Túy Nhược Thành Hoan
Quyển 1 - Chương 14
Thân thể người trên giường có chút run rẩy, hơi lắc lư người, từ từ chậm lại, cuối cùng dừng hẳn, nhưng vẫn không ngẩng đầu lên.
Mái tóc dài buông xõa, ngọn gió thổi qua làm mấy sợi tóc bay bay, kỳ ảo mà phiêu dật.
Dục Trăn ngừng thở chờ người nọ trả lời, nhưng qua rất lâu người nọ vẫn không mở miệng, chỉ lại từ từ đong đưa thân thể.
“Cẩn?”. Dục Trăn vẫn chưa từ bỏ mà gọi thêm một tiếng, gắt gao nhìn y.
Người trên giường cuối cùng cũng bật cười, dừng động tác lại, ngẩng đầu, trên dung nhan tuyệt sắc làm người ta phải hoa mắt kia nở một nụ cười yếu ớt: “Dục Trăn, lại đây với ta”.
Dục Trăn đột nhiên có loại cảm giác thở phào nhẹ nhõm, từ từ thở ra, đi tới, nhìn thấy Phượng Thương đưa tay ra liền cầm lấy, ngồi xuống cạnh Phượng Thương, nhàn nhạt hỏi: “Ngươi không thích Hoàng hậu đến như vậy?”.
Phượng Thương giật mình, cầm lấy tay của Dục Trăn mà chà đạp, chun mũi lắc đầu: “Không thích”.
“Lễ bộ chọn ra nhiều nữ tử như vậy, nếu ngươi không thích, vì sao lại không chọn một người khác?”.
Phượng Thương lắc đầu cười, trong tiếng cười có chút đùa cợt nhàn nhạt: “Nàng là thiên kim của Thái bảo. Thái bảo từ xưa đã phò trợ Thái tử, sau này… khi cha ngươi muốn giết cha ta… Hắn đã trốn đi, từ nhỏ đã dạy cho ta đạo làm quân vương, nhìn ta lớn lên, giúp ta đi tới ngày hôm nay, sau khi cữu cữu chết, vẫn đi theo chúng ta, phần lớn mọi việc đều có sự giúp đỡ của hắn. Hôm nay ta leo lên ngôi vị Hoàng đế, hắn liền đưa nữ nhi vào, ta tất nhiên cũng chỉ có thể chọn nàng ta làm Hoàng hậu, ngoại trừ nàng ta, ta không thể chọn ai khác. Ngươi thấy những người đó đều trung tâm với ta, kỳ thực có rất nhiều việc khi hành sự đều phải nhìn mặt Thái bảo, nếu như có một ngày hắn làm phản, ta cũng không biết ta có năng lực để đàn áp hắn hay không”.
Lòng Dục Trăn run lên, Thái bảo công cao địa vị vững chắc, hắn tất nhiên là biết, nhưng những gì Phượng Thương vừa nói, hắn chưa bao giờ nghĩ đến.
Xưa nay quân vương sợ nhất là công cao át chủ, không phải là đố kỵ hắn công cao, mà là sợ rằng thần tử công cao, hi vọng của mọi người cũng cao, một khi tạo phản thì lòng dân sẽ thay đổi. Người như vậy, có thể diệt trừ tất nhiên là tốt, nhưng mà việc diệt trừ người kia rất khó khăn, nếu lơ là thì lại càng thêm nguy hiểm.
“Không cần phải lo lắng, Thái bảo giúp đỡ ngươi nhiều như vậy, tuyệt đối sẽ không phản bội”. Trong lúc nhất thời nói ra những lời như vậy, nhưng đến khi lời nói ra khỏi miệng, ngay cả hắn cũng không tin được. Như Phượng Thương nói ban nãy, vì sao Lưu Hỉ lại vội vã thỉnh cầu lập Hậu, ý đồ dường như đã rõ ràng.
Phượng Thương cười lạnh một tiếng, nhẹ giọng nói: “Dục Trăn ngươi chính là thua ở những chỗ này… Cha ngươi đã xưng Đế, chúng ta cái gì mà đoạt lại ngôi vị Hoàng đế, trừng trị Ngụy đế, thực ra đều là lời nói vô nghĩa, nói trắng ra thì chúng ta cũng là một đám phản tặc. Nếu muốn phản, ai làm Hoàng đế không tốt? Ngươi biết vì sao bọn họ lại muốn ta làm Hoàng đế không?”.
Dục Trăn quay đầu nhìn y, lại phát hiện Phượng Thương vẫn mãi nhìn ánh trăng trên giường, chỉ có thể hỏi một câu: “Tại sao?”.
“Lúc cữu cữu còn sống, tất nhiên là giúp đỡ ta, thế nhưng cữu cữu đã chết, bọn họ vẫn liều mạng giúp ta leo lên Hoàng vị, sợ rằng là vì hứa hẹn của Tam sắc quốc. Tam sắc quốc đã từng tỏ thái độ, bọn họ có thể quy thuận, thế nhưng người ngồi trên ngôi vị Hoàng đế, phải là huyết mạnh chính thống của Thương Lan. Nói cách khác, chỉ có ta đăng cơ, bọn họ mới nguyện ý quy thuận”. Phượng Thương cười cười, cuối cùng ngẩng đầu, vén một lọn tóc lên: “Ngươi xem, ngày hôm nay ta làm lễ đội mũ, ngày hôm qua, vẫn còn là con nít. Xem ra bọn họ cho rằng, khống chế một đứa trẻ, cùng với mình làm Hoàng đế, có khác nhau bao nhiêu đâu? Đương nhiên cũng có người nhận định, ta mới là con của Thiên tử, hai loại tâm tư, mục đích lại giống nhau… Vì vậy, ta mới ngồi lên ngôi vị này”.
“Những việc này…”. Khó có thể tiếp thu một lúc, Dục Trăn chần chờ thật lâu, mới do dự lên tiếng hỏi: “Những việc này, Liên Nhi đều biết sao?”.
Sắc mặt Phượng Thương tựa như biến đổi, lại như chỉ là do ánh trăng chiếu vào mà tái nhợt, cười cười: “Đương nhiên biết”. Dừng một chút, thanh âm của y nhỏ xuống, “Vậy nên khi ta đăng cơ, ca ca cơ hồ là suốt ngày không ngừng bôn tẩu khắp nơi, là để giúp ta xác định những người có thể dùng được. Nếu như không có ca ca, hiện tại khi lên triều, sao có thể là do ta quyết định được”.
“Liên Nhi rất cố gắng”. Dục Trăn cúi đầu nói một câu, không rõ trong lòng là tư vị gì.
Phượng Thương vô thức cắn cắn môi, một lát sau mới đưa tay đập Dục Trăn một cái, không rõ vô tình hay cố ý cười mắng: “Nếu ngươi không giúp đỡ Lưu Hỉ, ta vốn là có thể đẩy họ xuống… Chỉ cần đợi thêm hai năm nữa, chỉ cần hai năm, ta có thể trở thành vị quân chủ chân chính”.
Dục Trăn bị y đánh một quyền, cũng không cảm thấy đau nhức, trong ngực lại mơ hồ khó chịu, mở miệng mới phát hiện cổ họng bị nghẹn lại, rất lâu sau mới miễn cưỡng cười nói: “Ta đây để tùy ngươi xử trí, bồi thường thật tốt, được không?”.
Phượng Thương nâng mi, tiến đến trước mũi Dục Trăn, híp mắt nhìn hắn: “Tùy ta xử trí?”.
Trong ngực một trận ác hàn, Dục Trăn nuốt nước miếng, miễn cưỡng gật đầu.
Phượng Thương liền cười vui vẻ, một tay áp Dục Trăn lên giường, lại ai oán nói: “Dục Trăn, ta rất tịch mịch, ngươi đêm nay theo ta được không?”.
“Được…”. Dục Trăn dở khóc dở cười lên tiếng, nhìn người phía trên như con thú nhỏ xé rách quần áo của mình.
“Dục Trăn, Dục Trăn”. Phượng Thương cười híp mắt nằm sấp xuống, ôn nhu đến cực điểm mà hôn nhẹ lên môi Dục Trăn, thanh âm hờn tủi: “Trong lòng ta rất khó chịu, ngươi để ta tới được không?”.
Dục Trăn vô thức muốn nhảy dựng lên, lại bị Phượng Thương dùng sức ép xuống, trong lúc hắn giãy giụa Phượng Thương đã đem quần hắn cởi ra. Nhìn thiếu niên thiên tử mi mắt đều tràn đầy hưng phấn, trên mặt lại sạch sẽ thanh thuần, Dục Trăn không khỏi mềm lòng, bất đắc dĩ mà thôi chống lại, một bộ dạng hi sinh vì nghĩa lớn: “Được rồi”.
“Ngoan!”. Phượng Thương vui mừng, hưng phấn mà cúi đầu hôn loạn trên người Dục Trăn, loạn thất bát tao mà gọi “Dục Trăn bảo bối, Dục Trăn ngoan, Dục Trăn tiểu tâm can”, làm cho Dục Trăn đen mặt.
Giằng co như vậy một trận, Phượng Thương mới đem quần áo trên người cả hai cởi xuống, ôm chặt thân thể Dục Trăn, đưa tay xuống hạ thân tìm kiếm.
Dục Trăn nhìn khuôn mặt y đầy hăng hái vui vẻ, không đành lòng trái ý y, liền chậm rãi buông lỏng thân thể, mặc y trêu chọc. Bị Phượng Thương trêu chọc một hồi, thân thể hắn cũng dần dần nóng lên, có chút không tự chủ được mà vặn vẹo thân thể.
Khi Phượng Thương dùng đầu ngón tay hơi lạnh tiến vào thân thể hắn, cuối cùng Dục Trăn không nhịn được mà rên, thân thể không kìm được mà buộc chặt lại.
Phượng Thương dở khóc dở cười nhìn hắn: “Dục Trăn, Dục Trăn, ngươi đừng khẩn trương…”.
“Ngươi làm chuyện của ngươi đi!”. Dục Trăn nhăn mặt quát, lúc nói chuyện thanh âm có chút run rẩy.
“Ngón tay ta còn không vào được, làm sao làm đây? Dục Trăn bảo bối, Dục Trăn tiểu tâm can, không cần khẩn trương, thả lỏng một chút, sẽ không đau đâu…”.
Bị Phượng Thương gọi như vậy, Dục Trăn cả người khó chịu, cũng từ từ trầm tĩnh lại, Phượng Thương liền nhân cơ hội đưa ngón tay thứ hai tiến vào. Dục Trăn hừ nhẹ, thân thể lại căng thẳng lên, một cơn đau đớn lại truyền đến, Dục Trăn thiếu chút nữa kêu ra.
Sẽ không đau… Ai tin ngươi chứ!
Phượng Thương nhìn thấy hắn hơi nhíu mắt, chỉ có thể bất đắc dĩ mà chậm lại, liên tục trấn an hắn: “Ngươi không cần khẩn trương, thả lỏng một chút, nếu không ngươi sẽ bị thương. Nào, thả lỏng một chút, ta sẽ rất ôn nhu…”.
Dục Trăn nhắm mắt mà cắn chặt rằng, hoàn toàn không nghe vào những gì y nói, Phượng Thương trấn an một lúc, cuối cùng thu tay, buông Dục Trăn ra, nằm xuống bên cạnh hắn.
Một lúc sau, Dục Trăn mới chậm rãi mở mắt ra, thấy y nằm bên cạnh, không khỏi sửng sốt: “Không làm?”.
“Không được, ngươi sợ như vậy, sẽ làm ngươi bị thương”. Phượng Thương buồn bực đáp.
Dục Trăn nhìn y cuộn người như đứa bé, trong lòng có chút thương tiếc, cười trêu y: “Như vậy đến lượt ta đến?”.
“Cũng không cần”. Phượng Thương rất nhanh liền cự tuyệt, cuộn người càng chặt hơn, cúi đầu làm cho Dục Trăn không nhìn thấy biểu tình trên mặt y. Qua một lúc, mới nghe thấy Phượng Thương nhỏ giọng nói: “Dục Trăn, ngươi ôm ta ngủ một đêm được không?”.
“Hả?”.
Phượng Thương dịch người dựa vào lòng Dục Trăn: “Ngươi đừng động, cứ như vậy mà ôm ta”.
Dục Trăn ngạc nhiên một hồi, sau đó mới không chút tiếng động bật cười, đưa tay tới ôm lấy thắt lưng Phượng Thương.
Từ sau ngày đó, Dục Trăn lại như cũ cứ cách vào ngày lại qua đêm ở Phượng Uyên cung, Phượng Thương cũng làm như chưa có chuyện gì xảy ra, luôn tìm mọi cách lấy lòng, nghĩ mọi biện pháp trêu chọc để Dục Trăn hài lòng, có lúc Dục Trăn đến Phượng Uyên cung, y dù đang ở cung Hoàng hậu, nửa đêm cũng sẽ rời đi, quay về Phượng Uyên cung cùng với Dục Trăn.
Qua một thời gian, Dục Trăn cũng thiếu chút nữa quên mất Phượng Thương đã lập Hậu rồi.
Ngày hôm đó sau khi lâm triều, Phượng Thương vẻ mặt nghiêm túc bảo Dục Trăn lưu lại, Dục Trăn liền biết Phượng Thương đang có suy nghĩ không an phận gì đó, chỉ là quan viên trong triều đều là dùng vẻ mặt nghi hoặc kinh sợ mà nhìn hắn, làm Dục Trăn cười khổ trong lòng.
Vào trong Thiên điện của Phượng Uyên cung, chờ những người khác lui xuống, Dục Trăn mới cười nói: “Ngươi đó, dù sao chuyện của chúng ta không thể để người khác biết. Nếu lúc trở về có ai hỏi ta Hoàng thượng có ý chỉ gì, ta lại phải bịa ra một cái cớ”.
“Được rồi, được rồi”. Phượng Thương qua loa đáp lời, nhìn Dục Trăn một cái: “Nếu ngươi hiểu được ánh mắt của ta, ta còn phải làm như vậy sao?”.
Dục Trăn nhất thời không biết phải nói gì, nhìn quyển tấu chương Phượng Thương đang xem, tiêu ký* trên đó Dục Trăn nhận ra, là ấn ký của Phượng Lâm, trong lòng khẽ động, hắn mở miệng hỏi: “Lại nói, cách đây vài ngày, ta nghe được chút đồn đại, không biết thật giả, nói cho ngươi nghe một chút được không?”.
(*) Tiêu ký: ký hiệu, dấu hiệu
Phượng Thương vội vã thả tấu chương trong tay xuống, ngẩng đầu cười nói: “Được, ngươi nói đi”.
“Có người nói, có khả năng Lạc vương không chết. Ngươi cảm thấy thế nào?”.
Phượng Thương hơi ngẩn ra, lập tức cười che giấu: “Ta không biết”.
Dục Trăn tất nhiên không bỏ sót sự ngẩn người của y, nhịn không được truy vấn: “Ngươi không muốn biết sao? Nếu như Liên Nhi thực sự chưa chết, ngươi mất hứng sao?”.
“Tất nhiên là ta vui vẻ”. Phượng Thương cười cười: “Nhưng mà lời đồn đại trên phố, không thể tin hết được”.
Dục Trăn thấy y tùy ý nói xong, cúi đầu như muốn xem tiếp tấu chương, không khỏi đưa tay đoạt lấy, thấy Phượng Thương ngạc nhiên ngẩng đầu, mới làm bộ hiểu rõ cười nói: “Vậy cũng đúng, huynh đệ các ngươi đã nhiều năm không ở cùng nhau, ngươi không quan tâm đến sinh tử của Liên Nhi cũng là chuyện bình thường”.
Phượng Thương ngẩn người, một hồi sau mới cười nhạt, gật đầu: “Trong tám năm ca ca bị đưa tới Thịnh kinh, ta chưa từng gặp qua”.
“Nhưng dù sao hắn cũng là huynh trưởng của ngươi! Lẽ nào ngươi không hy vọng hắn còn sống? Hay là nói, ngươi căn bản là ước gì hắn đã chết?”. Thấy Phượng Thương thủy chung vẫn lãnh đạm, lời nói của Dục Trăn không nhịn được mà bén nhọn lên.
Phượng Thương nhìn hắn, sau đó nhẹ thở ra một chút, mềm giọng nói: “Ta tất nhiên mong ca ca còn sống, thế nhưng lời đồn đại trong dân gian nhiều như vậy, khó chắc là không phải những kẻ có tâm tư cố tình nói ra, lúc này nếu mong đợi, đến lúc đó phát hiện là giả, chẳng phải là thất vọng sao?”.
“Mượn cớ!”. Dục Trăn cười lạnh một tiếng, không thèm nói tiếp.
Phượng Thương cười cười kéo hắn: “Được rồi, không nói những chuyện không có căn cứ này nữa, ngươi mấy ngày nay không chịu tiến cung, hôm nay tới còn muốn ầm ĩ cùng ta sao?”.
Dục Trăn nghe thấy y lấy lòng như vậy, tức giận không phát ra được, không thể làm gì khác là mặc y kéo qua, thấy Phượng Thương nhón chân hôn lên, cũng chỉ có thể hùa theo ứng phó.
Hôn một trận, Phượng Thương cuối cùng cũng nhận ra hắn qua quýt cho qua, có chút mất hứng mà ngừng lại, đi trở lại bên bàn.
Dục Trăn đứng yên một lúc, biết mình cũng có chút quá đáng, ngập ngừng nói: “Ta chỉ là tạm thời không thích ứng được… cho ta chút thời gian sẽ tốt thôi”.
Phượng Thương liền cười đến cong mi, liền đi qua cọ cọ: “Như vậy phải phạt”. Dứt lời, không đợi Dục Trăn cự tuyệt, ôm lấy vai hắn hôn lên.
Không còn nhẹ nhàng cẩn thận mà mạng theo chút bừa bãi, mãi cho đến khi môi Dục Trăn phát đau mới thôi.
Hai người tách ra một chút, Dục Trăn lắc đầu nhìn Phượng Thương: “Kiếp trước ngươi nhất định là chó!”.
“Đúng, đúng!”. Phượng Thương cũng không phản đối, cười cười mà đi tới, lại tiếp tục nụ hôn, dây dưa như vậy hai người không khỏi có chút trầm luân, ánh mắt Phượng Thương ôn nhu như nước. Sau khi tách ra, Phượng Thương mới nhẹ giọng nói: “Dục Trăn… Ngươi không nghe theo bọn họ, đúng không?”.
“Cái gì?”. Dục Trăn có chút thất thần, nhất thời không nghe được Phượng Thương nói gì, chỉ vô thức hỏi lại.
Phượng Thương hơi híp mắt: “Ta biết Phượng Lâm có người đi tìm ngươi… Thế nhưng, ngươi đừng tin bọn họ, cũng đừng nghe theo bọn họ, được không?”.
Dục Trăn chấn động toàn thân, ánh mặt sắc bén dần, lui một chút, kéo tay Phượng Thương xuống, có chút không thể tin nhìn Phượng Thương: “Ngươi cho người theo dõi ta?”.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!