Nguyệt Lạc Cựu Mộ Lý
Chương 16
Đêm hôm đó, Thiên Trọng Xuyên ôm Phong Trản làm rất nhiều lần, Phong Trản vẫn luôn cắn môi nhẫn nại, y cảm thấy mình sắp chết chìm trong lồng ngực của Thiên Trọng Xuyên, vui sướng của thân thể cùng áp lực trong lòng đều quấn quanh lấy y, y ướt dầm dề dán vào Thiên Trọng Xuyên, tiếng làn da va chạm cùng thân thể đánh vào nhau vang vọng trong đêm, y vô lực thừa nhận, nhưng cần phải thừa nhận, Phong Trản chảy nước mắt, y đột nhiên ghé vào tai Thiên Trọng Xuyên hô tên của hắn.
Thiên Trọng Xuyên không trả lời, hắn chỉ ôm chặt Phong Trản, muốn bóp bả vai gầy yếu của thiếu niên vào trong lồng ngực của mình, hắn thọc vào rất sâu, dương v*t thô dài hoàn toàn nhét vào trong huyệt nhỏ căng chặt kia, hắn luyến tiếc khiến cho Phong Trản đau, rồi lại không nhịn được muốn nhìn thấy y bởi vì chính mình thương mà kêu thành tiếng, Phong Trản ghé vào tai hắn, gọi tên hắn một tiếng lại một tiếng, Thiên Trọng Xuyên dùng răng ngậm cổ y liếm cắn, đột nhiên dùng lực, nâng cao eo hung hăng đâm rút, chân Phong Trản vô lực mở rộng, ngón tay vốn đang nắm chặt cổ tay của Thiên Trọng Xuyên cũng buông lỏng, y mê mang ngửa cằm, rốt cuôc nghe thấy được Thiên Trọng Xuyên đáp lại, y nghe thấy Thiên Trọng Xuyên ghé vào tai y dùng giọng nói khàn đặc gọi y: “Phong Trản.”
Phong Trản vội vàng không kịp chuẩn bị mà lên đỉnh, y run run rẩy rẩy bắn ra, bắn nhỏ giọt ở trên bụng của Thiên Trọng Xuyên, phía sau rút lại như bị co giật, dồn dập gọi từng tiếng, chính là Thiên Trọng Xuyên còn chưa bắn, hắn vẫn còn hung hăng tra tấn Phong Trản, Phong Trản hoãn lại một hồi, khoái cảm từ từ giảm xuống, y cảm thấy đau, chính là y vẫn ôm Thiên Trọng Xuyên, mang theo một hơi ôm lấy cổ hắn, dùng huyệt sau của mình không ngừng bọc lấy dương v*t cứng như sắt của Thiên Trọng Xuyên, Thiên Trọng Xuyên thở hổn hển nhìn y, đôi mắt đỏ của hắn phát ra ánh sáng trong đêm, hắn đột nhiên cảm thấy Phong Trản còn phải từ bi hơn chư phật ở Vô sắc thiên, Phong Trản là Bồ tát của mình, là Thần minh của mình… hắn đâm mạnh hai cái, bắn vào trong thân thể của Phong Trản, loại khoái cảm bén nhọn mà kịch liệt này lại khiến cho hắn cảm thấy được hồn phách của mình đều bị lấy đi, hắn chính là chết ở trên người của Phong Trản, cũng đáng.
Phong Trản bị hắn đè nặng, mệt mỏi thở dốc, qua hồi lâu, Phong Trản đẩy đẩy hắn: “Ngươi nặng chết rồi…”
Thiên Trọng Xuyên vội xuống khỏi người y, ngã qua một bên, thở hổn hển chưa được hai cái, lại kéo Phong Trản vào trong ngực mình trằn trọc mút hôn, cả người Phong Trản bị mồ hôi làm ướt, y cảm thấy lạnh, Thiên Trọng Xuyên luyến tiếc xuống giường múc nước cho y, cầm quần áo mình lau vài cái, lại đắp chăn kín cho y, ôm cả chăn và y vào ngực.
