Ta Chính Là Một Cô Nương Như Thế - Chương 12: Không biết xấu hổ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
119


Ta Chính Là Một Cô Nương Như Thế


Chương 12: Không biết xấu hổ


Từ hộ vệ mở đường, sau khi Vân Khánh Đế săn được con mồi đầu tiên, hoạt động đi săn chính thức bắt đầu.

“Quận Quân.” Một tên hộ vệ đánh ngựa tới, trong tay còn mang theo một con thỏ đẫm máu, đây là do Ban Họa vừa săn được.

“Tổn thương da, chỉ có thể dùng để ăn thịt.” Ban Họa tiếc nuối lắc đầu, vỗ con ngựa dưới thân: “Tiếp tục tìm, giá!”

“Xuỵt. ” Đến một chỗ rừng rậm, Ban Họa nắm chặt dây cương, khiến con ngựa dừng lại, nàng sờ lên cổ con ngựa, nói với thị vệ sau ư: ” Đừng lên tiếng.”

Trong bụi cỏ, có một cái đầu màu trắng lộ ra, Ban Họa để tên lên dây, nhắm chuẩn rồi kéo cung bắn đi.

“Vèo!”

Trong lúc tên của Ban Họa cắm vào một chân Bạch Hồ, mặt khác một mũi tên cũng bắn qua, đúng lúc bắn trúng một chân khác của Bạch Hồ. Nàng quay đầu nhìn lại, thì thấy Nhị Hoàng Tử mang theo mấy tên hộ vệ xuất hiện ở sau lưng nàng, vừa rồi mũi tên này hẳn là hắn bắn ra.

“Biểu muội. ” Nhị Hoàng Tử lười biếng mắt nhìn Ban Họa, quay đầu để hộ vệ bên cạnh đi nhặt con mồi.

“Điện hạ. ” Ban Họa chú ý tới động tác của Nhị Hoàng Tử: “Con Bạch Hồ kia là ta săn được trước.”

“Hả. ” Nhị Hoàng Tử ném cung trong tay cho thị vệ bên người, hai chân thúc vào bụng ngựa, cách Ban Họa càng gần: “Thế nhưng trên đùi con Bạch Hồ này, cũng có mũi tên của ta.”

“Thật sao?” Ban Họa nhảy xuống ngựa, túm lấy Bạch Hồ trong tay thị vệ Nhị Hoàng Tử, đưa tay rút đi mũi tên của Nhị Hoàng Tử, sau đó đưa Bạch Hồ cho hộ vệ của mình: “Thế này thì không có rồi?”

“Ngươi ngươi ngươi…” Nhị Hoàng Tử tức giận run tay, chỉ một tên hộ vệ nói: ” Ngươi đi cướp hồ ly về cho ta.”

Ban Họa liếc nhìn tên hộ vệ, sau đó lấy hai tay che mặt: “Hu hu hu hu hu, Nhị Hoàng Tử khi dễ nữ hài tử, cướp hồ ly của ta!”

Đúng lúc này, cách đó không xa có tiếng vó ngựa truyền đến, có thể là do nghe thấy tiếng khóc của nữ hài tử, người đi đường liền chạy đến bên này.

Dung Hà đang cùng mấy vị con cháu hoàng gia săn hai con thỏ, kết quả một tiếng khóc kinh thiên động địa truyền đến, con thỏ nhanh chân chạy, bọn hắn không thể ngồi không mặc kệ.

Trường Thanh Vương nghe tiếng khóc này cách bọn họ không xa, nhân tiện nói: “Chúng ta đi xem một chút.”

Trường Thanh Vương là chất nhi tiên đế, cũng chính là đương kim đường đệ, giữ chức tước Quận Vương, trẻ tuổi bối phận cao, cho nên bên trong đoàn người, hắn nói chuyện rất có phân lượng.

Đợi mọi người đến gần, mới nhìn thấy một cô nương y phục đỏ ngồi xổm dưới đất khóc đến thương tâm, Nhị Hoàng Tử cưỡi trên lưng ngựa rống lên mắng với cô nương ấy, xem bộ dáng là Nhị Hoàng Tử khi dễ nữ hài tử. Nữ quyến có thể đến đây tham gi đi săn, thân phận đều là bất phàm, coi như Nhị Hoàng Tử thân phận quý giá, cũng không thể rống to mắng người ta thế được, thật sự hơi quá đáng.

Dung Hà nhìn một chút đã biết cô nương ngồi trên đất kia là Ban Họa, mắt y nhìn Nhị Hoàng Tử vẫn còn đang rống như cũ, thì nhíu mày.

Nhị Hoàng Tử sống hai mươi năm, chưa từng có gặp nữ nhân ngang ngược không nói lý như thế, còn không có mặt mũi khóc cho cả khu rừng này đều biết. Hắn vừa vội vừa tức, liền không nhịn được rống với Ban Họa vài câu, nào biết được Ban Họa không dừng việc thút thít, ngược lại càng khóc càng hăng hái hơn.

“Ban Họa, ngươi nên có chút chừng mực cho ta, cứ khóc như thế có tin ta trị tội ngươi không?!”

“Hu hu hu hu hu “

“Ngươi!”

“Điện hạ. ” Dung Hà xuống ngựa, đi đến trước ngựa Nhị Hoàng Tử, hành lễ với hắn: “Ban Quận Quân chỉ là một nữ tử, ngài đại nhân có đại lượng, tại sao chấp nhặt với nàng. Về công, ngài là Hoàng Tử, nàng là Quận Quân. Về tư, ngài là biểu ca, Ban Quận Quân là biểu muội của ngài, náo thành dạng này, thật không tốt.”

“Lời này của ngươi là có ý gì?” Nhị Hoàng Tử tức giận đến lông mày dựng đứng:  “Bổn Hoàng Tử là loại nam nhân vô duyên vô cớ khi dễ nữ nhân sao?”

Dung Hà lại bái thêm một cái: “Điện hạ bớt giận, vi thần không dám.”

Nhị Hoàng Tử nhìn thấy khuôn mặt ôn nhuận như ngọc của Dung Hà, chỉ cảm thấy người này chỗ nào cũng không vừa mắt, ngoài miệng nói không dám, nhưng ý trong mắt lại không thèm để ý hắn. Nhị Hoàng Tử cảm thấy mình không thể nào bớt giận, ngược lại lửa giận tràn đầy. Hắn đưa tay chỉ Ban Họa: “Ban Họa, ngươi nói xem, ta khi dễ ngươi sao?”

Ban Họa lén nhìn qua kẽ tay Dung Hà đang chắn trước mặt, dụi mắt, lộ ra một cặp mắt đỏ hoe trốn ra sau lưng Dung Hà hai bước, tỏ vẻ  “Ta rất ủy khuất, nhưng ta có thể nhẫn nhịn” lắc đầu: “Không, không có.”

“A Lạc. ” Trường Thanh Vương nhìn không được, mở miệng nói: ” Ngươi không nên hồ nháo, Họa Họa là biểu muội của ngươi, ngươi không được bắt nạt nàng.”

Nhị Hoàng Tử cảm thấy mình có miệng nhưng không thể lên tiếng: “Thúc thúc, ta khi dễ nàng làm gì?! Ai biết nàng nổi điên lên, vừa khóc vừa gào.”

Trường Thanh Vương năm nay hai mươi ba tuổi, bởi vì phụ thân hắn và Tiên Hoàng là thân huynh đệ, cho nên quan hệ giữa hắn và đương kim Hoàng Đế rất thân thiết. Mặc dù tuổi hắn nhỏ, nhưng bối phận cao, cho nên đừng nói là Nhị Hoàng Tử, ngay cả Thái Tử điện hạ cũng phải cho hắn vài phần mặt mũi.

Ban Họa mặc kệ Tưởng Lạc có bao nhiêu ủy khuất, từ nhỏ đến lớn, mỗi lần nàng tiến cung Tưởng Lạc đều khi dễ nàng, thế từ nhỏ nàng đã hiểu được một đạo lý, hài tử khóc sẽ có sữa uống, cho nên nàng không bị nhiều thiệt thòi. Về sau nàng trưởng thành, các Hoàng Tử trong cung hầu hết đã trưởng thành, số lần nàng cùng các Hoàng Tử gặp mặt ít đi rất nhiều, trừ bên ngoài, sẽ rất khó chạm mặt cùng Nhị Hoàng Tử.

Nào biết được bốn năm năm không chút liên hệ, vậy mà hắn lại chạy tới cướp đồ của nàng. Cũng không hỏi thăm chút, trong Kinh Thành người nào không biết danh hào đần độn của Ban Họa nàng?

Dung Hà thấy Ban Họa không lên tiếng, nghĩ rằng nàng bị Nhị Hoàng Tử dọa sợ, quay đầu nhìn sang.

Y cao hơn Ban Họa nửa cái đầu, Ban Họa lại cúi đầu, nên Dung Hà chỉ nhìn thấy đỉnh kim quan trên đầu nàng. Cũng không biết đỉnh kim quan này làm sao mà thành, vàng lá sinh động như thật, đồng thời mỏng như cánh ve, gió nhẹ thổi tới liền rung nhẹ, có loại cảm giác đẹp đẽ bức người.

Vào thời khắc này, Ban Họa đang cúi đầu đột nhiên ngẩng đầu lên, hai mắt thật to cứ như vậy rơi vào tầm mắt Dung Hà.

Rào rạt.

Vàng lá trên đỉnh đầu Ban Họa rung càng thêm lợi hại, nàng trừng mắt nhìn, lộ ra một nụ cười cảm kích với Dung Hà

Dung Hà nghĩ, vị Ban Quận Quân này cười lên trông rất vui vẻ, con mắt cong cong, giống như là mặt trăng trên trời.

“Biểu chất nữ ” Trường Thanh Vương từ trước đến nay đối với tiểu cô nương xinh đẹp thường rất khoan dung, cười nói với Ban Họa:  ” Đi, ngươi theo chúng ta cùng nhau săn.”

“Tạ biểu thúc.” Ban Họa hành lễ với Trường Thanh Vương, sau đó ra vẻ lo lắng nhìn Nhị Hoàng Tử một chút, tỏ vẻ hơi e ngại.

“Đừng sợ, biểu ca ngươi tính tình hơi thẳng, không có gì ý gì xấu. ” Trường Thanh Vương trừng Nhị Hoàng Tử, ra hiệu hắn không nên mở miệng nói chuyện sẽ hù dọa Ban Họa: “Vừa rồi ngươi săn được gì rồi?”

“Là một con hồ ly. ” Ban Họa sờ roi bên hông nói: “Bệ hạ cho ta một cây roi ngựa, ta liền nghĩ săn một vật nhỏ xinh đẹp về dâng cho người.” Nói đến đây, đôi mắt to xinh đẹp của nàng nhìn về phía Nhị Hoàng Tử, lại ủy khuất.

Mấy con cháu quý tộc đi cùng Trường Thanh Vương nhìn Nhị Hoàng Tử với ánh mắt quái dị, ngay cả con mồi của một cô nương cũng đoạt, Nhị Hoàng Tử này cũng thật là tính cách khác người.

Vị Ban Quận Quân này mặc dù làm việc có chút lỗ mãng, nhưng dầu gì cũng là tôn nữ của Trưởng Công Chúa, năm đó nếu không phải bệ hạ được Trưởng Công Chúa che chở, có thể đăng cơ hay không lại là hai chuyện. Hiện tại  Trưởng Công Chúa vẫn còn sống, Nhị Hoàng Tử thế lại đi trêu chọc tôn nữ duy nhất của người ta.

Thật không tử tế.

Đã lâu rồi Nhị Hoàng Tử không bị uất ức như bây giờ, nữ nhân này lại không muốn nói đạo lý, thật không biết Tĩnh Đình Hầu dạy nàng thế nào, tốt xấu trên người cũng có huyết mạch hoàng thất, sao lại không chút nào đoan trang như thế?

Còn có ánh mắt của mấy người con cháu quý tộc kia, mặc dù bọn hắn không nói chữ nào, nhưng Nhị Hoàng Tử cảm thấy, trong lòng bọn họ đã khinh bỉ hắn.

Thật đáng ghét!

Ban Họa là tiểu tiện nhân vô liêm sỉ!

“Tiểu cô nương nhà người ta đều ở bên cạnh ngắm cảnh làm thơ, hết lần này tới lần khác ngươi chạy tới nơi này đi săn, đao kiếm không có mắt, nếu như làm bị thương ngươi thì làm sao bây giờ?” Mắt Trường Thanh Vương nhìn con mồi trên lưng hộ vệ của Ban Họa:  “Ồ, thứ săn được còn không ít.”

“Ta lại không yêu làm thơ, không thích tham gia náo nhiệt cùng với các nàng.”

Khoảng cách nói chuyện, Ban Họa dựng cung bắn một con chim nhỏ.

Trường Thanh Vương thấy thế lắc đầu, khó trách có một khuôn mặt xinh đẹp như thế, hết lần này tới lần khác lại không tìm được lang quân như ý. Nam nhân trong thiên hạ, phần lớn thích nữ tử dịu dàng, như Họa Họa nhà bọn họ giờ thật sự không dễ làm.

Nam nhân có thân phận cao không muốn cưới nàng, nam nhân thân phận quá thấp, lại không xứng với nàng, cao với không tới, thấp lại không xong, thật sự hao tổn tâm trí.

Nếu nàng chịu thu tính tình lại một chút, gả hoàng gia coi như có thể, đáng tiếc với tính tình hấp tấp, chỉ sợ không thích hợp vào hoàng gia.

Cô mẫu… Nghĩ đến thật không nỡ.

Nhìn thấy hộ vệ nhặt con mồi về, lông tơ phần bụng bị máu làm bẩn một mảng lớn. Các cô nương trẻ tuổi khác nhìn thấy động vật đáng yêu phần lớn đều sẽ không nỡ tổn thương, hết lần này tới lần khác Họa Họa nhìn thấy hồ ly sẽ nghĩ tới da, nhìn thấy gà rừng thì nghĩ tới lông đuôi, nhìn thấy con thỏ lại nghĩ đến thịt thỏ nướng.

Tĩnh Đình Hầu phủ thật sự không biết dạy hài tử, một cô nương xinh đẹp như vậy đã bị họ dạy thành dạng gì rồi?

“Vèo!”

Một mũi tên đột nhiên bay ra ngoài, đâm vào cổ một con hươu lông trắng.

Ban Bọa bỗng nhiên quay đầu, nhìn thấy Thành An Bá còn chưa kịp thu hồi cung.

“Tiễn pháp hay!”

Nàng còn tưởng rằng giống dạng quân tử dịu dàng như Thành An Bá sẽ không thích đi săn, dù sao những người này không thích dính máu.

“Quận Quân quá khen. ” Dung Hà đưa cung cho hộ vệ, cười nhạt nói: ” Chỉ là trùng hợp mà thôi.”

“Ồ!” Ban Họa đột nhiên vỗ tay một cái: “Ngươi có thể cho ta nhanh chóng hứng máu hươu không, đừng lãng phí, đây chính là vật đại bổ.”

Dung Hà nghe vậy cười một tiếng, nói với hộ vệ sau lưng: “Còn nghĩ gì thế, làm theo lời Quận Quân nói đi.”

“Vâng.” Hộ vệ lập tức tung người xuống ngựa, lấy một cái ấm bạc đi hứng máu hươu.

Người khác nguyện ý nghe lời đề nghị đầy tốt đẹp của mình, là một chuyện khiến người ra vui vẻ  nên Ban Họa cho Dung Hà một nụ cười trên mặt thật tươi.

Nụ cười này, khiến mấy vị quý công tử có chút thất thần, nhịp tim còn chậm mất một nhịp.

“Sắp đến trưa rồi.” Tạ Uyển Dụ hướng mũi chân về phía rừng, những người ra ngoài đi săn kia chắc sắp quay về rồi nhỉ.

Cứ thế, một đoàn người liền từ trong rừng ra, đi đầu là Trường Thanh Vương, cùng hắn đồng hành còn có một nam một nữ. Tạ Uyển Dụ liền nhận ra nam nhân phong nhã quý khí là Thành An Bá, nữ nhân là…

Ban Họa?

Nữ nhân sóng vai cùng Thành An Bá lại là Ban Họa?!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN