Sau Này Của Chúng Ta - Phần 6
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
4631


Sau Này Của Chúng Ta


Phần 6


Tỉnh dậy sau một giấc ngủ chập chờn mệt mỏi, cả người đau nhức giống như vừa bị dần một trận, tôi lảo đảo chống tay định ngồi dậy nhưng chỉ mới nhấc người lên đã thấy mọi thứ trước mặt quay như chong chóng, lại đành nằm phịch xuống.

Hình như tối qua uống nhiều rượu, sau đó lại ngấm mưa rồi bị giày vò gần như suốt cả một đêm nên sáng nay tôi chẳng còn tý sức lực nào để bò dậy cả. Đang định nằm thêm một lúc xem có đỡ hơn không thì mẹ tôi mở cửa đi vào, thấy mặt tôi tái nhợt mới vội vàng chạy lại sờ đầu:

– Sao thế con? Sốt rồi à? Sao đầu nóng thế này?
– Con thấy hơi mệt mệt, chắc tối qua bị dính mấy hạt mưa nên mới thế. Con nằm tý là khỏi thôi.
– Sốt cao thế này thì nằm tý sao khỏi được? Tối qua mấy giờ con mới về? Mẹ đợi đến mười giờ không thấy đâu mới đi ngủ.

Gần ba rưỡi sáng tôi mới về được đến nhà, nhưng sợ mẹ lo nên đành nói dối:

– Con về lúc mười một giờ.
– Để mẹ xuống nấu cho nồi cháo tía tô ăn cho đỡ mệt. Con cứ nằm nghỉ đi, ăn xong rồi uống thuốc. Hôm nay mệt thì xin cấp trên cho nghỉ một bữa.
– Con đang còn nhiều việc lắm, không nghỉ được. Tý con uống một viên hạ sốt là đỡ ngay thôi, mẹ đừng lo.
– Không lo là không lo làm sao? Người mày còn có hơn bốn mươi cân thế này mà không lo à? Làm việc thì làm việc chứ người ta ốm bò ra thế này thì làm với lụng cái gì. Thôi cứ nằm đây, để mẹ xuống nấu nồi cháo, mới hơn sáu giờ, ăn xong nếu đỡ thì đi, không thì cứ ở nhà mà nghỉ.
– Vâng, mẹ nấu đi, con ngủ thêm một tý.
– Ừ, tý mẹ gọi.

Lúc mẹ xuống nhà rồi, tôi cũng không thể ngủ lại nữa mà cứ nằm đó nhìn trần nhà, nghĩ lại chuyện đêm qua vẫn thấy mọi thứ như một giấc mơ.

Tối qua không rõ đã làm bao nhiêu lâu, chỉ biết đến khi tôi kiệt sức không còn muốn cựa quậy nữa, anh mới chịu buông tha cho tôi. Xong xuôi, Hoàng cũng không chần chừ thêm dù chỉ một giây mà lập tức ngồi thẳng dậy, mặc lại quần áo. Nhìn anh đối xử với mình đúng kiểu bóc bánh trả tiền như vậy, tôi cũng chỉ biết cười nhạt trong lòng, bày ra vẻ mặt bình thản hỏi:

– Anh định làm cách gì để ông Tú rút đơn kiện tôi thế?
– Cô không cần phải quan tâm.
– Tôi chỉ tò mò thôi, dù gì cũng liên quan trực tiếp đến tôi mà. Ông ấy nói ngày mai là hạn cuối, nếu tôi không đi gặp ông ấy thì ông ấy sẽ nộp đơn kiện tiếp. Thế nên anh cố gắng giải quyết trong ngày mai giúp tôi nhé.
– Cô âm mưu từ bao giờ?
– Hả? Âm mưu gì?