Phong Trản đột nhiên cảm thấy hắn rất đáng thương, muốn nói lý do, chân chân thật thật bày ra trước mắt, có rất nhiều, cũng thật sự khiến Phong Trản cảm thấy đau lòng, là mỗi lần Thiên Trọng Xuyên ôm y, đều ôm chặt như vậy, như là sợ y chạy mất, Phong Trản sờ mặt Thiên Trọng Xuyên, nhỏ giọng: “Ngươi có buồn ngủ không?”
“Không buồn ngủ,” Thiên Trọng Xuyên phủ lên tay y: “Ôm ngươi một hồi, đi chuẩn bị nước cho ngươi tắm.”
Hắn nói như vậy, duỗi tay sờ huyệt nhỏ mềm xốp giữa đùi của Phong Trản kia, sờ soạng một tay ướt đẫm dính nhớp, Phong Trản xấu hổ động động chân, kẹp tay hắn giữa chân mình, liền không động nữa, một lúc sau Thiên Trọng Xuyên mới lưu luyến xuống giường múc nước cho y, hắn lại để cho Phong Trản đứng dưới đất, cong người, cầm một miếng vải mềm nhúng nước lau một cách cẩn thận, Phong Trản cảm thấy thẹn mà cắn môi, bị ngón tay dài của hắn sờ tới sờ lui trong miệng huyệt phía sau, chờ thật lâu mới chờ đến lúc Thiên Trọng Xuyên bưng chậu nước đi.
Đêm đã khuya, Phong Trản thật sự quá mệt mỏi, y dựa vào người Thiên Trọng Xuyên, liền ngủ mất rồi, Thiên Trọng Xuyên ôm y từ đằng sau, tay phủ lên bụng y, hắn đột nhiên nghĩ tới lời của Tửu Thiên, nghĩ tới câu “nhất định sẽ chết” kia, Thiên Trọng Xuyên đột nhiên sinh ra một loại quyết tâm đập nồi dìm thuyền*, hắn không có khả năng để Phong Trản xảy ra chuyện, bất kể như thế nào.
(*破釜沉舟.)
Hắn cùng Thần minh của hắn trần trụi ôm nhau, tựa đầu mà ngủ* trong bóng đêm.
(*Nguyên văn 交颈而眠 giao cảnh nhi miên: miêu hảỉ hai người ôm nhau ngủ, cùng giường chung chăn gối.)
Ngày hôm sau Phong Trản dậy rất sớm, y là bị Thiên Trọng Xuyên lăn lộn tỉnh, Thiên Trọng Xuyên thấy y vẫn ngủ, liền không nhịn được nhẹ nhàng tách hai chân của y ra bỏ dương v*t gắng gượng của mình vào, Phong Trản lộ vẻ đau khổ rầm rì một tiếng, Thiên Trọng Xuyên lại không chuyển động tiếp, cứ dính sát vào Phong Trản như vậy, nhẹ nhàng thở gấp, Phong Trản liếm môi, lắc mông giật giật, sau lưng dán vào lồng ngực ấm áp của Thiên Trọng Xuyên.
“Sao ngươi chặt lại rồi?” Mặt của Thiên Trọng Xuyên dán vào cổ y: “Đêm qua đều bị ta làm giãn.”
Phong Trản không biết nói gì cho phải, im lặng mặt đỏ tới mang tai, lại chui vào trong ngực hắn, Thiên Trọng Xuyên bẻ vai y, lại để cho y quỳ xuống, ôm lấy y đâm rút giống như chưa đủ, bả vai cùng sau lưng Phong Trản đều được hắn hôn qua liếm qua, chỉ có thể dùng ngón tay nắm chặt cổ tay hắn rên rỉ.
Thiên Trọng Xuyên thật ôn nhu mà yêu thương y, cầm dương v*t nửa mềm của y vuốt ve loạn xạ, Phong Trản phải bị hắn giết chết, y chưa từng nghĩ tới có một ngày bản thân sẽ bị một người nam nhân đối xử như vậy, nhưng người nam nhân này lại là Thiên Trọng Xuyên, chút cảm thấy thẹn này lại biến thành thỏa mãn, y lắc mông đung đưa, cúi đầu thở dốc, tóc dài thấm đẫm mồ hôi.
Có lẽ sáng sớm đã bị Thiên Trọng Xuyên lăn lộn như vậy, Phong Trản vẫn luôn có chút thất thần, Thiên Trọng Xuyên múc cho y một bát cháo mật ong, y ngồi dựa vào Thiên Trọng Xuyên, không ăn được mấy miếng liền bỏ bát xuống, nhỏ giọng: “Ngươi ôm ta ăn.”
Thiên Trọng Xuyên hôn hôn mặt y, ôm y vào ngực, lòng nghĩ sang chuyện khác, Phong Trản mò bát bưng lên nhấp một ngụm: “Ngươi nói ca ca ta sẽ có chuyện gì sao?”
Thiên Trọng Xuyên không dám nói thật với y, do dự một hồi, mới nói khẽ: “Nhất định không có chuyện gì.”
“… Kỳ thật ta biết,” Phong Trản cau mày: “Người nhà ta không nói cho ta biết, những thứ kia đã làm gì đó với ca ca ta, ta chính là cảm thấy ca ca hắn hiện tại còn sống.”
Thiên Trọng Xuyên trầm mặc một hồi, ôm y chặt thêm chút nữa, tay nhẹ nhàng xoa xoa bụng.
Ăn một bữa sáng vui vẻ nóng hầm hập, Phong Trản không có việc gì để làm, lại cảm thấy eo đau, huyệt nhỏ giữa đùi cũng có chút sưng, y không muốn làm bậy với Thiên Trọng Xuyên nữa, bảo Thiên Trọng Xuyên dắt mình đi một vòng trong miếu. Cuối thu không khí dễ chịu, Thiên Trọng Xuyên cõng y dạo chơi khắp nơi, đi thẳng đến gần ao hoa trước miếu, Thiên Trọng Xuyên cõng y ngồi xổm xuống: “Bên này là ao hoa, trước kia rất đẹp, lúc có hòa thượng quản lý, mùa hè hoa sen sẽ nở đầy ao.”
Phong Trản đưa tay sờ sờ, chỉ chạm tới tảng đá lạnh lẽo ở bên cạnh ao hoa, y nghĩ một chút, khung cảnh kia hẳn là rất đẹp, cọ cọ mặt ở cổ Thiên Trọng Xuyên: “Ngươi thấy chưa?”
“Hình như đã nghe thấy,” Thiên Trọng Xuyên ngẫm lại: “Nhưng khi ta tới, đã qua thời điểm tốt nhất, nhớ không rõ, đi, dẫn ngươi đến phòng thiền.”
Hắn vững vàng cõng Phong Trản đứng lên, chậm rãi đi đến phòng thiền, Thiên Trọng Xuyên đẩy cửa ra, bụi bặm liền đổ ào xuống, Phong Trản bị sặc đến ho khan, Thiên Trọng Xuyên đi vào trong: “Trước kia Phương trượng luôn ngồi ở đây giảng kinh cho ta, còn chơi cờ ở nơi này.”
Phong Trản ồ một tiếng, duỗi tay sờ loạn, không cẩn thận đánh nghiêng bàn cờ.
Phong Trản giật mình: “Cái gì vậy?”
Thiên Trọng Xuyên đánh nhẹ vào tay y một cái: “Bàn cờ bị ngươi đụng rớt rồi.” Hắn chậm rãi ngồi xổm xuống nhặt, đột nhiên nhìn thấy phía dưới bàn có một quyển sách rách tung tóe.
“Phía dưới giống như có quyển sách.” Thiên Trọng Xuyên đưa tay lấy, lại bị Phong Trản nắm lấy cổ tay.
“Ngươi đừng đụng lung tung, lỡ như là kinh thư thì sao?” Phong Trản đưa tay ra sờ loạn: “Ở chỗ nào?”
“Phía trước một chút.” Thiên Trọng Xuyên xoay qua hôn hôn mặt y.
“Cái này sao” Phong Trản cầm sách hỏi y.
Thiên Trọng Xuyên nhìn quyển sách này, này hiển nhiên không phải một quyển kinh thư, bìa mặt bị xé toang, hắn cẩn thận đọc nội dung ở tờ thứ nhất, nở nụ cười: “Là một thoại bản*, cầm về đi, trở về đọc cho ngươi nghe.”
(*话本 một hình thức tiểu thuyết Bạch thoại phát triển từ thời Tống, chủ yếu kể chuyện lịch sử và đời sống xã. hội đương thời, thường dùng làm cốt truyện cho các nghệ nhân sau này.)
Phong Trản ồ một tiếng, vỗ vỗ đầu Thiên Trọng Xuyên: “Vậy ngươi lại cõng ta đi dạo một chút.”
Thiên Trọng Xuyên cõng y dạo khắp nơi trong miếu, y còn chưa muốn xuống dưới lắm, Thiên Trọng Xuyên cảm thấy buồn cười: “Ngươi cưỡi ngựa à?
“Cưỡi ngươi!” Phong Trản ôm hắn: “Trở về thôi.”
Hai người trở về phòng, Thiên Trọng Xuyên cúi đầu lật sách, Phong Trản nằm bên cạnh y, bắt lấy cánh tay hắn ôm vào ngực: “Ngươi đọc cho ta một chút, ta muốn nghe.”
Thiên Trọng Xuyên không yên lòng: “Đợi ta xem một lượt lại đọc cho ngươi.”
Nhưng mà hắn đọc một lượt, không khỏi chậm rãi cau mày.
Phong Trản đợi thật lâu, Thiên Trọng Xuyên cũng không đáp lại, y duỗi tay muốn lấy quyển sách kia, Thiên Trọng Xuyên ài một tiếng, hôn một cái lên mặt y.
“Ngươi lộn xộn gì nha?”
“Ngươi chỉ lo xem một mình!” Phong Trản ầm ĩ với hắn giống như một đứa nhỏ.
“Trong sách viết ngày trước có một con rồng nhỏ,” Thiên Trọng Xuyên ôm y, “Từ trong nhà chạy ra, bị một con quỷ ăn luôn, xong rồi.”
Phong Trản hừ một tiếng, Thiên Trọng Xuyên duỗi tay sờ đùi y, hai người lại ôm lấy nhau hồ nháo, Thiên Trọng Xuyên nhéo nhéo mông y: “Không đau?”
Phong Trản thành thật, ghé vào trên người Thiên Trọng Xuyên không dám động tiếp, Thiên Trọng Xuyên sờ đầu y, lại đọc quyển sách kia.
Trong sách là dùng bạch thoại* kể về một câu chuyện xưa, nói chính là Khổng Tước Đại Minh Vương trước khi tu thành Đại đạo, vẫn chỉ là một Khổng Tước Vương màu vàng, nó chơi đùa ở nhân gian, bởi vì nhất thời không kiểm tra, rơi vào bẫy của người khác. Nhưng mà một con chuột đi ngang qua, cắn đứt lưới giúp Khổng Tước Vương, Khổng Tước Vương vô cùng cảm kích nó.
(*白话 tiếng bạch thoại; tiếng Phổ thông:. hình thức văn viết của tiếng Hán hiện đại)
Sau khi Khổng Tước Vương tu thành chính quả, có tâm bán ân, cho nên con chuột này cũng có cơ hội ăn hương khói, dần dần được điểm hóa khai ngộ, tu được hình người.
Chính là việc vui chóng tàn, sau khi biến thành hình người, nó lại muốn trí tuệ cùng tu vi, nhìn khổng tước đuôi ở trong tay Khổng Tước Vương, liền trộm một cái, hạ xuống thế gian, cầm cái đuôi khổng tước này gây sóng gió.
Khổng Tước Đại Minh Vương tức giận, bởi vậy con chuột này lâm vào phức tạp cùng ác mộng vô biên, nó không chịu đựng nổi, trở về Vô sắc thiên, muốn trả lại đuôi khổng tước cho Khổng Tước Đại Minh Vương.
Thế nhưng Khổng Tước Đại Minh Vương nói với nó, chỉ trả lại như vậy, là không thể, nếu nó có thể tới Lam Bì Ni Viên, một bước một lạy, dập đầu, đặt đuôi khổng tước dưới gốc cây bồ đề ở Lam Bì Ni Viên, mới xem như thật sự thành tâm nhận sai.
Lam Bì Ni Viên, Thiên Trọng Xuyên biết, nơi sinh ra Phật Tổ trong truyền thuyết, chính là hắn không xác định, chỗ này có phải thật sự tồn tại hay không.
Hắn mơ hồ nghĩ tới gì đó, lại tiếp tục lật trang sau, chính là Phong Trản vươn tay nắm chặt cổ tay hắn, làm nũng với hắn: “Ngươi nói với ta một chút đi, ta chán chết rồi.”
Thiên Trọng Xuyên đè y hôn môi, không lâu sau hai người lại thở hồng hộc ôm lấy nhau, Thiên Trọng Xuyên duỗi tay chậm rãi xoa xoa cửa huyệt có chút sưng đỏ của y: “Còn chán không?”
“Ngươi đừng làm, ta đau,” Phong Trản bị hắn đè, giãy giụa một cái: “Ngươi còn như vậy ta không để ý tới ngươi.”
“Không làm không làm,” Thiên Trọng Xuyên rụt tay về: “Hôn một cái.”
Phong Trản chu môi hôn hôn mặt Thiên Trọng Xuyên, Thiên Trọng Xuyên cựa cựa, ôm chặt y: “Phong Trản, có phải trên thân kiếm của ngươi có một viên đá?”
“Đúng vậy a, làm sao ngươi biết?” Phong Trản nói: “Mẹ ta kể, viên đá kia là ấp ra cùng với ta, ha ha.”
Thiên Trọng Xuyên nhưng không cười, hắn nhíu mày, lại cầm sách lên xem, hắn chỉ đọc một nửa, chuyện xưa phía sau còn chưa xem hết.
Con chuột kia quả nhiên đi Lam Bì Ni Viên, chính là dọc đường đi gian nan vô cùng, nó dập đầu một đường, trải qua vô vàn trắc trở, mới tìm được gốc bồ đề, đợi đến khi nó đặt đuôi khổng tước ở dưới gốc bồ đề, tu vi của nó đều bị đánh tan, lại biến thành con chuột xám xịt kia.
Thiên Trọng Xuyên đọc xong rồi, trầm mặc suy nghĩ, tay của hắn vô thức đặt trên bờ lưng trần trụi của Phong Trản vuốt ve, Phong Trản uốn éo người, chống tay ngồi dậy hôn hắn.
Hai người ôm hôn hồi lâu, Thiên Trọng Xuyên cũng không biết nghĩ thế nào, hắn theo bản năng không để cho Phong Trản biết được chuyện này, mà nói cho Phong Trản, thoại bản kể chính là chuyện xưa hương diễm của yêu quái cùng thư sinh, Phong Trản chỉ ngây ngốc mở miệng ồ một tiếng, y hiển nhiên không nghĩ tới còn có loại sách này, muốn nghe lại thật xấu hổ, thấy Thiên Trọng Xuyên không chủ động kể cặn kẽ nội dung cho y nghe, đành phải thôi.
Thiên Trọng Xuyên nhìn y, chỉ cảm thấy đáng thương lại đáng yêu, đưa tay gãi gãi cằm y giống như đang đùa một con mèo con chó: “Có phải ngươi muốn nghe hay không?”
“…Cũng không có,” Phong Trản xấu hổ, chính là y đột nhiên phản ứng lại: “Phòng thiền của Phương trượng sao có thể có loại đồ vật này?”
Thiên Trọng Xuyên nhất thời nghẹn lời, đành phải dỗ y: “Đều đã nhiều năm như vậy rồi, nói không chừng có ai trộm tới, ta chỉ ở sân sau, có người khác tới ta cũng không biết.”
Phong Trản không nghĩ nhiều như vậy, ồ một tiếng liền không hỏi nữa, y duỗi tay ôm lấy eo Thiên Trọng Xuyên, ở trên mặt sờ tới sờ lui: “Ngươi biến sừng ra cho ta sờ sờ.”
Lúc Thiên Trọng Xuyên hóa thành ác quỷ, thật sự đáng sợ, hắn đương nhiên không muốn dùng bộ dạng đó đối mặt với Phong Trản, chính là Phong Trản cầu hắn không thôi, Thiên Trọng Xuyên mềm lòng, lại nghĩ dù sao Phong Trản cũng không nhìn thấy, cũng không có gì.
Hắn hóa hình, thở dốc đều nặng hơn bình thường một chút, Phong Trản nhạy cảm liền nhận ra khác biệt, mùi trên người Thiên Trọng Xuyên cũng thay đổi, tuy rằng không tanh hôi giống như những ác quỷ khác, vẫn khiến người ta cảm thấy khác thường.
Phong Trản ngồi dậy, thử đụng đụng sừng nhọn của hắn, Thiên Trọng Xuyên cứng người không dám động, hắn cảm thấy ngón tay lành lạnh của Phong Trản nhéo nhéo sừng của hắn, đột nhiên nhớ tới câu nói của Lão hòa thượng khi lần đầu tiên thấy hắn: “Nếu như ngươi tìm một nữ tử, sừng đẹp mắt có thể khiến nàng khuynh mộ* ngươi.”
(*倾慕: ngưỡng mộ ái mộ, tình cảm giữa nam nữ.)
Hắn không được tự nhiên mà ngửa đầu ra sau, Phong Trản chậm rãi sờ xuống, y chạm tới móng vuốt của Thiên Trọng Xuyên, cong lưng, lớn hơn tay của y nhiều, móng tay đỏ thẫm, làn da phía trên hiện lên màu xanh đen, chính là ngón tay của Phong Trản đẹp như thế, thon dài trắng nõn, dán vào móng vuốt của mình, giống như chỉ vừa không cẩn thận liền sẽ thương đến y.
Thiên Trọng Xuyên vừa muốn thu lại móng vuốt, Phong Trản liền dùng hai tay cầm lên, chậm rãi dán ở trên mặt, y cảm thấy móng vuốt của Thiên Trọng Xuyên thật lạnh, mặc dù tay của mình cũng không ấm áp, nhưng còn có thể ủ ấm hắn một chút, y giống như không hề ghét bỏ chút nào, nắm chặt móng vuốt đáng sợ kia, lại cúi đầu hôn một cái: “Ngươi không cần chán ghét bộ dạng của mình, bộ dạng ngươi thế nào ta đều thích.”
Giống như sợ Thiên Trọng Xuyên không tin, y còn nói: “Chờ sau này ta nhìn tháy vẫn sẽ thích, không lừa ngươi.”
Thiên Trọng Xuyên trầm mặc thật lâu, qua một lúc lâu, hắn mới chậm rãi ôm Phong Trản vào lòng, lấy khuôn mặt lạnh buốt của mình cọ cọ y. Thiên Trọng Xuyên nhìn thoáng qua thoại bản để bên cạnh, hắn quyết định muốn thử một lần, mặc kệ chuyện này không chắc chắn bao nhiêu, vô căn cứ bao nhiêu, vì tiểu Bồ tát ở trong lòng hắn, Thiên Trọng Xuyên quyết tâm.
Phong Trản lại đưa tay đụng đụng sừng nhọn của hắn, đè vai hắn thò lại hôn, y ôm đầu của Thiên Trọng Xuyên vào trong ngực, dùng lưỡi liếm liếm cái sừng kia, y thu lưỡi về nếm nếm: “Sừng của ngươi thật đắng!”
Thiên Trọng Xuyên cứng đờ đần độn, không dám động, Phong Trản sờ tới sờ lui người hắn, giống như sinh ra hứng thú thật lớn đối với Thiên Trọng Xuyên hoàn toàn mới này, nhưng cũng không lấy ra được duyên cớ, y lại cầm móng vuốt xấu xí của Thiên Trọng Xuyên hôn một cái, nằm im trong ngực Thiên Trọng Xuyên.
………………….
Tửu Thiên cúi đầu nhìn vệt nước trên tay, tùy tay cọ cọ vào chăn.
Phong Ngự vô lực mở chân, hắn đang cắn răng chịu đau, cùng sát ý cuồn cuộn trong ngực. Hai tay hắn đều bị trói chặt trên đầu giường, hai chân bị mở rộng, tất cả nơi bí ẩn đều bại lộ, cứ trần trụi phô bày ở trước mặt Tửu Thiên như vậy, Tửu Thiên quỳ giữa hai chân hắn, nâng cao eo đưa mình vào, gã nghe thấy Phong Ngự phát ra tiếng rên rỉ thống khổ, ngừng một hồi, gã sờ lên môi Phong Ngự.
“Lúc trước khi còn ở Quanh Minh Thành,” Tửu Thiên mỉm cười nói: “Ta đã thấy rất nhiều Atula giao hợp, bọn họ đều đặc biệt có thể chịu đau, nhẫn nại tốt.”
Tửu Thiên rút mình ra một chút, nhìn huyệt nhỏ ủy ủy khuất khuất ngậm lấy dương vật vừa thô vừa to của mình, một phần dương v*t rút ra ánh nước đầm đìa, dính dịch thể của Phong Ngự.
“Nhưng ta không nghĩ tới, long càng chịu đựng tốt,” Tửu Thiên ôm hắn, hôn hôn mặt hắn: “Ta cũng không nghĩ tới, ngươi ở trên giường lại lãng như vậy.”
Phong Ngự rốt cuộc cảm thấy không chịu nổi, hắn giãy giụa giống như điên rồi, lại dễ dàng bị Tửu Thiên chế ngự, Tửu Thiên lại để cho hắn trở mình quỳ xuống, hung hăng đè nặng eo hắn, lại để cho mông hắn vểnh cao lên, lấy dương v*t của mình đánh vào phía trên, lại mãnh liệt cắm vào, hung hăng đâm rút không chút thương tiếc, Phong Ngự cắn gối không để cho mình lên tiếng, ngón tay nắm chặt lấy nhau, Tửu Thiên giống như rốt cuộc thỏa mãn, gã thở hổn hển làm Phong Ngự, nhìn hắn không ngừng giãy giụa ở dưới thân mình, trong lòng dâng lên khoái cảm khác thường, gã đột nhiên cắn mạnh vào bả vai Phong Ngự, duỗi tay vuốt ve đầu v* màu sắc nhạt nhẽo, thẳng đến khi phản kháng của Phong Ngự dần trở nên vô lực, Tửu Thiên bắt lấy mông của hắn bắn vào trong thân thể hắn.
Phong Ngự nhả gối trong miệng ra, hắn mê mang thở ra một hơi, cảm thấy thứ đồ vật thô to trong cơ thể mình kia chậm rãi rút ra ngoài, hắn cho rằng tra tấn của một ngày đã kết thúc, chính là hắn nghe thấy Tửu Thiên nói: “Phong Ngự, ngươi thật sự rất tao, ngươi biết bộ dạng hiện tại của ngươi không?”
Phong Ngự đã mấy ngày không mở miệng nói chuyện rồi, giờ khắc này hắn cũng bảo trì trầm mặc. Chính là Tửu Thiên không buông tha hắn, không lâu lắm, lại lật hăn lên, để cho hắn quỳ giữa hai chân mình, nhét dương v*t còn mềm của mình vào trong miệng hắn.
Gã nâng cằm Phong Ngự nhìn khuôn mặt tuấn tú tràn đầy khuất nhục, nâng háng đưa mình vào bên trong. Phong Ngự chỉ cảm thấy muốn điên rồi, hắn cắn mạnh xuống, lại bị Tửu Thiên bóp cằm, Tửu Thiên chậm rãi rút mình ra, dương v*t nửa cứng cứ đặt trước mặt hắn như vậy.
“Là ta sai rồi,” Tửu Thiên sờ mặt hắn: “Ngươi còn chưa đủ tao.”
Gã lấy lại tinh thần, cầm một bọc giấy nhỏ, mở ra cho Phong Ngự xem: “Hạt của cỏ nhục lộ, có muốn ăn một chút không.”
Không đợi Phong Ngự trả lời, gã liền cắm lấy cằm Phong Ngự, đổ hết hạt nhỏ màu đen ở trong gói vào, bụm chặt lấy miệng hắn, Phong Ngự bị sặc ho khan, trong lúc hoảng loạn nuốt xuống rất nhiều.
Tửu Thiên dù gấp vẫn ung dung chờ, không lâu lắm, gã nhìn thấy làn da Phong Ngự ửng hồng, liền ngồi ở một bên, cầm tờ giấy kia chậm rãi gấp, gã gấp một con hạc giấy tinh xảo, góc cạnh chỉnh tề, phí một chút thời gian, chờ đến khi gã đặt hạc giấy này ở trên người Phong Ngự, gã nhìn thấy ánh mắt Phong Ngự đã có chút tan rã, lúc đặt dương v*t ướt nhẹp của mình ở bên miệng Phong Ngự, Phong Ngự chậm rãi há miệng, chủ động ngậm nó vào.
Tửu Thiên nhìn hắn thần trí không rõ, còn mơ hồ lộ ra vẻ mặt khuất nhục, gã nhịn không được ôm chặt Phong Ngự thêm một chút, cho dù Phong Ngự hiện tại nhìn qua ngả ngớn lại phóng đãng, gã vẫn cảm thấy Phong Ngự rất sạch sẽ, sạch sẽ giống như một bụi hoa. Phong Ngự vội vàng mút vào dương v*t của Tửu Thiên, cả người hắn đã bị mồ hôi làm ướt, híp măt, cọ cọ mặt trên lông mu của Tửu Thiên, hắn lại đưa tay sờ huyệt sau của mình, sờ soạng một tay ướt dầm dề, Phong Ngự thở hổn hển, run rẩy ôm Tửu Thiên, hắn rốt cuộc nhịn không được phát ra khẩn cầu đứt quãng, Tửu Thiên không nghe rõ, nhưng như thế này cũng đủ rồi, gã chậm rãi rút mình ra, nhìn Phong Ngự lại khó nhịn mà dùng bờ môi ướt đẫm chạm chạm dương v*t của mình.
“Thích ăn sao?” Tựu Thiên hỏi hắn.
Phong Ngự hiển nhiên đã không có cách nào khống chế chính mình, nhưng vẫn còn một chút thần trí, này làm cho hắn càng thêm khuất nhục, Tửu Thiên nhìn đôi mắt chảy xuống nước mắt kia, chính là Phong Ngự nhắm mắt lại, hắn hé miệng nhỏ giọng rên rỉ, miệng phun ra khí nóng.
Lúc lại bị cắm vào, Phong Ngự đã không thể quỳ được nữa, chân hắn mềm nhũn, cửa huyệt nho nhỏ đằng kia sau sung huyết, hồng hồng, ướt dầm dề, bị Tửu Thiên mở căng, Tửu Thiên liếm cắn lưng hắn, duỗi tay chạm đến dương v*t cương cứng của hắn.
“Đừng!” Phong Ngự đột nhiên giãy giụa, hắn khẩn cầu mang theo tiếng khóc nức nở: “Đừng đụng ta…”
“Ngươi cũng đã bị ta làm, chạm phía trước một chút thì làm sao?” Tửu Thiên hung hăng đâm hắn, nhìn vòng eo mềm dẻo cùng bờ lưng trần trụi của hắn, đó là thân thể lưng chừng giữa thiếu niên cùng trưởng thành, Tửu Thiên nhịn không được đưa mình vào sâu thêm một chút, Phong Ngự lại lâm vào trong tình dục.
Ngày đó, Tửu Thiên ở chỗ này thật lâu, thẳng đến chút tinh dịch cuối cùng bắn vào trong thân thể Phong Ngự gã mới lưu luyến xuống giường, cúi đầu mặc đồ cho mình, lại ngẩng đầu nhìn Phong Ngự.
Phong Ngự híp mắt mê mang thở dốc, huyệt sau không khép được, tinh dịch của gã chảy ra ngoài, cả đùi đều là dấu hôn cùng dấu răng, hai đầu v* sưng to, khóe miệng cũng là ướt dầm dề.
“Thật muốn để cho đệ đệ ngươi nhìn thấy bộ dạng này của ngươi,” Tửu Thiên vỗ vỗ mặt hắn: “ngươi cảm thấy sao?”
Phong Ngự miễn cưỡng giật giật ngón tay, một câu cũng không nói nên lời.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!