Nữ Hoàng Lạnh Lùng
Chương 39: Tên đó là...?
Mọi chuyện cứ thế trôi qua từng ngày, hắn thì chăm nó từng li từng tí, nó thì thản nhiên tiếp nhận sự quan tâm của hắn, còn tụi kia vẫn hường phấn với nhau bất chấp cái nhìn đầy “thiện cảm” của nó và hắn.
– “Bữa giờ im ắng ghê. Không có gì hay để làm hết.” Nhỏ than vãn khi cả bọn đang ăn ở nhà ăn.
– “Vậy để tao kiếm cho mày vài việc ở Châu Phi để làm hen, tao nghe nói bên đó giờ vui lắm.” Cô lên tiếng.
– “Mày rãnh thì sang đấy. Tao méo nhá.”
– “Mới vừa kêu chán mà. Tao kiếm việc cho làm còn cằn nhằn.”
– “Tao vả cho lệch hàm à.”
– “Hai đứa mày ăn im lặng mà ăn thì chết à.” Đố là ai luôn.
– “Mà đúng là dạo gần đây im ắng thiệt. Tôi thấy hơi sao sao ấy.” Anh vừa đúc cho cô một miếng steak từ phần của mình vừa nói
– “Yên tâm đi mấy đứa sắp có việc để làm rồi.” Một giọng trầm ấm vang lên.
– “Chuyện gì?”
– “Anh với Royce mới vừa từ Dark về. Theo thông tin điều tra được thì ông ta bắt đầu bước tiếp theo của mình rồi.”
– “Trễ quá đó.”
– “Anh cũng không biết nhưng có lẽ ông ta chưa muốn ra mặt.”
– “Mà hình như hôm nay có học sinh mới thì phải. Anh nghe nói cậu ta mới về từ Mỹ.”
– “Anh là giáo viên mà không biết sao?”
– “Chịu thôi sáng giờ anh đã gặp đâu, chỉ nghe thế thôi.”
– “Mấy đứa ăn nhanh còn lên lớp.”
– “Vâng.”
– “MỜI THẦY LÂM ĐẾN PHÒNG GIÁO VIÊN CÓ VIỆC.” Giọng của thầy hiệu trưởng truyền ra từ loa phát thanh của trường.
– “Anh đi đây lát gặp tụi em trên lớp. Còn mày qua bar đi có gì lát tao qua sau.”
– “Ok.”
– “Anh không dạy à?”
– “Anh chỉ xin dạy lớp tụi em thôi nên anh rãnh lắm.”
– “Vậy đi dạy làm gì?”
– “Vui mà”
– “Bữa mày đánh ổng vậy còn nhẹ đó Tory.”
– “Tao biết mà.”
– “Thôi anh đi đây. Bye mất đứa hen.” Tốc độ ánh sáng.
Rồi tụi nó cũng lên lớp.
Còn Henry thì đang ở phòng giáo viên.
– “Thầy hiệu trưởng gọi có gì không ạ?”
– “Đây là học sinh mới của lớp thầy. Em ấy mới Mỹ về. Thầy giúp đỡ em ấy nhé.”
Một chàng trai mới mái tóc màu đỏ rực đang quay mặt với Henry nghe nói về mình thì quay lại đổi lại cho Henry một vẻ mặt hết sức ngạc nhiên.
– “Cậu…”
– “Em chào thầy… Em là Trịnh Hoàng Thiên thầy có thể gọi em là Leo, mới từ Mỹ về. Hy vọng thầy giúp đỡ ạ.” Nói rồi chàng trai ấy nhìn Henry với ánh mắt thách thức, mỉm cười đầy nguy hiểm.
– “Được….được thôi.” Giờ anh không biết nói gì, anh quá bất ngờ, tại sao…cậu ta…?
– “Thầy Lâm thầy sao vậy?”
– “À không…không sao…để thầy đưa em về lớp.”
– “Vâng.”
Rồi anh đưa Leo về lớp nhưng anh lại rẻ ở đoạn gần đó chặn lại mà hỏi.
– “Tại sao cậu lại ở đây?”
– “Ái chà…thái độ thay đổi nhanh nhỉ?”
– “Tôi đang hỏi cậu đó.”
– “Tôi ở đâu là chuyện của tôi. Anh quản được?”
– “Tôi cảnh cáo cậu đừng hòng giở trò gì ở đây.”
– “Giở trò? Tôi đâu làm gì. Chỉ là…. Tôi đến đây vì người tôi yêu mà thôi. Anh cũng biết mà. Nhỉ?
– “Đừng động vào em ấy.”
– “Chỉ cần cô ấy còn yêu Davis thì tôi tin chắc cô ấy cũng sẽ yêu tôi.”
– “Cậu không phải Davis đừng có hòng.”
– “Vậy anh nghĩ xem khi nhìn thấy tôi thì Tory sẽ như thế nào. Tôi thắc mắc lắm nha.”
– “Mục đích cậu về đây là gì?”
– “Tôi không cần phải nói cho anh biết. Với cả giáo viên mà chặn học sinh hỏi những chuyện thế này người khác nhìn vào lại không hay đâu.” Nói rồi Leo bỏ đi để Henry ở lại đó.
Henry không đuổi theo anh lặng yên đứng đó, suy nghĩ:”Lại sắp có chuyện rồi.”
Lấy điện thoại gọi cho Royce.
– “Alo..”
– “Alo? Không lên lớp sao lại gọi cho tao thế.”
– “Leo xuất hiện rồi.”
– “CÁI GÌ??? ĐỪNG ĐÙA CHỨ.”
– “Tao không rãnh để đùa kiểu đó.”
– “Vậy còn Tory?”
– “Hiện tại chưa biết nhưng sẽ sớm biết thôi. Thằng nhóc ấy được xếp vào lớp của tao.”
– “Sh*t.”
– “Mày cho người điều tra xem nó về đây làm gì?”
– “Được.”
Nói xong Henry cũng đi về lớp thấy Leo đã ở đó đợi sẵn.
– “Thầy lâu quá đó.”
Anh không để ý mà đi thẳng vào lớp.
– “Chào các em, hôm nay lớp chúng ta sẽ có một bạn mới. Bạn ấy mới từ Mỹ về nên các em giúp đỡ bạn nhé… Mời em vào.” Ba từ cuối giọng anh bỗng trầm xuống tựa như không xuống để người đó vào.
– “Chào các bạn mình là Hoàng Thiên-Leo. Mình là anh cũng cha khác mẹ với Linh Nhi-Juli đồng thời cũng nhà người yêu của Gia Hân-Tory. Rất vui khi được gặp các bạn.”
Sau lời giới thiệu đó không khí trong lớp căng thẳng hẳn lên, có tiếng xì xầm ở dưới lớp. Ai cũng bất ngờ về con người này.
Anh của cô? Còn có… Là người yêu của nó á??? Giỡn à??? Giờ ai cũng biết nó là của hắn mà. Sao lại???
*Rầm*-“Anh đừng có ở đó ăn nói lung tung.” Cô tức giận đập bàn một cái thật to rồi đứng lên quát.
– “Không ai trong Trịnh Gia công nhận anh cả, và đừng rêu rao rằng tôi là em gái anh, chúng ta chẳng có tý máu mủ nào đâu.”
– “Chậc…chậc… Em gái à em nóng vội quá rồi.”
– “Anh…”
– “Juli đây là lớp học đừng làm loạn ở đây.” Nó lạnh lùng lên tiếng.
– “Phải đó chúng ta không nên làm chuyện này lớn lên. Chúng ta sẽ giải quyết nó sau. Mày ngồi xuống đi.” Nhỏ đứng lên kéo lên ngồi xuống.
– “Em vẫn quyền lực như ngày nào. Và lạnh lùng nữa. Nó khiến anh càng yêu em hơn đó.” Leo đưa tay lên vuốt nhẹ mái tóc nó.
– “Đừng chạm vào em ấy.” Hắn đứng dậy chụp lấy tay của Leo.
– “Cậu là ai mà lên tiếng ở đây?”
– “Tôi…”
– “Là ai không cần anh quản, cũng đừng chạm vào tôi bằng bàn tay bẩn thỉu đó.” Nó nhìn Leo bằng ánh mắt lạnh lẽo như muốn nói rằng anh tránh xa tôi ra.
– “Được rồi. Anh sẽ không làm gì đâu. Chúng ta gặp nhau sau giờ học nhé. Anh có rất nhiều chuyện để nói với em đó. Nhưng điều quan trọng nhất là anh nhớ em.” Leo nhấn từng chữ một để chắc rằng ai cũng có thể nghe được.
– “Đây là lớp học em trật tự một chút nếu không muốn tôi đuổi em ra khỏi lớp.” Henry rực giận nói.
Leo chỉ cười khẩy rồi tự đi cái bàn trống trong lớp mà ngồi, bắt chéo chân lên bàn rồi nhìn nó.
Hắn nãy giờ bị bơ toàn tập, cộng với việc một cái tên từ đâu chui ra rồi tuyên bố là người yêu nó? Mơ sao? Hắn còn chưa cưa đổ tên đó là ai mà dám….
– “Tên đó là ai thế?” Nghe giọng hắn sặc mùi giấm chua.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!