Túy Nhược Thành Hoan - Quyển 2 - Chương 38
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
34


Túy Nhược Thành Hoan


Quyển 2 - Chương 38


Cung Hàn Ly cũng chỉ đem Phượng Thương giam lỏng trong phòng, mọi chuyện đều không chậm trễ, lại tựa hồ đối với y không hề quan tâm, liên tiếp vài ngày, thậm chí chưa từng xuất hiện trước mặt Phượng Thương.

Phượng Thương cũng chỉ dựa vào tiếng bước chân vội vàng thỉnh thoảng vang lên bên ngoài để suy đoán, Cung Hàn Ly đại khái là đã đem mình làm lợi thế để đối mặt với Dục Dặc.

Mãi cho đến buổi tối ngày thứ bảy, Phượng Thương khoanh chân ngồi trên giường, nhắm chặt mắt lại, lại nghe thấy ngoài cửa có tiếng chân đồng loạt truyền đến, phía sau còn có người nói: “Thiếu chủ nhân!”.

Phượng Thương chậm rãi giương mắt, nhìn về phía cửa, liền thấy Cung Hàn Ly vẻ mặt âm trầm đi đến.

“Hàn Ly công tử có gì chỉ giáo?”. Không đợi Cung Hàn Ly nói, Phượng Thương liền mở miệng trước.

Cung Hàn Ly cau mày nhìn y: “Ngươi không phải là đợi Tố Hòa Dục Dặc cứu viện?”.

Phượng Thương hơi híp mắt, cười: “Không phải”.

Cung Hàn Ly nhìn chằm chằm vào y, qua một lúc, mới không nói tiếng nào mà phất tay áo rời đi, chỉ có Phượng Thương vẫn đứng yên, tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn, mãi cho đến khi tiếng bước chân của Cung Hàn Ly biến mất ngoài cửa, y mới chậm rãi thu lại biểu tình, khổ sở cười: “Nếu là chờ Dục Dặc, ta cần gì phải như ngày hôm nay?”.

Từ Yến Châu phủ đến Phượng Lâm không quá năm ngày, nếu như Dục Trăn muốn tới, cũng đã đến đây từ hai ngày trước.

Sợ là thua rồi…

Phượng Thương xoay người ngồi lại lên giường, vẫn xếp bằng như trước, thật lâu cũng không hề động đậy.

Mãi cho đến khi bên ngoài truyền đến tiếng trống canh ba nho nhỏ, Phượng Thương mới mở mắt, ngọn nến trong phòng đã cháy hết, y an tĩnh ngồi một lúc, bên ngoài liền mơ hồ vang lên tiếng động lớn.

Phượng Thương cười thê lương, xuống giường, chỉ đứng yên ở đó, đến lúc âm thanh huyên náo càng lúc càng lớn, càng lúc càng đến gần, ngoài cửa đột nhiên có một người xông đến.

“Nếu đến lúc này Hàn Ly công tử còn muốn dùng Trẫm làm lợi thế, thì cũng quá buồn cười rồi”.

“Có buồn cười hay không, lát sau mới biết được”. Lời của Cung Hàn Ly còn chưa dứt, người đã đến gần Phượng Thương, đưa tay nắm lấy gáy y. Phượng Thương còn chưa lên tiếng, Cung Hàn Ly liền hơi dừng lại, cũng không buông ra, chỉ là thanh âm lạnh lẽo: “Ngươi…”.

Phượng Thương rũ mắt cười: “Hàn Ly chẳng lẽ không biết, trên đời này có một loại phương pháp, có thể làm cho người ta bách độc bất xâm sao?”.

“Không có khả năng…”. Trong mắt Cung Hàn Ly lóe lên sự nghi ngờ, “Loại phương pháp này, quá tàn nhẫn…Hơn nữa, chưa từng có người nào thành công…”.

“Tàn nhẫn? Hàn Ly công tử nói đến phương phép đem tiểu hài tử bỏ vào trong lu thuốc rồi từ từ thêm các loại độc mạnh vào sao?”, Phượng Thương từng câu từng câu nói ra, “Tuy rằng khó khăn, cũng không phải không có khả năng thực hiên”.

Cung Hàn Ly há miệng, nói không ra lời. Thật lâu sau, mới thả tay ra, đẩy y về phía trước: “Đi. Gặp Tố Hòa Dục Dặc rồi bàn tiếp”.

Phượng Thương dường như hơi khẽ lắc đầu, thậm chí Cung Hàn Ly còn không kịp nhìn rõ, Phượng Thương đã thoát khỏi sự khống chế của hắn, Cung Hàn Ly cả kinh, theo phản xạ liền nhảy về phía sau, người vừa đứng vững, trên cổ liền lạnh lẽo, có thể thấy được trong tay Phượng Thương cầm một thanh đoản kiếm, để trên cổ hắn. Lần này không đợi Cung Hàn Ly nói, Phượng Thương đã cười híp mắt nói: “Không nên hỏi tại sao thanh kiếm này không bị lấy đi, nếu như bọn họ có thể phát hiện, vậy cỏ trên phần mộ của Trẫm đã mọc dài rồi”.

Cung Hàn Ly cũng không giãy dụa nữa, chỉ nhìn Phượng Thương, trong màn đêm, ánh mắt lạnh lẽo của người trước mặt chỉ là một mảnh hoang vắng, làm hắn không nhịn được mà rùng mình một cái.

“Yên tâm đi, dù là giết ngươi hay là tha cho ngươi, Trẫm đều sẽ cho ngươi nhìn thấy Lưu Hỏa”.

Thấy Phượng Thương cầm kiếm đưa Cung Hàn Ly ra khỏi sơn động, ở cửa động liền vang lên một trận hô lớn, đến cuối cùng đều biến thành “Vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế”.

Phượng Thương đem người ném cho Dục Dặc, không nhìn đến sự lo lắng trong mắt Dục Dặc, chỉ nhẹ nhàng nói hai chữ: “Trở về”.

Dục Dặc mở miệng muốn nói, trong lúc lơ đãng lại nhìn thấy sự trống rỗng trong mắt Phượng Thương, trong lòng căng thẳng, xoay người phân phó: “Mời Hoàng thượng lên xe, quay về”.

“Rõ!”. Phía sau truyền đến tiếng trả lời như sấm, ánh lửa trong đêm cực kỳ sáng, trên mặt từng binh tướng đều là sự hưng phấn.

Tiến đánh bao lâu nay cũng không dẹp được dư nghiệp Phượng Lâm, vì thiên tử tự thân xuất mã, một lưới tóm gọn, trong lòng mỗi người đều là tự hào cùng kiêu ngạo.

Chỉ là ở nơi ánh đuốc mờ mịt, có người nhẹ nhàng cười, mặc kệ mọi người vây quanh xe ngựa, màn xe hạ xuống, nét cười trong nháy mắt liền biến mất, không tìm được nữa.

Một đêm ồn ào oanh động, chờ Phượng Thương nghỉ ngơi xong, đã là quá ngọ ngày hôm sau. Miên Hạ vừa hầu hạ y thay y phục rửa mặt chải đầu, lại lầm bầm mãi, “Gầy, gầy”. Nói hơn nữa ngày, Phượng Thương mới rời khỏi phòng, đi đến tiền thính, lại phát hiện Dục Dặc đã chờ ở đó.

Đi vào trong, Phượng Thương không thay đổi nét mặt nói: “Những người còn lại nên xử như thế nào thì cho người đi làm như vậy. Còn Cung Hàn Ly, không được để hắn bị thương, tìm người trông coi cho kỹ, để ta đưa về Thịnh kinh”.

Dục Dặc lại như khồng nghe được lời của y, chỉ hơi cau mày, Phượng Thương mơ hồ thấy có điểm kỳ quái, không khỏi ngẩng đầu nhìn hắn, một lát sau mới nghe Dục Dặc nói: “Tất nhiên không thể để Cung Hàn Ly bị thương”.

Nghe thấy trong câu nói của Dục Dặc có hàm ý, Phượng Thương không khỏi ngẩn ra: “Hả?”.

“Đêm qua mang về, hắn lén yêu cầu gặp ta, nói với ta một việc”.

“Việc gì?”.

Dục Dặc chần chờ một lúc mới nói: “Hắn nói, tuy rằng ngươi có khả năng bách độc bất xâm, thế nhưng loại độc hắn dùng khi mới gặp ngươi, ngươi chưa chắc có khả năng phát hiện và hóa giải”.

“Lúc mới gặp?”. Ánh mắt Phượng Thương cứng lại, trong đầu lóe lên hình ảnh lúc y giao con chuồn chuồn cỏ của Lưu Hỏa, Cung Hàn Ly đưa tay ra nhận…Qua một lúc, y cúi đầu cười, “Đúng là không phát hiện ra”.

Dục Dặc nhìn bộ dạng của y, truy hỏi: “Lời của hắn là thật?”.

Phượng Thương nhún vai một cái: “Không sao cả, đại đa số loại độc đối với ta mà nói đều vô hiệu, cho dù có, cũng sẽ không có thương tổn quá lớn. Tuy rằng không có khả năng phát hiện, nhưng hắn hạ độc, cũng chưa chắc là muốn mạng của ta”.

“Sao ngươi có thể sơ ý như vậy!”. Dục Dặc quát một tiếng, thấy Phượng Thương nhướn mày nhìn lại, mới ho khan một tiếng, thu liễm vài phần, vẫn như cũ nói: “Đã sớm nói ngươi không nên mạo hiểm, bây giờ được rồi, hắn hạ độc gì ngươi cũng không biết, nếu như…”.

Thấy Dục Dặc nói không ngừng, Phượng Thương không khỏi nở nụ cười: “Dục Dặc, ngươi thật là tốt bụng. Không biết là…vì ta lớn lên giống ca ca, mới có thể khiến ngươi quan tâm ta đến vậy đi?”.

“Không phải vì Liên Canh!”. Dục Dặc nghe thấy trong lời y có sự khiêu khích, trong lòng không hiểu sao có chút căm tức, bật thốt lên một câu, cũng không quản tia kinh ngạc lóe lên trong mắt Phượng Thương, nói tiếp, “Tuy rằng không biết Tần Bạc ở đâu, thế nhưng lúc đầu hắn cùng Liên Canh đến Phượng Lâm, sau đó mang theo Nhạn Lưu Vân biến mất, nói không chừng vẫn đang ở Phượng Lâm, ta lập tức phái người tìm hắn về…Y thuật của hắn cao như vậy, nhất định có biện pháp…”.

Phượng Thương nhìn hắn, một lát sau lại cười đến hài lòng: “Dục Dặc a Dục Dặc, nếu ngươi tin tưởng Tần Bạc, cũng nên tin tưởng ta. Thân thể này của ta, tốn không ít tâm tư của Tần Bạc lên nó, độc vật tầm thường, không có tác dụng”.

Dục Dặc nghiêm mặt nhìn y: “Cung Hàn Ly không biết điểm này hay sao? Nếu hắn đã nói như vậy, thì không thể không cẩn thận!”.

Phượng Thương cười lạnh một tiếng: “Nói không chừng là hắn sợ chết ở đây, cố ý nói vậy để chúng ta không giết hắn thôi”.

Phượng Thương nói không phải là không có lý, Dục Dặc nhất thời nghẹn họng, qua một lúc, mới gầm nhẹ một câu: “Vô luận thế nào, ta sẽ phái người đi tìm Tần Bạc, ngươi không thể phớt lờ được”.

“Được”. Phượng Thương lại ngoài ý muốn thuận theo ý của Dục Dặc, sau đó lại nói thêm một câu, “Nếu ngươi tìm được người, liền phái hắn đến Thịnh kinh đi”.

Dục Dặc cả kinh: “Ngươi phải quay về?”.

Phượng Thương buồn cười nhìn hắn: “Ta là Hoàng đế, không trở về Thịnh kinh, chẳng lẽ lại muốn ở đây lâu dài?”.

“Thế nhưng…Không được, một ngày chưa chứng thực được ngươi không có việc gì, ngươi đều phải lưu lại, ta bảo đảm, nhất định sẽ nhanh chóng tìm được Tần Bạc”.

Phượng Thương lắc đầu: “Dục Dặc, ngươi không nên nhân từ như vậy chứ? Hiện tại ca ca sống chết không rõ, bên ngoài cũng cho rằng huynh ấy đã chết, cho dù ta thực sự trúng độc của Cung Hàn Ly, nếu phát tác, đối với ngươi cũng không có chỗ nào bất lợi. Đế vị là dựa vào huyết mạch mà kế thừa, nếu như ta và ca ca đều mất, liền đến ngươi cùng Dục Trăn”.

Thấy Phượng Thương bình tĩnh nói vậy, trong lòng Dục Dặc xuất hiện cảm giác bất thường, nghe y nói đến là đương nhiên, không nhịn được nói: “Không cần nói đến loại sự tình này. Huống hồ, con tư sinh của Vĩnh Minh thái tử thì phải làm sao?”.

Phượng Thương hơi ngẩng đầu, nhìn Dục Dặc nở nụ cười: “Ngươi cũng biết sao?”. Thấy Dục Dặc ngẩn ra, ngậm miệng lại, Phượng Thương cười nói: “Tình hình ở Thịnh kinh, ngươi biết chưa?”.

“Ngươi…”.

“Thái bảo Thành Thúc Duyên vốn là một trong những người phò trợ ta lên đế vị, cũng là người có uy vọng cao nhất. Trong triều số người nhìn hắn hành sự không ít, trong hai năm qua, bởi vì ta luôn tranh chấp cùng hắn, hắn sớm đã có tâm tạo phản, hơn nữa đã tìm được con tư sinh, lần này ta rời kinh, vừa đúng thuận theo tâm tư của hắn, sợ rằng hắn sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy”. Phượng Thương thờ ơ nói, “Vậy ngươi nói cho ta nghe một chút, trong bảy ngày này, Thịnh kinh truyền đến tin tức gì?”.

Dục Dặc nhấp môi, không nói.

“Ta phải quay về Thịnh kinh”. Phượng Thương cũng không giục, chỉ nói một câu như vậy.

Chần chờ một lúc, cuối cùng Dục Dặc mở miệng nói: “Thái bảo cũng nhiều vị đại thần liệt ra các tội trạng nói rằng thiên tử tàn bạo bất nhân, lại công bố tìm được con tư sinh của Vĩnh Minh thái tử, luận tuổi tác, hắn là trưởng tử, ngôi vị hoàng đế nên do hắn kế thừa. Hơn nữa, có người nói, đã có người ủng hộ vị công tử kia làm Tân hoàng…”.

Thấy Dục Dặc không nói thêm nữa, nhưng trong lòng của Phượng Thương đã là một mảnh thản nhiên, nhợt nhạt cười hỏi: “Người kia là ai?”.

“Dường như là…Tam ca”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN