Shipper Lục Giới - Chương 18: Thành hoang (1)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
107


Shipper Lục Giới


Chương 18: Thành hoang (1)


Edit: A Cảnh

Beta: A Cảnh

“Ngươi lại có thể bỏ bê nhiệm vụ, quả là hồ đồ.”

“Khẩu hiệu của Thần Phong điện là gì? Làm gì cũng không thể để đá vỡ. Ngươi có thể không hoàn thành nhiệm vụ, nhưng không thể không có Nhậm Vụ Thạch.”

“Ngươi đây là tự tay làm hỏng bảng hiệu chiêu bài số một của tiểu tiên nữ Thần Phong điện.”

Thế là Liên Đạo thượng tiên quở trách A Phiến một buổi sáng, liên tục thở dài.

A Phiến quỳ ở trên bồ đoàn, nhìn chữ chiêu bài to ở trong Thần Phong điện, uể oải không thôi.

“Được rồi, dựa theo quy định, ngươi bị ngừng lương bổng, tạm thời cách chức.”

A Phiến đáng thương hỏi: “Nghỉ vài ngày thôi nhé?”

“Năm ngày.”

A Phiến thở dài, hai chân run lẩy bẩy đứng dậy: “Vậy ta đi nhân gian ăn thịt viên.”

Vừa nói xong, Liên Đạo liền dùng ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn nàng: “Ngươi nha, ngươi nha….”

“Ta sao chứ, ta thì thế nào, thủ lĩnh?” A Phiến lau lệ rơi khóe mắt, nói ra: “Tâm tình không tốt, lại không có tiền lương, chỉ có thể gửi gắm tình cảm ở đồ ăn ngon, quá đúng rồi còn gì nữa.”

Liên Đạo thượng tiên bị nàng dùng thuyết pháp nói đến không có cách nào mà phản bác được, khoát tay: “Đi đi đi.”

“Vậy ta đi đây.”

“Đợi chút.” Liên Đạo duỗi tay ra, đặt trong tay nàng mười đồng tiền: “Đi mua đồ ăn đi.”

“Thủ lĩnh, canh cá viên là mười hai văn tiền một chén, không đủ.”

Liên Đạo nhất thời ngu người, đem đồng tiền lấy lại: “Không cho nữa.”

“…” (;´Д”)

Bị hắn đuổi đi, A Phiến lấy túi tiền ra, vừa đi vừa đếm vài đồng tiền, vẫn có thể uống canh cá tới năm ngày. Nhưng mà một ngày một lần, ăn chán rồi, về sau sợ không còn chờ mong gì nữa.

Tiểu tiên nữ có thể sống lâu như vậy, vẫn nên đem niềm vui thú dùng ít đi [*]. Uống canh hai ngày, đi ngâm ôn tuyền hai ngày, rồi đi tìm người đánh cờ, rất nhanh 5 ngày sẽ trôi qua thôi.

[*]: Cho dù có thích cái gì đi chăng nữa, nhưng nếu sử dụng nó nhiều lần cũng sẽ ngán. Ý Phiến Phiến là dù nàng ấy thích canh cá, nhưng vẫn phải kiềm chế ăn ít đi, nếu ăn nhiều thì sẽ mất đi một sở thích.:)).

– —

A Phiến đem túi tiền cất kỹ, bay đi nhân gian, đến sạp canh cá kia uống canh.

Nàng đáp xuống một ngõ hẻm, biến giả thành nữ tử nhân gian, đi đến cái sạp kia. Xa xa ngửi thấy được hương vị thơm ngon của thịt viên, cuối cùng tâm tình cũng khá hơn một chút.

Nhưng hôm nay hình như là họp chợ, lại ngay giữa canh giờ dùng cơm trưa, người rất nhiều, nàng nhìn mấy bàn kia đầy người ngồi, nhìn khắp nơi, cuối cùng bắt gặp có bàn chỉ có một người ngồi, nàng bước nhẹ qua, nói: “Tiểu ca ca, ta với ngươi ghép cái bàn…bàn…bàn…”

A Phiến nói lắp bắp.

Đến khi tới trước mặt của nam tử, nàng thấy rõ ràng mặt của hắn, bị hù dọa đến nỗi đầu lưỡi líu lại.

Âm thanh quá quen tai, Phong Minh nâng mắt nhìn lên, A Phiến muốn xoay người rời đi, hắn mở miệng nói: “Ngồi xuống.”

A Phiến lập tức ngồi ngay ngắn, cuối cùng nàng cũng biết rõ vì cái gì mà hết lần này tới lần khác vị trí này không có ai, còn không phải có vị Đại Ma vương như núi băng đây, ai dám ngồi, đứa nhỏ cũng sẽ bị dọa khóc luôn đấy chứ.

Nàng run run nói: “Ma vương đại nhân, sao người lại ở đây?”

Trước mặt Phong Minh có một cái chén không, trong chén đã không còn hơi nóng, cho thấy rõ hắn ngồi đây đã lâu. Hắn nói ra: “Không thấy Cải Trắng đâu.”

“Tại sao không thấy Cải Trắng?”

“Lỗi của ngươi.”

“…Vì cái gì lại là lỗi của ta?” Nồi không thể ném loạn, A Phiến cũng không nghĩ mình sẽ nhận sai, nhưng người đối diện lại là Đại Ma vương.

Phong Minh nói ra: “Ngươi cho nó hoa Thiên Lam.”

A Phiến bừng tỉnh: “Cho nên nó lại chạy ra bên ngoài tìm mèo cái rồi?”

Vừa nghĩ như thế thì hình như đúng là nàng sai thật.

Phong Minh nhìn nhìn trang phục của nàng, nói: “Ngươi lại ở nhân gian làm nhiệm vụ?”

A Phiến ủ rũ nói: “Không phải, tạm thời bị cách chức, nhiệm vụ không hoàn thành nên Nhậm Vụ Thạch đều vỡ, theo quy củ của Thần Phong điện, tạm thời bị cách chức năm ngày.”

“Năm ngày…không phải tốt quá sao, nghỉ ngơi luôn.”

“Đây không giống như vậy. Nghỉ cùng với tạm thời cách chức là không giống nhau.”

“Không phải nghỉ à?”

A Phiến lắc đầu: “Không phải.”

Nàng được nghỉ sẽ rất vui vẻ, cũng rất mong chờ, đó là nàng cần cù vất vả mới được một tháng nghỉ, nhưng tạm thời bị cách chức, thì có thể là nàng đã làm sai chuyện, ý nghĩa hoàn toàn khác nhau.

Phong Minh nhìn nàng, ánh mắt khẽ lóe lên, nói ra: “Cho nên hiện tại ngươi không có việc gì để làm.”

“Đúng vậy.” A Phiến ngẩng mặt nhìn hắn, ồ…vì cái gì đột nhiên Đại Ma vương quan tâm nàng như thế nhỉ? Lẽ nào trải qua chuyện khói lửa ở đảo người khổng lồ, Đại Ma vương đã coi nàng như đồng bọn rồi?

Sắc mặt Phong Minh ôn hòa, không có lạnh như băng nữa. Hắn nhìn A Phiến, nói: “Vậy ta thuê ngươi năm ngày.”

“Làm cái gì?”

“Dẫn đường tìm người.”

“Nhưng ta là tiểu tiên nữ Thần giới, không thể làm việc cho Ma giới.”

“Tiểu tiên nữ Thần Phong điện các ngươi không phải thuộc về lục giới sao?”

A Phiến tạm ngừng: “…Không phải, mặc dù đây là công việc vận chuyển ở lục giới. Nhưng mà…”

Mặt mày Phong Minh chau lên, phát âm rõ ràng nói: “Ngươi, không, đồng ý.” (ಠ⌣ಠ)

“…” Cái này căn bản là biến tướng thành uy hiếp! Ép nàng phải nghe ra được ý trong lời nói, nhưng kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Nàng run lên: “Chịu chứ, chịu chứ, Đại Ma vương người muốn đi đâu?”

Phong Minh xòe bàn tay ra, đem một bản đồ to bằng cỡ bàn tay giao vào tay nàng.

A Phiến nhẹ nhàng thổi một hơi vào bản đồ, bản đồ vẫn nhỏ như cũ, nhưng trên mặt bản đồ thì đã dựng lên cảnh tượng nhân gian. Từ dãy núi cao nhất cho tới huyệt động của con kiến hôi cũng có thể tìm được.

Phong Minh nói: “Đây là bản đồ nhân gian.”

“Đúng vậy, là nhân gian.” A Phiến hỏi: “Vì sao lại có cái bản đồ này chứ? Đại Ma vương muốn tìm người?”

“Phải.”

Phong Minh bảo nàng xem, A Phiến lại nhìn, trên bản đồ kia có một dấu đỏ ngay ở trên địa đồ chỉ đường. Cái dấu đỏ kia lại vừa tròn vừa xấu, nhìn thấy mắc cười vô cùng. Nàng không khỏi cười nói: “Người này vẽ cũng xấu quá, so với ta vẽ còn khó coi hơn.”

Phong Minh nhướn mày nhìn nàng, không có lên tiếng. Khuôn mặt tươi cười của A Phiên cứng đờ: “Ngươi vẽ ư?”

Vẫn không có lên tiếng.

Vậy thì đúng rồi!

Tay A Phiến run lên, Phong Minh lại nói: “Vốn dĩ hắn có bộ dạng xấu như vậy rồi.”

….Tự mình vẽ khó coi thì là vẽ khó coi đi, còn trách người khác xấu, mà mũi miệng xấu cũng không thể nào làm một chấm chứ vậy chứ. A Phiến không dám nói, sợ bị hắn đánh. Ngày hôm qua rải một trận sao chổi xong, hại hai người từ trên tảng đá lăn xuống, hắn không có uy hiếp nàng là tốt rồi.

Hắn không nhớ rõ chuyện ngày hôm qua là tốt nhất, A Phiến gấp rút đổi đề tài, hỏi: “Đại Ma vương, đây là ai?”

“Tam trưởng lão Ma giới [*].”

[*] Đại Ma vương đang tìm Tam trưởng lão, vậy nên tên ma đầu này mới vẽ một dấu chấm lên bản đồ, ý là Tam trưởng lão đang ở đó đó. Ai dè hắn vẽ xấu quá, bị Phiến Phiến chọc quê một trận:)))

“Vậy ngươi trực tiếp gọi ông ta trở về không phải được rồi sao, hạ mệnh lệnh, hoặc là để người đi tìm hắn.” Đột nhiên A Phiến hiểu rõ, chuyện nàng đoán ra được, thì làm sao Đại Ma vương không thể nghĩ ra chứ: “Lẽ nào Tam trưởng lão này…là phản đồ?”

“Phải.”

Lúc này A Phiến mới chợt hiểu ra: “Ngươi tới đây, kì thật có phải đợi ta hay không? Trong ngày thường đều là Cải Trắng dẫn đường, hiện tại Ma giới có phản đồ, không thể lộ ra tin tức, cho nên trong Ma giới không có ai biết chuyện này, ngươi muốn tìm ta chỉ đường cho ngươi, bởi vậy ngươi mới đến tìm ta. Ngươi không thể trực tiếp đi Thần giới, nên ở sạp này chờ ta.”

Phong Minh liếc nhìn nàng một cái, nói: “Không phải vậy.”

Không phục việc hắn đem giả thiết của mình đều bác bỏ hết, A Phiến hỏi: “Vậy sao ngươi ở đây?”

“Đi ngang qua.”

“…”

Lúc này canh cá của A Phiến vừa mới bưng lên, viên cá màu trắng ở trong nước canh nhẹ nhàng lăn, nhìn đã cảm thấy ngon miệng. A Phiến cầm chiếc đũa nhìn hắn: “Đại Ma vương có muốn ăn vài miếng hay không?”

Phong Minh nhìn chằm chằm nàng nói: “Hỏi nữa là ta ăn chén của ngươi đấy.”

A Phiến không hỏi, che chở canh của mình. Sao nàng cứ cảm thấy hôm nay Đại Ma vương rất không thích hợp, lạnh lùng nhưng lại không giống như cũ, cũng không có một hồi cười lạnh, một hồi cười khẽ, một hồi giễu cợt, lạ ghê.

Hắn sẽ không phải bị Tam trưởng lão kia làm cho tức điên đó chứ.

Nàng húp húp canh, không nghĩ ra, chẳng qua canh này trước sau vẫn dễ uống như vậy.

Phong Minh như cọc gỗ ngồi ở trên ghế dài, nhìn nàng ăn canh cá. Đôi môi hé mở, hàm răng trắng bóng như viên cá bị cắn nát ở trong miệng nàng, cùng với nước canh nóng, làm cho gò má nàng đỏ thắm.

A Phiến đang ăn cá viên lại cảm thấy Đại Ma vương ăn không có no, muốn đoạt cá viên của nàng! Vậy thì nàng càng phải ăn thật nhanh mới được, cuối cùng đem nước canh uống hết vào bụng, mới an tâm đặt chén xuống.

“Đi thôi, Đại Ma vương.” A Phiến lấy ra hai mươi bốn văn tiền, để cho người bán hàng rong thu lại.

Người bán hàng rong kia thấy hai người, liền cười nói: “Được, còn thừa lại 289 chén canh cá, thiếu gia tiểu thư đi thong thả.”

A Phiến ngừng lại, đang nghĩ ngợi có nên đem phần của mình cộng vào 289 bát canh cá kia hay không, thì đã thấy Đại Ma vương đi mất. Nàng vội vàng đi theo, nói: “Còn tận hơn hai trăm chén canh cá.”

Đột nhiên Phong Minh nghĩ đến nên cho nàng thù lao, liền nói: “Số còn lại đều cho ngươi, xem như thù lao năm ngày này, nếu như không đủ, ngươi có thể đi Ma giới lấy vàng bạc, còn có pháp khí.”

A Phiến khoát tay nói: “Không được, không cần canh cá, ta muốn tự mình lấy tiền mua, nếu không rất nhanh sẽ chán ăn.”

“Chán ăn rồi thì không phải tốt sao, cũng sẽ không nhớ thương nữa.”

“Nhưng tuổi thọ thần tiên dài như vậy, có thể tìm được một thứ mình thích không dễ dàng nha.” A Phiến lại nói: “Ta cũng không cần vàng bạc pháp khí, dù sao vài ngày nay ta cũng không có việc gì, giúp ngươi tìm người đi.”

Phong Minh khó có lúc muốn khen nàng, lại nghe nàng nói: “Xem như ta bồi thường cho ngươi đi, dù sao ngày hôm qua ta cũng đã đè ép ngươi.”

“…”

“Ngày hôm qua đè ép người, còn đem người làm thành ghế ngồi, thật xin lỗi. Ta…”

Cuối cùng Phong Minh nhịn không được: “Không cho phép nói.”

A Phiến run lên, lại dữ với nàng, vì cái gì cứ dữ với nàng chứ. Quả nhiên có tiếng ở Lục giới là tính tình không tốt, chẳng qua…dữ chỉ là một chút, trong xương vẫn là kẻ có đạo lý, cũng không phải không có tình người.

“Ngày hôm qua nếu không phải là ngươi nhắc nhở, Cải Trắng cũng sẽ không đi đưa Lý Chiếu đi gặp Đào cô nương, Đại Ma vương kỳ thật là người tốt.”

Phong Minh nghe nàng khen mình, không được tự nhiên, một chút cũng không tự tại. Có phải hắn còn chưa đủ dữ hay không, căn bản là nàng vẫn không sợ.

Đệ nhất Quỷ khóc nhè Lục giới nay đã khác xưa?

“Ồ, đây không phải là tiểu tiên nữ A Phiến của Thần Phong điện sao?”

A Phiến dừng bước, Phong Minh cũng ngừng lại, ngẩng mặt nhìn lên phía trước, nhìn ra người đang tới cũng là thần tiên.

Nam tử kia đã hóa thành bộ dáng người phàm, nhưng trẻ tuổi tuấn lãng, dung mạo tuấn khí bức người, một thân bạch y, còn có một đạo cốt khí, chọc cho những cô nương liên tiếp đi ngang qua đều nhìn hắn.

Phong Minh nhướn mày nhìn hắn, đã hóa thành người phàm còn mang theo tiên khí, lại còn mặc một thân đồ trắng, giống như là rất sợ người phàm không có chú ý đến hắn vậy.

A Phiến thấy người đến, khẽ nhích gần về phía Phong Minh, động tác rất nhỏ vô thức này Phong Minh phát giác ra được.

Tiên nhân tiến lên cười nói: “Tiểu A Phiến…” Hắn trông thấy nam tử bên cạnh nàng, nhận biết được, nhưng lại không nhìn ra thân phận của hắn ta là gì, nhất định là người phàm, hắn đem hai chứ “tiên nữ” nuốt xuống, cười hỏi nói: “Sao lại ở chỗ này?”

A Phiến đáp: “Làm chuyện sai, bị phạt, tạm thời cách chức năm ngày. Thượng tiên lại đến nhân gian chơi ư?”

Tiên nhân thấy nàng gọi thẳng mình là Thượng tiên, chắc hẳn nam tử này cũng biết thân phận của nàng, cũng không có che đậy nữa, nói ra: “Đúng vậy, ngược lại khéo gặp ngươi ở đây. Thủ lĩnh của ngươi cũng có chút quá đáng, thế mà không tiếc phạt ngươi, đổi lại là ta, ta không làm được. Thủ lĩnh ngươi có khiển trách ngươi hay không, có bị thương hay không?”

Hắn duỗi tay bắt lấy cổ tay nàng, A Phiến trốn ra sau, tốc độ của hắn nhanh hơn, cơ hồ muốn bắt được cổ tay nàng. Lông mày của Phong Minh cau lại, ánh mắt như lửa đốt, sát khí như kiếm chém, tiên nhân kia cả kinh vội vàng thu tay lại, chợt cảm thấy kinh hãi: “Ngươi là người trong Ma giới?”

“Phải.”

A Phiến thấy hai người giằng co, cầm chặt cánh tay Đại Ma vương, để cho hắn không nên đánh người. Phong Minh cúi đầu nhìn nàng, nhìn chằm chằm nàng, chỉ kém không có trực tiếp mở miệng, làm cho nàng không được phép kinh sợ như thế. A Phiến nhìn ra ý tứ trong mắt của hắn, có đều nàng dám làm sao, nàng chỉ là một tiểu tiên nữ, đối phương lại là Thượng tiên.

Tiên nhân thấy A Phiên sợ hãi, liền nói: “A Phiến, ta đang muốn trở lại Thiên đình, ngươi cùng đi chung đi.”

A Phiến xê dịch bước chân, lại bị Phong Minh nhìn chằm chằm cho đến khi bước chân của nàng cứng đờ. Nàng lại đi lên phía trước một bước, Đại Ma vương cứ như muốn nuốt luôn nàng vậy. Nàng cứ một mực đánh giá tính đáng sợ của hai người, cuối cùng… Khuất phục dưới chân của Đại Ma vương.

Nàng ngẩng đầu nhìn Thượng tiên, vô cùng chính nghĩa nói: “Ta còn có việc phải làm, ngài đi về trước đi.”

Tiên nhân sững người, lại nhìn Phong Minh một chút, tự biết đánh không lại, chỉ có thể xoay người rời đi.

Phong Minh thấy hắn đi, lúc này mới nói với A Phiến: “Thời điểm nên kiên cường thì liền kiên cường, sao nào, cự tuyệt người khác rất sung sướng? Rất thoải mái?”

A Phiến ôm lấy cánh tay hắn ngồi phịch xuống bên cạnh, run giọng: “Vậy mà ta lại đắc tội với Thượng tiên, xong đời rồi!”

“…”

Không có thuốc nào cứu được Quỷ khóc nhè sợ hãi này!

“Đi, dẫn đường, không được phép quỳ!”

A Phiến ủy khuất nói: “Đại Ma vương ngươi vì cái gì mà dữ với ta, vì cái gì tức giận, ta rất nghe lời ngươi nói nha.”

Phong Minh không để ý tới nàng, mang theo nàng đi về phía trước. Chính là tức giận, cũng vì bị người khác bắt lấy bàn tay nhỏ bé mà không có cự tuyệt, nếu như không phải có hắn ở đây, nàng bị người ta ôm lấy cũng không dám lên tiếng. ಠ_ಠ

A Phiến giật nhẹ ống tay áo của hắn, thấp giọng: “Ngươi không nên tức giận có được hay không?” Nàng buồn rầu một phen, nói: “Về sau thỏa thuận, ta không sợ nữa.”

Phong Minh nhìn nàng, hỏi: “Thật?”

“Thật.”

“Không tin.”

Nhìn mặt hắn đầy vẻ ghét bỏ, A Phiến tăng thêm sự can đảm, lớn tiếng nói: “Buông ta xuống! Không được phép xách ta! Lại khiến cho ta không có tôn nghiêm như thế, ta sẽ đánh ngươi!”

“…”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN