Mạt Thế Chi Công Đức Vô Lượng - Chương 38: Quá trình trở về
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
61


Mạt Thế Chi Công Đức Vô Lượng


Chương 38: Quá trình trở về


Edit: Thanh Thạch

Ngày hôm sau, Lăng Thanh Vân mang theo ít đồ đóng gói chân không trong siêu thị với giấm, tỏi, củ cải linh tinh trở lại nơi đám người Trương Nghị nghỉ ngơi. Trước đó hắn còn để không ít thức ăn trong ô tô, tạm thời, bọn họ không cần lo lắng về lương thực dù hắn không hề lấy đồ ăn trong không gian ra.

Buổi sáng vẫn là ăn cơm, dù ăn cùng cải bẹ nhưng rất ngon, ai cũng ăn không ít – người phải ăn no mới có sức.

Thời điểm mọi người ăn cơm, Lăng Thanh Vân không hề động đũa, dưới tình huống Trang Thành bên cạnh không ăn gì, hắn chỉ có thể nói dối là bọn họ ăn rồi, sau đó nắm chặt tay Trang Thành, miễn cho cậu hưng phấn quá mức.

“Gia Bảo, hôm qua quên hỏi cậu, nhà cậu của cậu ở đâu?” Ăn xong, Lăng Thanh Vân nhìn về phía Cố Gia Bảo.

Trong giây lát ngẩng đầu, biểu tình kinh hỉ trên mặt Cố Gia Bảo rất nhanh lại biến thành chần chừ: “Có phiền toái không anh?” Nếu vẫn là cậu của trước kia, chỉ sợ đã sớm hỏi Lăng Thanh Vân có thể đi cứu cậu mình không, bởi vì khi đó cậu gần như là muốn gì được nấy, chỉ cần nói với bố mẹ một câu.

Nhưng hiện tại, cậu không dám không biết xấu hổ mà yêu cầu, đó là cậu của cậu, nhưng lại không có quan hệ với những người khác, cậu cũng không biết liệu cậu có còn sống không….

Tối hôm qua, cậu đã nghĩ xem mình có nên đi cứu người không, nhưng nửa đêm tỉnh lại, đối diện với ánh mắt của Kim Tường, cuối cùng cậu vẫn không mở miệng, bởi vì cậu cũng ích kỷ, cậu không muốn Kim Tường đi theo mình cứu người sau đó gặp chuyện không may….

“Chỉ cần có hy vọng, vẫn nên đi xem sao.” Lăng Thanh Vân cười, Cố Gia Bảo ở một số phương diện có lẽ rất bình thường, thậm chí còn có tính tình thiếu gia, nhưng cậu quả thật vô cùng nghĩa khí, đối tốt với ai thì chính là thâu tâm đào phế. Nơi này nhiều người như vậy, nói đến tín nhiệm thì hắn tin nhất là Cố Gia Bảo, dù sao hắn cũng hiểu biết đối phương.

“Anh Lăng, cảm ơn anh nhiều lắm!” Cố Gia Bảo cảm kích nói, Lăng Thanh Vân đột nhiên nghe thấy được thêm hai điểm công đức.

Lúc chia tay Điền Hằng cũng được một điểm công đức, điều này làm Lăng Thanh Vân rất cao hứng, bởi vì Điền Hằng có hảo cảm với mình thì về sau có khả năng giúp đỡ rất nhiều, nhưng vì sao lần này lại được hai điểm một lúc?

Lăng Thanh Vân sửng sốt, lập tức thấy được Kim Tường đứng sau Cố Gia Bảo.

“Nhà cậu em ấy rất gần, ngay ở phố bên kia.” Kim Tường nói, tâm tư Cố Gia Bảo y biết rõ nhất, Cố Gia Bảo muốn cứu nhà cậu mình, nếu không phải em ấy mà đi mình khẳng định sẽ đi theo thì chắc đã sớm đi rồi. Đêm qua, Cố Gia Bảo gần như không ngủ.

