Sống Lại Mang Theo Không Gian: Quân Thê Đừng Xằng Bậy
Chương 7
Sở Từ cũng rất quen thuộc với rau diếp cá này. Trước kia thường dùng thứ này để trị liệu mụn nhọt sưng độc cho quân lính, còn có thể dùng nó và một ít thứ dễ thấy được khác phối hợp trị liệu rắn độc đơn giản, xem như thứ tốt tương đối thực dụng.
Chỉ là nghĩ đến đây cả người Sở Từ hơi dừng một chút, sách Phúc Duyên xuất hiện từ hư không trước mắt,
rất nhiều chữ ánh vào mi mắt. Chính là cách ăn và tác dụng dược lý của
rau diếp cá.
“Rau diếp cá: vị cay, tính hơi lạnh; có thể trị
phổi, bàng quang, đại tràng, tác dụng thanh nhiệt giải độc, tiêu đàm
giảm sưng mủ, lợi tiểu tiêu sưng, chủ trị nóng phổi ho khan, phổi ung
nôn ra mủ, đau họng, nhiệt lị, bệnh sốt rét, bệnh phù, ung sưng sang
độc. Đồ ăn là rau trộn, nhưng không nên ăn nhiều. Nếu không sẽ hư nhược, tổn hại dương khí, tiêu tinh túy, thường là người thuộc tỳ vị hư hàn
hoặc bệnh hư hàn lây qua đường sinh dục đều ăn kiêng.”
Sau đó chính là thực đơn rau trộn từ rau diếp cá.
Lúc trước khi ở trong không gian tiểu hòa thượng có nói qua với nàng, mấy
thứ này cần chính nàng học. Sau khi nắm giữ đủ trình độ mới có thể tiến
thêm một bước.
Ví dụ như rau diếp cá này, trước mắt mà nói chỉ có rau trộn. Nhưng nếu nàng làm thành hơn nữa nhớ rõ quen thuộc thì sẽ
xuất hiện thực đơn khác về thứ này.
“Hành lá cắt nhỏ, tỏi băm
nhuyễn, dấm, rau thơm, mè đen, nước tương, muối…” Sở Từ đọc thầm một
câu sau đó lập tức tức giận đến dậm chân: “Cmn, nếu là rau trộn thì bỏ
chút muối không phải được rồi sao? Tại sao lại phiền phức như vậy? Còn
phải nhiều nguyên liệu như vậy, bản tướng quân lấy tiền đâu mà mua?”
Sở Từ tức giận đến nghiến răng. Nếu không phải sách Phúc Duyên này là đồ
vật thần kỳ xé không được, nàng thật hận không thể lập tức tháo thứ đồ
chơi này thành tám mảnh.
Một hơi này của nàng sức lực cũng lớn
một chút, động tác thô bạo, chưa đến một lát trong tay đã nhổ ra không
ít rau diếp cá. Chỉ là cũng chặt đứt không ít, làm cả tay nàng đều dính
một hương vị gay mũi, thực sự không dễ ngửi lắm.
Lúc trên đường
đi tới Sở Từ thoáng nhìn khắp trên núi gần như đều là thứ tốt, có thể
thấy được hoa dại rau dại khắp nơi, ngửi lên đều mang theo một làn hương tươi mát. Ngoài ra có không ít đứa bé choai choai cõng sọt cắt cỏ, làm
việc càng ra hình ra dạng.
Thôn Thiên Trì này dựa núi gần sông là một nơi tốt, nhưng hơi hẻo lánh một chút. Đồ vật trên núi nhiều không
ít người sẽ hái một ít quả vật mang đi trạm thu mua trấn trên buôn bán,
cũng có thể trợ cấp một ít trong nhà. Nhưng thân thể Sở Từ mập này không tiện, ngày thường làm việc cũng tương đối lao lực. Bằng không cũng
không phải không thể tích cóp chút tiền.
Nhưng trước kia Sở Từ
mập có thể chịu đựng loại cuộc sống tròn vo này, nàng lại làm không
được. Chờ lắp no bụng rồi, dù như thế nào nàng cũng phải nghĩ chút biện
pháp kiếm ít tiền mới được.
Từ đường rất gần núi. Sau khi trở về
tìm được nồi sắt thường dùng vứt bỏ ở trong góc, lại đến bờ sông múc
chút nước, nấu một hồi lâu lúc này mới tạm chấp nhận ăn những rau dại
này.
Không muối cũng không đường, hai má nhai nuốt hơi đau nhức,
một đống rau dại lớn cũng không làm bụng nàng cảm giác được no, chỉ là
miễn cưỡng không đói bụng mà thôi.
Ăn xong rau dại Sở Từ bắt đầu
cân nhắc chuyện kiếm tiền này. Từng nhà trong thôn Thiên Trì đều có
ruộng tốt và vườn rau. Nếu đồ nhà mình dư thừa có thể mang đến chợ buôn
bán không khác triều Đại Hạ lắm, khác chính là trạm thu mua kia.
Trạm thu mua tương đương với một chỗ tập trung hàng hóa, sách vở, bình rượu, xương, hạnh nhân, vỏ quả cam, vỏ kem đánh răng, thậm chí là tóc dài đều có thể mang đến trạm thu mua đổi tiền. Đặc biệt là dược liệu, là một
loại được hoan nghênh nhất. Nhưng người trong thôn này không phải quá
hiểu về dược liệu. Bởi vậy có thể kiếm cũng có hạn, hơn nữa mặc dù có
thể tìm được một ít nhưng chế thuốc gì đó khẳng định cũng có phí tổn chế tác, không thích hợp với người nghèo như nàng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!