Tính Toán Chi Li
Chương 19: Trên đời vốn không có người tốt, chỉ có người nào đó tốt với người nào đó
CHÚ Ý! MỌI NGƯỜI NHỚ ĐỌC NỬA CHƯƠNG SAU 18 TRƯỚC NHÉ. MÌNH VỪA CẬP NHẬT RỒI NHEN.
Trước giờ chưa bao giờ tôi nghĩ mình là người tốt. Lúc nhỏ thì gây sự đánh nhau, lúc lớn thì không một chút chí cầu tiến. Tính tình tồi tệ, thiếu đồng cảm, chẳng có lý tưởng hoài bão, cũng chẳng hiểu đại nghĩa dân tộc, tự gắn mác yêu nước nhưng chưa từng có cơ hội làm gì vẻ vang cho nước nhà. Ngay cả đồ Nhật, tôi cũng chưa tẩy chay bao giờ. Có người nói tôi thẳng tính (là vì lúc kích động tôi hay chém gió lung tung). Có người nói tôi bộc trực (là vì tôi khờ khạo thiếu cân nhắc). Ngô Việt bảo tôi thấy tiền còn thân hơn thấy bố. Tiểu Lý bảo nếu không vì mặt tôi nhìn cũng được thì đáng bị đưa thẳng vào trại hỏa táng. Chưa bao giờ cứu giúp ai, cũng chưa bao giờ xả thân vì người khác. Sợ nhất là gây phiền phức cho bản thân. Ngoài giải Học-sinh-ba-tốt hồi tiểu học, tôi lớn từng này vẫn chưa làm được gì khiến ba mẹ nở mặt nở mày.
Thế nên, Hàn Mộ Vũ bảo tôi rất tốt, tôi thực sự không dám nhận.
Tôi nghĩ ngợi lung tung trong lòng, cơ thể bỗng dưng nhẹ hẫng. Tất cả xúc giác nhanh nhạy trên người tôi đều đang dùng để cảm nhận thứ áp lực cỏn con bên vai trái. Đó chỉ là động tác khoác vai bá cổ bình thường nhất giữa những người anh em với nhau. Bình thường, tôi cũng từng khoác vai Ngô Việt như vậy. Chỉ cùng một động tác mà đổi thành Hàn Mộ Vũ thì tất cả cảm giác đều khác biệt.
Tôi mà có bệnh tim thì chắc sau khi đi xong quãng đường này với hắn tôi sẽ bị đưa thẳng vào nhà xác mất. Suốt quãng đường, những lời nói ít ỏi và những động tác bâng quơ của hắn như một bàn tay vô hình, lúc thì ngâm tim tôi vào nước lạnh, lúc lại luộc tim tôi trong nước sôi. Lặp đi lặp lại. Tôi không khỏi đưa tay rờ ngực mình. “Nóng giãn”, “lạnh co”, “tưởng chừng như vỡ nát” đều chỉ là ảo giác của tôi, chứ trái tim nó vẫn đập kiên cường.
“Mộ Vũ, cậu đừng an ủi tôi nữa. Tôi biết mình là người như thế nào…”
“Như thế nào?” -Hắn hỏi.
“Nói chung là…chẳng ra làm sao!” -Tôi ruồng rẫy chính mình, đáp.
“Vậy sao? Nhưng, ngay từ cái nhìn đầu tiên, tôi đã cảm thấy anh là một người rất tốt!”
Hả? Tôi ngẩng đầu đầy nghi hoặc: “Cậu đang nói cái lần cậu nhặt được thẻ đến rút tiền ấy à?”
“Không, trước đó nữa. Có thể anh không nhớ, nhưng, tôi nhớ.”
Tôi càng hoang mang hơn. Trước đó nữa, tôi có gặp hắn bao giờ à?
Hắn như nhớ ra điều gì, cúi đầu xuống cười với tôi. Một nụ cười thực thụ. Tôi nhìn thấy sự ấm áp lập lờ trôi trong mắt hắn. Tôi nghe thấy những tiếng ríu rít rộn vang khi muôn hoa bỗng dưng bung nở trong gió lạnh.
Hắn nhìn tôi nói: “Tối hôm đó, anh đi ngang qua tôi, ném cho tôi một đồng xu!”
Tối? Đồng xu? Tôi bỗng nhiên nhớ đến cái đêm buồn bực đó. Ánh mắt trong veo tóe lên từ đồng xu tôi vứt bừa bên đường.
Thảo nào, thảo nào sau này lại có cảm giác quen quen. Hóa ra là hắn sao?
Hắn nhìn bộ dạng há hốc mồm bỗng dưng hiểu ra ý của tôi, gật gật đầu:
“Người đó chính là tôi.”
“Vì tôi tưởng cậu là ăn mày…nên…cậu nhớ mặt tôi?” -Tôi hỏi.
“Không!”
“Vậy là vì tôi cho cậu tiền lúc cậu đang thất nghiệp, nên cậu nhớ mặt tôi?”
“Không!”
“Nhưng không thể nào vì tôi đẹp trai mà cậu nhớ mặt tôi được?” -Suy nghĩ của tôi càng lúc càng nhặng xị cả lên.
“…” -Hắn khẽ ngây ra. Ánh mắt chăm chú cán lên lớp da mặt dày cộm của tôi. Lúc đó, tôi cũng bất chấp, huênh hoang ngửa mặt lên cho hắn nhìn. Chúng tôi vốn đã sát rạt nhau. Tôi cố nhoài tới chỗ hắn thì lại càng sát hơn nữa, sát đến mức chỉ cần nhón chân là tôi có thể thơm lên má hắn, còn hắn chỉ cần đưa người ra trước một tí là có thể thơm lên trán tôi.
Hắn là người thu mắt về trước, sau đó đưa hai ngón tay lạnh băng vào trong cổ tôi, xách cổ áo tôi lên, kéo tôi ra xa hắn một chút.
“…Anh đúng là…” -Hiển nhiên Hàn Mộ Vũ rất bất lực trước hành vi của tôi, hắn tiếp tục câu chuyện: “Tôi nhớ mặt anh là vì tôi không hiểu dù là bố thí ăn xin, nhưng sao anh lại dám cho đúng một hào?”
Ơ~ cái đó… Được rồi, tôi thừa nhận hôm đó thực sự là tôi đã ném cho hắn một hào. Nhưng đó không phải là tôi cố tình. Tôi còn cố tình lựa đồng một hào đó ra để sưu tầm nữa cơ. Nghe đồn bây giờ đồng một hào phát hành năm đó có thể bán được những năm mươi tệ trên thị trường. Lúc đó tôi vừa uống rượu xong, trong lòng không vui, nên mới hồ đồ ném cho, sau đó tự dưng bị ném trở lại, đập vào ngực tôi, đau đến tận bây giờ.
“Haha” -Tôi gượng cười: “Khùng ghê! Đồng một hào đó còn đáng giá hơn một tệ nữa! May mà cậu không lấy!”
Hắn lắc đầu: “Tôi không phải ăn xin…nhưng theo tôi thấy thì anh là người duy nhất ném tiền vào trong bát của ông lão kế bên…”
“Nên cậu cảm thấy tôi cũng không tệ? -Tôi nói một cách tiếc nuối: “Mộ Vũ, thực ra, tôi ít khi làm những chuyện như vậy lắm. Hôm đó cậu chỉ vừa hay gặp phải thôi…”
Tôi không tốt bụng như vậy đâu. Thật đấy, Mộ Vũ, tôi không muốn lừa cậu!
Hàn Mộ Vũ phớt lờ câu nói của tôi, tự mình nói tiếp: “Mấy hôm anh không đi làm, tôi sang chuyển tiền về nhà thì được một người khác ngồi ở vị trí của anh làm cho tôi.”
“A.” -Tôi nghĩ ngợi, người thay ca tôi hình như là chị Dương.
“Trước đây, tôi không hề biết hóa ra chuyển tiền điện tử lại phiền phức như vậy. Cần số chứng minh nhân dân, cần số điện thoại, phải xét cái này cái nọ, điền đơn chuyển tiền xong còn phải điền thêm tờ phí thủ tục. Phải rồi, tôi không biết chuyển tiền hóa ra còn có phí thủ tục. Trước đây, lúc nào anh cũng dò số tài khoản giúp tôi tận mấy lần. Nhưng người đó nói với tôi là dò số tài khoản không phải trách nhiệm của ngân hàng. Ngân hàng chỉ chuyển tiền theo đúng đơn từ mà tôi điền, điền sai thì chuyển không đến nơi, hậu quả tự chịu, không hoàn phí thủ tục… An Nhiên…” -Hắn gọi tên tôi, hạ giọng nói: “Trước đây, tôi làm phiền anh nhiều rồi.”
Chỉ một câu ngắn ngủi mà tưởng chừng như có một quả chanh phát nổ trong lòng tôi, vị chua chát đầm đìa.
Tôi biểu môi, ra vẻ khinh thường: “Phiền phức gì chứ… Mộ Vũ, thực ra, với những người chuyển tiền khác, tôi cũng nói y chang như vậy, thậm chí còn lạnh lùng hơn cổ nữa. Đâu có cách nào khác, nghề chúng tôi kinh doanh rủi ro mà, sợ nhất là chịu trách nhiệm. Điều đầu tiên mà một người làm nghiệp vụ dù giỏi hay không giỏi đều phải nhớ là: phải phủi sạch trách nhiệm của mình. Đây cũng là kinh nghiệm mà tôi rút ra từ vô số bài học sau bao nhiêu năm làm nghề.”
Hắn lặng lẽ gật đầu…
“Những sự…chăm sóc mà tôi dành cho cậu khiến cậu cảm thấy tôi rất tốt. Thực ra là vì người đó là cậu, cậu khác với người khác, cậu là anh em của tôi. Mình thì so đo gì với nhau? Thử đổi thành người khác xem, đến một ngón tay tôi cũng lười nhúc nhích.”
Biết chưa? Tôi chỉ tốt với cậu hơn thôi, vì những tâm tư mờ ám của tôi.
Cảm thấy Hàn Mộ Vũ dừng lại, tôi cũng dừng lại. Về cơ bản, cú ngã trước đó đã không sao rồi. Tôi đút tay vào túi, chân đá vào vành bồn hoa bên cạnh, im lặng không lên tiếng nữa.
“An Nhiên,” -Hàn Mộ Vũ nói: “Trên đời vốn không có người tốt, chỉ có một người nào đó tốt với một người nào đó. Anh tốt với tôi, tôi biết, tôi đều nhớ cả. Anh nói chúng ta là anh em. Là anh em mà nói thì anh đã tốt lắm rồi.”
GV: Tối nay sẽ có một chương nữa nha. Cho tròn 20 hihi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!