Hoàng không trả lời, chỉ nghiêng đầu nhìn tôi, trong xe rất tối nhưng ánh mắt anh bao nhiêu năm nay vẫn cứ sáng như vậy, tĩnh lặng như sông sâu nhưng lại phảng phất một vẻ phóng khoáng và ngông cuồng, làm người khác cảm thấy rất áp lực. Trước kia tôi từng mê như điếu đổ cái vẻ trầm lặng đó, giờ bỗng nhiên lại thấy sự phóng khoáng kia có vẻ còn thu hút hơn.

Tôi ngây ra vài giây mới hiểu ra anh muốn hỏi tôi có âm mưu lợi dụng anh từ khi nào, đành gượng gạo cười đáp:

– À, cũng không hẳn là âm mưu. Tại anh xuất hiện đúng lúc quá thôi.
– Thế à?

Anh cười lạnh một tiếng, không nhìn tôi nữa mà chỉ vươn tay ấn nút nổ máy xe, đi được một đoạn rồi mới nói tiếp vế còn lại:

– Bao nhiêu năm vẫn không thay đổi. Lợi dụng người khác là việc cô làm giỏi nhất nhỉ?
– Không, còn nhiều thứ tôi làm giỏi nữa cơ. Ví dụ như kỹ thuật trên giường, anh không thấy so với mấy năm trước tôi tiến bộ thêm bao nhiêu à? Phải luyện tập nhiều lắm mới được như thế đấy.

Nói xong câu này, tôi lờ mờ nghe thấy tiếng anh hít sâu vào một hơi, giống như đang cố kiềm chế để không phải chửi tôi. Tôi đã chuẩn bị tinh thần nghe sỉ vả rồi nhưng cuối cùng anh chỉ nói:

– Cô đúng là không có liêm sỉ.
– Tôi thấy so với tiền thì liêm sỉ chẳng có giá trị quái gì cả. Tôi cần ăn cơm, cần dùng đồ đẹp, cần tích lũy để sau hết tuổi trẻ rồi còn có vốn phòng thân. Có phải ai cũng giàu như anh đâu. Đằng nào tiền của anh tiêu cả đời cũng không hết, để tôi lợi dụng thêm tý cũng chẳng mất gì nhiều mà. Hoặc là coi như trả tiền cho quá khứ cũng được, trước mỗi lần làm anh cũng có mất đồng nào đâu.

Anh im lặng không đáp nữa, thái độ như kiểu “quen cô làm tôi cảm thấy bẩn, nói với cô cũng phí lời của tôi”. Chẳng hiểu sao sau bốn năm chúng tôi lại có thể nói những lời làm tổn thương nhau thế này, nhưng có lẽ đây mới là con đường đúng cho cả hai. Đằng nào một người cũng sắp lấy vợ, một người cũng có cuộc sống riêng, lưu luyến chẳng giải quyết được gì cả mà còn làm nhau thêm khó xử. Thà cứ sòng phẳng trao đổi rồi đường ai nấy đi cho nhẹ lòng.

Trước khi xuống xe, tôi cố ý nhắc thêm một lần nữa:

– Chuyện ngày mai, tôi…

Còn chưa nói hết câu anh đã ngắt lời:

– Cô đã mất công bày trò thế thì tôi cũng không để cô phí công vô ích đâu. Khỏi lo.
– Nhờ cả vào anh đấy. Cảm ơn trước nhé.

Nghĩ đến đây, tôi lặng lẽ quay đầu nhìn chiếc đèn kéo quân đặt trên bàn, màu giấy bên ngoài đã bị thời gian làm cho phai nhạt rồi nhưng không hiểu sao bóng đèn bên trong chẳng hề bị hư hại một tý nào mà vẫn rất sáng. Có lẽ chiếc đèn ấy cũng giống hệt như tình cảm trong lòng tôi bây giờ, dù bị đối xử đến thế này vẫn cứ yêu người đó, không thể nào hận được.

Sau khi ăn hết bát cháo tía tô, tôi uống thêm một viên thuốc hạ sốt nữa rồi vẫn lết đi làm. Mẹ tôi thương con nhưng nói mãi tôi vẫn không chịu nghỉ nên đành đùm thêm một nắm thuốc để tôi mang theo uống. Nhìn số thuốc đó, tự nhiên tôi mới nhớ ra tối qua mình không dùng biện pháp gì cả, lại đang trong kỳ không an toàn nữa, thế là trên đường đến công ty phải rẽ qua hiệu thuốc tây, mua thêm một vỉ tránh thai.

Cái Hoa vừa thấy tôi đến công ty thì ngay lập tức kéo áo buôn chuyện:

– Này tối qua chị về lúc nào thế? Sao tự nhiên về mà chẳng nói?
– Lúc chị bắt đầu về có nhắn tin cho em rồi mà.
– Mãi đến lúc gần tàn cuộc, không thấy chị em mới sờ đến điện thoại. Qua ai đưa chị về thế? Hay là đi với ông nào cả đêm nên hôm nay nhìn mới ốm yếu thế kia.
– Có đi với ai đâu, chị mệt nên bắt taxi về sớm thôi.
– Xùy. Qua mọi người đang chơi vui mà chị lại về, sếp ngồi một lúc rồi cũng về luôn.
– Thế à?
– Vâng. Liên hoan cho sếp mà sếp có ở lại đến cuối đâu, mọi người còn bảo đi hát tăng hai nữa nhưng sếp không đi. Hình như ai gọi ấy, nghe điện thoại xong bảo có việc nên về luôn.
– Ừ. Mày có đi pha café không, pha cho chị một cốc đi.
– Sao hôm nay bà lại đổi gu sang café thế? Bình thường có bao giờ uống đâu.
– Hôm nay tự nhiên thèm.
– Ừ thế để em tiện pha luôn cho.

Thật ra tôi không thích uống café, nhưng hôm qua mất ngủ với cả mệt nữa nên muốn uống cho tỉnh táo đầu óc. Cả ngày hôm ấy, tôi uống hết bốn cốc café rồi vùi đầu làm việc đến tận khi tan làm mới đứng dậy được, vừa định đi về thì bỗng nhiên lại thấy lão Tú gọi điện đến.

Mặc dù tối qua Hoàng đã nhận lời giúp tôi giải quyết chuyện với ông ta rồi nhưng giờ thấy lão gọi thế này tôi cũng thấy lo lo, nhưng không nghe thì lại càng sốt ruột hơn nên cũng đành nghe máy:

– Alo.
– Cô giỏi thật đấy Như nhỉ? Trèo được lên giường của giám đốc mới rồi cơ à?
– Chú nói gì thế, cháu không hiểu ạ.
– Thôi cô không phải giả vờ. Chả tự nhiên mà nó lại bảo luật sư của nó đến nói chuyện với tôi đâu. Lần này cô đúng là vớ được món hời quá rồi nhỉ, câu được thằng con của chủ tập đoàn thép cơ. Bảo sao cứ nhất quyết tỏ ra thanh cao, hóa ra chỉ thanh cao với người bình thường thôi, còn với đứa ngon hơn thì ôm chân như cún.
– Nói thật với chú là cháu cũng không muốn dính dáng ra pháp luật, cháu đến xin lỗi chú mấy lần rồi nhưng chú không chịu thì cháu mới phải nhờ đến người khác giúp đỡ. Giờ chú khỏe rồi, mà chuyện cũng không có gì to tát cả, lỗi là của cả hai bên, nên chú cứ coi như cháu với chú không liên quan gì nữa chú nhé.
– Mạnh mồm gớm nhỉ? Để xem thằng kia nó bảo vệ cô được bao lâu, đến lúc nó chán rồi thì nó cũng đá đi như đá túi rác thôi. Con nhà giàu nó chỉ chơi qua đường chứ nó không thật lòng với cô đâu, đừng có mơ trèo cao quá Như ạ. Ngã đau đấy.
– Cảm ơn chú đã nhắc nhở cháu ạ.
– Còn chưa xong với tôi đâu, để tôi chống mắt lên chờ xem cô ôm chân nó được bao lâu.
– Vâng. Cháu chào chú.

Cúp máy xong, tôi thở dài một hơi, thấy lòng nhẹ nhõm hơn nhưng trái tim thì lại nặng nề thêm một chút. Cái danh “con của chủ tập đoàn thép” làm tôi khiếp sợ từ khi nói chuyện với mẹ của anh cách đây bốn năm, cho đến bây giờ nghe lại vẫn thấy sởn da gà như cũ. Ai mà ngờ được một người có thể đạp xe chở tôi suốt mấy chục cây số, mồ hôi ướt đầy lưng áo, lại là con trai của nhà giàu như thế, giàu đến mức chỉ cần tiền mặt thôi chắc cũng đủ đè chết người.

Thế nên mẹ anh mới nói sẽ không bao giờ chấp nhận một đứa con dâu có bố chết vì nát rượu như nhà tôi, và cũng không chấp nhận một đứa con gái làm cản trở tương lai của anh là tôi. Bà ấy muốn con mình phải sống một cuộc đời huy hoàng và hạnh phúc.

Phải rồi, ngay cả đặt cái tên cũng thấy rõ bố mẹ anh hy vọng gì ở anh rồi, con trai độc đinh của nhà họ cơ mà…

Tan làm xong tôi đi thẳng về nhà, leo lên giường ngủ một giấc li bì, đến khi mẹ mang cháo lên phòng mới dậy ăn qua loa rồi lại ngủ. Tôi tiếc việc, với cả vừa rồi cũng mới nghỉ không lý do mấy ngày nên dù có ốm cũng không dám xin nghỉ nữa, vẫn uống hạ sốt rồi đi làm bình thường.

Đến ngày thứ ba thì cơ thể gần như kiệt sức, mà bà trưởng phòng còn bắt tôi mang một đống tài liệu chạy hết sang phòng này đến phòng khác. Ra khỏi phòng cuối cùng thì tôi hoa mắt, lảo đảo đi được mấy bước thì đâm đầu vào một người rồi ngã lăn ra, không kịp nhìn xem là ai thì đã ngất xỉu không biết gì nữa. Khi tỉnh lại thì thấy mình đang được nằm trong bệnh viện truyền nước rồi.

Con bé Hoa thấy tôi tỉnh thì lấy tay huơ huơ kiểu kiểm tra xem tôi có bị mù không như trong phim, tôi vừa bực vừa buồn cười nên bảo nó:

– Làm gì đấy?
– Úi, em sợ bà sau ngất xỉu thì bị mất thị lực tạm thời nên thử xem mắt bà có nhìn thấy nữa không. Chị thấy sao rồi? Đỡ mệt chưa?
– Đỡ rồi. Chị truyền nước lâu chưa em?
– Ba tiếng rồi đấy. Mà bà sao thế? Ốm nặng thế không ở nhà mà còn cứ cố đến công ty làm gì, giờ phải vào viện chưa?
– Đang còn bao nhiêu báo cáo, không làm thì ai làm. Với cả chị cũng mới nghỉ rồi, không dám xin nghỉ nữa.
– Chị cứ làm như công ty vắt kiệt sức lao động của nhân viên không bằng ấy, ốm thì nghỉ chứ làm sao, ai bắt chị đi làm. Nhìn như gầy như con mèo hen ấy, chả có tý sức sống nào cả. Trời cho nhan sắc thì phải biết quý trọng chứ, em mà được như chị thì ngày nào em cũng soi gương, thấy mặt hơi xuống cấp cái là phải đi spa ngay. Chị thì chả bao giờ chịu chăm sóc bản thân.
– Ừ, chị biết rồi. Đợi khỏi ốm rồi chị sẽ tự chăm sóc bản thân, được chưa cô nương.
– Có đẹp gái thì mới câu được trai đẹp như sếp mình. Chị chả biết gì cả.

Tôi không biết phải nói sao nên chỉ ậm ừ cho qua chuyện. Con bé Hoa không nhắc đến sếp thì thôi, cứ hễ đụng tới thì sẽ luyên thuyên nói không ngừng nghỉ. Nói xong một hồi, nó mới nhớ ra tôi vẫn còn đang truyền nước nên giật mình, gãi đầu bảo:

– Quên, chị đói không? Ăn gì không em đi mua cho.
– Không, tý về chị ăn thôi. Mà muộn rồi sao mày không về đi, chị truyền hết chai này chắc phải cả tiếng nữa, mày về trước đi.
– Thôi chờ chị rồi về luôn chứ. Về thì em cũng có làm gì đâu, chồng thì chưa có, chó chưa nuôi. Về mẹ em lại lải nhải chuyện lấy chồng, điếc tai lắm.
– Thế mày không định lấy chồng à? Hai mươi sáu rồi còn gì?
– Đấy, lại đến lượt chị nữa. Em đã tìm thấy đối tượng đâu, phải gặp được người giống như sếp Hoàng em mới lấy. Hoặc bằng một nửa thôi cũng được.
– Mày thần tượng vừa thôi, người ta sắp lấy vợ rồi đấy.
– Kệ chứ. Với cả em có ước lấy anh ấy đâu, em ước lấy người giống thôi chứ. Trong công ty có mỗi chị là khác biệt nhất đấy, chả thấy hâm mộ sếp tý nào luôn. Hay bà có mối ngon hơn rồi?
– Làm gì có, đang phải kiếm tiền để thực hiện mục tiêu lớn của cuộc đời nên tạm thời chưa nghĩ đến chuyện yêu đương nhé.
– Mục tiêu lớn của chị là gì thế?
– Mua một cái chung cư nhỏ nhỏ bên nội thành để đi làm cho đỡ xa, có tiền cho mẹ đi mổ, với cả được sang Anh nữa.
– Sang Anh làm gì thế?
– Còn lâu mới nói cho mày biết.
– Xùy, chắc là có mối bên đó chứ gì?
– Chị không nói đâu.
– Này nói đi rồi em mua trà sữa vị socola cho, ngoan, nói đi.
– Mày tự uống đi, chị đang thế này chỉ ăn cháo thôi.
– Nhớ lấy cái mặt của bà đấy.

Truyền nước xong, bác sĩ thấy tôi ổn rồi nên cũng không giữ lại nữa, chỉ bảo tôi suy nhược cơ thể quá nên về nhà chịu khó tẩm bổ. Cái Hoa định chở tôi về nhà, nhưng nhà tôi xa nên bảo nó để tôi ở bến xe bus để tôi tự bắt xe về là được, ai ngờ hai chị em vừa ra khỏi cổng bệnh viện thì tự nhiên xe nó bị chết máy, đề sao cũng không nổ được nữa.

Nó nhăn nhó bảo tôi:

– Cái con xe thồ này của em chắc là lại đòi tiền rồi. Rõ ràng vừa đi bảo dưỡng được hơn tháng mà giờ đề không nổ nữa.
– Xem có quán sửa xe nào không dắt vào sửa đi em. Đề không nổ chắc hỏng acquy rồi.
– Giờ này thì còn quán nào sửa nữa nhỉ? Mà chị đang ốm thế, đứng phơi sương thế này cũng không được đâu, thôi bắt taxi mà về đi, kệ em, để em tự đi tìm chỗ sửa.

Tất nhiên là tôi không đi, trời tối thế này, với cả Hoa lại ở viện cùng tôi cả buổi nên mới về muộn mà tôi lại bỏ rơi nó thì lương tâm cắn rứt chết. Tôi nhất quyết không về mà lẽo đẽo theo nó đi tìm quán sửa xe, may sao đi thêm hơn trăm mét thì có một quán vẫn đang còn mở. Hoa dắt xe vào đó, xong sợ tôi đói nên còn dẫn tôi sang cửa hàng tự chọn bên cạnh mua ít bánh ngọt. Đang loay hoay chọn thì chẳng hiểu sao bỗng nhiên nó gào ầm lên:

– Ơ anh Hoàng kìa. Sếp ơi.

Tôi theo phản xạ ngơ ngác nhìn về hướng mà Hoa đang nhìn, thấy anh đứng ở quầy hoa quả tươi cách bọn tôi một quãng. Nghe tiếng người gọi mình, anh mới ngẩng đầu quay sang nhìn về phía bọn tôi.

Từ hôm trời mưa đó cho đến giờ chúng tôi không đụng mặt nữa, dù cố tỏ ra mặt dày rồi nhưng giờ nhìn thấy nhau trong lòng tôi vẫn cứ thấy ngượng ngượng làm sao ấy. Nhưng Hoa nó đã gọi như thế rồi, tôi mà giả vờ không thấy thì cũng không được, cho nên cũng phải lịch sự gật đầu chào.

Còn chưa kịp bảo Hoa đi chỗ khác thì nó đã kéo tay tôi về phía anh, cười tươi như hoa.

– Sếp ạ.
– Không ở công ty, cứ gọi tôi bình thường được.
– Vâng ạ, sao anh lại ở đây thế? Em tưởng sáng nay sếp đi công tác, mai mới về chứ.
– Ừ, xong việc sớm nên tôi về từ chiều.
– À vâng. Anh mua hoa quả à? Mua được chưa? Có cần bọn em chọn giúp cho không.
– Không cần đâu. Hai người đi mua đồ à?
– Bọn em vừa từ viện về, nhưng xe hỏng nên phải tìm chỗ sửa, tiện vào đây xem có gì ngon không thì gặp sếp ở đây.
– Đi viện về hả?
– Vâng, chị Như bị ốm nên đến truyền nước ạ.

Nghe xong câu này, ánh mắt anh mới dời đến người tôi, thái độ không nóng không lạnh, cũng không hẳn là quan tâm mà chỉ hỏi một câu rất xã giao:

– Bạn này không khỏe à?
– À vâng…tôi chỉ ốm sơ sơ. Truyền nước xong thì khỏe rồi, cảm ơn sếp.

Anh không nói gì nữa, chỉ có Hoa hỏi gì thì anh đáp nấy, lúc tính tiền còn trả luôn phần của bọn tôi. Cái Hoa được thần tượng trả tiền cho thì cười tít cả mắt, ra đến cửa mà mồm vẫn liếng thoắng nói chuyện. Nó bảo:

– Giờ anh về luôn ạ?
– Không, tôi định sang bên Gia Lâm có ít việc.
– Ơ thế thì cùng hướng về với chị Như rồi. Hay là chị Như ngồi nhờ xe sếp về đi, chờ em sửa xe xong đến bao giờ. Với cả người ốm mà đi xe máy muộn thế, hứng sương vào càng ốm đấy.

Tôi ngại nên vôi vàng lắc đầu:

– Không cần, chị đợi mày rồi đi Grab về.
– Đợi em còn lâu. Thôi chị cứ đi nhờ xe sếp đi, muộn rồi đàn bà con gái đi Grab cũng nguy hiểm. Ngồi xe sếp chẳng yên tâm hơn à? Với cả đằng nào xe rộng mà cũng tiện đường sếp nhỉ?

Tôi nghĩ thà đi Grab nguy hiểm còn hơn đi với anh ta, thế nhưng đang định từ chối thì Hoàng lại nói:

– Cũng được.

Yêu thích: 4.5 / 5 từ (11 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN