Túy Nhược Thành Hoan - Quyển 2 - Chương 49: Phiên ngoại Diễn kịch (tên này là mình tự đặt ^^)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
173


Túy Nhược Thành Hoan


Quyển 2 - Chương 49: Phiên ngoại Diễn kịch (tên này là mình tự đặt ^^)


Chương truyện mừng năm mới đại hỗn chiến chi mỹ nhân ngủ (Công chúa ngủ trong rừng)

Kết quả là vẫn phải ra gặp… T T

Mặc dù là giả… Nhưng mà… tuyệt không buồn cười…

————————————————————————–

Quà mừng năm mới 08?  Nhân vật hỗn chiến? Sân khấu kịch kinh điển? Mĩ nhân ngủ.

Năm mới vui vẻ >//<

Cảm tạ các vị đã cùng đi đến tận chương này, cùng với các tác giả lớn ~ [bái] đầu năm mới mong các vị chỉ giáo nhiều hơn ^^

Ừm, lễ vật này là kết quả bỏ phiếu… Ừm, được rồi, rất đau lòng mà nói, số người bỏ phiếu kỳ thực rất ít… Thế nên những người không bỏ phiếu cũng chỉ có thể tiếp nhận phần lễ mọn này của Mỗ Sắc ~

Nõi rõ: Các nhân vật hỗn chiến, nói cách khác, các nhân vật trong đây bao gồm các nhân vật trong các truyện đã viết xong [tức《Nhãn Nhi Mị》cùng phiên ngoại 《Túy Ly Ca》, 《Quan Hà Lệnh》, 《Túy nhược thành hoan》…. Nhìn trời, miễn cưỡng cũng chỉ có bốn truyện, hay là nói hai truyện…không sai…], cùng với Mỗ Sắc =V= [bị pia bay]

Jia, enjoy it~[Bị giáo viên ngôn ngữ đánh bay]

Danh sách diễn viên:

Quốc vương: Dục Trăn

Hoàng Hậu: Dục Niệu

Công chúa: Liên Canh

Vương tử: Phượng Thương

Bà tiên chúc phúc cuối cùng: Vi Huyễn

Bà tiên xấu xa: Dục Dặc

Lão bà bà: Chỉ Thanh Viêm

Lời kể của Mỗ Sắc: Có một quốc vương và hoàng hậu thật lâu vẫn không có con, vì vậy bọn họ rất thương tâm buồn khổ. Có một ngày, hoàng hậu đang tản bộ ở bờ sông, có một con cá nhỏ trồi đầu lên nói với nàng: “Nguyện vọng của ngươi sẽ được thực hiện, không lâu sau ngươi sẽ sinh được một đứa con gái”. Qua một thời gian, điều con cá kia tiên đoán đã thành sự thật, hoàng hậu thực sự sinh ra một người con gái phi thường xinh đẹp. Quốc vương rất cao hứng, thời thời khắc khắc đều yêu thích không buông tay, ngài quyết định cử hành một đại yến hội, Ngài không chỉ mời những người thân thích, bạn bè và khách khứa bên ngoài, mà còn mời đến rất nhiều bà tiên, để các nàng làm ban cho con gái của ngài những điều chúc tốt đẹp. Thế nhưng, cuối cùng ngài lại quên không mời một bà tiên.

[Ngay lúc đó, màn che từ từ mở ra, trên sân khấu có một đôi đang đứng…]

Mỗ Sắc: [Quay đầu nhìn] Ai nha! Ai lại ném gì vậy!

[Trong hậu trường, Phượng Thương cười híp mắt nhìn lên đài, vẻ mặt vô tội]

Mỗ Sắc [nghiến răng nghiến lợi]: Được rồi, ta sửa…

[Ngay lúc đó, màn che từ từ mở ra, trên sân khấu có “hai người” đang đứng]

Quốc vương Dục Trăn [đọc]: A, hôm nay là ngày mừng tiểu công chúa khả ái ra đời, mong các vị ái khanh đều vui vẻ!

Hoàng hậu Dục Niệu [cười đến là xán lạn]: A ha ha ha ha ~

Mỗ Sắc [tiếp tục lời kể]: Sau khi yến hội kết thúc, các vị khách đều tặng cho công chúa lễ vật tốt nhất. Một bà tiên tặng cho nàng phẩm chất tốt, người tặng cho nàng khuôn mặt đẹp, còn có một người tặng cho nàng sự giàu có, các nàng đem toàn bộ những gì thế nhân hy vọng, tất cả các ưu điểm và mong đợi trên đời này tặng cho nàng. Sau khi bà tiên thứ mười một chúc phúc cho nàng, thì bà tiên bị bỏ quên xuất hiện!

[Dưới đài bắt đầu xao động]

Mỗ Sắc [điên cuồng lau mồ hôi]: Này, cái kia, cái kia, bà tiên này, bởi vì vô cùng, cái kia, mất hứng, thế nên, liền, liền liền…

[Hậu trường truyền đến một trận buồn bực]

Mỗ Sắc [hai mắt phát quang]: Liền một đường phá hoại một tòa thành gì đó mà đến!

[Hậu trường truyền đến một tiếng kêu thảm thiết: Ta không đi! Lập tức, một người bị đạp ra]

Ánh mắt giết người bắn đến người đối diện một lúc, bà tiên xấu xa Dục Dặc cuối cùng cũng không cam lòng mà kéo kéo cái quần lùng bùng của mình: Ta cũng tới để tặng cho công chúa một lời chúc! Đến năm nàng mười lăm tuổi sẽ bị một con thoi đâm bị thương, cuối cùng, cuối cùng, cuối cùng…

Mỗ Sắc [nhỏ giọng]: Có lầm hay không, ngươi lại quên lời! Là chết, là chết a!

Dục Dặc [trừng]: … … … Cuối cùng,… đi.

Mỗ Sắc: …

Dưới đài: …

[Quạ đen bay qua]

Bà tiên Vi Huyễn thong thả đi tới [mỉm cười]: Không cần lo lắng, vẫn còn lời chúc phúc của ta, lời chú này mặc dù sẽ được thực hiện, thế nhưng công chúa có thể hóa nguy thành an. Nàng sẽ không chết, mà chỉ là ngủ đi, hơn nữa giấc ngủ này sẽ kéo dài một trăm năm.

Mỗ Sắc [nước mắt lưng tròng đi đến vỗ vỗ Vi Huyễn]: Chỉ có Vi Vi ngươi là tốt nhất ~ đã giúp đỡ ta!

Vi Huyễn [tiếp tục cười]: Ngươi nên nói, nếu ngươi không nói xuống dưới sân khấu bị đánh bay là ngươi đó ~

Mỗ Sắc: […] Khụ, Quốc vương vì không để con gái ngài rơi vào điều bất hạnh này, ra lệnh thu hết các con thoi trong vương quốc, sau đó đem đi tiêu hủy toàn bộ. Thời gian trôi qua, những gì các bà tiên chúc đều ứng nghiệm trên người công chúa: nàng hông minh xinh đẹp, tính cách ôn nhu, cử chỉ ưu nhã, thật sự là người gặp người thích. Nhưng đúng vào năm nàng mười lăm tuổi, quốc vương và hoàng hậu đều không có ở nhà, nàng đi tới một lâu đài cổ xưa. Trong lâu đài có một cầu thang rất hẹp, cuối cầu thang có một cánh cửa, trên đó có cắm một cái chìa khóa vàng. Khi nàng xoay chìa khóa, cánh cửa mở ra, một bà lão đang ngồi bên trong xe tơ.

[Bối cảnh âm nhạc đổi thành âm điệu sâu lắng, ngọn đèn chiếu vào…]

Mỗ Sắc: Đèn, đèn ở nơi nào! Túc Dung! Ngươi thiếu đòn sao! Đèn!

[Nửa chén trà sau, cuối cùng ánh đèn cũng lười biếng rọi vào sân khấu. Một bóng người cứng ngắc quay quay con thoi, trên đầu là những sợi tóc bạc, trên người là trang phục của bà lão, trên mặt lại có một đống vết nhăn rõ ràng là dán lên, chính là bà lão Chỉ Thanh Viêm. Hắn ngẩng mặt lên, liền đem vị công chúa yểu điệu vừa đi ra dọa quay lại]

[Hậu trường hoàn toàn yên tĩnh]

[Hậu trường vẫn yên tĩnh như trước]

[Hậu trường vẫn là yên tĩnh]

[Y phục hoa lệ, công chúa Liên Canh yểu điệu cuối cùng cũng chậm rãi đi ra, khuôn mặt ửng đỏ, cúi đầu, từng bước từng bước nhỏ đi đến trước mặt lão bà bà]

Liên Canh [rụt rè]: Lão bà bà, người đang làm gì vậy?

Chỉ Thanh Viêm [hung dữ]: Xe tơ! [Thấy Liên Canh bị dọa, liền hối hận, ôn nhu xuống] chính là xe tơ…

Mỗ Sắc: …

Khán giả: …

Liên Canh [tiếp tục rụt rè]: Ta có thể thử không?

Chỉ Thanh Viêm [cũng rụt rè theo… |||]: Có, có thể.

Mỗ Sắc & khán giả: …

[ Nửa chén trà sau, quạ đen bay qua]

Liên Canh [đá người nào đó]: Nói, không nói ta liền để Dục Dặc và Cẩn chờ ngươi!

Mỗ Sắc [chảy mồ hôi lạnh]: A, a, lời kể, lời kể… Khụ, công chúa tiến lên muốn cầm lấy con thoi xe tơ, nhưng nàng vừa đụng vào nó, lập tức ngã xuống mất đi tri giác, chú ngữ trước kia thực sự ứng nghiệm. Nhưng mà, nàng vẫn chưa chết, chỉ là chìm sâu vào giấc ngủ mà thôi. Đúng lúc này quốc vương và hoàng hậu trở về, bọn họ vừa đi vào phòng khách cũng liền rơi vào giấc ngủ, ngựa trong chuồng, chó trên sân, bồ câu trên nóc nhà, con ruồi trên tường, cũng đều ngủ theo, thậm chí cả lửa trong bếp lò cũng đi vào giấc ngủ, thịt nướng không được, đầu bếp nắm lấy tóc của đứa bé giúp việc, muốn cho nó một bạt tai, hai người bọn họ cũng ngủ. Hết thảy đều bất động, tất cả đều rơi vào giấc ngủ thật sâu.

Không lâu sau, bốn phía tòa thành bị một loài cây kỳ lạ bao quanh thành hàng rào, sau một năm, chúng càng lúc càng cao, mọc dài rậm rạp, cuối cùng đem tòa thành phủ kín lại, thậm chí cả nóc nhà và ống khói đều không thấy được.

Thế là, có một lời đồn truyền ra rằng, có một nàng công chúa rất xinh đẹp đang ngủ, mọi người nói công chúa kỳ thực là con gái của quốc vương. Sau đó, có không ít vương tử đến thám hiểm, bọn họ muốn chém đứt bụi cây rậm rạp quanh hoàng cung, nhưng đều không thành công, lại bị những nhánh cây cuốn lấy, giống như những cánh tay vững vàng bắt lấy làm cho bọn họ không thể thoát thân, cuối cùng bọn họ đều thống khổ mà chết đi.

Rất nhiều rất nhiều năm trôi qua, một ngày nọ, lại có một vị vương tử đi đến vùng đất này.

[Âm nhạc đột nhiên trở nên hoa lệ…hoa lệ lệ]

[Vương tử Phượng Thương khí phách hiên ngang đi lên đài, len lén ném một cái nhìn về phía ca ca đang ngủ trong góc, sau đó quay về phía khán giả]

Phượng Thương: A, tất cả những thứ này đều không dọa được ta, vì công chúa xinh đẹp, ta sẽ vượt qua mọi cản trở để đến trước mặt nàng!

Mỗ Sắc [trợn mắt]: Hôm nay, vừa đúng một trăm năm, cho nên khi vương tử đi đến trước rừng cây, hắn thấy tất cả bụi cây đều mở ra, hắn nhẹ nhàng đi xuyên qua rừng cây. Sau mỗi bước đi của hắn, bụi cây phía sau liền khép lại. Cuối cùng, hắn bước tới vương cung, thấy trong sân đang có một con chó nằm ngủ, ngựa đang ngủ trong chuồng, bồ câu trên nóc nhà cũng ngủ. Hắn đi vào vương cung, liền thấy con ruồi đang ngủ trên tường, tại nhà bếp đầu bếp đang giơ tay, tựa hồ muốn cho đứa bé giúp việc một bạt tai, một nữ phó đang cầm một con gà mái chuẩn bị nhổ lông. Hắn tiếp tục tìm kiếm, hết thảy đều yên tĩnh, ngay cả hô hấp của hắn cũng có thể nghe thấy được. Cuối cùng, hắn đi đến một lâu đài cổ xưa, đẩy cánh cửa phòng công chúa ra. Công chúa đang ngủ say, một mỹ nhân xinh đẹp động lòng người… [nôn]

Phượng Thương [ném một vật thể không rõ chẳng biết ở đâu ra]: Ca ca ta không xinh đẹp động lòng người sao!

Mỗ Sắc […]: Ngươi đây là đổi cách khen chính mình sao…?

Phượng Thương:…

Mỗ Sắc [đắc ý]: Tiếp tục tiếp tục!

Phượng Thương [bước tới]: A, công chúa xinh đẹp của ta, ở trong mắt ta, nàng tựa như một bông hồng xinh đẹp, ta có thể hôn nàng sao?

Liên Canh giả vờ ngủ [hơi hé mắt ra, cười]: Đương nhiên có thể.

Mỗ Sắc: Thế là, ở trong phông nền đầy hoa hồng, vương tử từ từ cúi đầu, in lên môi công chúa một nụ hôn… Ánh đèn, ánh đèn! Túc Dung chết tiệt ngươi chiếu đèn cho ta! Muốn hôn phải có đèn a ><

[Ánh đèn chậm rãi chiếu về phía công chúa và vương tử, môi vương tử cũng cách công chúa càng lúc càng gần, càng lúc càng gần, càng lúc càng gần, càng lúc càng gần…]

Mỗ Sắc [phát điên]: A– ai tắt đèn vậy!?

Dục Trăn [thanh âm ôn nhu vô hạn]: Cứ như vậy, công chúa liền tỉnh lại, nàng mở hai mắt, mỉm cười đầy thâm tình nhìn hắn, vương tử ôm nàng ra khỏi lâu đài. Lúc này, quốc vương và hoàng hậu cũng tỉnh lại, mọi người trong vương cung cũng đều tỉnh lại. Không lâu sau, vương tử cùng công chúa tổ chức hôn lễ, hai người sống hạnh phúc với nhau đến đầu bạc răng long.

Dục Dặc [vui vẻ nói tiếp]: Thật sự là đáng chúc mừng, thật đáng chúc mừng!

Dục Trăn: Vở kịch đến đây là kết thúc, cảm ơn các vị đã đến xem!

Mỗ Sắc: Túc Dung, ngươi đi ra đây cho ta, ra đây, ra đây —!

– Vở kịch kết thúc-

[Ngươi không nhìn lầm, là vở kịch kết thúc, toàn bộ toàn bộ, cuối cùng đều kết thúc, ý kiến gì đó, vở kịch đã hết]

[A, còn có, người điều chỉnh đèn: Tam Châu Túc Dung bị gõ đến nỗi ngất xỉu trong phòng]

[Ngươi thật không có nhìn lầm, ba chữ kia* đúng là vở kịch kết thúc, toàn bộ toàn bộ, cuối cùng đều kết thúc, ý kiến gì đó, vở kịch đã hết]

(*) Ba chữ kia: nguyên văn là “toàn kịch hoàn”

[Được rồi, vậy chúng ta đến tám một chút về quá trình chọn vai đi ┐( ̄▽ ̄)┌]

Mỗ Sắc: Các con, ta muốn tặng quà mừng năm mới nha, mọi người đều muốn thấy các ngươi diễn kịch ~

[Một trận yên lặng]

Vi Huyễn [mỉm cười]: Muốn diễn kịch gì? Có vai diễn gì để chọn?

Mỗ Sắc: Như vậy như vậy như vậy như vậy.

Dục Trăn [lao tới]: Ta phải làm quốc vương! Ta phải làm quốc vương!

Mỗ Sắc: [|||]: Tại sao… Để Túc Dung vốn là thái tử làm cũng tốt, hay là bạn nhỏ Phượng Thương danh chính ngôn thuận của ngươi làm cũng tốt, khi nào thì tới lượt ngươi chứ?

Dục Trăn [trợn]: Cũng bởi vì ta không phải, cho nên mới muốn diễn, ngốc!

Mỗ Sắc [buông tay]: Được rồi, theo ý ngươi ~

Dục Trăn: Ngươi quả nhiên là mẹ ruột của ta ~~~~~~

Mỗ Sắc [trợn mắt]: Giờ ngươi mới biết sao? [Quay đầu] Bạn nhỏ Phượng Thương đóng vai vương tử đi ~ [tim]

Phượng Thương [hưng phấn, sáng mắt]: Tốt, tốt.

Dục Trăn [trợn]: Không được, vì sao Cẩn không phải là hoàng hậu?

Mỗ Sắc: Bởi vì ta muốn y làm vương tử nha ~ bạn nhỏ Phượng Thương mau cảm tạ ta đi ~

Dục Trăn [khóc rống]: Ngươi là mẹ kế ~~~~~

Mỗ Sắc [trợn]: Bạn nhỏ Phượng Thương, ngươi muốn ai làm công chúa của ngươi?

Phượng Thương [tự hỏi]: Kỳ thực ta rất muốn Dục Trăn, thế nhưng hắn phải làm quốc vương [ủy khuất], ta chọn ca ca ~

Dục Trăn & Dục Dặc: Không được!

Phượng Thương [nhướn mày nhìn Dục Trăn]: Ngươi muốn làm quốc vương.

Dục Trăn: … [đuối lý, thất bại]

Dục Dặc: Không được! Chuyện mệt như vậy sao có thể để Liên Canh làm, không được, ta kiên quyết phản đối!

Mỗ Sắc: Vậy ngươi làm?

Dục Dặc [hắc tuyến]: Không muốn…

Liên Canh: Ta còn chưa lên tiếng, các ngươi cho là ta chết rồi sao?

Dục Trăn [kích động]: Liên Nhi?

Dục Dặc [khẩn trương]: Liên Canh?

Phượng Thương [trực tiếp nhào tới]: Ca ca ~~~~~

Liên Canh [cười tủm tỉm]: Ta dường như chưa từng mặc qua y phục nữ nhi, hẳn là chơi rất vui đi ~

Dục Trăn & Dục Dặc [kêu thảm thiết]: Liên…

Phượng Thương [ôm]: Ca ca tốt nhất!

Vi Huyễn [mỉm cười xoa cằm]: Xem ra bọn họ chọn xong rồi, ta có thể chọn chưa?

Mỗ Sắc [nịnh nọt]: Đương nhiên có thể đương nhiên có thể! Vi Vi ngươi muốn làm gì? Hoàng hậu?

