Ta Có Rất Nhiều Sư Phụ
Chương 6: Ly bá
Dịch: Niệm Di
***
Vương An Phong thấy rõ bọn trẻ nghệch mặt ra rồi chuyển sang vẻ giật mình khó tin cùng với một thái độ tự hào. Cũng đúng thôi, giữa tiệc lớn, trước hàng nghìn người, thậm chí là trước mặt nữ nhân, người ấy có thể cắt cử hùng chủ một phương đứng ra múa võ trợ hứng, bảo một vị vương giả ngâm thơ phối hợp. Chỉ một câu kể ngắn gọn như thế đã biểu lộ cái khí phách mạnh mẽ ngất trời.
Đại Tần mênh mông cao ngất ngưỡng như mặt trời ban trưa!
“Tên tiểu tử thối nhà ngươi…”
Lão già lôi mạnh Vương An Phong qua một bên, tức giận nói: “Khổ công ta nuôi cháu từ lâu, giờ cháu đối xử với ta như vậy à?”
Vương An Phong gãi đầu, nói rõ:
“Ky bá, dù đói bụng cũng không được lừa gạt quà vặt của trẻ con. Phụ thân từng nói, quân tử không được ăn đồ xin xỏ…
Vã lại, là cháu nuôi bá bá mà…”
“Cháu… cháu… cháu thật là…”
Nghe Vương An Phong trả lời như thế, ông lão giận đến nỗi râu mép dựng ngược, cuối cùng lấy tay xoa mạnh đầu thằng nhóc, rồi bỗng giật mình kinh ngạc khi vừa định giật tay về, thế rồi tiếp tục xoa đầu thằng nhóc thêm một lát.
Ông lão đè nó ngồi xuống đất, xoa đầu nó như xoa một chú mèo, làm tóc nó rối hết cả lên. Ông chau mày lại, rồi giãn ra từ từ, tỏ vẻ như không có chuyện gì, cười hà hà bảo:
“Định kể tiếp nhưng bị thằng nhóc này cắt ngang rồi, thôi thì không kể về triều đình nữa. Ta sẽ kể về những cuộc đối ẩm hào sảng trong gió bụi giang hồ, giảng giải về những vị hiệp khách đang tung hoành trong thiên hạ nhé!”
“Dạ, dạ! Được ạ!”
“Con muốn nghe về Thư Kiếm song tuyệt Thanh Liên kiếm khách!”
“Con muốn nghe về tuyệt thế Thần thâu đạp bước hư không!”
Dù là bé trai hay các bé gái điềm đạm, thì chúng đều tròn xoe cả mắt khi nghe đến hai chữ giang hồ. Hơn nữa, ngay cả Vương An Phong đang bị lão già xoa đầu kia cũng sững sờ. Trước kia, hắn không quan tâm lắm đến việc giang hồ, nhưng nay vừa nghe đến bỗng có chút quan tâm kỳ lạ. Thế là, nó không giãy giụa nữa, ngồi yên bên cạnh lã già nghe chuyện. Về phần Ly bá, ông liếc nó, cười khà khà, lại dùng bầu rượu như một cây thước gỗ để đập mạnh xuống bàn, liếc mắt nhìn xung quanh rồi kể chuyện bằng chất giọng du dương, trầm bổng:
“Ngày hôm nay, chúng ta không bàn về Thư Kiếm song tuyệt, cũng không nhắc đến tuyệt thế Thần thâu. Chúng ta sẽ cùng trò chuyện về một vài môn phái đứng sau lưng các vị cao thủ ngao du thiên hạ này!
Thiên hạ thái bình, tại Đại Tần có bảy đại tông môn ngự trị giữa giang sơn hàng vạn dặm. Trong những nơi ấy, cao nhân xuất hiện lớp lớp, luôn có tên trên bảng xếp hạng của những kẻ được liệt vào hàng ngũ tuyệt thế giữa thiên hạ. Mỗi một đời đều có đặc sắc riêng, đời sau hơn đời trước. Trong đó, nếu bàn về kiếm đạo, có một mạch Thiên Sơn chuyên tu hàn ý tại Thiên Sơn lạnh lẽo, cao ngạo ác liệt, được kiếm khách trong thiên hạ tôn sùng là Thánh địa. Ngoài ra, giữa sông núi mênh mông, có một nơi gọi là Diệp Hiên, thiện về văn chương Nho giáo, tinh thông sử dụng địa thế sông núi để đối kháng kẻ địch. Đệ tử trong môn không những có dung mạo tuấn tú, còn tinh thông sáu tài nghệ của người quân tử, ai ai cũng tự sáng tạo ra tuyệt học của riêng mình.
Dưới bảy Đại tông phái, có rất nhiều môn phái nhỏ khác, mỗi nhà có điểm độc đáo riêng; thế nhưng, tất cả vẫn không thể thoát ly được võ đạo của Vũ Thánh cách đây hàng nghìn năm.”
Ông lão dừng lời một chút, nhìn lướt qua từng gương mặt của bọn trẻ, trông thấy sự khát vọng trong mắt bọn chúng, sau đó kể tiếp:
“Vừa cất bước, gọi là Trúc Cơ, lại phân nội – ngoại khác biệt. Bàn về ngoại công, người luyện phải ưu tiên củng cố thân thể, máu huyết dồi dào; khi luyện tới đại thành, có thể dùng da thịt thân thể để đón đỡ đao kiếm. Trong khi đó, kẻ luyện nội công phải lấy phép hô hấp làm đầu, nuôi dưỡng một tia nội khí bên trong cơ thể. Khi nội khí đủ mạnh, đủ dồi dào, sẽ không hề kém hơn những vị cao thủ tu tập ngoại công, thậm chí thân pháp còn linh động hơn nữa.
Đáng tiếc thay, tuy nội khí mạnh mẽ thật, nhưng lại có thời gian tiêu hao. Trái lại, cao thủ ngoại gia lại có thân thể mạnh mẽ, có thể sánh ngang với dã thú nơi núi rừng. Nếu như các vị cao thủ nội gia không thể đánh bại đối thủ trước khi tiêu hao hết nội lực, vậy thì chuốc lấy nguy hiểm đến tính mạng rồi. Song song đó, nếu những người tu luyện theo đường lối ngoại gia, nếu không thể mạnh mẽ đánh bại đối phương, cũng chỉ còn mỗi cánh đánh cầm chừng, chờ đến khi đối phương hao hụt tất cả nội lực thì mới có cơ hội chiến thắng.”
Nghe thế, Vương An Phong bèn tự suy ngẫm, cảm thụ dòng khí ấm áp đang lưu chuyển trong người mình, rồi chợt tỉnh ngộ ra. Có lẽ sư phụ Viên Từ chính là người tu theo lối nội gia, bỏ qua thể phách. Ông lão bên cạnh liếc thằng nhóc, khẽ cười, rồi không kể tiếp về cảnh giới tu hành nữa mà chuyển sang đề tài khác. Ông kể về những vị thiếu hiệp, dù chỉ ở cảnh giới Trúc Cơ, nhưng đã có nhiều chiến tích và công trạng được truyền lưu trong giới giang hồ.
Ông nói đến nỗi miệng nở hoa sen, bọn nhóc chăm chú lắng nghe như mê như say.
Mãi đến trưa trờ trưa trật, nghe thấy tiếng réo gọi của những người phụ thân, mẫu thân trong thêm, thì lão già vẫn còn luyến tiếc mà chép miệng, cũng không kể nữa. Bọn nhỏ không còn chuyện để nghe, bằng đứng dậy, xách ghế, giải tán ngay lập tức. Ông lão lười biếng dựa người vào ghế mây, đặt bầu rượu xuống bàn, nói từ từ:
“Khai mau, tiểu tử thúi! Làm sao mà cháu có dòng khí lưu chuyển bên trong cơ thể đó?”
Vương An Phong run nhẹ, hiểu ý nhấc bình rượu lên, vừa châm đầy rượu từ vại to sang, vừa ngoan ngoãn trả lời:
“Bá bá nhận ra rồi à?”
“Nói thừa!”
Ông lão ra vẻ, chỉ vào mắt mình rồi nói:
“Lão già ta đây còn chưa bị mù!
Trong hai mắt của cháu có thần, hơi thở mạnh mẽ, dĩ nhiên là đã tu luyện nội công, thậm chí đã đến cảnh giới tiểu thành. Đây chính là phản ứng sau khi chân khí hóa sinh. Tiểu tử nhà ngươi gan nhỉ, dám giấu diếm cả ta! Đúng là đáng đánh đòn mà!”
“Ly bá có ánh mặt thật giỏi nha!”
Vương An Phong gãi đầu, đưa bầu rượu cho ông lão, nịnh nọt: “Cái gì bá cũng biết hết hả?”
“Xời, dĩ nhiên rồi! Cháu quên ta là ai à?”
Ông lão híp mắt, tỏ vẻ hài lòng khi nhận lấy bầu rượu từ tay thằng nhóc. Chỉ là, có một giọt mồ hôi lăn dài nơi trán ông. Ông thầm nhủ: “Đệch bà nó, suýt nữa thì lật thuyền trong mương rồi. Nó mà biết mình phải chạm vào người nó mới nhận ra dòng khí ấy, chắc mất hết mặt mũi quá…
Nguy hiểm! Thật nguy hiểm!”
Cầm bầu uống một hớp rượu, ông lão giản chân mày ra, khoát tay lên ghế, tóc bạc tung bay, tỏ vẻ mình là một vị cao nhân ẩn thế, hỏi dần:
“Thành thật khai báo đi, tiểu tử thúi.
Cháu đã tu hành môn nội công này được bao lâu?”
Vương An Phong gãi đầu, thỏ thẻ:
“Hơn bốn canh giờ… một chút ạ!”
“Vậy để ta chỉ điểm thêm cho cháu… Ặc!!!”
Vừa tỏ vẻ mình là cao nhân xong, ông lão ọc ra ngoài một hớp rượu vừa uống, ho sặc sụa đỏ hết cả mặt. Vương An Phong giật hết cả mình, vội vàng đến vuốt lấy vuốt để phần lưng của ông lão. Ngay lập tức, ông ấy ném bầu rượu đi, quát lớn:
“Ặc ặc ặc, ai chơi ác như vậy, dám bỏ mảnh lá cây trong bình rượu, suýt nữa chui tọt vào cổ họng của ta rồi!”
Dù giả vờ giận dữ, nhưng lão già thẫn thờ từ tận đáy lòng: “Bốn canh giờ à? Chỉ bốn canh giờ thôi ư? Thằng nhóc này không bao giờ nói dối! Vã lại, trước đây mình cũng chưa từng nhận ra nó tu luyện nội công. Đúng là nó thật sự tu hành bốn canh giờ?
Chẳng lẽ thiên phú của thằng nhóc này kinh khủng đến vậy, có thể sánh ngang với thiên tài võ đạo chính thống của bảy Đại tông môn ư?
Chẳng lẽ, mình đã nhìn lầm vào năm ấy à?”
Trong lúc ông đang bàng hoàng, Vương An Phong đã đi nhặt bầu rượu lên, mang ra giếng nước rửa sạch. Ông lão nhìn chằm chằm vào thằng nhóc, định bụng hỏi nó xuất xứ của môn nội công này. Bởi vì, dù là một vị thiên tài luyện võ cũng không thể nào tu thành nội công nếu không có sự nâng đỡ của một vị cao thủ. Trong khi đó, hành vi học trộm võ công của môn phái khác lại chính là một hành vi cấm kỵ trong giới giang hồ. Bên cạnh đó, dòng khí trong người thằng nhóc này có tính chất chí dương chí cương, quang minh chính đại, chắc chắn không phải là võ công của bọn tà phái. Suy nghĩ một hồi, ông quyết định bỏ đi ý nghĩ này.
Nhưng vừa nghĩ xong chuyện này, một ý nghĩ khác lại manh nha xuất hiện.
Lão già nhìn chằm chằm bóng lưng Vương An Phong, từng tia sáng nhỏ lấp lánh nơi đáy mắt.
“Ly bá, cháu rửa sạch bầu rượu của bá rồi. Còn đây là thịt heo mà chủ quán tặng, cháu đặt ở đây nha.”
Nói xong, thằng nhóc thở dài, xoay người, bước đến đặt bầu rượu và miếng thịt heo nằm bên trong giấy dầu lên bàn. Sau đó, nó nói với ông ấy:
“Ly bá, cháu về trước nhé, vì còn vài bó củi cần mang đi bán. Nếu bá thiếu thứ gì thì nói con biết, con đem sang cho bá.”
Ông lão lườm nó, vẫy tay bảo nó về đi. Sau đó, ông dựa cả người vào ghế mây, nhìn theo bóng lưng thằng nhóc đang đi về. Ông có vẻ bình tĩnh, an lành; từng làn gió nhẹ thổi râu tóc ông bay rối loạn cả lên. Trong thoáng chốc, dường như ông lão này đã dung hòa với ngôi nhà nhỏ này làm một. Đột nhiên, Ly bá khẽ thở dài, uống một hớp rượu rồi nhăn nhó mặt mày, đập mạnh bầu rượu xuống bàn, mắng to:
“Này là rượu à?
Tên họ Lý lại lừa mình rồi, rượu ngon gì mà nhạc thếch vậy? Nhạt còn hơn nước giếng nữa!
Coi ta phá luôn cái quán rượu làm ăn gian dối của nhà ngươi đây!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!