền anh kia, hơn nữa còn thấy Hứa Lưu Âm.

Nắm tay của Mục Kính Sâm không khỏi nắm chặt, khi anh đi vào, lặng yên không một tiếng động, như một cơn gió.

Nguyễn Noãn sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, môi run rẩy, cô ta muốn cất tiếng, một câu lại cũng nói không nên lời.

Người đàn ông đánh với Hứa Lưu Âm cũng không chú ý phía dưới đài. Hắn chém tay tới, đánh vào người Hứa Lưu Âm, tung người một cái, cái chân dài quét về phía Hứa Lưu Âm. Cô lo tránh né, người đã lùi qua một phía đài, thân người mảnh khảnh ép vào sợi dây thừng. Nếu không có hai sợi dây thừng kia, Hứa Lưu Âm đã sớm ngã xuống đài rồi.

Cô quật cường nhìn chằm chằm về phía trước, cũng không xin tha, lúc này, mấy trò khôn vặt của cô cũng không biểu lộ nữa. Hứa Lưu Âm biết rõ, lúc này cô chính là một con vật bị bao vây, so với việc khóc lóc sướt mướt chờ bị người ta xé nát, còn không bằng tiết kiệm ít sức lực. Miệng cô há to thở dốc, người đàn ông thấy cô như vậy, mặt đầy vẻ đắc ý, ngoắc tay với Hứa Lưu Âm, “Tới đi!”

Hứa Lưu Âm đứng thẳng dậy, không động đậy. Bàn chân người đàn ông giật giật, chuẩn bị tấn công lần nữa.

Mục Kính Sâm không chút do dự, nhảy lên đài quyền anh, một cú xoay người đẹp mắt, thân người cũng không bị đụng phải dây thừng. Hứa Lưu Âm cảm giác được bả vai mình bị ai đè lại, cô như một cây cung giương thẳng, cứ đụng một cái, mũi tên trên đó sẽ bắn đi.

Nắm tay nắm chặt của cô tung qua bên cạnh, Mục Kính Sâm dễ dàng chụp lấy, Hứa Lưu Âm cũng nhìn thấy rõ ai tới.

Mục Kính Sâm ấn tay cô xuống, nhìn thấy trên mặt cô có vết bầm, “Em ngồi qua bên đi.”

Vành mắt Hứa Lưu Âm trong chớp mắt đỏ lên, nhưng cái miệng nhỏ lại rất quật cường, cô mím chặt cánh môi không nói lời nào, nhưng Mục Kính Sâm biết cô sợ hãi, khó chịu. Cô chịu đựng đến vất vả như vậy, cánh môi run run bị cô cắn vào, Mục Kính Sâm thấy mà đau lòng.

“Đi, qua bên cạnh ngồi.”

Chóp mũi cô chua xót khó nhịn được, cuối cùng mở miệng: “Mục Kính Sâm, tôi bị đánh.”

“Thấy rồi.”

Hứa Lưu Âm thấy trong lòng chua xót, nhưng vẫn thấy được mở ra lối thoát nhiều hơn. Cô không ngờ có người sẽ đến cứu cô, có chăng cũng chỉ giữ lại chút hy vọng như vậy thôi. Cô càng không ngờ, hy vọng như vậy sẽ thành hiện thực!

“Anh gạt người, anh cũng nói xạo. Anh nói người anh dẫn dắt, ra ngoài sẽ không ai dám đụng vào, nhưng tôi bị đánh thật sự thảm.”

Mục Kính Sâm thở dài, “Đó là võ công của em quá kém. Anh cũng nói với em rồi, bảo em ở cạnh anh, em phải luyện tập đàng hoàng. Em thấy ở ngoài, ai còn có thể động tới một đầu ngón tay của em?”

Anh nắm bả vai Hứa Lưu Âm, chỗ đó hẳn đã bị thương, cô đau đến nỗi kêu một tiếng.

Mục Kính Sâm cau mày, “Để hai người vệ sĩ kia theo em không tốt sao? Nếu không phải em làm loạn với anh vì chuyện tên nhà họ Mai kia, anh đã không thỏa hiệp, cho họ rút rồi.”

“Phải.” Hứa Lưu Âm đẩy bàn tay anh ra. Cô xoa nhẹ bả vai mình, “Tôi tự làm tự chịu.”

Trong lòng Mục Kính Sâm càng thêm đau, anh kéo tay Hứa Lưu Âm, đưa cô tới qua bên góc.

Chỗ đó có cái ghế da nhỏ để nghỉ, anh để cô ngồi lên đó.

Người đàn ông trên đài đã sớm nghe được ba chữ “Mục Kính Sâm”, hắn giật mình tại chỗ, rồi lại không cam lòng mà đi xuống.