Vi Huyễn [lắc ngón tay]: Không phải, ta muốn làm bà tiên chúc phúc cuối cùng~

Mỗ Sắc [yên lặng thật lâu]: Ta có thể hỏi nguyên nhân không?

Vi Huyễn [cười đến hiền lành]: Nói như vậy, còn dư lại đều là người xấu~

Dục Niệu: Ta đây làm hoàng hậu là được rồi, ai cũng không giành hoàng đế với ta ~ [liếc nhìn Vi Huyễn một cái, hai người cười ta]

Mỗ Sắc [lau mồ hôi]: Các ngươi cười cái gì…

Túc Dung [ai oán]: Ngươi đừng hỏi, ta cũng không biết sao ngươi có thể biết chứ!

Mỗ Sắc [vỗ vỗ]: Ngoan, đừng khóc ~

Dục Niệu: Được rồi, Túc Dung đừng diễn, thay vì làm áo rồng*, không bằng ngươi chỉnh đèn đi!

(*) Áo rồng: diễn vai nhỏ, không quan trọng

Túc Dung [vui vẻ]: Được a~

Mỗ Sắc […]: Thì ra Túc Dung ngươi lại là loại tính cách này!?

Túc Dung [nhướn mày]: Có ý kiến?

Mỗ Sắc [chuyển trọng tâm câu chuyện]: Ha ha, a, a, còn có bà tiên độc ác cùng với lão bà bà, ai diễn đây?

Vi Huyễn [vẫn là nụ cười không đổi]: Lão bà bà để Tiểu Tứ Nhi làm là được rồi~

Chỉ Thanh Viêm [ngây ngô]: Ta?

Vi Huyễn [cười]: Không thích?

Chỉ Thanh Viêm [lắc đầu điên cuồng]: Cam tâm tình nguyện cam tâm tình nguyện cam tâm tình nguyện [cam tâm tình nguyện x 10000000]

Vi Huyễn [sờ sờ trán hắn]: Ha ha, ngươi xem, như vậy có thể tiết kiệm được một cái vết nhăn rồi!

Mọi người: …

Mỗ Sắc [thở dài]: Như vậy, còn dư lại, bà tiên…Dục Dặc!?

Dục Dặc [chỉ chỉ]: Các ngươi hãm hại ta!

Vi Huyễn [nhìn trời]: Nói cái gì vậy?

Dục Dặc: Ta…không muốn… Ta, ta ta… Ta không muốn…

Mỗ Sắc [nghi hoặc]: Không muốn cái gì? Vi Vi?

Vi Huyễn: Ai nha, đột nhiên nhớ tới có chút việc…

Dục Dặc [đột nhiên kêu to]: Ta tuyệt đối không muốn nguyền rủa Liên Canh chết!

Dục Trăn [kêu to theo]: Ta cũng không muốn nhận người nào làm vợ chồng cả! Còn là một nam nhân?

Túc Dung [đột nhiên tỉnh ngộ]: Tại sao lại muốn Dục Niệu làm hoàng hậu của hắn!?

Vi Huyễn: Ha ha ha ha ha ~~~~~

Phượng Thương [ôm]: Dục Trăn bảo bối ngoan, không phải chỉ là diễn kịch thôi sao~ năm mới nha, lễ vật nha, ngoan ~

Liên Canh [sờ đầu]: Không sao cả không sao cả, ta không phải vẫn sống tốt đây sao, đây chỉ là lời kịch thôi ~

Dục Niệu: Túc Dung a, ta vốn chính là người của hoàng thượng nha ~~~

…Đây là tỉnh lược phần thoại trấn an… tỉnh lược tuyến… không phải là phân cách tuyến…

-Hoàn-

…[Ngươi không có nhìn lầm, đó là hoàn, kết thúc rồi, lần này thật sự là không còn nữa ~]

[Được rồi, câu cuối cùng…]

Năm mới vui vẻ nha ~ ^^

—Toàn văn hoàn—

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN