Hắn Đến Từ Địa Ngục
Chương 11: Mùi hải sản thối
Dịch: Nhóm dịch Địa Ngục
Biên: Lãng Nhân Môn
***
“Tôi bị thế này cách đây hai tuần. Ban đầu, tôi cứ nghĩ mình trúng độc, nhưng giờ tôi dám chắc là không phải. Thế đâu phải trúng độc, mà là, là…”
Đàm Quang Huy nhìn Lương Xuyên bằng ánh mắt mong chờ. Cậu không dám đi bệnh viện để khám chứng bệnh này, cũng hiểu rõ bệnh viện không thể nào giải quyết được. Người bình thường có ai chảy nến từ trong người ra cơ chứ?
Lúc này, cậu ta đành gửi gắm hy vọng vào Lương Xuyên. Ngày đó, anh ta vội vã mang áo liệm đến cho bà nội mình. Vốn dĩ, Đàm Quang Huy chẳng muốn theo đuổi vụ này, nhưng hiện giờ không thể nào ngó lơ được. Cậu không chắc liệu bản thân sẽ trở thành thế nào nếu chứng bệnh này cứ tiếp tục phát triển. Có lẽ, bản thân cậu không còn đường cứu chữa được nữa.
Lương Xuyên chỉ tay về phía kệ treo áo liệm.
“Ý anh là vấn đề liên quan đến bộ áo liệm hôm đó ư?” Đàm Quang Huy bừng tỉnh: “Bà nội vẫn đang mặc bộ đó, giờ tôi phải làm sao đây?”
Lương Xuyên lắc đầu:
“Ý của tôi là, cậu chọn một cái áo liệm trước đi, không lâu sau thì sẽ cần dùng đấy.”
“…” Đàm Quang Huy cạn lời.
…
Không phải Lương Xuyên không muốn lo chuyện của Đàm Quang Huy, nhưng đúng là hắn không biết lo kiểu gì. Lương Xuyên từng nói với cậu ta rằng, mình không phải thầy bói hay thầy phong thủy chi cả. Rốt cuộc những chuyện ấy là thật hay giả, có tác dụng hay không, chính bản thân Lương Xuyên cũng không rõ.
Đàm Quang Huy đi về, cũng chẳng dám ở lại tiệm Lương Xuyên mua áo liệm. Lương Xuyên cũng không biết Đàm Quang Huy có nghe lời hắn mà đến chùa, miếu gần đó để cúng kiến hay không? Có rất nhiều ngôi chùa, biết đâu một vài nơi sẽ linh nghiệm thì sao?
Dù ban ngày nắng gắt, nhưng buổi tối gió khá to, nhiệt độ giảm xuống. Lương Xuyên đóng kín cửa hàng rồi lấy một chiếc chăn mang lên lầu.
Trải chăn xong, Lương Xuyên lại ra cầu thang sắp đặt giày dép gọn gàng rồi mới quay lại phòng ngủ. Hắn mở máy thu âm, nghe bài hát trầm buồn đang vang vọng rồi nằm xuống, nhắm mắt lại.
Dường như Phổ Nhị cũng thấy hơi lạnh, không nằm trên bệ cửa sổ nữa mà bò vào cạnh chăn của Lương Xuyên.
Buổi tối cứ êm đềm như thế, không phải lướt điện thoại, không cần xử lý hàng đống tin tức, cũng không phiền lòng vì công ăn chuyện làm ngày hôm sau.
Đơn giản, bước vào giấc ngủ.
Hôm nay, Lương Xuyên ngủ nhiều hơn một tiếng so với ngày thường, nhưng cũng chỉ có bốn tiếng đồng hồ mà thôi.
Hắn tỉnh giấc, cũng làm Phổ Nhị giật mình theo. Con mèo này cố ý nhìn Lương Xuyên một cái, như thắc mắc tại sao đêm qua hắn không gặp ác mộng.
Lương Xuyên thức dậy, định sắp xếp chăn nệm gọn gàng, nhưng trông thấy Phổ Nhị còn nằm đó nên bèn ưu tiên mặc quần áo vào trước.
Sau đó, hắn đứng tại cửa phòng hồi lâu.
Việc để chăn đệm lung tung như thế khiến hắn có cảm giác khó chịu. Cảm giác này tương tự như việc nhìn giày dép đặt lộn xộn trên kệ vậy, nhưng may là Lương Xuyên có thể khống chế được nỗi phiền muộn trong lòng.
Sau cửa hàng là nhà bếp nhỏ. Trong này có ít vật dùng, nguyên liệu nấu nướng khá giản đơn. Từ trước đến nay, Lương Xuyên ăn uống càng tối giản càng tốt. Đương nhiên, nhiều người nghĩ rằng mất vị giác sẽ đáng sợ hơn mất cảm giác đói. Vì dụ bạn không đói bụng, nhưng vẫn có thể thưởng thức đồ ăn ngon, thậm chí ăn nhiều hơn nữa. Thế chẳng tốt à?
Lương Xuyên bắt nồi nấu cháo, xong múc một chén rồi mang ra quầy. Hắn ngồi xuống tại đó.
Chỉ là một chén cháo trắng, không có bất cứ món ăn kèm nào.
Lương Xuyên ngồi tại đó, chờ cháo nguội, cũng tự bảo rằng cơ thể mình cần ăn vào để nạp năng lượng.
Một lát sau, Lương Xuyên bắt đầu ăn cháo.
Hắn bật đèn sáng trưng trong tiệm, nhưng bên ngoài tối mịt.
Chẳng có ai bên cạnh Lương Xuyên.
Không, đúng ra là có! Hắn vừa mang một mớ người giấy được đặt làm từ nhóm nghệ nhân vùng này về. Lương Xuyên trưng bày người giấy ở góc hướng Tây của tiệm, trùng hợp đối mặt với hắn ngay lúc này.
Người giấy có đôi má hồng đỏ thắm, có đầy tớ, nô tì với dáng dấp khiêm nhường, môi cười chúm chím.
Rõ ràng, đây chẳng phải một bữa ăn có không khí thoải mái.
Nhưng Lương Xuyên đã quen rồi.
Ăn cháo xong thì trời cũng sáng dần. Lương Xuyên biết rõ mình đã tốn quá nhiều thời gian để ăn xong một bữa, nhưng lại chẳng muốn thay đổi thói quen này. Vốn dĩ hắn cũng có nhiều thời gian, chẳng cần phải tiết kiệm tí thời gian này vào việc khác.
Vừa mở cửa tiệm,
Chưa kịp mang vòng hoa ta trước cửa trưng bày, bỗng có một chiếc xe cảnh sát lái tới, thắng lại ngay cửa hiệu của Lương Xuyên.
Người đến chính là Tần Đào. Cô cảnh sát mới vào nghề cách đây nửa tháng nhưng đã có phong phạm mang hơi hướm nhanh nhảu và dứt khoát, không còn nét ngây ngô như trước kia nữa.
“Cố vấn Lương, anh mở tiệm sớm thế?”
“Kiếm thêm chút tiền mà.”
Ngay cả Lương Xuyên cũng cảm giác mình trả lời lấy lệ. Đa phần người ta mở quầy bán đồ ăn, bán thịt sớm, chứ có ai mở quầy bán tiền vàng mã sớm đâu?
Tần Đào bước đến, Lương Xuyên né qua để cô đi vào tiệm.
Thấy cách bày trí trong tiệm, Tần Đào cắn môi. Dĩ nhiên, dù cô là cảnh sát hình sự nhưng vẫn cảm thấy hơi lạnh gáy khi bước vào tiệm bán đồ vàng mã lúc trời lờ mờ sáng như thế này.
“Có chuyện gì thế?” Lương Xuyên hỏi.
“Không có gì, tôi đi làm nhiệm vụ thôi. Nửa tiếng trước, có người báo cảnh sát là con trai ông ta và con dâu mất tích nên bọn tôi đến xem thử. Sau khu phố cổ này đấy, gần nhà một người đồng nghiệp của bọn tôi.”
“Mất tích bao lâu rồi?”
“Không lâu lắm, vừa mất liên lạc chiều hôm qua.”
“Vậy chưa đủ thời gian mà?”
“Chú báo cảnh sát nói là sợ con trai với con dâu cãi nhau. Ông ấy gọi điện thoại cho cả hai người nhưng chẳng liên lạc được ai, có đến nhà từng người kiếm rồi nhưng không gặp. Tôi sợ có chuyện xảy ra nên dậy sớm, tạt ngang coi thử.”
Nghe thế, Lương Xuyên biết rõ là cô nàng này đang kiếm chuyện để làm, khẳng định cảm giác tồn tại. Nên dù thời gian mất tích chưa đạt mức tiêu chuẩn để lập án, cô nàng cũng tranh thủ đến điều tra thử xem.
Nói rõ một chút, thời gian báo án mất tích có tiêu chuẩn là 24 tiếng đồng hồ. Dĩ nhiên, nếu người gọi có đủ chứng cớ chỉ rõ người mất tích bị tổn thương ngoài ý muốn thì sẽ được xem là trường hợp ngoại lệ.
Ngay lúc này, một chàng trai chạy xe đạp điện ghé đến cạnh xe cảnh sát.
“Đây là anh Vương, đồng nghiệp của tôi.” Tần Đào vẫy cậu cảnh sát trẻ tuổi kia đến rồi giới thiệu: “Tiểu Vương, đây là cố vấn Lương, bạn của đội trưởng Ngô.”
“Chào anh, cố vấn Lương.”
Cậu Vương chủ động bắt tay với Lương Xuyên:
“Em mới vừa vào đội không lâu, từng nghe kể về chuyện của cố vấn Lương, nhờ anh dạy bảo nhiều hơn.”
Mới sáng sớm, chưa đến giờ làm việc mà cậu ta lại đi cùng cô nàng này điều tra một vụ án mất tích chưa được công nhận, Xem ra, cậu chàng này có tình cảm riêng rồi.
Dĩ nhiên, Lương Xuyên không thân với Tần Đào cho lắm nên chẳng cần đề cập đến chuyện này làm gì.
“Tìm ra nhà của Tôn Ái Bình chưa? Bố mẹ của cô ấy có nói gì không?” Tần Đào hỏi cậu Vương.
“Anh mới nói chuyện với người báo án, bọn họ vừa về đến nhà, đang chờ bọn mình nè.”
“Được rồi, vậy mình qua xem thử.”
“Khoan đã.” Lương Xuyên gọi Tần Đào quay lại.
“Sao vậy, cố vấn Lương?” Tần Đào không muốn mời Lương Xuyên đi cùng, vì vụ này còn chưa được lập án, chẳng biết chuyện gì đang xảy ra cơ mà. Cô ấy đâu có dám mời vị đại thần Lương Xuyên này dẫn mình đi chơi cái trò mù tịt này. Lương Xuyên đâu có phải là Tiểu Vương, vừa gọi là có mặt.
“Người mất tích là Tôn Ái Bình à?” Lương Xuyên nhớ đến người phụ nữ đến đây mua vàng mã sáng hôm qua, còn tặng thêm hai quả cà chua cho mình.
“Đúng vậy, cô ấy và chồng đều mất liên lạc.” Tần Đào trả lời.
“Tôi đi xem thử cùng hai người nhé.” Lương Xuyên nói.
…
Chồng của Tôn Ái Bình là Lưu Vĩ Minh, kết hôn chưa tròn hai năm. Cả hai chưa sinh con, không thuê nhà trọ, mà có nhà riêng hai tầng.
Nơi đó nằm chếch về phía sau khu phố cổ, nơi mà Lương Xuyên mở tiệm.
Khi xe cảnh sát chở Lương Xuyên đến nơi, bố của Lưu Vĩ Minh đã đứng chờ ngoài cửa.
Ba người xuống xe, cùng đi vào.
“Đồng chí cảnh sát, đây là nhà của con tôi. Tôi và bà nhà không ở chung với hai đứa nó.”
Ông ấy bạc đầu hơn một nửa, lo lắng ra mặt.
“Xin bác cho biết cụ thể là mất liên lạc từ khi nào vậy?” Tần Đào hỏi.
Vụ này chưa được xác lập là mất tích, chẳng qua là đến kiểm tra tình hình mà thôi. Trên thực tế, có rất nhiều người báo án mất tích hàng năm ở khắp các tỉnh thành. Trừ các vụ bắt cóc trẻ em hay phụ nữ, trong xã hội này, một người trưởng thành đi làm ăn xa hoặc du lịch cũng là chuyện bình thường.
“Chiều hôm qua đấy! Vốn dĩ đã thống nhất là hôm nay đi tảo mộ. Hôm qua, tôi định gọi điện thoại hỏi con trai mua tiền vàng mã chưa thì thấy nó tắt nguồn. Tôi bèn gọi điện cho con dâu, cũng y hệt vậy. Ban đầu, tôi chẳng nghĩ gì cả, định tối gọi lại, nhưng vẫn là tắt nguồn. Sáng hôm nay,tôi tranh thủ đi sớm rồi ghé nhà chúng nó vì tôi có chìa khóa, nhưng chẳng thấy ai trong nhà cả.”
“Bác có thấy trong nhà có điều vì khác thường không?”
Tần Đào tỏ vẻ rành rọt.
Lương Xuyên và Tiểu Vương đi vào trong nhà đôi vợ chồng trẻ.
Mặt giường trong phòng ngủ khá sạch sẽ. Ấy thế mà, Lương Xuyên bỗng chau mày khi vào đến đây, lấy tay bịt kín lỗ mũi.
“Trong nhà cũng ngăn nắp, tôi bèn gọi điện thoại hỏi đồng nghiệp của nó, bên kia bảo con trai của tôi nghỉ làm ngày hôm qua.”
“Chắc đôi vợ chồng trẻ muốn tìm một thế giới riêng của hai người nên đi thuê phòng tại một khách sạn nào đó.” Tiểu Vương cố tỏ ra hài hước, nói: “Bác thử liên lạc lại xem, có khi hôm nay họ sẽ quay về đấy.”
Tần Đào cũng kiểm tra xung quanh nhà nhưng chẳng phát hiện ra gì cả. Hiện tại chỉ mới là không gọi được điện thoại của hai người mà thôi.
Tuy vậy, Tần Đào vẫn thấy Lương Xuyên đứng yên trong phòng, không chịu đi ra. Cô khá ngưỡng mộ Lương Xuyêm, vì cô từng tận mắt thấy Lương Xuyên ra tay thôi miên nghi phạm trong phòng thẩm vấn.
“Cố vấn Lương, sao thế?” Tần Đào khiêm tốn hỏi ý.
Tiểu Vương thấy Tần Đào thân với Lương Xuyên đến thế, nói đúng hơn là cô cố làm thân thì cảm thấy hơi ghen tị, nhưng chẳng dám lên tiếng.
“Em có ngửi ra mùi gì không?” Lương Xuyên chỉ vào lỗ mũi mình.
“Mùi gì?” Tần Đào hít một hơi, lắc đầu: “Hình như đâu có mùi gì đâu?”
“Giống mùi thịt heo.” Tiểu Vương chỉ về hướng nhà bếp, “Em mới xem, còn đồ ăn thừa và chén bẩn chưa rửa trong đó. Xem ra hai người này ăn uống cũng không ít đấy.”
Thấy hai người cảnh sát vẫn ung dung, Lưu Vĩ Minh cũng bớt lo lắng chút ít. Ông ta cũng nghĩ do mình tự dọa mình. Hai đứa con đã lớn như thế, muốn đi hú hí mà không bị ai quấy rầy cũng là lẽ thường. Lúc này, ông ta chủ động nói:
“Con trai của tôi làm đầu bếp, nên cơm nước ở nhà toàn nhờ nó nấu cả.”
“Không phải đồ xào, là mùi hải sản.” Lương Xuyên vẫy nhẹ tay: “Mùi hải sản rất nồng.”
“Hả?” Tần Đào ngửi lại thật cẩn thận: “Hình như đúng vậy, mùi hải sản thối.”
“Hay nhà này ăn hải sản?” Tiểu Vương nói.
“Vậy tại sao mùi hải sản nồng nhất trong phòng ngủ này?” Lương Xuyên mỉm cười, hỏi ngược lại: “Còn trong nhà bếp lại không có? Chẳng lẽ bọn họ mang hải sải lên giường ngủ để ăn?”
“Ặc…” Tiểu Vương không biết trả lời thế nào.
“Cố vấn Lương, rốt cuộc ý anh là sao?” Tần Đào sốt hết cả ruột.
“Trừ hải sản ra, còn thứ gì có thể tỏa ra mùi hải sản thối như thế đây?” Lương Xuyên lầm bầm.
Tần Đào vẫn chưa hiểu rõ lắm.
Trong khi đó, dường như Tiểu Vương đã nhảy số kịp thời, cảm giác Lương Xuyên đang nói bậy bạ, cố ý trêu đùa bóng gió cô đồng nghiệp nữ của mình.
“Đây là phòng ngủ của bọn họ, có mùi đó cũng bình thường mà anh?”
Lương Xuyên nhìn Tiểu Vương, chỉ cười nhẹ không núi.
Sau đó, có vẻ như hắn nghĩ ra điều gì, bèn bước đếy nắm ga trải giường kéo mạnh lên.
Xoạt…
Ga bị giật lên,
Bên dưới là một vũng máu bị giấu kín, nhìn mà giật mình!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!