Mục Kính Sâm quay người lại nhìn hắn, “Không phải mày thích đánh sao? Lại đây!”

Người đàn ông giơ tay phải lên, đột ngột xông tới. Mục Kính Sâm đứng không nhúc nhích. Nắm tay tới trước mặt anh rồi, thấy sắp đánh phải mặt Mục Kính Sâm, người dưới đài nín thở tập trung. Nguyễn Noãn nhìn hết từng màn vừa rồi, cô ta thấy Mục Kính Sâm dễ dàng nắm lấy cổ tay đối phương. Người đàn ông bởi vì lực đánh tới quá mạnh nên cả người vẫn nhào cả tới trước; Mục Kính Sâm nhân thể xoay người, tay còn nắm cánh tay đối phương, anh xoay chuyển lực đạo theo phản xạ. Hứa Lưu Âm liền nghe được một tiếng rắc, mơ hồ là tiếng cánh tay đã bị trẹo. Người đàn ông kêu thảm thiết khiến trái tim tất cả người ở đây đều chợt lạnh, run lên.

“A!!!”

Nếu không phải đau đến xuyên tim, đau tới cánh tay như bị ai chặt mạnh thành, một người đàn ông to lớn cũng sẽ không phát ra tiếng kêu thảm thiết như vậy.

Bờ vai của hắn bị Mục Kính Sâm đè lại, Hứa Lưu Âm thấy hắn cuối cùng khom lưng chịu thua. Bên khóe miệng cô còn đau, vừa rồi, đám người họ cũng chẳng bận tâm cô là nữ, lúc muốn đánh là đánh, cho nên lúc này, cô cũng sẽ không đi thông cảm bất cứ kẻ nào.

Lực ở tay Mục Kính Sâm nắm chặt, kéo người đàn ông về. Con đường tấn công của đối phương hoàn toàn bị Mục Kính Sâm nhìn ra hết, cũng bị anh khống chế chặt chẽ.

Cánh tay người đàn ông đau đến không động đậy được. Một cú móc trái tay của Mục Kính Sâm đánh vào mặt hắn, gương mặt người đàn ông vẹo qua một bên. Một cú móc thuận tay của Mục Kính Sâm lại đánh tới, hắn lại quay lại phía cũ. Người đàn ông không hề có năng lực chống đỡ, như là cái bao cát để ở một bên đài quyền anh. Từng quyền từng quyền phát ra âm thanh nặng nề rồi sắc bén, khuôn mặt người đàn ông rất nhanh liền thay đổi, chỗ khóe mắt, chỗ khóe miệng, còn cả chỗ xương gò má nhô lên cao cao đều bị bầm, khóe mắt sưng thật kinh khủng, đã không còn thấy rõ mấy người trước mặt.

Người dưới đài xem mà tới nỗi trong lòng run sợ, có người vội kêu lên: “Đừng đánh, đừng đánh!”

Đừng đánh?

Vừa rồi Hứa Lưu Âm, một cô gái yếu ớt đứng ở đây, đã ai nhớ mà nói những câu này?

Mục Kính Sâm chưa thấy hả giận, trong mắt anh, người đàn ông trước mặt đã không phải là người, chỉ là thứ đồ cho anh phát tiết cơn giận thôi.

Nắm tay anh càng lúc càng mạnh, tốc độ ra quyền cũng càng lúc càng nhanh. Hứa Lưu Âm không thông cảm cho kẻ bị đánh, lại hơi sợ Mục Kính Sâm mất khống chế, lỡ đụng tới mạng người thì sao bây giờ?

Người đàn ông trong nháy mắt bị đánh thành đầu heo, toàn bộ quá trình không có cơ hội đánh trả, chỉ có thể sợ hãi nhìn nắm tay giáng tới, bịch một cái rồi lại bịch một cái mà đánh vào mặt hắn.

Chân Nguyễn Noãn động đậy, sự tình lớn thành như vậy, cô ta muốn chạy trối chết, nhưng tâm lý lại trước sau có một chút không cam lòng như vậy. Cô ta chung quy muốn nhìn xem, Mục Kính Sâm vì Hứa Lưu Âm có thể làm được gì.

Trên đài quyền anh bắn máu, cái mũi của người đàn ông đã bị đánh vẹo.

Mục Kính Sâm tiến tới, kéo cánh tay đối phương, một cú quăng qua vai liền ném hắn ngã thẳng xuống.

Bạn bè dưới đài cố hết sức đón lấy hắn. Mục Kính Sâm đứng bên cạnh, từ trên cao nhìn chằm chằm xuống phía dưới, “Vừa rồi, còn ai lên đài nữa?”

Cổ họng Nguyễn Noãn nuốt nhẹ hai cái. Một người đàn ông đứng bên cạnh cô ta tự nguyện xung phong, “Sếp Mục là đang đập bỏ sân à?”

“Đừng nói nhảm, hoặc đi lên đánh, hoặc…” Mục Kính Sâm dừng một chút, nói: “Bọn mày không còn lựa chọn khác, hôm nay ai cũng đừng mơ yên ổn mà đi ra ngoài. Tao mặc kệ trong số bọn mày có phụ nữ hay không, Mục Kính Sâm tao hôm nay phá giới, dù là phụ nữ, tao cũng sẽ trừng trị!”

Nguyễn Noãn cắn chặt hàm răng đang run rẩy, người đàn ông bên cạnh thấy thế, liền lên đài.

Hắn lên đài, một nửa là vì Mục Kính Sâm khiêu khích, nửa kia là vì thật sự muốn so chiêu với Mục Kính Sâm.

Mục Kính Sâm không chút để hắn vào mắt, “Bọn bay lên theo nhóm hay là cùng nhau lên?”

“Sếp Mục, tuy tôi đã nghe qua chuyện của anh, nhưng anh cũng đừng không để ai vào mắt quá như vậy. Trên đời này không phải chỉ có một cái sân huấn luyện của anh. Chúng tôi nếu không phải tự nhận mình có chút bản lĩnh, cũng sẽ không dám so chiêu với anh…”Lời người đàn ông nói chui vào lỗ tai Mục Kính Sâm, ánh mắt anh hơi lạnh. Không nói một câu với ai, anh bước nhanh lên, thân người nhảy vọt tới, ra mấy chiêu với người đàn ông.

Nguyễn Noãn hiểu Mục Kính Sâm, cũng biết võ công anh lợi hại. Trước kia lúc cùng nhau tập luyện, chẳng ai là đối thủ của anh, nhưng đối với người một nhà, dù sao thì anh xuống tay lưu tình, cho nên cô ta cũng không dám nói khi Mục Kính Sâm xuống tay ác, sẽ là bộ dáng thế nào.

Dưới đài, có kẻ nơm nớp lo sợ, có kẻ cũng đang bắt đầu vì chuẩn bị đường lui cho mình.

Hai người phụ nữ hạ giọng nói: “Chúng ta chẳng qua chỉ vì ham vui là chủ yếu, sao liều mạng vậy được? Hay là mau chạy đi?”

“Đúng vậy, cô xem Cường Tử cũng bị đánh ra cái dạng gì?”

Nguyễn Noãn lạnh lùng nhìn chằm chằm, “Mục Kính Sâm sẽ không cho các cô đi đâu.”

Người phụ nữ đứng đàng trước quay đầu lại, hung dữ trừng mắt cô ta một cái, “Muốn đánh thì cô đi mà đánh, với lại, bọn tôi còn chưa kịp lên đài mà, liên quan gì chúng tôi?”

“Cánh cửa này, rất khó mà đi ra, trừ phi các cô tìm người liên thủ, cùng đè Mục Kính Sâm lại, mọi người mới có hy vọng được đi.”

Trên đài, tiếng đập truyền xuống từng đợt, hai người phụ nữ nhìn nhau, dùng ánh mắt ra hiệu với đối phương.

Bọn họ động đậy chân, lui ra khỏi đám người, định nhanh chóng bỏ chạy.

Trái tim hai người đang treo lơ lửng, thình lình nhìn thấy một bóng đen bị vứt tới, đập xuống ngay cạnh chân bọn họ. Mấy cô ta ngừng bước chân lại, người đàn ông vừa lên đài hồi nãy cuộn tròn thành một cục, mặt đầy là máu.

Mục Kính Sâm khom lưng, hai tay đè lên dây thừng, “Coi lời tôi nói như gió thoảng bên tai phải không? Tôi đã nói, không một ai được đi.”

Sắc mặt hai người trắng bệch, nhìn chằm chằm lên đài, “Chúng tôi không ra tay với cô ấy, càng không đánh cô ấy.”

Hứa Lưu Âm từ cái ghế da đứng lên, “Mục Kính Sâm… Bỏ đi, mấy cô ấy đúng thật không động tay với tôi.”

Ánh mắt người đàn ông lạnh lẽo như cũ, khóe miệng nở nụ cười, trong giọng nói không có chút độ ấm nào, “Nếu anh không tới, người ra tay với em lúc này ở trên đài, khả năng là bọn họ.”

Môi Hứa Lưu Âm giật giật, cô biết Mục Kính Sâm nói không sai, nếu không phải anh tới đúng lúc, cô lúc này có lẽ đã thành đối tượng bị người ta bao vây tấn công.

Cô lui ra sau một bước, ngồi xuống lại.

Mục Kính Sâm đứng dậy, “Một đám đừng có đứng nữa, lên mau đi!”

Mọi người nhìn nhau, không dám cử động. Mục Kính Sâm xoay người nhìn về phía Hứa Lưu Âm, “Âm Âm, đau kinh khủng không?”

Hứa Lưu Âm gật đầu, “Đau khủng khiếp.”

“Giờ anh đưa em đi bệnh viện.” Anh sợ cô bị thương ở đâu, phải đưa đi bệnh viện kịp lúc mới được.

Tất cả người dưới đài nghe thấy lời này đều thở dài nhẹ nhõm một hơi, Nguyễn Noãn cũng không bất ngờ.

Không ngờ Hứa Lưu Âm lại cự tuyệt, “Cơ thể của tôi, tôi biết, tôi còn nhịn được. Bọn họ đều động tay với tôi, tôi không thể cứ đi như vậy.”

Mục Kính Sâm đi một vòng cạnh sợi dây thừng bên cạnh. Giọng Hứa Lưu Âm vang lên sau lưng anh, “Người lên đài đầu tiên đánh tôi là Nguyễn Noãn.”

Hai chân Nguyễn Noãn đứng thẳng bất động, đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Tầm mắt Mục Kính Sâm quăng đến trên người cô ta, “Nguyễn Noãn, cô đi lên.”

“Kính Sâm, chẳng lẽ anh muốn vì cô ta mà…”

“Đi lên.”

Nguyễn Noãn nắm chặt hai nắm tay, nhìn thấy người chung quanh đều quẳng ánh nhìn lên người cô ta. Cô ta vẫn là không cử động, cô ta chỉ vào một đám người phía trước, nói: “Các người nhìn tôi làm gì hả? Các người không ra tay sao? Ngày thường khoe khoang lợi hại hơn ai hết, sao, bây giờ muốn giả vờ hoảng sợ?”

Mục Kính Sâm cười lạnh, “Nếu không, các người cùng lên luôn đi.”

“Sếp Mục, chúng tôi không muốn kết thù với anh.”

“Lời này tôi đã nghe không vào rồi, các người làm người của tôi bị thương, chuyện này chỉ giải quyết không được, lên đi.”

Trong từ điển của Mục Kính Sâm, gặp phải loại chuyện này thì phải đánh, có gì mà lôi thôi rề rà?

Anh không muốn Hứa Lưu Âm chờ, anh sốt ruột muốn đưa cô đi bệnh viện. Mục Kính Sâm giơ chân phải đạp lên dây thừng, “Nếu các người không chịu lên, tôi đây đi xuống.”

Nguyễn Noãn biết, hôm nay trốn không được, nếu như vậy, còn không bằng đi lên. Cô ta muốn xem rõ thử, cô ta trong mắt Mục Kính Sâm rốt cuộc được coi là gì, chẳng lẽ anh thật sự có thể ra tay với cô ta hay sao?

Nguyễn Noãn không thốt một tiếng, lên đài. Mục Kính Sâm vẫy tay với cô ta, “Đừng lãng phí thời gian, bắt đầu đi.”

“Sư huynh, em biết em đánh không lại anh.”

“Cho nên, cô liền xuống tay với Hứa Lưu Âm phải không?”

Nguyễn Noãn khẽ cắn môi dưới, “Em không có lời gì giải thích được.”

“Vậy đừng vô nghĩa.”

Nguyễn Noãn đứng bất động, “Em không tin anh có thể ra tay với em, không nói tới mối quan hệ khác của anh với em, em còn là sư muội của anh.”

Mục Kính Sâm vẻ như vẫn chưa nghe vào những lời này, anh bước nhanh tới, hiển nhiên mang bộ dáng tấn công. Nguyễn Noãn nếu không phải tránh được kịp thời, cô ta đã thật sự bị anh đánh trúng.

Cô ta kinh hồn chưa lấy lại được bình tĩnh, đứng ở trong góc, hai mắt khó tin mà nhìn chằm chằm về phía người đàn ông, “Sư huynh, anh thật sự muốn ra tay với em?”

Mục Kính Sâm cười lạnh, “Chẳng lẽ tôi đang tập dượt với cô?”

“Sư huynh, anh đừng như vậy!!!”

“Đừng nói nhảm, đánh xong trận này, tôi còn có việc. Cô bỏ cái kiểu độc ác kia với Hứa Lưu Âm ra đây, tôi tiếp tới cuối.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN