Lột Xác - Trang Buby
Chương 26
Tôi đứng cùng Lyly và Linh giữa con phố đông người..chúng tôi như hòa mình vào không khí náo nhiệt, tưng bừng của lễ hội..tiếng nhạc, nhảy múa, reo hò như đã đưa tôi ngược dòng thời gian trở về ký ức tuổi thơ tươi đẹp..
Linh:
– cậu hiểu tiếnh họ không Quỳnh?
– có biết sơ sơ vì tân chủ đã dạy mình.
Lyly ngẩn người nhìn theo bóng dáng người đàn ông ( rất giống người yêu cũ của cô)..bất giác cô len lỏi giữa đám đông người để ngoái nhìn và bước chân theo..
– ơ lyly.. cậu đi đâu thế?
Linh kéo tay tôi lại..
– kệ cậu ấy đi.. bạn vẫn còn mình..
– tớ chỉ sợ Lyly đi vậy phu nhân biết sẽ trách phạt chết..
Lyly đuổi theo bóng dáng người đàn ông rồi cô ngồi xuống khóc..
– em biết anh nhìn thấy em mà..anh trốn em đúng không?
Một bàn tay nắm chặt lấy tay cô từ đằng sau, cô ngẩng mặt ngước lên..
– là anh..
– anh đây..là anh đây Ly ly bé nhỏ.
Cô ôm chầm lấy anh rồi khóc..
– em xin lỗi..
Nói rồi cô đẩy anh ra khỏi ng cô.
– anh đi đi..
– tại sao em phải làm vậy? Vì giàu có à?
Lyly lắc đầu..
– anh k hiểu được đâu..thực sự em yêu anh nhưng em còn có nỗi khổ với gia đình và dòng họ..
Khoảnh khắc đôi bàn tay cô rời xa đôi bàn tay người mình yêu đau đến tận thấu tâm can..
– lyly..đi theo anh, chúng ta sẽ chạy trốn khỏi nơi này..và hắn ta cũng đâu yêu gì em, thanh xuân của em định vùi đầu vào ng vô nghĩa sao..
Lyly lắc đầu..
– em k thể đi theo anh được..k thể…
– vậy tại sao em lại chạy theo anh hả? Tại sao?
– vì em muốn thấy anh vẫn sống tốt chứ?
– sẽ k bao giờ là tốt nếu k có em..
– mà sao anh biết em ở đây..
– đã có người báo cho anh..
Nói rồi lyly quay lại nhìn về phía Quỳnh, cũng là lúc tiếng súng vang lên một vùng trời..
Cô run sợ chạy ra chỗ Quỳnh.. ôi không, người nằm đó là Linh..Linh yếu ớt ôm cánh tay mỉm cười..
– cậu k sao chứ?
Bảo tay cầm cây đèn rơi xuống đất..anh tức giận quát lớn..
– bắt thằng bắn lại cho tôi..
Từng đoàn vệ sỹ theo sau chạy ra..
– xin lỗi tân chủ, chúng tôi hậu giá chậm trễ..
Anh nhìn thấy Linh, trong lòng có chút thở phào nhẹ nhõm..linh thì thầm với Quỳnh..
– cho tớ bên tân chủ một lát nhé..
Đôi bàn tay cô đưa tay ra với trước khuôn mặt lạnh băng của anh..anh tiến đến gần bế cô lên thẳng xe..
– cố lên..
Linh mỉm cười trong lòng anh..đau chút cũng không sao mà, mỗi phút được gần anh thế này dù có thịt nát xương tan em vẫn chịu được..
Tôi đứng nhìn chiếc xe khuất dần, nước mắt tôi đã rơi.. nếu ai nói tôi là người phụ nữ ích kỷ cũng được..dẫu biết rằng đó là việc nên làm mà cớ sao lòng mình đau đến thắt lại, trái tim như đã vỡ vụn ra nhiều mảnh..tôi nhìn được ánh mắt yêu thương và hi vọng của Linh khi nhìn anh ta..
Lyly chạy ra..
– đã xảy ra chuyện gì vậy Quỳnh..
Tôi rơi nước mắt rồi lắc đầu..
– có kẻ muốn mưu sát chúg ta..Linh đã đỡ thay đạn cho chúng ta ấy LyLy ạ..
Lyly ôm mồm..
– có chuyện đó nữa hả?
Tôi cố gắng nở ra nụ cười.
– chúng ta đến viện xem bạn ấy thế nào?
Lyly kéo tay tôi lại..
– nếu muốn khóc hãy cứ khóc thật to. Cậu càng tỏ ra mạnh mẽ cậu sẽ càng đau..
Tôi gục xuống khóc vào lòng Lyly..hai đứa ôm nhau giữa bầu trời tuyết đang rơi… tuyết rơi, lạnh ngoài thể xác hay Lạnh cho cả chính tâm hồn muốn đóng băng trong lòng..
Vệ sỹ mang cho tôi chiếc áo choàng nhung cừu..
– tiểu thư, hai cô vào trong xe tôi trở về nhà..
– anh về trước đi..
– tân chủ có dặn phải hộ tống hai cô về nhà an toàn..
Lyly:
– thôi chúng ta nghe theo đi.. k trường hợp như ban nãy lại xảy ra thì khổ..
Tôi đành gật gù nghe theo và lững thững bước vào trong xe với một tâm trạng không mấy thoái mái.. ký ức hồi nhớ lại cái cảnh anh ta không thèm hỏi tới mình mà bế Linh lên, trong lòng tức bội phần, chỉ tiếc là không thể nào ghen lên được trong hoàn cảnh ban nãy.. phải chăng tôi đã quá ích kỷ chỉ muốn sở hữu mà không muốn san sẻ.. tôi và Lyly hai người ngồi hai chết xe tựa đầu vào cửa kính, trên khuôn mặt hai đứa mang một nỗi buồn không hề nhẹ…
Chiếc xe dừng lại trước cổng biệt phủ..
– ơ anh gì ơi.. sao k trở thẳng bọn em tới bệnh viện xem tình hình Linh thế nào?
– cô Linh đã được tân chủ đưa vào phòng dưỡng thương..
– sao k đưa thẳng tới bệnh viện ạ?
– trong nhà cũng có bác sỹ và máy móc hiện đại riêng mà..
Tôi bước xuống xe, đi thẳng ra lối mà vệ sỹ dẫn đường… căn phòng màu vàng đang sáng rực trước mắt, tôi chần chừ từng bước chân
– cậu sợ nhìn thấy cảnh tân chủ chăm sóc cho ng khác đúng k?
– tớ ích kỷ lắm phải không? Tớ thấy mình thật đáng ghét.. tớ k có tư cách mà ghen..
– con gái khi đã yêu, sẽ có quyền ghen..
Tôi tiến đến gõ cửa phòng… bên trong không ai trả lời..
– thôi về đi cậu, chắc người ta bận rồi..
Tôi buồn bã Lê bước trở về phòng mình..hoá ra cảm giác khi ghen nó khó chịu đến thế..mở cửa phòng, tôi như chết lặng khi thấy anh ta đang nằm nhắm mắt trên chiếc giường… cảm giác từ địa ngục được kéo lên thiên đường là có thật mọi người à, bất giác tôi nở ra nụ cười sau những giây phút với khuôn mặt như đưa đám.. bảo mở mắt ra nhìn tôi.
– về rồi à?
Tôi không nói gì, lặng lẽ mở tủ đi vào phòng thay đồ.. tiếng anh ta vọng lớn.
– hình như tôi dễ tính với cô quá hay sao mà k có phép tắc nào hết vậy?
– tôi mệt..
– mệt đến đâu mà không trả lời được..
– Linh, cô ấy thế nào rồi?
– sao cô k sang đó mà xem thử..
– nói vậy tôi hỏi anh làm gì..
Anh ta tức giận bước xuống giường nắm chặt tay tôi..
– cô càng ngày càng đi quá giới hạn rồi đấy..
Quái Lạ lần này tôi lại không khóc, vẻ mặt thản nhiên đến Lạ..
– giới hạn, giới hạn của chúng ta là gì? Giới hạn là khi ở trên chiếc giường này á ( tay tôi chỉ vào chiếc giường)
Mà tôi cũng cảm thấy khâm phục mình vãi, một phút bốc đồng điên điên một chút, cũng tự cảm thấy càng ngày mình càng khó tính thì phải.. người đàn ông trước mặt tôi, khuôn mặt đang đỏ dần lên, tôi cảm nhận được anh ta đang cố kìm nén đến nhường nào..anh ta gằn giọng.
– cút ra ngoài kia cho tôi..
Tôi như bị ma nhập, hôm nay ăn gan hùm hay sao mà ngang bướng Lạ thường..
– được rồi, cút thì cút.. tôi cút đi cho đỡ ngứa mắt anh là được chứ gì?
Tôi vùng vằng mở cưa bước ra ngoài.. ngồi trên xích đu dưới trời tuyết rơi.. cảm giác thấm đến thấu xương.. đôi bàn tay tôi run run vò vào nhau, cơ thể gồng lên không cho phép mình nhượng bộ trước..
Bảo bên trong phòng nhìn theo bóng dáng Quỳnh..
– cô ta điên thật rồi..
Anh nhìn thấy cô run lên từng hồi, trong lòng không khỏi thương xót.. anh gọi hầu gái..
– bảo cô ta vào trong.. thích chết hay sao mà ngồi đấy..
Hầu gái đi ra chỗ tôi..
– khoan.. cô k phải nói gì cả, cô định bảo tôi vào trong hả? Tôi k vào đâu..
– nhưng tân chủ có nói…
– mặc kệ anh ta..
hầu gái lại lật đật chạy ra báo cáo tình hình..
– cô Quỳnh nói cô ấy k muốn vào thưa ngài..
– cô ấy còn nói gì nữa..
– cô ấy nói mặc kệ ngài..
– vậy thì để cho cô ta chết cóng đi.. chết vì ngang nướng chứ chả chết vì gì..
Tuyết rơi mỗi lúc một nhiều hơn, đôi môi tôi run cầm cập đập vào nhau, nhiều lúc chiếc lưỡi cũng bị vạ lây đến ứa máu..
Bảo ngồi trong nhà đứng ngồi k trên, anh khoác chiếc áo choàng, tay cầm chiếc áo còn lại khoác từ sau lưng cô..
– cô muốn chết à?
– mặc kệ tôi..
– k kệ được.. đã bước chân vào đây rồi thì cô sống hay chết phải do tôi quyết định..
– ở bên người đàn ông có trăm người phụ nữ bên cạnh như anh tôi thà chết còn hơn..
Nói rồi anh ta tiến đến ngồi cạnh tôi trên chiếc xích đu, miệng tủm tỉm cười..
– thì ra cô đang ghen..
– tôi mà phải đi ghen á?
anh ta xoay người tôi lại nhìn thẳng vào mắt nhau..
– Quỳnh.. chỉ cần cô nói yêu tôi, cả đời này tôi sẽ bảo vệ cô đến hết cuộc đời..
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!