Lột Xác - Trang Buby
Chương 23
Tôi cảm giác được như ai đó đang vuốt nhẹ lên mái tóc tôi, theo phản xạ tôi từ mở mắt ra thì bắt gặp khuôn mặt ấy đang chăm chú nhìn.. anh ta lấy lại vẻ mặt nghiêm túc rồi hừm lên vài cái..
– anh về rồi à?
Bảo gật đầu.
– sao không ngủ tiếp đi..
– tại anh làm tôi mất ngủ còn gì..
Mặt thản nhiên.
– ờ thì tôi đi ngang qua vào xem cô thế nào.. đi ngủ k tắt đèn phí điện nhà nước..
Tôi tủm tỉm cười.
– quan tâm người ta thì nói đại là quan tâm còn làm trò..
Anh ta đứng bật dậy quay ra chỗ khác.
– cô đừng có ảo tưởng..
– ờ thì cứ cho tôi ảo tưởng chút đi..
Nói rồi anh ta bước đi, tôi gọi lại..
– Anh.. k có gì muốn nói với tôi sao?
Anh ta im lặng không trả lời.. vẻ mặt tôi buồn bã, cụp mi xuống..
– thật là không có gì muốn nói sao…
Cánh cửa phòng khép lại, bỏ mặc đằng sau là một chút hụt hẫng không hề nhẹ..
– cái tên tâm chủ đáng ghét.. đáng ghét..thật đáng ghét mà..
Tôi nhắm mắt lại quăng gối xuống đất, sự tức giận không ngờ trước mặt là anh ta đang chăm chú nhìn đứng đó từ bao giờ..
Tôi ôm mồm rồi gãi đầu cười trừ..anh ta vẫn lặng yên như cái xác không hồn.. tôi rụt rè xuống đất nhặt gối lên..
– anh lại vào khi nào vậy?
– vừa đủ để chứng kiến tất cả.. cô đừng nghĩ là ngủ với tôi rồi muốn làm gì thì làm..
– anh???
Nói rồi anh ta lặng lẽ cởi bỏ y phục ra trước mặt tôi, nhẹ nhàng bước lên giường kéo chăn rồi nhắm mắt lại… mùi hương thơm phảng phất khiến cho người nằm cạnh muốn hít thở mãi không rời..
– này.. tôi hỏi anh lát được không?
Anh ta nhắm mắt, tay để trên trán..
– nói..
– anh dùng nước hoa hãng gì mà thơm vậy?
Tôi thấy anh ta im lặng một hồi..
– thôi chết mẹ, muốn chui gầm giường cho bớt ngượng..ai đời lại đi hỏi thẳng người ta như vậy chứ..quê chết..
Bất giác anh ta tròn xoe mắt nhìn tôi..
– có tiền mua k mà hỏi.
Thiệt tình tôi muốn đấm vỡ mồm anh luôn Hoàng Gia Bảo ạ..có nhất thiết trả lời một câu khiến tôi ngượng chín mặt thế không hả..tôi hít một hơi thật sâu, cố nở ra nụ cười hiền hòa nhất có thể..
– đúng..tôi làm gì có tiền mà mua..
Anh ta nhếch môi cười rồi kéo tôi vào lòng..
– nhắm mắt ngủ đi..tôi muốn ôm cô ngủ một giấc thật ngon..
Tôi như bị mê hoặc bởi những lời nói từ miệng người đàn ông ấy..mùi hương trên cơ thể anh ta đưa tôi vào một giấc ngủ ngon..tôi ước khoảnh khắc này trôi chậm lại để tôi thấy lòng bình yên hơn chút nữa..cho dù trước mắt có ra sao nhưng tôi tin rằng mỗi phút giây ở bên người đàn ông ấy đều khiến tâm hồn tôi nhẹ nhàng nhất..không cần biển cạn đá mòn, chỉ cần ánh mắt anh ta có hướng về tôi..
Sáng sớm ngày hôm sau, khi tôi tỉnh dậy đã k thấy anh ta đâu..ngó nhìn sang bàn bên cạnh, tôi thấy một hộp quà được gói ghém cẩn thận..
– má ơi..nước hoa..
Tôi đưa lên hít hơi mùi hương ấy, hình như rất giống mùi nước hoa trên cơ thể anh ta..
– chẳng có lẽ..
Tôi tủm tỉm bước xuống giường hát mấy câu ca cho đời thêm yêu..
Chị Thu gõ cửa phòng..
– chị mang đồ ăn sáng cho em này Quỳnh..
– chị vào đi, cửa không khóa..
Chị nhìn tôi rồi tủm tỉm cười..
– chà..hình như nay có gì khác khác..
– khác gì chị? Em thấy vẫn như mọi ngày mà..
– người ta nói vui hay buồn thể hiện rõ trên sắc mặt…tâm tình em hình như đang rất tốt..
– tào lao..mà sao nay mang đồ ăn sáng tận vào phòng em vậy? K phải dùng bữa cùng mọi ng à?
– tân chủ ngài ấy có dặn nhà bếp chuẩn bị mang vào phòng cho em..ngài ấy nói đêm qua em thứa khuya nên k muốn gọi dậy sớm.
Tôi mắt sáng lên ( thề với mọi ng k khác gì đèn pha ô tô)
– vậy là anh ta quan tâm em.
– chứ sao? Chính thất còn k được như em.
Nói rồi chị ghé sát vào tai tôi thì thầm.
– dù sao đây là việc tốt nhưng em cũng cẩn thận thiếu phu nhân..cô ấy hình như k vui đâu..
Tôi thở dài..
– công nhận..làm gì có ai vui khi thấy chồng mình quan tâm người khác..nếu là em em cũng k chịu được.
– thì tại cuộc hôn nhân k có tình yêu khổ lắm e ạ..
Hầu gái của thiếu phu nhân gọi cửa..
– cô Quỳnh..thiếu phu nhân có dặn lát cô ăn sáng xong tập trung ở sân vườn học phép tắc..
Chị Thu.
– cô cứ về trước đi..
Hầu gái lui đi..
– chị Thu..học phép tắc ạ?
– phải rồi..luật rồi em ạ..
Một lúc sau tôi đi ra sân vườn đã thấy mọi ng tập trung đông đủ..tôi cúi chào..
– xin lỗi mọi ng, em tới trễ..
Lyly cười:
– đứng cạnh mình nè.
Thiếu phu nhân:
– câm miệng..
Mọi người cúi đầu..
Thiếu phu nhân bước ra chỗ tôi..
– Quỳnh này..em đừng tưởng tân chủ sủng em nên muốn làm gì thì làm..em có biết đến muộn 15p rồi không?
– em xin lỗi..lần sau em sẽ chú ý hơn.
– không được..phải xử để mọi người lấy làm gương mà sợ.
Lyly:
– xin thiếu phu nhân tha cho bạn ấy.
Linh:
– cậu cứ để yên cho thiếu phu nhân dạy bảo..
Tôi ấm ức..
– nếu tôi đã xin tha mà thiếu phu nhân cố tình không bỏ qua vậy tôi xin chịu hình phạt..
Nói rồi cô ta gọi vệ sỹ..
– mang dây gia pháp tới đây..
Mọi người chần chừ..
Linda quát lớn.
– ai mới là chủ của các người..
Khi bạn đã không ưa một ai đó thì dường như trong mắt bạn luôn thể hiện rõ sự căm ghét và hả hê khi có cơ hội bắt lỗi..
Lida mỉm cười nhìn tôi..
– hay cho cô có vẻ cứng đầu lắm..tân chủ đi vắng mấy hôm, để tôi xem ai cứu được cô..
– chị đang cố tình lấy việc công trả thù riêng..
– tôi đứng đầu ở đây nên cũng phải làm nghiêm túc cho mọi ng còn phục..ai cũng như cô có mà loạn hết lượt..
Chị Thu đứng bên LyLy..
– chết rồi..phu nhân còn đang đi lễ chùa mấy ngày mới về..khổ thân con bé mới vào đã gặp đại bàng..
lyly:
– rõ ràng cô ta đang ghen ăn tức ở..
Linh:
– hai người im miệng lại trước khi họa đến thân..
Tôi thấy rõ vẻ mặt hả hê, ánh mắt đầy mãn nguyện khi từng cái dây thừng được ráng mạnh xuống lưng tôi..tôi cảm nhận được k khí ngột ngạt đến nín thở của mọi người xung quanh..hai bàn tay tôi bám chặt vào vạt áo cố không để cổ họng phát ra tiếng kêu mặc dù từng vết thương đang có dấu hiệu ứa máu..
Linda.
– cô sợ chưa?
Lyly và mọi người..
– xin thiếu phu nhân lương tay..
Linda trợn mắt:
– chuyện ngày hôm nay tôi cấm ai há miệng ra nửa câu..
Bảo từ ngoài vỗ tay đi vào..tôi nghe được tiếng vỗ tay, môi nở ra nụ cười nhẹ..
– anh tới rồi..
Linda run sợ rơi chiếc dây thừng xuống đất, mặt tím tái lại..
– anh..anh về khi nào vậy?
Anh ta ánh mắt sắc lạnh nhìn Linda..
– cô điên rồi à? Sao cô dám?
– em chỉ đang dậy ng mới theo đúng quy tắc..
Anh ta chỉ tay thẳng mặt Linda rồi nhấn mạnh.
– cô sẽ phải trả giá..và cả bố cô cũng vậy..
Linda bật khóc ngồi xuống, mặt cắt không còn giọt máu.
– anh k thể làm như vậy được..em chỉ làm theo luật và em mới là chính thất..
Bảo gằn giọng.
– Luật là do tôi đề ra..cô hiểu khôg?
Nói rồi anh ta chạy ra bế tôi lên đi thẳng tới một căn phòng cách đó một vườn hoa mẫu đơn..đi giữa vườn hoa, tôi cảm nhận được anh ta quan tâm tôi thật sự..
– không sao rồi..có tôi đây rồi..
Tôi tủm tỉm cười..anh ta liếc nhìn.
– đau thế còn cười được..
– cảm ơn anh..
– vì gì?
– vì tất cả những gì anh làm cho tôi..
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!