Nụ Hôn Ngọt Ngào - Hà Tằng Hữu Hạnh
Chương 61
Hạ Yên Nhiên không ngốc, thậm chí có thể được xem là thông minh.
Cô ta đến Lục gia năm mười lăm tuổi. Lúc đó cô ta mồ côi cha lẫn mẹ, không có ai làm chỗ dựa. Nếu không được Lục Xương Quốc quý thì chắc là sẽ phải trải qua tháng ngày ăn nhờ ở đậu.
Khi đó cô ta cũng đã hiểu rõ được trong nhà ai mới là người có tiếng nói nhất. Vì lấy được lòng của ông ta nên nhiều năm qua xem như cũng thuận buồm xuôi gió, muốn gì được đó.
Nhưng Lục Xương Quốc ngày càng già, một ngày nào đó việc nhà sẽ được giao lại cho những đứa cháu ngoại. Nếu một ngày ông ta không còn nữa thì còn ai phía nhà họ Hạ xem trọng cô ta nữa?
Hạ Yên Nhiên nắm rõ điều này. Nếu cô ta muốn được sống tiếp những giây phút không cần phải lo cơm áo gạo tiền thì cách duy nhất là gả vào Lục gia, lúc đó sẽ có được một danh phận đàng hoàng.
Lục Chi Hằng không thích cô ta cũng chẳng sao bởi cô ta cũng chả thích ai cho lắm. Chỉ cần ở anh có điều cô ta muốn thì cô ta sẽ không từ thủ đoạn mà gả cho anh.
Vì muốn quét sạch mọi chướng ngại mà cô ta tìm đến Thời Noãn.
Hai người đứng đối diện nhau. Hạ Yên Nhiên cong môi, “Sợ là có hơi nhiều cái để nói. Chỗ này không tiện cho lắm, chúng ta tìm một quán cà phê nào gần đây đi.”
Thấy cô thoáng chần chừ, Hạ Yên Nhiên nói tiếp: “Tôi đã ở bên cạnh anh ấy từ nhỏ, có rất nhiều chuyện tôi biết rõ nhưng cô lại không. Chẳng lẽ cô không muốn hiểu thêm về anh ấy sao?”
Thời Noãn nhìn cô ta, “Cho cô hai mươi phút, tối tôi còn có việc.”
“Tôi biết là bận việc gì.” Hạ Yên Nhiên tỏ vẻ hiểu rõ, “Tôi nhớ hôm nay là sinh nhật anh ấy. Anh ấy đối với cô như vậy mà cô còn muốn tổ chức sinh nhật cho anh ấy, đúng là hiếm thấy.”
Thời Noãn khó chịu đi đến quán cà phê gần đó với Hạ Yên Nhiên.
Sau khi phục vụ đưa hai tách cà phê lên, đóng cửa ra ngoài, Hạ Yên Nhiên mới lấy bệnh án từ trong túi xách ra đưa cho Thời Noãn.
“Cô tự xem đi.” Cô ta cầm lấy cái muỗng bạc khuấy cà phê trong tách.
Thời Noãn lật xem, ở trang đầu tiên ghi chép lại tình trạng cơ bản của bệnh nhân.
Tên người bệnh là Lục Chi Hằng, con số mười tám xuất hiện ở ô tuổi.
Chẩn đoán về bệnh toàn là những từ xa lạ kèm thêm kiểu chữ viết ngoáy của bác sĩ khiến Thời Noãn không hiểu được.
Một lúc sau cô mới đọc ra được những từ như “tinh thần”, “thương tích”.
Hạ Yên Nhiên nhấp một ngụm cà phê, thong dong nói, “Anh ấy từng mắc chứng rối loạn lo âu(*). Nói đơn giản đó là tinh thần anh ấy không được ổn định.”
(*) Rối loạn lo âu là sự sợ hãi quá mức không có nguyên nhân do chủ quan của người bệnh và không thể giải thích được do một bệnh tâm thần khác hoặc do một bệnh cơ thể. Khi lo âu và sợ hãi quá mức ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc sống, vẫn tiếp tục ngay cả khi mối lo thực tế đã kết thúc thì đó là bệnh lý. (Cre: bookingcare.vn)
Thời Noãn ngẩng đầu, trong mắt toàn là sự kinh hãi, hỏi cô ta, “Làm sao có thể?”
“Sao mà không được?” Cô ta đáp lại, “Bệnh án đều ở đây, cô còn nghi ngờ cái gì nữa. Còn về việc vì sao anh ấy bị như vậy…”
Cô ta ngắm bộ móng vừa làm, hững hờ kể, “Tôi cũng không biết, chắc là do cái tính kỳ quặc trời sinh. Sau khi được rước về nhà họ, thỉnh thoảng tôi cũng có nghe trưởng bối dùng những từ như quái gở, âm u để nói về anh ấy.”
Thật ra sau này cô ta cũng nghe được những lời bàn tán rằng anh bị như thế là do cha mẹ và hoàn cảnh lớn lên.
Nhưng Hạ Yên Nhiên cũng biết là không thể nói với Thời Noãn điều này.
Mục đích chính của cô ta là để Thời Noãn biết được Lục Chi Hằng mắc bệnh tâm thần, có một dục vọng chiếm hữu biến thái đến đáng sợ. Sao cô ta có thể kể những điều đó cho cô nảy lòng thương được.
“Uống thuốc một năm trời, trải qua không biết bao nhiêu lần khám tâm lý, cuối cùng bác sĩ cũng nói rằng anh ấy đã bình phục. Nhưng căn bệnh này ấy..” Hạ Yên Nhiên chỉ vào đầu, chế giễu, “Chỗ này làm sao mà chữa cho hết được chứ nhỉ?”
“Này, tốt nhất cô nên xem nó.” Cô ta lại lôi từ trong túi xách ra vài tờ giấy.
Thời Noãn hít sâu một hơi rồi bắt đầu đọc. Bên trong là những trang ghi chép các cuộc trò chuyện, hai dãy số phía trên cô cũng đã thuộc lòng.
Một là của Lục Chi Hằng, cái còn lại là của Thiến Thiến.
Thời gian trò chuyện ngắn nhất là mấy phút còn dài nhất thì nửa tiếng, không trống một ngày.
Mà những lần gọi nhất cách đây mấy tháng, là lúc cô còn đang ở đoàn phim.
Trong lúc Thời Noãn đang xem, Hạ Yên Nhiên lại nói, “Cô không cần phải ngạc nhiên. Kiểu người có tính chiếm hữu mạnh như anh ấy làm sao có thể để cô rời khỏi tầm mắt của mình.”
“Cô cứ nghĩ anh ấy yêu cô mà lại không nghĩ rằng anh ấy chỉ muốn khống chế cô.”
Thời Noãn vô lực vuốt thẳng nếp gấp trên giấy.
Cô nhớ đến lần mua váy trước. Có lẽ không phải là do Thiến Thiến tức giận mà đó chỉ là công việc báo cáo hằng ngày của cô ấy.
Thêm cả chuyện ở đoàn phim lần trước, lúc cô gọi video kể cho anh trông anh cũng không ngạc nhiên gì, hoá ra là đã biết từ sớm.
Hạ Yên Nhiên thấy cô mất hồn như vậy thì trở nên vững lòng, “Không có chuyện yêu đương gì ở đây cả. Đối với anh ấy mà nói, việc có bạn gái là cô có lẽ chỉ như nuôi một thú cưng để làm niềm vui thôi. Vì chỉ có vật nuôi thì mới phải sống dưới sự giám sát của chủ nhân.”
Đánh rắn đánh bảy tấc!(*) Mỗi câu cô ta nói đều đánh vào trọng điểm.
(*): Tục ngữ Trung Quốc có câu: “đánh rắn đánh bảy tấc”, tuy nhiên cũng có người nói: “đánh rắn đánh ba tấc”. Ở đây vị trí ba tấc là đánh vào cột sống, nếu đánh gãy hoặc bị thương ở đó thì rắn sẽ không ngóc đầu dậy cắn bạn được nữa; còn vị trí bảy tấc là ngay tim rắn, khi bị trọng thương rắn sẽ chết.
“Đã hết hai mươi phút rồi, tôi về trước, không làm phiền cô nữa.”
Hạ Yên Nhiên đứng dậy, cầm lấy túi xách. Cô ta vừa đi vài bước lại ngoái đầu, như có lòng tốt mà nhắc nhở, “Nếu cô không rời đi sớm thì sau này có muốn cũng không được.”
“Những tên biến thái một khi điên lên thì muốn làm gì chúng ta sẽ chẳng biết được. Yêu không được thì sẽ cầm tù rồi giết, không phải bình thường trong phim kinh dị đều thế sao?”
Cô ta nhẹ nhàng đóng cửa, để lại một mình Thời Noãn trong phòng.
Thời Noãn không biết mình ngồi đó bao lâu, chỉ thấy có hơi lạnh, uống một ngụm cà phê mà mãi chưa đụng tới, trong lưỡi ngập tràn mùi vị cay đắng.
Lúc này cô mới nhớ mình quên bỏ đường vào.
Phục vụ gõ cửa bước vào, “Có cần tôi châm thêm cà phê không Thời tiểu thư?”
“Không cần đâu.” Thời Noãn lấy điện thoại xem giờ, mới biết nó đã sập nguồn vì hết pin.
“Mấy giờ rồi?” Cô hỏi.
Phục vụ vén tay áo nhìn đồng hồ, “Đã sáu giờ mười phút rồi ạ.”
“Cảm ơn, không phải thối đâu.” Thời Noãn nhét hai tờ tiền màu đỏ vào tay cô ấy rồi vội rời đi.
Tiệm bánh sắp đóng cửa rồi, cô còn phải lấy bánh kem, thêm cả bó hoa hồng nữa.
Dù thế nào đi nữa hôm nay vẫn là sinh nhật anh, cô đã hứa giúp anh có một sinh nhật vui vẻ.
Tối đến mưa bắt đầu rơi. Mưa phùn tựa như đang dệt một tấm mạng nhện giữa trời và đất.
Thời Noãn bắt taxi về. Về đến nhà, cô ôm trong ngực một bó hoa, tay kia cầm hộp bánh chạy lên tầng.
Cô ấn mật khẩu, vừa vào cửa đã có người đi ra.
Lục Chi Hằng nhận đồ trên tay cô, lấy một cái khăn lông lau tóc cho cô, “Sao về muộn vậy?”
Thời Noãn trả lời anh: “Lúc nãy em nói chuyện với người quen nên quên mất thời gian ạ.”
Lục Chi Hằng lau khô nước trên mặt cô, “Sau này nhớ mang theo sạc dự phòng. Gọi cho em không được, anh lo lắm.”
“Dạ.” Lông mi Thời Noãn run run, gượng cười với anh, “Chắc là anh đói lắm rồi. Để em đi nấu cơm cho anh, hôm nay em đều chuẩn bị món anh thích.”
“Không phải vội. Em bị mắc mưa, cứ đi tắm trước đi, không là sẽ cảm đấy.” Lục Chi Hằng đi vào phòng tắm xả nước ấm vào bồn.
Thời Noãn tìm một cái bình cắm hoa vào, lại đi tìm cái kéo để cắt tỉa bớt những cành lá bị thừa.
Trong lúc cắt cô sơ ý để gai đâm vào, máu lập tức chảy ra.
Cô đau thốt ra tiếng, lấy giấy đè lại chỗ bị đâm.
“Nước xong rồi Noãn Noãn.”
Lục Chi Hằng thấy cô bị chảy máu, nhíu mày, “Lớn vậy rồi mà sao em không cẩn thận gì hết.”
Tuy là trách mắng nhưng có thể nghe thấy sự đau lòng của anh.
Anh kéo cô lại ghế, lấy hộp thuốc đến cầm máu, khử trùng cho cô, “Mặc dù là băng cá nhân chống thấm nhưng lúc tắm em vẫn phải để ý, đừng để bị dính nước.”
Thời Noãn thẩn thờ nhìn anh băng bó cho mình, anh ngừng nói một lúc rồi cô mới kịp hoàn hồn, gật đầu liên tục, “Dạ dạ.”
Lục Chi Hằng nhìn xoáy vào mắt cô, “Hôm nay em sao thế?”
“Không, không có gì ạ.” Thời Noãn không giỏi nói dối, càng không giỏi che giấu cảm xúc bản thân trước mặt anh.
Cô đứng dậy đánh trống lảng, “Em đi tắm nhé.”
Thời Noãn tắm nhanh rồi đi vào bếp. Lục Chi Hằng đeo tạp dề cho cô, “Đừng nấu cơm, buổi tối chúng ta ăn mì trường thọ là được rồi.”
Thời Noãn kiên quyết nói: “Nhưng hôm nay là sinh nhật của anh cơ mà. Chỉ một bát mì thôi thì làm sao được.”
Lục Chi Hằng lại nói: “Không cần quan trọng hình thức, có em bên anh là được.”
Thời Noãn trầm mặc một lúc rồi cười với anh, “Dạ.”
Cô đợi nước sôi để thả mì vào, tiếp đó là cải thìa, thịt heo, cuối cùng là hai cái trứng gà.
Trong phòng khách tắt đèn trần, trên bàn có hoa hồng diễm lệ và nến tạo một bầu không khí lãng mạn.
Ăn mì xong Thời Noãn mang bánh kem ra, cắm nến rồi lấy bật lửa đốt, “Anh mau nhắm mắt cầu nguyện đi.”
Lục Chi Hằng làm theo lời cô xong rồi mở mắt nhìn cô, “Em có muốn biết anh ước gì không?”
Thời Noãn là người mê tín, lắc đầu, “Anh đừng nói, điều ước mà nói ra thì sẽ mất linh đó.”
Lục Chi Hằng chỉ khẽ cười, không nói gì.
Thời Noãn đem quà tặng anh, là một cặp măng sét bằng bạc vô cùng tinh xảo.
“Anh có thích không ạ?” Cô chờ mong.
“Thích chứ.” Lục Chi Hằng ôm lấy cô, nói ra một câu đầy sâu xa, “Nhưng em biết anh thích nhất là gì mà.”
Lúc này Thời Noãn biết mình nên hôn anh nhưng…
“Hôm nay em hơi mệt.” Cô rũ mắt, “Em xin lỗi ạ.”
Trong mắt Lục Chi Hằng thoáng trở nên u ám, thả lòng vòng tay, dịu dàng đáp, “Có gì mà phải xin lỗi. Nếu em mệt thì phải đi ngủ thôi, cứ để anh dọn dẹp.”
Anh ôm cô đặt lên giường, đắp chăn cho cô, “Ngủ ngon nhé.”
Thời Noãn nhắm mắt lại. Phía ngoài phòng yên lặng, sau đó có tiếng nước chảy rồi lại trở nên yên lặng.
Một lúc sau có tiếng bước chân lại gần, có người nằm lên giường, ôm cô vào lòng như mọi khi.
Thời Noãn ngủ thiếp đi nhưng cũng mau chóng thức giấc. Cô không rõ mấy giờ, cũng không buồn ngủ nữa, cứ thế mở mắt nghĩ ngợi.
Cô nghĩ lung tung mãi cũng chẳng được gì.
Người nằm kế bên đang thở đều đều. Thời Noãn nhẹ nhàng thoát khỏi cái ôm của anh, rón rén vén chăn bước xuống giường, đi ra phòng khách.
Cô cầm điện thoại của anh, nhập vào bốn chữ số.
Sinh nhật anh là 0423 nhưng lại bị báo là sai mật khẩu.
Cô nghĩ ngợi rồi lại nhập sinh nhật mình nhưng vẫn không đúng.
Thời Noãn vẫn đang suy nghĩ thì đèn phòng khách đột nhiên sáng lên.
Đột nhiên bị đèn chiếu vào làm Thời Noãn chói mắt, vô thức giơ tay lên nhưng đột nhiên nhớ ra mình đang làm gì, lại lập tức giấu điện thoại ra sau lưng.
Lục Chi Hằng đi lại phía cô, “1207 là mật khẩu.”
Anh xoa mặt cô, cười hỏi, “Em muốn tìm gì trong điện thoại của anh hả?”
__________
Ying: Có một chuyện mình đang thắc mắc là không biết mọi người thích việc chú thích ngay lúc được nhắc hay là để đến đến cuối truyện nhỉ? Vì mình nghĩ chú thích ngay thì sẽ làm đứt mạch cảm xúc của nhiều bạn đọc, còn nếu chú thích cuối truyện thì sợ nhiều bạn sẽ quên mất cái đó là gì nên cho mình xin ý kiến nhé, vì mình thấy kiểu nào cũng có cái bất lợi nên đành xin ý kiến để xem mọi người thích như thế nào hơn ạ:<
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!