“Chúng ta đến đó nhìn trước đã!” Lăng Thanh Vân nói.

Tiểu khu kia quả thật không xa, thoáng cái đã tới. Lăng Thanh Vân nguyên bản nghĩ rằng mình sẽ nhìn thấy một ít tang thi du đãng và bên trong không còn mấy người sống sót, không ngờ lại thấy một tiểu khu giống hệt nơi mình an trí những người cứu được lúc trước.

Rất nhiều xác tang thi bị ném vào một chỗ, mấy cái ô tô để sát lại chặn cửa tiểu khu, mà bên trong không thấy có tang thi nào.

“Đây là có chuyện gì?” Cố Gia Bảo kinh ngạc, thời điểm mạt thế vừa tới, cậu vẫn có thể liên lạc với cậu mình, nhưng cậu ấy chưa bao giờ nói có chuyện như này.

Nơi này xảy ra chuyện gì?

“Có người thanh lý tang thi bên ngoài, hẳn là người trong tiểu khu làm.” Lăng Thanh Vân đáp. Hai ngày này hắn đã phát hiện, tuy rằng chỗ khác rất nhiều tang thi biến dị, nhưng khu vực gần viện nghiên cứu lại chẳng có mấy, ngược lại bên trong viện nghiên cứu có vài tang thi biến dị, đây cũng là nguyên do đám người Trương Nghị không gặp phải nguy hiểm quá lớn.

Nếu không nằm ngoài dự đoán, tang thi biến dị đã bị tang thi cấp ba từng xuất hiện ở viện nghiên cứu giết chết. Lúc ấy, bên ngoài viện nghiên cứu chất chồng rất nhiều xác tang thi bị phá đầu, có lẽ tang thi biến dị bị nó dẫn tới nơi đó…. ngược lại khiến khu vực xung quanh an toàn hơn một chút.

Không biết tại sao tang thi cấp ba kia không đi ra xung quanh bắt người sống ăn… Chẳng lẽ tang thi kia giống Trang Thành lúc trước không muốn rời khỏi hang ổ của mình?

Những thứ bên ngoài tiểu khu này có lẽ có thể ngăn cản tang thi bình thường, cũng có thể ngăn cản tang thi cấp hai nhưng một đám người sống thì không, Lăng Thanh Vân định trèo tường đi vào.

“Các anh là ai?” Lăng Thanh Vân thoải mái trèo lên tường vây, lập tức có người cầm vũ khí cảnh giác nhìn về phía hắn, đó là một thanh niên hơn hai mươi tuổi, vũ khí trong tay là một cái dao phay – cậu ta cột dao vào một cái cán, mà cán kia chắc từng là cán chổi.

Phương pháp này không sai, đặc biệt là đối với người thường, hoàn toàn có thể làm như vậy sau đó đứng xa xa dùng dao chém chết tang thi.

“Chúng tôi không có ác ý, chúng tôi từ khu an toàn tới, mọi người có muốn đi khu an toàn không?” Lăng Thanh Vân nhìn thấy mấy bồn đất trong tiểu khu đều được khai khẩn, còn có ít chồi xanh nhú lên, tuy không biết trồng cây gì, nhưng rõ ràng người nơi đây có tính toán lâu dài.

“Khu an toàn? Các anh thật là từ khu an toàn đến?” Thanh niên kia thanh âm biến lớn, thoáng chốc lại chạy đến vài người, đều là thanh niên cỡ hai mươi.

“Đúng vậy.” Lăng Thanh Vân đáp, không biết là ai biến nơi đây thành dạng này, nhưng không thể không thừa nhận, người này có chút bản lĩnh.

Rất nhiều người sống sót đói không chịu được chính là bởi vì không nghĩ tới mình có thể đi sang nhà bên cạnh toàn bộ đã biến thành tang thi để tìm thức ăn, những người không dám bước ra cửa này khi ăn hết đồ ăn trong nhà cũng chỉ có thể chờ chết đói.

“Tôi đi nói với lão đại!” Một thanh niên trong đó nói, sau đó chạy đi. Lúc này, Cố Gia Bảo cũng từ nóc ô tô trèo lên tường vây: “Anh Lăng, bên trong thế nào?”

“Gia Bảo, cậu thường tới nhà cậu mình đúng không? Có biết những người này không?” Lăng Thanh Vân nhỏ giọng hỏi, ngay từ đầu hắn còn cảm thấy thủ lĩnh nơi này hẳn là có bản lĩnh, nhưng khi nhìn thấy mấy thanh niên xuất hiện cầm theo dao rựa bị cấm cộng thêm vẻ mặt động tác của những người này, lại có chút chần chừ.

Nói thật, hắn cảm thấy những người này cho mình cảm giác rất quen thuộc, xưng hô “Lão đại” càng thêm quen thuộc, trước kia, hắn cũng từng là du côn đầu gấu đấy!

Được gọi là lão đại là một người đàn ông ba mươi tuổi, nếu nói hiện tại khí chất của Lăng Thanh Vân khiến người ngoài nhìn liền cảm thấy đây là người tốt, thì người này khiến người khác nhìn liền cảm thấy đây là người xấu.

“Em không biết bọn họ… Anh Lăng, nhà cậu em không có việc gì chứ?” Cố Gia Bảo bắt đầu lo lắng, ở mạt thế, giết người cướp đồ ăn đã quá là bình thường!

“Các cậu thật sự là người của khu an toàn? Không gạt chúng tôi đấy chứ?” Lão đại kia lạnh lùng nhìn Lăng Thanh Vân. Từ cái đêm phát sinh biến đổi lớn kia, gã đúng lúc mang theo một đám tiểu đệ đi khách sạn thuê phòng kiếm mấy đứa con gái chơi, sau đó tuy rằng cũng có tiểu đệ bị gái biến thành tang thi cắn hoặc là chính mình biến thành tang thi, nhưng tụ tập lại cũng được mười mấy người. Kế tiếp, bọn họ mang theo thức ăn trốn vào tiểu khu này.

Muốn rời khỏi nội thành rất khó khăn, cho nên bọn họ liền đóng quân ở tiểu khu này, thanh lý tang thi trong tiểu khu, lại lấy được chìa khóa kho dự bị, tiểu khu này liền thành địa bàn của gã.

Gã cũng không giết sạch người trong tiểu khu, dù sao nếu gặp phải tang thi vây công, thêm mấy cái bia đỡ cũng tốt, những người này hẳn là có thể giúp bọn gã tranh thủ thời gian chạy trốn.

“Tôi lừa anh làm gì?” Lăng Thanh Vân nhảy từ tường vây xuống. Đột nhiên, một tiếng kêu thê lương vang lên trong tiểu khu: “Cứu mạng…”

Lăng Thanh Vân biến sắc, hơn một tháng qua hắn đã gặp quá nhiều chuyện dơ bẩn, nếu những người trước mắt này cũng thế…

“Mẹ kiếp!” Người kia thấy biểu tình Lăng Thanh Vân trở nên nghiêm túc, lập tức mắng một tiếng, không nghĩ tới giây tiếp theo, gã liền cảm thấy trước mắt lóe lên, hôn mê bất tỉnh.

Bắt tặc trước hết bắt vua, Lăng Thanh Vân vẫn rất tự tin với tốc độ của mình, khi gã kia mắng một tiếng “Mẹ kiếp”, hắn lập tức chạy lên một phát làm đối phương hôn mê: “Bọn mày đừng lộn xộn, bằng không tao sẽ không khách khí!” Lăng Thanh Vân một tay xách tên lão đại, quát.

Những người này lá gan không nhỏ, nếu không cũng sẽ không ở thời điểm đại bộ phận người dân đều không dám đi ra đánh nhau với tang thi mà chủ động đi thanh lý một tiểu khu để sống yên ổn, nhưng vừa rồi Lăng Thanh Vân bày ra tốc độ và sức mạnh vẫn làm bọn chúng lùi bước. Tới khi đám người Trương Nghị và Cố Gia Bảo cầm súng tiến vào, bọn chúng càng không dám động, ở một quốc gia quản chặt súng ống như nước Z, mọi người sẽ có bản năng sợ súng.

Bên ngoài toàn bộ đều là tang thi! Những người này võ trang hạng nặng tiến từ bên ngoài vào… ngày hôm qua cách đó không xa còn xảy ra nổ lớn… bọn họ đều sợ chết!

Trong tiểu khu này còn hơn trăm người, có già có trẻ, bộ dạng thê thảm nhất là mấy cô gái xinh đẹp, trong đó, một người còn sưng một bên mặt, vẫn đang khóc thút thít, có lẽ chính là người vừa rồi kêu cứu.

Khi những người này xuất hiện, Cố Gia Bảo không nói hai lời liền chạy về phía người béo nhất: “Cậu!”

“Tiểu Bảo à!” Người mập mạp kia ban đầu cũng thần sắc kinh hoảng như những người khác, đến khi nhìn thấy Cố Gia Bảo tháo mũ bảo hiểm xuống liền lập tức bật khóc.

Bên cạnh ông là một phụ nữ trung niên nhỏ hơn một chút nhưng cũng rất đồ sộ, cánh tay to gấp hai người khác và một cô bé hơn mười tuổi cũng béo không kém, con bé vừa nhìn thấy Cố Gia Bảo liền khóc: “Anh Tiểu Bảo!”

Tiểu Bảo? Tạm thời không nói tới tên Cố Gia Bảo, một nhà ba người kia đứng cùng nhau đúng là có hỉ cảm, ở mạt thế, mập mạp thật sự là quá hiếm, trên cơ bản tất cả mọi người đều bị bắt giảm béo.

Sự tình rất nhanh liền rõ ràng, những tên kia sau khi chiếm cứ tiểu khu liền gom lại lương thực của mọi người, tiến hành cung ứng theo hạn lượng đối với người trong tiểu khu, đồng thời bắt mấy cô gái trẻ đẹp để tiết dục…

Bọn họ cũng giết người, đều là người già với lý do lãng phí lương thực.

“Giết bọn nó đi.” Trương Nghị mở miệng, anh ghét nhất là những kẻ như này!

“Cầu xin các anh thả chúng tôi đi…” Mấy tên bị đám người Trương Nghị khống chế bắt đầu cầu xin tha thứ.

“Không thể thả bọn chúng! Bọn chúng chẳng phải tốt lành gì!” Trong số người sống sót có người hô.

“Nhưng dù bọn chúng không phải người tốt, nếu không có họ, nói không chừng chúng ta đã chết rồi.” Lại có người nói.

“Anh không bị bọn họ vũ nhục nên đứng đây nói mát hả? Cái đồ gian tế!”

“Tôi nói là sự thật, lúc ấy nhà anh có một tang thi, không phải do bọn họ giết sao?” Một đám người nói qua nói lại, bắt đầu cãi nhau!

“Cậu ơi, những người đó rốt cuộc thế nào?” Giết tang thi không thành vấn đề, nhưng giết người thì khác, Cố Gia Bảo nhìn thấy ánh mắt của Lăng Thanh Vân, lập tức hỏi cậu mình.

“Những người kia đều là tên lão đại giết, nhưng tên kia cũng không phải người tốt.” Cậu Cố Gia Bảo chỉ tên đang cầu xin to nhất.

Cho dù những người này không phải người tốt, nhưng có lẽ bởi vì trong tiểu khu không thiếu thức ăn, cũng không có nổi loạn gì, trong mười mấy thanh niên này, có mấy người còn từng đưa đồ ăn mình được phân cho mấy đứa nhỏ trong tiểu khu.

Thiện và ác, có đôi khi không dễ phân rạch ròi.

Lăng Thanh Vân nhìn thấy những người khác cũng đồng ý với lời này, không nói hai lời giết hai tên kia. Quả đúng như vậy, lúc giết tên lão đại được mười điểm công đức, tên còn lại được hai điểm, về phần những người khác, nói không chừng giết còn có thể bị giảm công đức.

Cảnh máu me như vậy khiến những người đang la hét ầm ĩ lập tức im bặt, Lăng Thanh Vân không nói nhiều, bảo mọi người chuẩn bị để rời đi.

Bên ngoài đều là tang thi, muốn đi khu an toàn phải dựa vào nhóm người Lăng Thanh Vân, vừa rồi lại được chứng kiến thủ đoạn của hắn, tất cả mọi người răm rắp nghe theo. Cậu của Cố Gia Bảo vác theo một thân thịt mỡ chạy đi, chốc sau lái một chiếc việt dã cao lớn đến – hình thể của ông, xe bình thường phỏng chừng không ních nổi.

Mà những người khác chưa từng đối mặt trực tiếp với tang thi nên vẫn chưa hiểu hết tình hình, bọn họ thế mà suýt nữa đánh nhau vì tranh giành đống đồ trang sức bị lão đại kia cướp!

Thấy một màn như vậy, nhóm người Lăng Thanh Vân có chút dở khóc dở cười, ngay cả Trương Nghị hiền lành cũng có vẻ không kiên nhẫn.

“Các người nghĩ hiện tại khu an toàn còn có người nhớ thương mấy thứ này sao? Cũng chẳng thể ăn được!” Lăng Thanh Vân mở miệng, cuối cùng ngăn lại hành vi của những người kia.

“Đúng vậy, hiện tại khẳng định tất cả mọi người đang vội vàng điền đầy bụng, cậu cũng đói bụng hơn một tháng rồi, đói đến gầy xọp đi rồi! Tiểu Bảo, có gì ăn không, cho em gái cháu một chút, lúc trước nó giảm béo cũng không ăn ít như vậy.” Cậu của Cố Gia Bảo nói, vừa rồi ông đã mật báo với cậu, bảo Cố Gia Bảo dẫn người đi phòng chứa lương thực của tiểu khu.

Cố Gia Bảo nghe cậu nói thế cũng không thấy kỳ quái, cả nhà cậu mình đều béo, đây cũng là chuyện không biện pháp mà? Lúc này tuy không thấy gầy đi bao nhiêu nhưng rõ ràng thịt nhão ra rồi.

Chẳng qua chỉ có cậu thấy bình thường, Kim Tường đứng bên cạnh biểu tình sốc nặng, nghe nói mẹ Cố Gia Bảo cũng nặng tám mươi cân, về sau cậu sẽ không biến thành tên béo chứ?

Mang theo một đám người ra ngoài không khỏi đưa tới càng nhiều tang thi, nhưng thực lực đám người Lăng Thanh Vân và Trương Nghị không kém, ngay cả Trang Thành cũng có thể cầm dao chém tang thi, ngược lại không có ai thương vong.

Ngay từ đầu khi Lăng Thanh Vân cứu nhóm người này chỉ được có mấy điểm công đức, bởi bọn họ vẫn rất đề phòng, nhưng dọc đường đi, nhóm người Lăng Thanh Vân cố gắng bản vệ bọn họ, vừa giết tang thi vừa cứu những người sống sót quanh đó, khiến cho thái độ những người này hoàn toàn thay đổi.

Lúc dừng lại nghỉ ngơi, phụ nữ chủ động đi nấu cơm, gặp phải đàn tang thi, đàn ông cũng bắt đầu cầm vũ khí hỗ trợ.

Ngay cả đám côn đồ bị Lăng Thanh Vân giết mất lão đại, ban đầu chỉ yên lặng chen trong một cái xe không dám động đậy hay nhiều lời, sau cũng cầm vũ khí bắt đầu giết tang thi, giảm bớt không ít áp lực cho đám người Lăng Thanh Vân.

Bọn họ cứu không ít người ven đường, những người được cứu ra từ tiểu khu chỗ cậu Cố Gia Bảo ban đầu còn cảm thấy mình không may mắn, nhưng đợi đến khi bọn họ nhìn thấy tình cảnh những người kia thì đều trầm mặc.

Bọn họ chiếm cứ một tiểu khu, cho dù không có điện hay gas nhưng bổ gia cụ ra làm củi đốt vẫn có cơm ăn, cho dù ăn không đủ no nhưng vẫn một ngày hai bữa, những người này thì sao? Có một gia đình, khi Lăng Thanh Vân phá cửa vào chỉ còn đứa trẻ thoi thóp thở, ba mẹ nó đã đói chết rồi, mà đứa bé ấy được cứu xong cho uống nước cháo nhưng cuối cùng vẫn không thể sống sót…

Dọc đường đi, mọi người đều ngồi ô tô, Lăng Thanh Vân đi phía trước mở đường, giải quyết mấy cái xe chặn đường, đảm bảo đi thông. Con đường này đám người Trương Nghị từng đi qua một lần, đã giết không ít tang thi, cho nên tuy rằng cứu thêm người nhưng tốc độ trở về vẫn nhanh hơn lúc đi nhiều!

Ban đầu rất nhiều người đều nghi ngờ nhóm Lăng Thanh Vân không có hảo tâm, nhưng thời gian lâu, những người này rốt cuộc vẫn cảm kích bọn họ, dù sao nhóm người Lăng Thanh Vân cứu bọn họ mà không cần hồi báo.

Thời điểm đi tới tiểu khu lúc trước Lăng Thanh Vân an trí người sống sót, toàn bộ đội ngũ đã có sáu bảy trăm người, xe cũng hơn trăm cái, thậm chí có người không phải do bọn họ cứu mà là nhìn thấy đội ngũ của bọn họ, chủ động đi theo.

Tại nơi đô thị nhân khẩu hơn ngàn vạn người, mấy trăm người thật sự không đáng kể, còn không biết có bao nhiêu người vẫn còn đang sống trong lo sợ đề phòng ở cái thành phố đã bị tử vong bao phủ này.

“Thành phố S không biết còn có bao nhiêu người sống sót…” Trương Nghị thở dài, anh biết rõ, nếu lần cứu người này đặt ở một tháng trước, người được đưa về có lẽ sẽ gấp mười gấp trăm lần hiện tại.

“Có thể cứu được ai thì cứu.” Mấy ngày nay cho dù Lăng Thanh Vân không giết tang thi, nhưng công đức vẫn tăng lên đều đều, loại cảm giác này thật sự quá tốt, nếu có thể, hắn thật đúng là không ngại cứu thêm nhiều người nữa.

“Cũng chỉ có thể như vậy, sắp sang năm mới rồi…. Liệu chúng ta có thể trở lại khu an toàn trước Tết được không?” Trương Nghị nhìn Liễu Khả Phàm đang sắp xếp người mới tới, sắc mặt người già ở nơi này không tồi, không khỏi càng tán thưởng Lăng Thanh Vân.

“Nghỉ ngơi một ngày, chúng ta trở về khu an toàn đi.” Lăng Thanh Vân nói, tối hôm kia, công tác chuẩn bị luyện chế phân thân đã xong, tối nay hắn hẳn là có thể luyện ra phân thân!

Phân thân… Sẽ có một ngày, hắn có thể quang minh chính đại đi siêu thị chuyển đồ mà còn có thể biết được động tĩnh của đám tang thi, xét thấy hắn còn phải bảo vệ Trang Thành, thế có tính là gián điệp hai mang không?

“Ô ô…” Trang Thành đứng bên cạnh Lăng Thanh Vân, hung tợn trừng Trương Nghị đang nói chuyện với hắn, lại nhìn một đám người phía sau, những người này đều là Thanh Vân của cậu tìm ra tụ cùng một chỗ, thật nhiều thức ăn nha!

Cả cô gái mà cậu cảm thấy rất ngon nữa…. Ô… Vì sao không thể ăn mà Thanh Vân của cậu còn muốn nuôi những người này?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN