Giả Kết Hôn Xong Tôi Đem Con Chuồn Lẹ
Chương 54: Chỉ là thích em mà thôi (Hoàn chính văn)
Lúc Ngải Văn Gia bước vào phòng làm việc của Lục Đình Hạo thì thấy anh ta đang nổi cáu đến đỏ cả mặt lên, “Bây giờ tôi đang rất bực mình. Có chuyện gì thì để sau rồi nói.”
Ngải Văn Gia nói, “Cũng chẳng có gì, chỉ là tôi muốn kết thúc hợp đồng. Đến thông báo với sếp Lục một tiếng thôi.”
Lục Đình Hạo kinh ngạc nhìn anh, “Cậu điên à? Hợp đồng đã hết hạn đâu? Cậu muốn trả tiền hủy hợp đồng à?”
Ngải Văn Gia cười, “Đúng thế, công ty đó sẽ trả cho tôi. Không có chuyện gì thì tôi đi trước nhé. Tạm biệt sếp Lục.”
Lục Đình Hạo trừng mắt, “Cút.”
Tuy là vị thế hiện tại của Ngải Văn Gia không bằng Nguyễn Khả Hạ nhưng cũng là một ca sĩ đang nổi. Cứ đi như thế này thì sẽ ảnh hưởng lớn tới Vân Đằng.
Nhưng thế nào đã hết. Ngải Văn Gia đi rồi, Lục Đình Hạo lại nhận thêm được mấy cuộc điện thoại của quản lý nghệ sĩ, rất nhiều nghệ sĩ dưới trướng Vân Đằng đều bị công ty khác hốt mất. Thậm chí cả 2 người quản lý có kinh nghiệm lâu năm cũng xin từ chức.
Đa số là bị Tinh Quang hốt về.
Lại là Tinh Quang. Lục Đình Hạo ném cái gạt tàn trên bàn xuống, tức giậm chân.
Nghệ sĩ có thực lực cứ kéo nhau cả đoàn mà đi, Vân Đằng tổn thất nặng nề, cổ phần tụt dốc không phanh.
Lục Đình Hạo nhíu chặt mày. Anh ta đã hiểu rồi. Đây là trò quỷ của Phó Hàn Xuyên.
Nhưng mà anh ta ngoài tức giận thì chẳng làm được cái gì nữa. Phó Hàn Xuyên muốn cho Vân Đằng phá sản cũng chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay thôi.
Lục Đình Hiên nghĩ, đã bảo với anh trai mình từ lâu là đừng có làm thế rồi. Lục Đình Hạo lại không tin.
*
Nguyễn Khả Hạ nói với Phó Hàn Xuyên, “Đừng bảo anh cho công ty của anh ta phá sản đấy nhá?”
Phó Hàn Xuyên: “Em không muốn à?”
Nguyễn Khả Hạ: “Em không muốn. Cứ sương sương là được rồi, xem như là cảnh cáo thôi. Nếu mà cho Vân Đằng phá sản thật thì người như Lục Đình Hạo phát điên lên. Đến lúc đấy chẳng biết anh ta sẽ làm gì đâu.”
Phó Hàn Xuyên: “Ừ. Nghe theo ý em.”
Bây giờ Lục Đình Hạo cũng ăn đủ rồi, hẳn là một thời gian rất dài tới đây anh ta sẽ ngoan ngoãn không gây chuyện đâu.
– ———————————————————–
Phó Hàn Xuyên vẫn phải chịu phạt ngủ dưới đất.
Buổi tối, Nguyễn Khả Hạ nằm trên giường, dưới đất thì trải một cái chăn cho Phó Hàn Xuyên nằm cạnh giường.
Nguyễn Khả Hạ nằm nghiêng, lén lút nhìn người đang ngủ dưới đất.
Đột nhiên Phó Hàn Xuyên mở mắt ra, đứng dậy, lật chăn của Nguyễn Khả Hạ ra, chui vào.
Nguyễn Khả Hạ: “Sao anh lại bò lên?”
Phó Hàn Xuyên: “Không phải em đang ngắm anh à? Anh cho em ngắm đủ luôn.”
Nguyễn Khả Hạ: “……”
Mười phút sau, Nguyễn Khả Hạ liếm liếm môi. Tê hết cả rồi.
Phó Hàn Xuyên nhìn thế, thấp giọng cười, “Đúng là dâm đãng thật.”
Nguyễn Khả Hạ: “Anh mới là đồ dâm đãng!”
Phó Hàn Xuyên: “Ừ, anh dâm đãng.”
Nguyễn Khả Hạ giữ tay Phó Hàn Xuyên lại, “Hôm qua vừa mới làm rồi mà?”
Phó Hàn Xuyên hỏi, “Hôm nay em có vui không?”
Nguyễn Khả Hạ ngơ ngẩn, “Vui.”
Phó Hàn Xuyên: “Thế thì phải ăn mừng một chút.”
“Ờ.” Nguyễn Khả Hạ chậm rãi nói, “Thế, thế anh có thể cho em ở trên một lần được không?”
Cậu cảm thấy bản thân mình cũng làm 1 được.
Ánh mắt Phó Hàn Xuyên hiện lên một tia nguy hiểm, “Em muốn ở trên? Được.”
Bị cưỡng ép tập luyện thể dục thể thao hai tiếng đồng hồ.
Nguyễn Khả Hạ không còn chút sức lực nào, nằm sấp trên người Phó Hàn Xuyên.
Ý của cậu đâu phải thế này!!!!! Eo gãy đến nơi rồi.
Hừ.
– ————————————————-
Hai tháng sau tổ chức lễ trao giải nghệ thuật lớn nhất năm. Toàn bộ buổi lễ được livestream.
Nguyễn Khả Hạ ngây ngốc nhìn Phó Hàn Xuyên, “Anh cũng muốn đi à?”
Phó Hàn Xuyên trưng ra bộ mặt đương nhiên rồi, “Sao thế? Anh không được đi à?”
“Ơ không,” Nguyễn Khả Hạ đột nhiên luống cuống, “Bây giờ anh có viết nhạc nữa đâu. Anh đi, anh đi làm gì?”
Chắc chắn là cái anh này lại muốn đi khoe ân ái đây mà. Cậu biết thừa rồi nhé.
Phó Hàn Xuyên: “Sợ em căng thẳng quá nên anh đi với em cho em đỡ sợ.”
Nguyễn Khả Hạ khóc không ra nước mắt. Anh trai à, anh đi thì em mới căng thẳng ấy.
*
Buổi lễ bắt đầu lúc sáu giờ, có rất nhiều ngôi sao trong giới giải trí tiến vào hội trường.
Nhân viên mở cửa xe Maybach ra, một người đàn ông cao lớn mặc bộ vest phẳng phiu, đi đôi giày da đen bước ra. Anh đưa tay ra, một bàn tay trắng trẻo với ngón tay thon dài đưa ra, đặt lên tay anh.
Nguyễn Khả Hạ cầm tay Phó Hàn Xuyên, xuống xe. Cậu mặt một bộ vest hơi ôm, phần eo thanh mảnh lộ rõ, quần âu ôm lấy đôi chân dài thẳng tắp. Áo sơ mi trắng thêm nơ đen, tóc mái được vuốt ra sau, lộ ra cái trán cao. Cực kỳ sáng sủa, cực kỳ đẹp trai.
Nguyễn Khả Hạ hơi cúi người cảm ơn nhân viên mở cửa xe cho họ.
Đây là lần đầu tiên hai người cùng lộ mặt kể từ khi chính thức công khai. Ánh đèn flash chợp nháy đến chói mắt, tai Nguyễn Khả Hạ hơi đỏ lên. Phó Hàn Xuyên đúng là trơ trẽn đến không chịu nổi.
Cậu định rút tay ra nhưng không tài nào rút ra được, đành phải tay nắm chặt tay đi trên thảm đỏ với Phó Hàn Xuyên.
Toàn bộ quá trình vẫn đang được livestream.
Từ lúc hai người bắt đầu đi trên thảm đỏ, trên khu bình luận đã bùng nổ rồi.
<Xứng đôi lém huhuhuh! Đẹp trai quá thể đáng! Mắt tui sắp mù luôn rồi>
<Tổ sư đúng là nhan sắc giết chết nhân loại mà>
<Mỗi một tý thôi mà cũng phải tay nắm chặt tay, không thể tách nhau ra được>
<Đi trên thảm đỏ như thể đi trên lễ đường kết hôn. Chắc chỉ có mỗi hai anh>
<T đẹp trai quá thể đáng! Đẹp nứt đố đổ vách!>
<Tui báo cảnh sát! Tội giết cẩu độc thân>
<T ơi, không phải anh chẳng bao giờ tham gia mấy buổi lễ như này sao à?>
<Các cô thì biết cái gì! Hôm nay vợ tôi giành giải về đấy, đương nhiên là phải đến rồi>
<Các cô thì biết cái gì! Nếu như mà vợ tôi không giành được giải thì phải ôm vào lòng an ủi hiểu hông?>
<Làm gì có chuyện Nguyễn Nguyễn không giành được giải chứ. Kiểu gì chả phải ẵm cái giải đem về!>
……
MC đứng ở phía sân khấu ngoài trời nở nụ cười như mẹ hiền, Nguyễn Khả Hạ trả lời vài câu hỏi, Phó Hàn Xuyên yên lặng đứng ở một bên, chăm chú nghe Nguyễn Khả Hạ trả lời.
<Ánh mắt này của sếp Phó thì ai mà ganh cho nổi chứ>
<Tui ganh được! Cứ nhìn chằm chằm Nguyễn Nguyễn là được!>
<MC đang cười trong điên loạn>
<Chị MC bối rối cho hay, tại sao tui lại thành chủ trì hôn lễ rồi>
<MC: Tôi tuyên bố, đưa vào động phòng>
…..
Nguyễn Khả Hạ và Phó Hàn Xuyên bước vào trong hội trường, tất cả mọi người đều hướng mắt về phía họ. Những tiền bối và bạn cùng lứa trước đây đều đi tới chào hỏi hai người. Nguyễn Khả Hạ có cảm giác như mình đang được nhận lời chúc mừng trong đám cưới vậy.
Nguyễn Khả Hạ nói nhỏ, “Em đã bảo anh đừng đến rồi mà.”
Phó Hàn Xuyên: “Nhưng mà anh vui lắm.”
Nguyễn Khả Hạ ngây ra, nghĩ, phiền chết đi được, nếu mà Phó Hàn Xuyên thích cho người khác nhìn đến thế thì sau này đành phải đưa anh ra ngoài nhiều hơn mới được.
Buổi lễ trao giải chính thức bắt đầu. Nguyễn Khả Hạ lúc này mới thở phào một hơi. Giờ đây, tất cả mọi người đều hướng sự chú ý lên sân khấu lớn phía trên.
Các phần biểu diễn và trao giải xem kẽ nhau. Đây là lần đầu tiên giải đạo diễn MV xuất sắc nhất và giải nghệ sĩ mới xuất sắc nhất được trao tặng. Giải nghệ sĩ mới xuất sắc nhất được nữ ca sĩ vàng trong làng nhạc Hoa Ngữ – Từ Thiên Nhụy công bố.
Nguyễn Khả Hạ bất giác nín thở, có chút căng thẳng.
Phó Hàn Xuyên nắm tay cậu.
Từ Thiên Nhụy mở phong bì ra, “Giải nghệ sĩ mới xuất sắc nhất được trao cho……”
“Ngải Văn Gia!”
Bàn tay nắm tay Nguyễn Khả Hạ của Phó Hàn Xuyên hơi siết lại, Nguyễn Khả Hạ cười với anh.
Thời gian cậu debut chưa được bao lâu. Tuy là cậu được lọt vào trong các hạng mục giải khác nhưng mà thực tế dấn vào không sâu. Không được giải nghệ sĩ mới xuất sắc nhất thì khả năng được giải ở lĩnh vực khác thì càng khó hơn.
Đương nhiên là thất vọng, nhưng Nguyễn Khả Hạ thấy cũng không hề gì, con đường sau này của cậu còn dài mà.
Sau đó, cậu không còn căng thẳng nữa, chăm chú xem phần biểu diễn và trao nhận giải của các ca sĩ, nghệ sĩ khác. Sau phần biểu diễn của một nhóm nhạc nam mới debut, nam ca sĩ Nhậm Sương đứng lên mở phong bì, “Bài hát xuất sắc của năm……”
“Nguyễn Khả Hạ với bài hát Kha Lâm Hà!”
Nguyễn Khả Hạ vẫn ngồi như không có chuyện gì xảy ra, tâm hồn trôi dạt tứ phương. Đến khi Phó Hàn Xuyên nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay cậu.
Nguyễn Khả Hạ giật mình, thấy tên mình trên màn hình lớn, Phó Hàn Xuyên bên cạnh thì đang cười, cổ vũ.
Bài hát xuất sắc nhất? Cậu được á?
<Mặt Nguyễn Nguyễn cứ đần thối ra, bị dọa sợ hở?>
<Con trai tui giỏi quá! Ma ma tự hào về con>
<Giỏi quá huhu! Giải thưởng quý giá ngàn năm>
<Lời bài hát Kha Lâm Hà hay thật sự>
Nguyễn Khả Hạ ngây ngốc một hồi rồi đứng dậy, mỉm cười đi lên. Cậu nhận cúp từ tay Nhậm Sương.
Trong đám đông ngồi bên dưới, cậu chỉ có thể nhìn thấy Phó Hàn Xuyên đang nhìn cậu.
<Cái đm khung cảnh mỹ miều này! Khiến cho cả thế giới đều lu mờ>
<Ánh mắt theo em cả một đời>
<Đến khi nào mới đến lượt tui được yêu đương?>
<Ánh mắt chồng tui nhìn vợ tui kìa, dịu dàng như hoa, mềm mại như lụa>
<Gì thế? Lại tính chơi 3P à?>
<Hahahahahahahahaha chị gái 3P lại hiện hình kìa, biết ngay kiểu gì cô cũng tới mà>
……
Sau khi buổi lễ trao giải kết thúc, Phó Hàn Xuyên đi lấy xe trước, Nguyễn Khả Hạ ở lại nhận phỏng vấn. Phóng viên cười, hỏi, “Phó tiên sinh đâu ạ?”
Nguyễn Khả Hạ không nói gì, chỉ cười.
Nhưng mà cư dân thiên hạ đều thấy tai cậu từ từ đỏ lên.
<Từ lúc nào Nguyễn Nguyễn nhà tui lại biết ngượng ngùng vậy trời?>
<Để tui trả lời cho! Nguyễn Khả Hạ: Chồng tui đang ở trong xe đợi tui đó, cùng nhau về nhà, về nhà rồi thì cùng nhau vận động một chút, hi hi hi>
<Huhuhuhuh Nguyễn Nguyễn con ơi! Con đừng lơ đãng thế! Con phải cân nhắc thật kỹ chứ! Con đứng với người khác thì toàn là 1 đấy>
<Cô hiểu cái gì chứ! Đây là tình yêu đọ, vì yêu mà nguyện làm 0>
<Đúng thế, làm 0 sướng biết mấy, nằm mà hưởng thụ là được>
……
Nguyễn Khả Hạ lên xe, tay vẫn ôm cúp vào ngực, mắt cười tít.
Phó Hàn Xuyên hỏi, “Em vui thế sao?”
Nguyễn Khả Hạ: “Đương nhiên là vui rồi.”
Nhận được giải vui ơi la vui, nhưng vui nhất không phải là nhận giải, mà là bài hát mà cậu và Phó Hàn Xuyên cùng nhau làm giành được. Giải thưởng này thật sự là cực kỳ ý nghĩa luôn.
Nguyễn Khả Hạ về đến nhà rồi vẫn ôm cúp mãi không chịu buông, chỉ muốn ôm đi ngủ luôn.
Phó Hàn Xuyên kéo cậu vào trong phòng sách, “Sau này phần tủ sách này để cho em trưng cúp giải thưởng.”
Nguyễn Khả Hạ tưởng tượng cảnh cả cái tủ toàn cúp là cúp, lại bắt đầu cười ngốc. Sau đó cậu lau cái cúp cho bóng loáng như gương rồi mới đặt lên trên giá.
Sau khi lên giường, Nguyễn Khả Hạ cảnh giác nhìn Phó Hàn Xuyên, “Không phải hôm qua vừa mới làm à?”
Phó Hàn Xuyên: “Em được nhận giải mà. Em không định ăn mừng à?”
Nguyễn Khả Hạ: “Em không biết là anh thích ăn mừng thế đấy. Hơn nữa anh không thấy cách ăn mừng quá anh quá là thiếu sáng tạo à?”
Phó Hàn Xuyên cúi đầu, hôn cậu.
Không phải là thích ăn mừng.
Chỉ là thích em mà thôi.
~ Hoàn chính văn ~
Editor có lời muốn nói: Chính văn đã hoàn. Còn 6 chương phiên ngoại nữa nha.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!