Giả Kết Hôn Xong Tôi Đem Con Chuồn Lẹ - Chương 52: Tôi muốn xông pha tự sát
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
59


Giả Kết Hôn Xong Tôi Đem Con Chuồn Lẹ


Chương 52: Tôi muốn xông pha tự sát


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau đó, Phó Hàn Xuyên bế Nguyễn Khả Hạ lên, cho cậu được trải nghiệm thế nào mới gọi là tốt thật sự.

Nguyễn Khả Hạ chắp tay xin tha, sau đó đùi thì mỏi dừ, toàn thân thì “nổi” hàng loạt dấu đỏ đến đau.

Phó Hàn Xuyên thay ga giường mới sạch sẽ tinh tươm, Nguyễn Khả Hạ nằm thẳng đuột trên giường, dùng chân đạp anh, “Anh ngủ dưới đất.”

Phó Hàn Xuyên thỏa mãn, “Ừ.”

Nguyễn Khả Hạ nói, “Từ giờ trở đi phải ngủ dưới đất.”

Phó Hàn Xuyên bảo sao nghe vậy, “Được.”

Nguyễn Khả Hạ vẫn buồn bực vì chuyện xấu hổ ban nãy. Nghĩ thế nào cũng thấy hối hận. Bình thường mình làm gì bắn nhanh thế đâu, sao lần này lại thể hiện kém cỏi thế này.

Ấy thế mà Phó Hàn Xuyên còn dám trào phúng cậu, Nguyễn Khả Hạ lạnh mặt hậm hực nói, “Hôm nay anh biểu hiện không tốt, trừ điểm! Hoãn công nhận chính thức!”

Phó Hàn Xuyên cười nhẹ, “Em thấy anh phục vụ không đủ thoải mái à?”

Mặt Nguyễn Khả Hạ đỏ bừng lên, lạnh lùng nói, “Anh còn dám nói? Trừ điểm tiếp!”

Phó Hàn Xuyên lập tức đầu hàng, “Anh im đây.”

*

Sáng hôm sau Phó Hàn Xuyên đi làm. Nguyễn Khả Hạ thấy anh lại đeo cặp khuy măng-sét mình tặng.

“Thi thoảng anh cũng phải đổi đi chứ. Nếu không người khác lại bảo anh sắp phá sản, đến cả măng-sét cũng không mua nổi.”

Phó Hàn Xuyên từ chối, “Không đổi.”

Nguyễn Khả Hạ ngẫm nghĩ, “Thế để sau em lại mua thêm tặng anh.”

Phó Hàn Xuyên: “Ừ, anh muốn em khắc chữ cơ.”

Nguyễn Khả Hạ bật cười, “Biết rồi, yêu cầu lắm quá cơ.”

*

Album đầu tay của Nguyễn Khả Hạ chính thức được phát hành vào 9 giờ sáng thứ bảy tuần này, tổng cộng có 10 bài hát. Ngoài Kha Lâm Hà và Vong Quy ra thì 8 bài hát khác đều chưa từng công bố ở bất cứ đâu.

Nguyễn Khả Hạ có chút căng thẳng, nhưng Phó Hàn Xuyên đã bảo là sẽ ổn thôi, bài nào cũng hay, chắc chắn khán thính giả sẽ thích nghe thôi.

Lúc nhận điện thoại của Chu Viên, Nguyễn Khả Hạ đang đọc bình luận của mọi người trên app, vừa xem vừa cười ngốc.

<Nguyễn Nguyễn hát hay long trời lở đất! Đây là lần đầu tiên tui chịu chi để mua album nhạc trong nước đấy>

<Đúng là đáng đồng tiền bát gạo mà, tui còn muốn mua để tặng cho con bạn tui nữa>

<Người có tài đúng là khiến cho người khác tình nguyện đưa tiền cho họ mà>

……

Chu Viên cực kỳ kích động bảo Nguyễn Khả Hạ, lượng tiêu thụ của album hiện tại đã vượt mốc 5 triệu bản rồi. Hơn nữa số lượng bình quân mua không cao, chứng tỏ là fan mua khống ít, lượng người qua đường mua nhiều.

Người debut nhiều năm như Nhậm Sương thì album phát hành tháng trước cũng có lượng tiêu thụ xêm xêm cậu thôi.

Phó Hàn Xuyên ôm Nguyễn Khả Hạ từ phía sau, “Có vui không?”

Nguyễn Khả Hạ cười tít cả mắt, “Vui!”

Kiếm được tiền rồi! Có tiền mua khuy măng-sét cho Phó Hàn Xuyên rồi! Còn mua được cho ông nội bộ bàn cờ bằng ngọc, mua quà cho cả Nguyên Bảo, cả dì Lý, chú Vương,…… Nguyễn Khả Hạ lẩm nhẩm tính xem tiêu tiền thế nào đến là vui. Phó Hàn Xuyên nhìn bộ dạng ngốc ngốc của cậu, không nhịn được lại hôn tới tấp.

– —————————————————–

Vì mới ra album nên Nguyễn Khả Hạ gần như bơi trong bể công việc.

Hôm nay cậu nhận phỏng vấn trực tiếp của một công ty truyền thông.

Nguyễn Khả Hạ ngồi trước ống kính, máy quay thiết bị vẫn đang điều chỉnh thì phòng livestream đã nhộn nhịp hơn 2 triệu người xem rồi.

Nguyễn Khả Hạ mặc một cái áo phông và quần bò đơn giản, gương mặt thanh tú đẹp trai sáng sủa.

<Hôm nay tui lại bị nhan sắc của anh giết chết>

<Cục cưng! Má nhớ con lém >

……

Phóng viên bắt đầu phỏng vấn, bắt đầu bằng việc hỏi vài câu liên quan đến Nguyễn Khả Hạ. Tiếp đó, cô phóng viên này bắt đầu hỏi, “Vì một vài tin tức liên quan trước đây, tôi muốn hỏi bây giờ cậu đã có bạn trai chưa?”

Lúc này Nguyễn Khả Hạ chỉ cảm thấy phóng viên này không chuyên nghiệp. Tuy là trước đây cậu từng tiết lộ xu hướng tính dục, cũng chưa từng phủ nhận trong bất kỳ cuộc phỏng vấn nào. Nhưng chưa bao giờ comeout công khai cả, sao lại hỏi thẳng có bạn trai chưa thế?

Các fan cũng cực kỳ không vui,

Nguyễn Khả Hạ chỉ nói, “Không tiện trả lời.” Cậu chưa sẵn sàng để công khai quá sớm như vậy. Nhưng cũng không muốn gạt các fan là mình còn độc thân.

Phóng viên vẫn cắn mãi không buông, “Vậy thì đây là ý ngầm thừa nhận rồi?”

Nguyễn Khả Hạ nhíu mày, dùng nụ cười thương mại để đáp, “Nếu chị muốn nghĩ thế thì tôi chẳng có cách nào cả.”

Bắt đầu từ câu hỏi này, Nguyễn Khả Hạ nhận ra đây hoàn toàn không phải là cuộc phỏng vấn hữu nghị gì hết. Rõ rành rành là đang hòng chĩa mũi nhọn vào cậu.

Nhưng đây là cuộc phỏng vấn mà fan đã ngóng chờ từ lâu, Nguyễn Khả Hạ vẫn phải lịch sự hoàn thành nốt buổi phỏng vấn này.

“Trên mạng từng nói cậu đi bán đồ secondhand trên Taobao, bị lộ tin tức gia đình phá sản. Cậu có cảm thấy khó chịu vì chuyện này không?”

Lúc này trên diễn đàn đã ngùn ngụt lửa giận rồi.

<Mụ phóng viên này bị điên à?>

<Tưởng không lộ mặt thì bà đây không mò ra được mày là ai à?>

……

Ai mà không biết gia cảnh của Nguyễn Khả Hạ chứ?

Sau khi phá sản, chẳng bao lâu sau thì bố ốm mất, khoảng thời gian ấy khó khăn đến nhường nào chứ.

Trước giờ fan vẫn không dám nhắc tới những chuyện đó, sợ Nguyễn Khả Hạ đau lòng. Nhưng phóng viên này lại không hề có một tí chuyên nghiệp nào, toàn nhằm vào vết thương của người ta mà chọc ngoáy lại còn hỏi theo cái kiểu không thể nuốt nổi.

Nguyễn Khả Hạ nghe câu hỏi này thì tối sầm mặt, không nói câu gì.

Cậu biết chắc chắn phóng viên này ăn tiền làm việc, dám hỏi những câu này chứng tỏ dũng cảm đấy.

Người nhà của “Nguyễn Khả Hạ” trong nguyên tác với cậu mà nói thì chưa từng có duyên gặp gỡ nên cũng không tính là buồn bã hay gì. Nhưng thế giới cũ của cậu, bố mẹ cậu cũng mất sớm, cậu được anh trai chăm sóc từ nhỏ.

Nếu có người dám xé toạc vết thương lòng của cậu…… Nguyễn Khả Hạ mang theo cả cảm xúc của hàng nguyên bản, hít sâu một hơi.

Cậu ngước mắt lên nhìn phóng viên. Người này giật thót.

Tất cả fan theo dõi livestream bị ánh mắt này của Nguyễn Khả Hạ làm cho giật mình. Ngầu bá cháy!

Giọng Nguyễn Khả Hạ trầm ổn, “Tại sao tôi phải khó chịu? Người hỏi ra những câu hỏi như thế này thấy khó chịu mới đúng.”

“Bán hàng secondhand trên Taobao là phạm pháp, hay là chị cảm thấy kiếm tiền sạch sẽ như thế rất chướng mắt? Thấy khó chịu? Thực ra hoàn cảnh gia đình tôi bây giờ không được như xưa, nhưng tôi không đem nó ra làm cái cớ để thấy khó chịu. Dù nghèo khó hay là giàu có, thì học cách làm người mới là điều cơ bản nhất.”

Khu bình luận: <Nói hay lắm!>

<Nguyễn Nguyễn đừng để loại người này vào mắt làm gì>

Cuộc phỏng vấn này làm Nguyễn Khả Hạ cảm thấy không vui một chút nào. Không ngờ lại có người dùng thủ đoạn đê hèn xấu xa như vậy, nếu cậu là hàng nguyên bản chắc chắn sẽ làm ầm lên cho mà xem.

Đoạn video cuộc phỏng vấn được lan truyền trên mạng với tốc độ chóng mặt, dư luận đều nghiêng về phía Nguyễn Khả Hạ, chỉ trích phóng viên kia.

Không chỉ fan mà người qua đường xem video cũng cảm thấy Nguyễn Khả Hạ ngầu vl.

<Hôm nay anh ấy xử lý gọn ghẽ quá trời, ánh mắt ấy ngầu chết ngất đi được>

<Tui sợ anh ấy cứ thế chửi thẳng vào mặt phóng viên. Nếu như đổi cách đối phó thì chắc dư luận chẳng đứng về phía Nguyễn Nguyễn đâu.>

<Nguyễn Nguyễn giỏi quá, nói hay lắm>

<Hôm nay Nguyễn Nguyễn như biên tập viên đài truyền hình ấy>

<Đúng thế, Nguyễn tổng, ngầu bá cháy>

<Nhưng bị chọc vào vết thương lòng như vậy, chắc chắn cậu ấy sẽ buồn lắm đây>

<Haizzz đau lòng quá>

Nguyễn Khả Hạ về nhà xem lại đoạn phỏng vấn đó, cảm thấy bản thân mình nói chuyện ngày càng giống Phó Hàn Xuyên.

Lạnh lùng bá đạo.

Fan còn gọi cậu là Nguyễn tổng.

Cách gọi này á? Duyệt!

*

Lăng Thu đứng trong phòng làm việc của Phó Hàn Xuyên.

Phó Hàn Xuyên lạnh lùng nói, “Nếu đã vô đạo đức không chuyên nghiệp thế, sau này không cần phải làm việc nữa.”

Lăng Thu gật đầu, “Tôi sẽ xử lý gọn ghẽ. Còn nữa, chắc chắn phóng viên này ăn tiền. Tuy là làm bí mật nhưng tôi đã tra được cô ta có giao dịch với người của công ty Vân Đằng.”

Khóe miệng Phó Hàn Xuyên nhếch lên.

Lăng Thu nhìn ra được biểu cảm của sếp: Tìm đường chết.

– ——————————————–

Buổi tối, Phó Hàn Xuyên vừa bước vào nhà đã ôm chầm lấy Nguyễn Khả Hạ, xoa đầu cậu.

Nguyễn Khả Hạ nói, “Anh biết rồi à? Chuyện nhỏ như con thỏ ấy mà, loại người này chẳng làm gì được em đâu.”

Tuy là lúc ấy cậu tức thật, nhưng cũng nguôi thôi. Đến bây giờ thì chẳng thấy gì nữa rồi. Buổi tối còn hí hử chuẩn bị chơi Vương Giả Vinh Diệu (*) với hội “Nhật ký trưởng thành của Idol”.

(*) Là một game mà tui không chơi =))))))

Bốn người không đủ thành nhóm, Lê Thiêm lôi thêm cậu em họ vào chơi cùng. Cậu chàng này họ Trương. Nguyễn Khả Hạ vừa thấy nick của cậu em họ này thì đổi tên ID của mình luôn.

Lúc Diệp Ninh online, thấy một hàng ID.

“Tiểu Trương Tiểu Trương Sexy Sương Sương”

“Tiểu Nguyễn Tiểu Nguyễn Nghèo Nàn Xao Xuyến”

“Tiểu Minh Tiểu Minh Lạnh Lùng Thông Minh”

“Tiểu Lê Tiểu Lê Đàm Đúm Không Về”

Lê Thiêm nói, “Diệp Ninh đổi tên đi, đừng phá hỏng đội hình.”

Diệp Ninh:…… Hình như các cậu bị điên thì phải. Còn khướt mới đổi nhé.

Nguyễn Khả Hạ chọn nhân vật với tạo hình em gái buộc tóc hai bên, vừa vào trận được 5 phút bị quân địch đánh cho cạn máu.

Đồng đội: “……”

Tả Tử Minh dè dặt hỏi, “Anh, không phải là anh cân team à?”

Nguyễn Khả Hạ cười ngượng, “Lâu không chơi nên chưa quen tay. Em xem, tuy là điểm thành tích của anh không được cao lắm cơ mà kinh nghiệm hơi bị nhiều đấy nhá.”

Phó Hàn Xuyên cầm đĩa dâu tây đi đến, Nguyễn Khả Hạ ra hiệu “xuỵt” với Phó Hàn Xuyên, vì Lê Thiêm đang livestream.

Phó Hàn Xuyên không phát ra tiếng động nào, ngồi xuống một bên, đút từng quả dâu một cho Nguyễn Khả Hạ.

Nguyễn Khả Hạ thích ăn dâu tây, nhưng lại lười thối thây. Nếu Phó Hàn Xuyên mà không rửa cho cậu thì còn lâu cậu mới ăn. Cậu chỉ ăn mấy loại quả như cam quýt lột vỏ ra là đớp luôn cho đỡ phải rửa.

Trận thứ hai bắt đầu, Nguyễn Khả Hạ lại chạy lông nhông. Kết quả đồng đội phải bảo cậu ở yên đừng có mà bu đầu vào giông tố nữa.

Lần này Nguyễn Khả Hạ ngoan ngoãn nghe lời nhưng anh trai Lý Bạch đội đối thủ nhất quyết không tha cho cậu.

Nguyễn Khả Hạ: “Sao ông Lý Bạch bên kia toàn nhằm tôi mà tẩn thế? Chả hữu nghị gì cả.”

Lê Thiêm: “Đương nhiên vì cậu chơi ngu.”

Nguyễn Khả Hạ nói, “Không phải xoắn, tôi nghĩ ra cách khiến cậu ta không nhắm tôi nữa rồi.”

Cậu bắt đầu gõ chữ, << Lý Bạch ca ca xấu xa quá ò~~~~ Anh đừng đánh người ta nữa mà~~~~>>

Lý Bạch bên kia: <<…… Ừ em.>>

Lê Thiêm: “Đệt mọe, cách của cậu rơi hết liêm sỉ rồi. Fan của tôi đang cười thối mũi cậu đấy.”

Phó Hàn Xuyên vẫn đang bón dâu tây cho cậu thì đột nhiên ngừng lại.

Nguyễn Khả Hạ vô thức nói, “Em còn muốn nữa.”

Cậu hơi há miệng ra, sau đó thứ được “bón” cho cậu hơi sai sai.

Nguyễn Khả Hạ: “!!!!”

Ngón tay Phó Hàn Xuyên tách miệng Nguyễn Khả Hạ ra, nghịch đầu lưỡi của cậu, từ từ đảo đi đảo lại mấy lần, sau đó áp sát vào tai cậu, nhẹ giọng nói, “Em cứ đợi đến tối đi.”

Lê Thiêm thấy trên bình luận nhảy loạn xạ.

<Nguyễn Nguyễn muốn gì cơ?>

<Tui đang nghĩ đến thứ không trong sáng lắm>

<Không ngờ trong phòng Nguyễn tổng còn giấu người! Là ai!>

<Tên tiểu tử thối nào dám cướp đi trái tim của con tôi!

<Khai ra mau! Tui phải biết bằng được cậu muốn gì>

Mặt Lê Thiêm hóa đá, “Anh Nguyễn, fan của cậu hỏi tôi là cậu còn muốn gì nữa kìa.”

Mặt Nguyễn Khả Hạ đỏ bừng, “Tôi còn muốn…… xông pha tự sát.”

Lê Thiêm: “……Làm ơn, đừng.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN