Mạt Thế Chi Công Đức Vô Lượng - Chương 13: Cấp hai
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
251


Mạt Thế Chi Công Đức Vô Lượng


Chương 13: Cấp hai


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Thanh Thạch

Thanh niên kia giữ chặt cô bé, tránh sau giường, hơn nữa còn dùng người cô bé để che mình lại: “Các người đừng tới đây! Các người tới đây tôi liền giết cô ta!”

Tình huống như vậy ngược lại không khác trên TV lắm, nhưng phòng ngủ nhỏ như thế, lấy kỹ thuật bắn của Trương Nghị, chỉ cần gã hơi thò đầu ra là có thể giết được!

Nhưng không thể không nói, ra chiêu như vậy, còn cố gắng trốn kỹ đằng sau đúng là rất có tác dụng, hơn nữa tâm địa Trương Nghị rất tốt, không tránh khỏi sẽ băn khoăn cô bé kia.

“Các người đi ra ngoài! Các người đi ra ngoài cho tôi! Nếu các người không ra, tôi liền giết cô ta!” Gã kia lại kêu lên: “Các người tới làm gì? Trước kia không tới, giờ đến làm gì?”

“Những người dưới tầng đều là do mày giết à?” Trương Nghị hỏi, tuy rằng tình huống trước mắt đã nói lên tất cả, nhưng anh vẫn muốn hỏi lại.

“Là tôi giết thì sao? Bọn họ dựa vào cái gì mà yêu cầu mọi người góp toàn bộ lương thực để chia nhau ăn chờ cứu viện đến?”

“Aaa!” Cô bé bị gã giữ chặt đột nhiên giãy giụa như điên, sau đó cắn mạnh vào cánh tay cầm dao của tên kia, đồng thời, Trương Nghị nổ súng, một phát bắn trúng vai đối phương khiến tay gã tê rần, con dao lập tức rơi xuống.

Cổ bị cứa nhưng cô bé không hề để ý đến vết thương trên người mình, chỉ dùng sức đánh đấm lên người gã kia…

Thanh niên chỉ bị bắn trúng bả vai, tất nhiên sẽ không hoàn toàn mất sức chiến đấu, Lăng Thanh Vân lập tức một gậy đập chết gã, sau đó kéo cô bé tựa như phát điên ra.

“Giết một kẻ ác, được mười điểm công đức.”

“Cứu một người, được một điểm công đức.”

Lăng Thanh Vân buông thiếu nữ trong tay, đột nhiên được mười điểm công đức làm hắn bỗng thấy hoang mang, nhưng giờ không phải lúc để xem xét.

Cô bé kia bổ nhào vào người gã thanh niên đã bị gậy nanh sói đánh thành máu me be bét, đột nhiên cắn một ngụm, sau đó phát ra tiếng rên rỉ.

Trương Nghị một chưởng đánh cô bé hôn mê, cừu hận đến độ hận không thể uống máu ăn thịt như vậy…

Chuyện kế tiếp đơn giản hơn nhiều, vật tư trong phòng đều bị đem đi, thậm chí bọn họ còn đỡ mất công đi gom từng phòng.

“Những người ở đây thật may mắn, không ai biến thành tang thi, nhưng họ cũng thật bất hạnh…” Trương Nghị lấy ra điếu thuốc với bật lửa, đó là một gói Trung Hoa bao mềm, nếu là trước kia tuyệt đối anh sẽ không hút loại này.

Bọn họ đi làm nhiệm vụ về phải nộp hết lại vật tư, nếu không, cho dù là hiện tại anh cũng sẽ không đi hút thứ có thể đổi lấy đồ ăn này.

Lăng Thanh Vân trước kia lăn lộn khắp nơi cũng hút thuốc, lúc ghê gớm nhất còn ngày chơi hai bao, nhưng sau này Trang Thành kiên quyết phản đối, hắn liền cai. Nếu hắn đã đáp ứng với Trang Thành sẽ không hút thuốc nữa thì hắn chắc chắn sẽ giữ lời.

Hai chiếc xe tải chở đầy vật tư, lại tìm được chìa khóa mấy chiếc xe chủ nhà chết đi lưu lại, phần lớn đều là tìm thấy trong phòng tên giết người kia, cộng thêm mấy cái xe này cũng đủ để chở toàn bộ vật tư và nhóm người bọn họ.

Về phần những người sống sót, nhiều người trong đó cũng có xe, không xe liền đi cùng đội cứu viện, mọi người hợp thành một đoàn dài, chạy thẳng về khu an toàn.

Trải qua hai ngày, bởi vì trong tiểu khu vẫn có người, ngoài cổng rất nhanh lại vây kín tang thi. Lăng Thanh Vân không biết hiện tại mình có bao nhiêu công đức, nhưng công đức này rõ ràng là thứ tốt, hơn nữa hắn cũng muốn giết càng nhiều tang thi, liền lấy súng nhổm người lên cửa sổ trần trên xe ô tô, bắn xung quanh.

Có lẽ do luyện nhiều, hoặc có lẽ do tự dưng trở nên mắt tinh tai thính hơn mà Lăng Thanh Vân cảm thấy kỹ thuật bắn của mình tiến bộ hơn hẳn, tuy rằng kém Trương Nghị nhưng so với những người khác trong đội đã tính là khá tốt. Đội viên của Trương Nghị cho dù vốn là quân nhân nhưng sau khi nhập ngũ phỏng chừng cũng chưa sờ tới súng được mấy lần.

Một phát lại một phát, bên tai liên tiếp vang lên thanh âm “Siêu độ một linh hồn, được một điểm công đức”. Rốt cuộc, khi trời tối, bọn họ về tới khu an toàn.

Một đám người chen chúc cùng một chỗ, những người sống sót được cứu ra ôm chặt chỗ thức ăn mang theo, những người canh giữ ở cửa bắt đầu làm đăng ký cho bọn họ. Những người này đều được phân chỗ ở, hơn nữa khu an toàn cũng không đoạt đồ của bọn họ, nhưng lượng thức ăn ấy cũng không duy trì được lâu, muốn sống sót không thể không tham gia kiến thiết khu an toàn.

“Để cổ vũ mọi người ra ngoài làm nhiệm vụ, khu an toàn có quy định mới, vật tư thu thập được sẽ được giữ lại một phần mười. Đương nhiên, phiếu cơm vẫn phát như cũ!” Trương Nghị giao hàng xong, kích động nói. Nay người ra ngoài làm nhiệm vụ trên cơ bản đều là quân nhân, nhưng chỉ dựa vào quân nhân thì không thể nuôi sống số người đang ngày càng tăng trong khu an toàn, bởi vậy ban lãnh đạo cũng bắt đầu ban ra một số chính sách khác.

“Quá tốt!” Hà Viễn nhỏ tuổi nhất hưng phấn nhảy lên.

Trương Nghị lĩnh về một phần mười vật tư, đều là lương thực có thể để lâu: “Ra ngoài làm nhiệm vụ, mọi người góp sức có nhiều có ít, chia đều tất nhiên sẽ không công bằng, ấn công đến phân nhé?” Bọn họ chỉ dựa vào phiếu cơm đã có thể ăn no, lúc này phân chia như vậy cũng đúng.

Gã trung niên mới gia nhập lầu bầu mấy câu nhưng đã chứng kiến những người khác hung tàn giết tang thi, gã lại chỉ có thể làm người khuân vác, rốt cuộc không dám phản đối.

Trương Nghị phân chia rất công bằng, tuy anh nói cống hiến nhiều sẽ được nhiều hơn nhưng tính ra cũng không khác nhau mấy, chính anh thậm chí còn lấy ít hơn Lăng Thanh Vân, đại bộ phận lấy phần của mình có khi còn cảm thấy hơi ngượng.

Lăng Thanh Vân và hai bảo vệ tiểu khu được phân không ít, cả mấy binh lính vẫn luôn xông pha phía trước, ngay cả cô gái chỉ giúp nấu cơm và gã trung niên không dám giết tang thi cũng được phát chút lương thực. Trương Nghị còn để lại một phần cho cô bé được bọn họ cứu về, hiện tại đã tỉnh nhưng vẫn còn bần thần.

Những người sống sót khác đều nghe theo an bài của khu an toàn rời đi, cô bé này vừa nhìn đã biết tinh thần có vấn đề, bọn họ sắp xếp chỗ ở cho cô nhưng cô chỉ ngơ ngác đứng im không nói lời nào, liên phiếu cơm cấp cho cũng chưa cầm.

Một cô gái như vậy căn bản một chút năng lực sinh tồn cũng không có, nhưng không trách được, bị đả kích lớn như thế…

Hiện tại đã là buổi tối, mọi người qua thời gian quan sát liền về nhà, Trương Nghị cau mày nhìn cô bé vẫn đang dại ra, không biết nên làm gì bây giờ.

Khu an toàn có nuôi cô nhi, còn tìm người chăm sóc bọn chúng, nhưng phải là trẻ con dưới mười tuổi mới được, hơn nữa những đứa trẻ đó cũng phải làm việc, mà cô bé này…

“Đội trưởng Trương, nếu không để con bé ở cùng tôi đi, tôi được phân một gian phòng, bố mẹ tôi ở chỗ khác, để nó ở cùng tôi cũng được.” Cô gái mới nhập đội, vẫn luôn lặng lẽ bỗng mở miệng.

Trương Nghị nghĩ nghĩ rồi đáp ứng, Lăng Thanh Vân thấy sự tình được giải quyết, cầm bao đồ của mình trở về.

Hắn hầu như ngày nào cũng ra ngoài nhưng tích ít lương thực cũng không sai, chỉ là không cần tích quá nhiều, hắn nghĩ nghĩ, xoay người đi về phía nhà Cố Gia Bảo.

Đến khi đứng trước cửa nhà bọn họ, Lăng Thanh Vân lại do dự, giờ đã tối rồi, bọn họ ngủ chưa?

Đang nghĩ, hắn đột nhiên nghe được tiếng Cố Gia Bảo kêu to: “Mẹ nó! Kim Tường, anh hành tôi như vậy chỉ vì mấy cái quần áo bị tôi đè lên sao? Người ta xinh đẹp ngon miệng như vậy anh không nhìn thấy à?”

“Không vì quần áo thì vì cái gì?” Thanh âm Kim Tường vang lên.

“Ư… Cứ như vậy, tiếp tục đi… Anh phí công lật qua lật lại em như vậy, không sờ thêm mấy cái thì thiệt!”

“Chẳng lẽ em trần trụi nằm trên giường không phải để chờ anh đến lật à?” Cùng với lời nói mang theo ý cười của Kim Tường còn truyền đến tiếng “hừ hừ” thoải mái của Cố Gia Bảo.

Lăng Thanh Vân trầm mặc, không định nghe tiếp nữa, sau đó thanh âm trong phòng không truyền ra nữa.

Hắn ôm bao xoay người về phòng, ăn cơm xong liền lấy ra một cái gương nhỏ, sờ sờ trán mình.

“Tên: Lăng Thanh Vân

Công đức: 121 điểm

Cấp bậc: Cấp 1 [Kích hoạt chức năng cơ bản]”

121 điểm… Lăng Thanh Vân nhìn số điểm công đức hiển thị ngay dưới tên mình, một ngày hôm nay, hắn giết được nhiều tang thi phết.

Hắn lại sờ mấy cái, lúc trước được 10 điểm công đức đã có thể kích hoạt chức năng cơ bản, giờ thì sao?

“Công đức đạt tới 100 điểm, lên cấp 2, kích hoạt chức năng cấp 2.”

Giọng nói kia vang lên, nhưng Lăng Thanh Vân lại không thấy mình có gì khác thường: “Chức năng cấp 2 là cái gì?” Đương nhiên, không có ai trả lời hắn.

Cẩn thận nghiên cứu hồi lâu, ngọc bội trên trán bị hắn sờ đi sờ lại, cuối cùng Lăng Thanh Vân đột nhiên nghĩ đến – 10 điểm công đức là cấp 1, 100 điểm công đức là cấp 2, đừng nói với hắn 1000 điểm công đức mới là cấp 3!

Như thế thì sau này hắn thăng cấp kiểu gì? Đương nhiên, quan trọng nhất là, tuy hắn cảm thấy mình mắt tinh hơn, tai thính hơn nhưng sức mạnh vẫn thế, sức chiến đấu cũng không tăng lên, thế cái này dùng để làm gì?

Vừa nghĩ như vậy, Lăng Thanh Vân liền nghe thấy tiếng ngáy từ phòng bên cạnh, đồng thời phát hiện mình có thể tinh tường nhìn thấy mấy chấm đen và vết ố nhỏ xíu trên tường, mấy cái kia bình thường chắc chắn không thể thấy rõ.

Thính lực với thị lực tăng lên, còn có cái gi nữa không? Qua gương, Lăng Thanh Vân nhìn khối ngọc bội trên trán mình đột nhiên xuất hiện lại đột nhiên biến mất, cảm thấy mình rảnh quá mà, nhưng đúng là không nghĩ ra.

Tối hôm qua hôn mê cả đêm, hai ngày nay lại không nghỉ ngơi mấy, Lăng Thanh Vân cảm thấy nếu mình không đi nghỉ sớm, sau này cánh tay sẽ đau nhức mất, lập tức không nghĩ nữa, nằm xuống ngủ.

Tối hôm đó, Lăng Thanh Vân ngủ rất ngon. Rất nhiều người vì chính sách mới ban hành của khu an toàn mà bắt đầu tính toán ra ngoài làm nhiệm vụ, càng có nhiều người vì nó mà hoan hô sung sướng.

Buổi tối ở khu an toàn thật an tĩnh, ban ngày thì rất nhiều loa phát thanh thông báo tin tức từ khắp nơi, mỗi sáng đúng sáu giờ bắt đầu phát, Lăng Thanh Vân còn đang ngủ say bỗng bị tiếng loa đánh thức.

“Chúc các bạn một buổi sáng tốt lành! Hiện tại có một tin tốt muốn báo cho mọi người đây! Mấy ngày trước xuất hiện tang thi tiến hóa mang đến khủng hoảng cho mọi người, nhưng hiện tại, nhân loại chúng ta cũng xuất hiện người tiến hóa!

Đúng vậy, chính là người tiến hóa! Người tiến hóa khỏe hơn người bình thường, nhanh hơn người bình thường, hoặc là có thiên phú ở các phương diện khác nhau! Chúng ta phải tin tưởng, chúng ta khẳng định có thể giết sạch thứ quái vật ăn thịt người này! Chúng ta phải tin tưởng, chúng ta nhất định có thể quay lại cuộc sống bình yên!” Đài phát ra thanh âm hưng phấn kích động của phát thanh viên, cô phát âm rõ ràng mạch lạc, nhấn mạnh từng câu, đồng thời bắt đầu đọc một ít tin tức về người tiến hóa.

Nếu là người thường xuyên xem TV có lẽ sẽ nhận ra đây là giọng nói của một MC rất nổi tiếng.

Tang thi tiến hóa, người tiến hóa… Lăng Thanh Vân không khỏi trầm mặc, nhân loại và tang thi đều bắt đầu tiến hóa, như vậy sau này có phải sẽ tiếp tục tiến hóa?

—————

Thuốc lá Trung Hoa bao cứng vs bao mềm:

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN