Mạt Thế Chi Công Đức Vô Lượng
Chương 37: Hạ quyết tâm
Edit: Thanh Thạch
Tinh hạch là thứ Trang Thành thích nhất… Nắm tinh hạch trong tay, Lăng Thanh Vân cảm thấy ấm áp vô cùng, đột nhiên nghĩ đến Trang Thành đã biết phải làm sao để bỏ mũ bảo hiểm ra ăn tinh hạch, lập tức ôm cổ Trang Thành, không để cho đối phương có động tác nào khác.
Đối mặt với Trang Thành, Lăng Thanh Vân luôn cảm thấy áy náy, lúc trước là Trang Thành cứu hắn, nay Trang Thành là tang thi, theo bản năng muốn ăn thịt loài người nhưng vẫn bị hắn ngăn cản, rất nhiều lúc hắn còn không thể không để cậu lại một mình… Rõ ràng hiện giờ hắn đối với Trang Thành chẳng phải tốt, nhưng Trang Thành lại nguyện ý đưa thứ mình thích nhất cho hắn…
Lăng Thanh Vân chọn cho Trang Thành mũ bảo hiểm chất lượng tốt lắm, kính đằng trước không phải plastic trong suốt bình thường, từ ngoài nhìn vào không thể thấy rõ mặt của Trang Thành, nhưng Lăng Thanh Vân lại cảm thấy Trang Thành tựa hồ đang cười với mình, giống như ngày trước lúc đưa đồ ăn cho mình cũng cười.
“Anh Lăng, ai vậy?” Cố Gia Bảo nghi hoặc nhìn người bị Lăng Thanh Vân ôm trong ngực, tư thế này quá thân mật đi?
“Là một người bạn của anh, lúc trước cậu ấy bị đả kích hơi mạnh…” Lăng Thanh Vân chần chừ mở miệng, Trương Nghị với Cố Gia Bảo thì hắn tin, bọn họ dù biết Trang Thành là tang thi cũng sẽ không nói ra, nhưng những người khác, đặc biệt là Điền Hằng… Cùng lắm thì tổn thất mười điểm công đức!
“Xem ra tâm địa vẫn rất tốt.” Trương Nghị nhớ tới hành động vừa rồi của người này, tớ một viên cậu một viên, hoàn toàn là chuyện trẻ con mới làm. Bảo sao anh cứ thấy quái quái, thì ra là bị kích thích hơi mạnh… Cửa nát nhà tan, vợ con ly tán, mấy ngày nay anh cũng nhìn thấy không ít người điên.
Nhưng cho dù cậu ta có chút không bình thường nhưng lại đưa viên cuối cùng cho Lăng Thanh Vân… cũng coi như đơn thuần đáng yêu! Trương Nghị nhìn một màn này lại nhớ tới đứa con sắp sinh của mình, anh đã xem ảnh siêu âm của nó, rõ ràng là bộ dạng sưng vù chả nhìn được mặt nhưng anh lại rất thích, ngay cả chuyện tiết kiệm tiền mua nhà cho con sau này cũng nghĩ tới rồi, kết quả mạt thế đến…
“Cậu ấy rất tốt.” Lăng Thanh Vân bỏ tinh hạch vào một gói to, cũng bỏ chỗ tinh hạch trong tay Trang Thành vào một gói, sau đó cầm tay Trang Thành, lại hỏi: “Mọi người có muốn đi theo chúng tôi không?”
“Anh Lăng, em đi theo anh!” Cố Gia Bảo lập tức đáp, Kim Tường nghi hoặc nhìn Trang Thành bị Lăng Thanh Vân lôi kéo trong chốc lát, cũng gật đầu.
Trương Nghị tất nhiên không có ý kiến, anh có ấn tượng rất tốt đối với Lăng Thanh Vân, lần này nếu không có hắn chỉ sợ bọn họ đã chết hết rồi, cho nên anh nhận phần nghĩa tình này. Về phần người của khu an toàn… sau khi biết được tính toán của những người thượng tầng, anh không còn gì để nói về bọn họ nữa.
Lúc trước, không phải quốc gia luôn miệng nói sẽ không buông bỏ bất kỳ ai sao? Trước đó mấy ngày bảo bọn họ đi giết tang thi thu thập vật tư “thuận tiện” mới cứu người không nói, hiện tại thành phố S còn rất nhiều người sống bị nhốt ở nhà, sao bọn họ không quản nữa? Ngược lại tre già măng mọc đi đảo HN? Lần này chỉ vì kiếm một phần tài liệu mà hại biết bao nhiêu người? Phải biết những người liều mạng ra ngoài làm nhiệm vụ đều hoặc là quân nhân hoặc là những người có người nhà cần nuôi dưỡng, bọn họ chết đi, những người già trẻ nhỏ, còn cả phụ nữ nữa biết làm sao bây giờ? Trương Nghị tức giận khu an toàn, đương nhiên càng nguyện ý đi theo Lăng Thanh Vân, nhưng mà: “Liệu có gây phiền toái cho cậu không? Nhiều tang thi như vậy, người đông, mục tiêu càng lớn!”
“Không có việc gì, mấy người chúng ta không tính nhiều, nếu có khả năng, chúng ta còn có thể cứu thêm người sống sót về.” Lăng Thanh Vân trả lời, hắn biết ở thành phố S còn rất nhiều người sống sót, nay tang thi xuất hiện chưa đến hai tháng, đại bộ phận các nhà đều có gạo tích trữ, có thể chống đỡ được một thời gian, cho dù trong nhà không có nhiều thức ăn, ban đầu khi số lượng tang thi không nhiều, không ít người đã ra ngoài kiếm lương thực về nhà. Nếu có thể, hắn quả thật muốn cứu những người này, sau đó thuận tiện đưa những người trong tiểu khu về khu an toàn.
Về phần những tang thi bị đưa tới có thể trở thành điểm công đức của hắn, cũng có thể trở thành quà vặt cho Trang Thành, không phải sao? Liền tính tinh hạch của tang thi biến dị không thể giúp Trang Thành thăng cấp thì cũng có thể giúp tăng cường thực lực cho cậu mà? Chỉ cần thực lực của Trang Thành mạnh lên, hẳn là sẽ không sợ tang thi cùng cấp khác có khả năng xuất hiện ở thành phố S!
Tang thi cấp bốn… Trang Thành cấp bốn đã lợi hại lắm rồi, cho dù thực chiến hơi yếu nhưng có hắn hỗ trợ chắc là có thể đối phó một tang thi cấp bốn khác phải không? Lăng Thanh Vân ước lượng thực lực của mình, lại nhớ tới đại pháo của khu an toàn…. Hắn thể nào cũng có biện pháp che chở Trang Thành!
“Người tốt sẽ nhận được báo đáp, không chừng một đường này chúng ta sẽ không gặp phải nguy hiểm.” Biểu tình Điền Hằng nghiêm túc, trong lòng lại nhịn không được giật giật, hắn cảm thấy mình nhất định là nghe lầm. Đi cứu người sống sót? Bọn họ muốn chạy trốn khỏi đây cũng không dễ dàng, còn định cứu người sống sót? Nhưng nếu bên cạnh là những đồng đội biết quên mình vì người, với hắn mà nói chỉ có ưu việt không có chỗ xấu, hắn liền hùa theo.
Cố Gia Bảo không nói gì, ngay từ đầu cậu thấy nhiệm vụ này tốt lắm bởi vì nhà cậu của cậu ở một tiểu khu gần đây, cậu còn định có rảnh thì đi cứu cậu, nhưng thật sự đi vào nội thành rồi, mấy lần gặp phải tử vong, cậu không dám đưa ra đề nghị này nữa.
Cậu rất tốt với cậu, vì cứu cậu của mình, cậu chết cũng không sao, nhưng cậu không muốn liên lụy người khác chết cùng.
Lăng Thanh Vân liếc nhìn Điền Hằng một cái, bảo Kim Tường sao chép phần một tài liệu cầm trong tay, rồi mang mọi người rời khỏi viện nghiên cứu. Thời điểm đi ra ngoài, hắn còn cố ý đi chậm lại một bước, thu hết toàn bộ hàng mẫu lẫn máy tính trong phòng vào không gian.
Lăng Thanh Vân vẫn luôn nắm tay Trang Thành, những người khác đã nhìn quen Kim Tường với Cố Gia Bảo thân mật nên cũng không chú ý hắn, chỉ có Điền Hằng nhịn không được lâu lâu lại nhìn Lăng Thanh Vân.
“Anh có việc gì sao?” Lăng Thanh Vân không thích Điền Hằng, trong mắt hắn Trương Nghị tốt hơn Điền Hằng nhiều lắm, vậy mà quân hàm hai người lại cách nhau khá xa. Dọc đường đi, Điền Hằng luôn vượt lên trước đội ngũ, được Trương Nghị ngầm bảo vệ, một người như vậy bảo hắn có hảo cảm cũng khó.
“Hiện tại di động bình thường không thể dùng được nữa, nhưng tôi có một cái điện thoại vệ tinh…” Điền Hằng không nghĩ nữa, nếu lần này Uông Tuấn Siêu thật sự giấu giếm những chuyện có liên quan đến tài liệu rồi để mặc bọn họ đi chết thì hắn thế nào cũng phải khiến Uống Tuấn Siêu trả giá!
Điện thoại bình thường không dùng được nữa? Bây giờ Lăng Thanh Vân mới biết việc này, lúc trước hắn quả thật quá mức vô tâm với quốc gia đại sự: “Anh có thể liên hệ với lãnh đạo khu an toàn sao, muốn bảo bọn họ tới đón?”
“Tôi không có ý này, tôi chỉ cảm thấy chuyện lần này có chút kỳ quái!” Điền Hằng nói hết suy đoán của mình ra, Lăng Thanh Vân còn không thấy thế nào, Trương Nghị đã đỏ mắt.
Mấy đội ngũ lần này ra ngoài làm nhiệm vụ anh đều quen biết, hiện tại tất cả đều toàn quân bị diệt, không những thế đội ngũ của anh cũng chết mất mấy người, làm sao anh có thể không khó chịu?
“Uông Tuấn Siêu kia là loại người nào?” Lăng Thanh Vân chưa từng nghe qua tên này, khu an toàn có không ít lãnh đạo nhưng đúng là không có người này.
“Gã là con rể của tổng phụ trách khu an toàn thành phố S hiện nay.” Điền Hằng đáp, hắn vừa nói xong, điện thoại trong tay bỗng vang lên.
“Là Uông Tuấn Siêu?” Lăng Thanh Vân hỏi.
“Không phải.” Điền Hằng nhìn điện thoại, là một người chú của mình gọi, người chú này quan hệ với ba không tồi, hình như trong hai ngày này sẽ đi đảo HN?
Điền Hằng tiếp điện thoại trước mặt mọi người, chỉ nói chưa hoàn thành được nhiệm vụ. Nghe khẩu khí của đối phương tựa hồ cũng không biết lần này hắn tiến vào nội thành để lấy tài liệu, chỉ nghĩ là hắn đi vận chuyển thiết bị máy móc, còn khuyên hắn bỏ nhiệm vụ đi, sau đó còn nói tình hình khu an toàn…
“Chết tiệt, thì ra gã đánh chủ ý này!” Điền Hằng nhịn không được chửi đổng!
Toàn bộ người ở khu an toàn đã biết về đảo HN, lãnh đạo đều bị dân chúng chỉ trích, đến lúc này rồi, chẳng ai sợ chết nữa, quân đội còn sót lại ở khu an toàn tất nhiên không đàn áp được, sau đó, tiếng pháo vang lên!
Đại pháo ở khu an toàn nổ đùng, nơi đạn pháo rơi xuống là một khối đất trống, nhờ thế mọi người mới tỉnh táo lại – bọn họ còn phải dựa vào khu an toàn để sống!
Nhưng nếu người lãnh đạo không ở đây thì khu an toàn vận hành kiểu gì? Trong lúc mọi người đang mê mang, Uông Tuấn Siêu thông qua loa của khu an toàn phát biểu.
Gã sẽ lưu lại, cùng tồn vong với những người ở đây, trong tay gã có binh lính, cũng có lương thực, đủ để nuôi sống mọi người…. Lời phát biểu dõng dạc đi kèm đủ loại hứa hẹn, khiến dân chúng ở khu an toàn dần yên tĩnh lại, cũng giúp gã trở thành cọng rơm cứu mạng trong lòng những người dân bị lưu lại!
Cho nên khi tất cả lãnh đạo thượng tầng rời đi, Uông Tuấn Siêu thành kẻ cầm quyền chân chính ở khu an toàn thành phố S.
Nghe được tin tức, Điền Hằng xem như hiểu được Uông Tuấn Siêu có ý định gì, so với đi đảo HN làm một kẻ vô danh, còn không bằng lưu lại làm hoàng đế một cõi. Về phần lời gã nói cái gì mà tôi còn một miếng cơm ăn thì nhất định sẽ không để thủ hạ đói chết… Nực cười! Gã là lãnh đạo khu an toàn, gã đói chết được sao? Cho dù có gì nguy hiểm, gã cũng hoàn toàn có thể núp ở đằng sau, thật sự không trốn được nữa, còn có thể ngồi trực thăng chạy tới đảo HN đấy!
Thật sự là chuyện gì tốt đều bị gã chiếm hết! Điền Hằng thầm nghiến răng, hắn cũng không tin Uông Tuấn Siêu lưu lại thì sẽ sống khổ cực!
Thật sự là chuyện gì tốt đều bị gã chiếm hết! Lăng Thanh Vân cũng không nhịn được mà nghiến răng, nếu hắn ngồi ở vị trí của Uông Tuấn Siêu, chỉ cần lưu lại, chỉ cần cố gắng giết tang thi chung quanh để người dân ở khu an toàn có thể sống yên ổn…. Đến lúc đó công đức có mà lên mấy vạn!
Kế tiếp nên làm gì bây giờ? Lăng Thanh Vân đột nhiên cảm thấy mình vẫn quá non, nếu hắn muốn kiếm một trăm triệu công đức, nếu hắn muốn giúp Trang Thành khôi phục lại bình thường càng sớm càng tốt thì hắn không thể như bây giờ, không có mục tiêu cụ thể, chỉ làm mấy việc nhỏ kiếm được vài chục vài trăm công đức!
Hiện nay, hắn mất hơn một tháng mới được một vạn công đức, mà hắn cần là một trăm triệu! Chẳng lẽ hắn phải dùng thêm một vạn tháng nữa để giết tang thi?
Hắn không thể cứ tiếp tục như vậy! Tâm tính Lăng Thanh Vân đột nhiên hoàn toàn thay đổi!
Thành lập một thế lực vĩnh viễn không có khả năng chỉ trông vào một người, hắn cần người, cần lương thực… Hắn cũng không thể sợ đầu sợ đuôi, sợ này sợ kia…
Các loại ý tưởng quay cuồng trong đầu không ngớt, Lăng Thanh Vân quay lại nhìn Trang Thành đi theo mình, đột nhiên hùng tâm vạn trượng!
Hắn có vận khí tốt như vậy, có một cái không gian, còn có thể thông qua kiếm công đức để gia tăng thực lực, vật như vậy sao có thể lãng phí?
Nghèo thì chỉ lo bản thân, giàu thì giúp đỡ người khác! Mà hắn cần chính là những người khác!
Trương Nghị, Cố Gia Bảo, Kim Tường, Điền Hằng… Hắn nghĩ những người này đều có thể trở thành trợ lực của hắn, nhưng muốn dùng bọn họ thì mỗi người sẽ khác nhau!
“Không bằng anh gọi điện cho Uông Tuấn Siêu, nói là đã lấy được tài liệu, hiện tại gã là lãnh đạo khu an toàn, tương lai anh sẽ có tiền đồ tốt.” Lăng Thanh Vân gạt kính mũ bảo hiểm lên, thẳng thắn nhìn về phía Điền Hằng.
Thăng cấp mấy lần khiến tố chất thân thể hắn được đề cao lên nhiều, khuôn mặt này tựa hồ cũng có chút biến hóa, không phải đẹp lên hay xấu đi mà là trở nên đáng tin cậy, làm cho người ta có cảm giác “Đây là người tốt”! Lăng Thanh Vân tin tưởng, mình thành khẩn nhìn Điền Hằng thế này, hắn khẳng định sẽ không cảm thấy mình có ý xấu.
Trước kia hắn nghĩ đơn giản, nhưng tâm tính thay đổi khiến hắn bắt đầu nghĩ tới một số vấn đề trước kia không để tâm, mà nghĩ đến đầu tiên chính là Điền Hằng rõ ràng có thể trở về bằng đường tắt, cần gì phải đi theo mình?
Uông Tuấn Siêu rất cần tài liệu này, hiện tại có thể bởi vì đủ loại sự tình ở khu an toàn mà không thể ra tay, nhưng chờ đến khi gã có dư lực, tất nhiên sẽ tìm người đi lấy. Trước không nói viện nghiên cứu có thể có tài liệu dự bị khác, nhưng nếu gã không tìm được, nói không chừng sẽ chống lại bọn họ, mà hiện tại hắn căn bản không có thực lực đối kháng với một khu an toàn!
Còn không bằng để Điền Hằng mang tài liệu về. Dù sao, xem tình hình Uông Tuấn Siêu bây giờ là tính toán cất giữ nó, bởi vậy, nói không chừng mình có thể lấy tài liệu dự bị ra để làm “người tốt”! Mặt khác, Điền Hằng đi cũng là loại bỏ một nhân tố bất ổn trong đội.
Đơn giản như vậy? Điền Hằng đột nhiên cảm thấy trước đây mình đúng là lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử! Uông Tuấn Siêu rõ ràng chẳng ra gì, mà Lăng Thanh Vân với nhóm người Trương Nghị đều là người tốt.
“Sao thế được, còn mọi người thì sao? Không bằng chúng ta cùng nhau trở về?” Uông Tuấn Siêu đã trở thành lãnh đạo khu an toàn, tuy không thích đối phương, thậm chí vừa tức vừa đố kỵ, nhưng vì bản thân, vì người nhà, Điền Hằng vẫn định ôm chặt đùi gã, cho dù Lăng Thanh Vân không nói vậy thì hắn cũng đã nghĩ nên cầm tài liệu trong tay đi tỏ lòng trung thành như thế nào.
“Nếu gã không định công khai phần tài liệu này thì tôi sẽ không về với cậu cho mất mặt!” Khẩu khí Trương Nghị không tốt, ban đầu anh còn không cảm thấy thế nào, nhưng vừa rồi Điền Hằng nghe điện thoại đã biết hành vi của Uông Tuấn Siêu, anh cảm thấy ghê tởm!
Nếu Uông Tuấn Siêu không an bài nhiệm vụ lần này để vụng trộm lấy được tài liệu, nói không chừng anh còn cảm thấy đối phương lưu lại cùng dân chúng bình thường đồng cam cộng khổ chính là một người đáng kính nể, nhưng hiện tại cảm giác hoàn toàn tương phản.
“Em đi theo anh Lăng.” Cố Gia Bảo cũng thêm vào.
“Điền Hằng, anh là tâm phúc của Uông Tuấn Siêu, có lẽ sẽ không có việc gì, nhưng chúng tôi trở về thì sẽ bị đối đãi thế nào?” Kim Tường vô cùng tàn nhẫn nói thẳng ra khiến những đội viên vốn đang tính toán trở về không dám về nữa – ai biết liệu bọn họ có bị giết người diệt khẩu để giữ bí mật không? Dù sao lúc trước Điền Hằng để lộ tin tức cũng nói đây đều là cơ mật, bọn họ không được nói cho người khác…
Ngay cả Điền Hằng nghe Kim Tường nói xong cũng trắng bệch mặt, nhưng hắn không giống những người khác, bọn họ thay đổi thân phân trở lại khu an toàn phỏng chừng Uông Tuấn Siêu cũng không nhận ra, nhưng hắn thì khác, trở lại khu an toàn khẳng định sẽ có người nhận ra, hơn nữa, hắn còn có người nhà ở đó!
Cuối cùng, cả đám người thương nghị một phen, vẫn là quyết định để Điền Hằng trở về một mình. Điền Hằng chào tạm biệt mọi người, sau đó bấm điện thoại trên tay gọi cho Uông Tuấn Siêu báo cáo kết quả.
Lăng Thanh Vân mang theo nhóm người Trương Nghị vào một tòa nhà cạnh đó, xa xa nhìn Điền Hằng trèo lên chỗ cao. Vừa rồi khi Điền Hằng nói lời tạm biệt, hắn được thêm một điểm công đức.
Kỳ thật, làm một người tốt, mặc dù có thời điểm gặp phải tình huống hảo tâm không nhận được hảo báo, nhưng người khác sẽ càng thêm tin tưởng mình, không phải sao? Mà hắn vì công đức, phải trở thành người tốt! Sờ sờ bàn tay đeo găng của Trang Thành, Lăng Thanh Vân cười, hình như Cố Gia Bảo có cậu ở nội thành chưa chạy trốn được?
Thành Thành, anh sẽ cố gắng gấp bội, chờ đến khi em khôi phục bình thường, anh sẽ cho em một thiên hạ!
Một giờ sau, có trực thăng bay tới, tiếp Điền Hằng xong lập tức rời đi.
Lăng Thanh Vân sửa sang lại trang bị, trước tiên làm một bữa cơm cho mọi người cùng ăn, sau đó dựa vào Trang Thành chỉ dẫn đi về một tiểu khu gần đó – nơi ấy có người sống sót!
Tới chạng vạng, bọn họ đã cứu ra hơn mười người sống gầy đến da bọc xương, sau đó tìm một gian phòng trống dùng gạo tìm được làm cơm ăn, mới ăn được một nửa thì nhìn thấy viện nghiên cứu bị nổ tung. Bởi vì cách không xa, tất cả đều cảm nhận được rung động dưới mông.
Uông Tuấn Siêu đủ tàn nhẫn! Đây là để cam đoan chỉ có mình mới có tài liệu phải không?
Lăng Thanh Vân cắn một ngụm cơm nắm trong tay, nếu khu an toàn ở trong tay hắn, ném mấy quả bom nhỏ chỗ tang thi dày đặc có phải là được đến vạn công đức không?
Mà hiện tại, hắn phải làm chính là từng bước từng bước bồi dưỡng người dưới tay!
“Cảm ơn, thật sự cảm ơn các cậu.” Mấy người được cứu ra vừa ăn cơm vừa nghẹn ngào nói, ngay từ đầu bọn họ còn tưởng mình sẽ được cứu, nhưng đợi một ngày lại một ngày, đã sớm tuyệt vọng rồi, không ngờ tại thời điểm tưởng như sắp chết lại thật sự có người đến cứu bọn họ!
“Mẹ ơi, cơm ngon quá!” Cô bé con nằm trong lòng mẹ cười nói.
“Vậy mau cảm ơn các chú đi!” Mẹ cô bé vội vàng nói, lại nhịn không được xót xa. Bởi vì không có gas với điện, mấy ngày nay bọn họ đều ngâm gạo vào nước cho mềm rồi nuốt, trước kia cô chưa từng để con uống nước lã, nhưng mấy ngày nay toàn phải ăn những cái gì chứ?
“Cháu cảm ơn các chú ạ!” Cô bé ngoan ngoãn nói.
Lăng Thanh Vân cười với nó, hiện tại, hắn tuyệt không để ý tự đắp nặn mình thành người thiện tâm: “Cháu chỉ cần ngoan ngoãn thì về sau sẽ có cơm ăn!”
“Cháu chắc chắn sẽ ngoan ạ!” Cô bé rất gầy nên đôi mắt có vẻ càng to, thời điểm nhìn Lăng Thanh Vân khiến hắn nhịn không được có chút xót xa, hắn lại an ủi mấy câu, lấy từ túi ra một bao chocolate cho đứa nhỏ, sau đó nói với những người khác: “Tôi ra ngoài tìm đồ ăn đây.” Hiện tại, dưới sự tán thành của Trương Nghị, hắn đã thành đội trưởng.
Lăng Thanh Vân đương nhiên không cần đi tìm thức ăn, hắn chỉ sợ Trang Thành bị lộ nên mang theo Trang Thành không ăn cơm ra cửa mà thôi. Ra ngoài rồi, hắn lại nghĩ nhiều người như vậy không thể đi bộ về.
Có khi nên kiếm mấy cái xe, như vậy cũng có thể cứu thêm nhiều người. Còn vấn đề tình hình giao thông… khi Lăng Thanh Vân phát hiện mình có thể thoải mái đẩy một chiếc ô tô ra thì đây không còn là vấn đề nữa! Dạo bên ngoài một vòng, giết mấy tang thi, lại sửa đúng một số hành động của Trang Thành, cuối cùng, Lăng Thanh Vân tại một cửa hàng ô tô tìm được mấy chiếc có chìa khóa, cũng tìm được đủ xăng.
Cứ thế cũng đến hơn mười giờ tối.
“Thành Thành, ngay mai gặp lại nha!” Nói với Trang Thành xong, Lăng Thanh Vân trở về không gian, buổi tối hắn còn rất nhiều chuyện phải làm.
Trang Thành đứng ở bên ngoài nhìn Lăng Thanh Vân tiêu thất, đột nhiên cảm thấy Lăng Thanh Vân biến mất như vậy thật không bình thường! Về phần tại sao lại không bình thường, cậu không biết.
Suy nghĩ chốc lát, lực chú ý của cậu rất nhanh đã bị dời di, trong túi mình có rất nhiều tinh hạch chưa ăn!
Ban ngày hôm nay Thanh Vân không để cậu ăn tinh hạch nhưng hiện tại có thể ăn được rồi đúng không?
Sau khi lấy được tinh hạch, cậu phân cho Lăng Thanh Vân một nửa, đến cuối, cậu còn cho Lăng Thanh Vân thêm một viên…
Cậu thích hắn, cho nên cậu đưa hắn viên tinh hạch thừa ra, nhưng sao hắn không cho mình?
Khi đó, rõ ràng hắn nên đưa tinh hạch cho mình, như vậy mình có thể có thêm một viên, nhưng tại sao hắn không đưa tinh hạch cho mình, sau đó còn nói chuyện với những người đáng ghét không để ý tới mình?
Trang Thành ở bên ngoài rối rắm, trong không gian, Lăng Thanh Vân cầm một đống tinh hạch, kiên quyết không cho con cún lấy để thăng cấp không gian – đây là Trang Thành cho hắn!
Nhưng con cún quá kiên quyết, khóc lóc om sòm mè nheo đủ thứ, cuối cùng Lăng Thanh Vân chỉ có thể đáp ứng, nếu về sau Trang Thành lại chia cho mình một nửa tinh hạch thì hắn sẽ dùng để thăng cấp không gian.
Đây đều là tinh hạch Trang Thành cho mình nha… Lăng Thanh Vân nghĩ nghĩ, lấy bình thủy tinh đựng tinh hạch đặt ở một bên, tiếp tục luyện công!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!