Khi Hoa Đào Nở - Chương 23: Mặt Cố Thừa đen như đít nồi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
120


Khi Hoa Đào Nở


Chương 23: Mặt Cố Thừa đen như đít nồi


Editor: Chanh

Mặt Cố Thừa đen như đít nồi.

Rốt cuộc cũng biết mò mặt ra, cô mà không ra, cậu còn định gọi 110 báo có người chết đuối trong phòng tắm đấy.

Thấy cô vui vẻ đi tới, Cố Thừa cảm thấy tất cả kiên nhẫn trong suốt người mấy năm của mình sắp bị dùng hết rồi.

“Cố Thừa!” Nguyên Yên bước chân nhẹ nhàng bước nhanh đi tới, “Thật xin lỗi, cậu chờ lâu rồi sao?”

Cố Thừa hừ lạnh một tiếng, đứng thẳng, muốn mở miệng mắng người.

Lại trông thấy Nguyên Yên vừa tắm rửa xong, gương mặt trắng hồng sạch sẽ, gò má ửng hồng, như một đóa hoa đào e ấp. Đôi mắt cong cong, sáng ngời không chút tạp chất, đôi môi hồng hồng, khi cười mang theo vui vẻ, mang theo áy náy, phảng phất có chút chờ mong.

… Không biết đang chờ mong cái gì nữa.

Lời mắng người của Cố Thừa bị nghẹn ở họng, môi khẽ mấp máy, nửa ngày mới mở miệng: “… Sao không sấy tóc đi?”

Phần tóc ngắn phía trước của Nguyên Yên chỉ dài đến cằm, ướt sũng dính ở trên mặt cô.

Nguyên Yên không để ý, nói: “Tớ sợ cậu chờ lâu, lát nữa là nó tự khô thôi, không sao đâu.”

Thời gian cô tắm không lâu lắm, thậm chí có thể nói là quá nhanh rồi. Trên hành lang bây giờ chỉ có lác đác vài nữ sinh, có thể biết trong phòng tắm còn đông người như thế nào. Trông thấy Cố Thừa đứng trước hành lang phòng tắm cho nữ, các cô có chút kinh ngạc, túm tụm đầu vào xì xào bàn tán.

Đẹp trai quả đúng rất thu hút ánh nhìn của người khác a~!

Cho nên cô chắc chắn là cậu nhất định sẽ đến sao?

Trong lòng Cố Thừa cảm thấy có chút không được tự nhiên.

Cậu cũng không phải vì câu nói “lát nữa muốn gặp” của cô mà tới, cậu chỉ là lo cô vừa chuyển đến, lại là nữ sinh, không hiểu rõ tình huống, bị bọn cáo già trong hội học sinh bắt nạt. Dù gì đi chăng nữa thì cũng là bạn học cùng lớp, lại ngồi gần nhau, cậu không thể bỏ mặc được.

Cố Thừa cảm thấy nên nói cho Nguyên Yên biết rõ việc này, tránh cho việc cô tưởng cậu nghe lời cô nên mới đến, đánh giá sai tình huống rồi lại lên mặt.

Cậu hít vào một hơi, chuẩn bị mở miệng, bỗng nhiên cứng đờ.

Cậu lại ngửi thấy!

Rõ ràng tắm rồi nhưng mùi hương kia không những không biến đi mà còn nồng đậm hơn. Rõ ràng mùi mồ hôi trên người Nguyên Yên trước đó đã biến mất, mùi kia ngược lại tỏa hương mãnh liệt hơn.

Mùi sữa.

Cậu ngửi được trên người cô có mùi sữa!

Cái này không phải chỉ có phụ nữ mới sinh con mới có mùi này sao?

Cái này…

Cái này…

Con mẹ nó!

Không, chờ chút!!!

“Cậu dùng sữa tắm gì đấy? Không phải của nhà trường cung cấp à?”Cố Thừa nhìn chằm chằn khuôn mặt trắng nõn của Nguyên Yên.

“Tớ không. Cậu ngửi thấy sao?” Nguyên Yên nâng tay lên, khẽ ngửi, “Tớ tự đem lên, của một nhãn hàng nhỏ thôi nhưng chiết xuất hoàn toàn từ thiên nhiên, rất tốt.”

Cố Thần nhìn cô chằm chằm, hỏi: “Đây là hương gì?”

“Cậu không ngửi được à?” Nguyên Yên kinh ngạc, lập tức đưa cổ tay mình đến chóp mũi cậu, nói “Hương sữa bò đấy! Cậu ngửi xem có thấy dễ chịu không?”

Cổ tay trắng ngần để dưới chóp mũi cậu, hương sữa nồng nàn tỏa ra từ áo, phảng phất còn mang theo hơi ấm từ cơ thể cô.

Trong phòng tắm, hơi nước bốc lên, từng dòng nước ấm khẽ rơi lên làn da trắng nõn mềm mại của cô… Trong đầu Cố Thừa không khống chế được xuất hiện hình ảnh như vậy.

Người bỗng nóng lên.

Cố Thừa mặt không biến sắc lùi về sau, nghiêng đầu đi nói: “Đoán được.” Dừng một chút, còn nói thêm: “Khó ngửi.”

Cực kì, cực kì khó ngửi! Nếu ngửi sẽ khiến cho tâm tình rất tồi tệ, ví dụ như cậu bây giờ!

“Sao thế được, rất dễ chịu mà.”Nguyên Yên lầu bầu, thu tay lại, cúi đầu ngửi thử. Hương sữa bò này có mùi thơm ngọt rất tự nhiên, buổi tối tắm xong nằm trong chăn, cô rất dễ ngủ.

Cô lẩm bẩm xong, nâng mắt nhìn Cố Thừa.

Cố Thừa thấy dáng vẻ muốn nói rồi lại thôi của cô, rất xoắn xuýt.

Ngũ quan của Cố Thừa rất đẹp, Nguyên Yên thuận mắt nhìn môi của cậu, mũi, lông mày, lên trên nữa, cuối cùng dừng lại.

Cái kia… hình như hơi cao nhỉ? Như một ngọn núi nhỏ ấy ~

Cô còn cắn cắn môi.

Cố Thừa khẽ giật mình, giận tím mặt, xoay người rời đi!

“Cố Thừa! Cố Thừa! Đợi đã, đừng đi!” Nguyên Yên vội đuổi theo.

Chân Cố Thừa rất dài, không bao lâu đã đi xa. Nguyên Yên rơi vào thế yếu, chạy hồng hộc đuổi theo.

“Cố Thừa! Tớ không cười, tớ thật sự không cười đâu hahahahaha….” Nguyên Yên vừa đuổi vừa cười ra tiếng, thở không ra hơi.

Mặt Cố Thừa càng đen hơn, bước chân cũng dài hơn!

Trên trán cậu lúc nãy bị bóng đập vào một cái, lúc đầu chườm đá không có việc gì. Nhưng lẽ ra cậu không nên tắm nước nóng mới đúng, bây giờ nó lại… sưng lên.

“Cố Thừa! Anh đẹp trai à ~ Đi chậm một chút nào.”Nguyên Yên đuổi đến thở hồng hộc, “Anh đẹp trai, quả thực không bị ảnh hưởng chút nào! Thật đấy! Cậu vẫn đẹp trai nhất quả đất này!!”

Cố Thừa vẫn bước, nhưng bước chân không dài như vừa rồi nữa.

“Tớ nói cho cậu nghe, ngày đầu mới chuyển đến tớ đã rất kinh ngạc, òa, trong lớp mình vậy mà có người đẹp trai như vậy.”

Tần số bước chân của Cố Thừa dần hạ xuống, miệng lại mắng: “Nói cái gì vậy chứ.”

“A a a, lớp chúng ta có người siêu cấp đẹp trai.” Nguyên Yên rốt cục cũng túm được cánh tay Cố Thừa, nắm chặt tay áo cậu.

Bước chân Cố Thừa bỗng dừng một chút.

“Tớ liền kể với cô bạn thân rằng lớp mình có một cậu bạn vô cùng vô cùng soái. Cậu đoán được không? Cô bạn kia của tớ dù không ở Kỳ thị nhưng vẫn biết cậu đấy!” Giọng điệu Nguyên Yên khoa trương vô cùng.

“Nói bậy.” Cố Thừa lạnh lùng liếc cô một cái, căn bản là không tin.

“Thật mà, không lừa cậu đâu.” Nguyên Yên nắm tay áo cậu chặt hơn, kéo Cố Thừa đi chậm lại, “Năm ngoái cậu không phải tham gia cuộc thi hùng biện Ngoại ngữ cấp tỉnh hay sao? Tớ và bạn thân cũng đi, tớ còn là quán quân tổ Anh đấy nha. Hai chúng ta quả thực là có duyên nhỉ? ~”

Cố Thừa mặc dù không quay đầu lại nhìn cô, nhưng bước chân đã dần chậm lại. Nguyên Yên ngầm hiểu, níu lấy ống tay cậu lắc lắc: “Bạn học Cố Thừa, đừng giận mà ~”

Thanh âm mềm mại, hoàn toàn không phải dáng vẻ phách lối khi đấu khẩu với cậu trong phòng học. Nguyên Yên lúc này lộ ra dáng vẻ lúc cô làm nũng với Nguyên Chấn.

Cô làm nũng với Cố Thừa!

Nguyên Yên bây giờ quả thực co được giãn được.

Cố Thừa nổi hết cả da gà!

“Mà” cái gì mà “mà”, con gái nhà nào cũng đều tùy tiện nói với con trai kiểu này sao? Dễ làm cho người ta hiểu lầm quá đấy!

Trên hành lang còn có rất nhiều bạn học khác, khối nào cũng có. Hai người bọn họ người chạy người đuổi đã khiến mọi người chú ý, đã có vài người bàn tán chỉ trỏ.

Con gái con đứa như Nguyên Yên sao không có lấy nửa điểm thẹn thùng vậy? Còn mở to mắt, cười tươi nhìn cậu?

Cô không chút quan tâm tới cái nhìn của người khác à?

Cố Thừa liếc nhìn những ngón tay tinh tế đang bíu lấy áo mình, vung tay ghét bỏ, rút tay áo mình về.

“Năm ngoái quán quân của tổ Anh là cậu? Sao tôi không có ấn tượng gì?” Cậu liếc cô một cái.

Nguyên Yên bước sóng vai với Cố Thừa, nói: “Vì thời gian thi đấu vòng cuối cùng của tổ Anh với tổ Pháp giống nhau đó, hai chúng ta cũng ở hai hội trường khác nhau nữa.”

“Nhưng mà bạn tớ có đi xem trận tranh đấu của cậu, cậu ấy còn nghe các tuyển thủ ở tổ Anh của Sâm thị nói, nếu cậu vào tổ Anh tranh tài, chức quán quân này chưa chắc đã tới lượt tớ đâu, đúng không vậy bạn học Cố Thừa?”

Cố Thừa dừng bước lại, quay đầu nhìn cô. Người con gái mặt đầy ý cười, lại nhướng mày nhìn cậu, bộ dáng này thực sự…

Cố Thừa nhíu nhíu mày, phách lối nói: “Cậu nói xem?”

“Tớ đương nhiên cảm thấy không có khả năng!” Nguyên Yên cười ngọt ngào, “Trình độ tiếng Anh của tớ mấy hôm nay chắc cậu cũng hiểu rõ rồi nhỉ, vòng cuối tớ phát huy khá tốt, nội dung diễn thuyết sát với chủ đề đưa ra, lại còn sát với hiện thực cuộc sống, có đủ chiều sâu về mặt tư tưởng, ban giám khảo đều vỗ tay cho tớ đấy. Mặc kệ ai tham gia hay không, quán quân tổ Anh không thể nào trật khỏi tay tớ được!”

Lấy phách lối đối phách lối, lấy tự tin chiến tự tin.

Cố Thừa ngửa đầu nhìn trần nhà, “A” một tiếng. Chân dài sải bước.

“Ai, đợi tớ! Đúng rồi, Cố Thừa! Văn phòng hội học sinh ở đâu vậy?”

“Cậu bị ngốc à?”

“Hả?”

“Đương nhiên là hướng tôi đang đi rồi? Nếu không thì cậu nghĩ tôi đang làm gì?”

“À”

Cố Thừa dẫn Nguyên Yên đi thông qua một dãy hành lang, tới một lầu dạy học, lại đi qua một hành lang nữa mới tới phòng giáo vụ.

“Thật phức tạp.” Nguyên Yên nói thầm.

Cố Thừa lườm cô một chút, thả chậm bước chân: “Các tòa nhà trong trường đều được nhà thiết kế người Pháp Godefory thiết kế, hoàn toàn theo phong cách hiện đại, do bảy tòa nhà liên kết với nhau tạo nên một tổng thể hoàn chỉnh.”

“Trong đó, ngoại trừ dãy kí túc xá thì sáu tòa còn lại đều có các dãy hành lang liên thông với nhau. Nếu trời mưa hoặc tuyết rơi, học sinh không cần bước ra khỏi tòa nhà mà vẫn đi qua được các dãy khác.”

“Phía dưới cũng có diện tích rất lớn, các phòng năng khiếu, phòng tập thể thao hoặc là hồ bơi đều ở dưới đó.”

“Trình độ giáo viên thì sao?”Nguyên Yên tràn đầy phấn khởi hỏi.

Cố Thừa nói: “Cậu hoàn toàn có thể yên tâm, đội ngũ giáo viên bên này đều phải trải qua các cuộc khảo nghiệm. Có không ít giáo viên đã về hưu được mời về từ các trường trọng điểm. Giáo viên nước ngoài cũng là những người có đầy đủ năng lực và đạo đức giáo dục, không phải dạy học vì mục đích kiếm tiền.”

“Học sinh thì sao?” Nguyên Yên lại hỏi.

“Học sinh thì phức tạp hơn một chút.” Cố Thừa không chút nghĩ ngợi nói, “giai cấp tư sản có, nhà giàu mới nổi có, hào môn thế gia cũng có. Xuất thân khác nhau nên mục tiêu cũng khác biệt. Có người học để liên thông lên Đại học, có người đi du học, người nhắm mục tiêu các trường Đại học danh giá ngoài nước.”

“Cậu thì sao? Nguyên Yên hỏi.

Cố Thừa dừng bước lại, quay người.

“Cậu điều tra hộ khẩu à? Có phải ra mắt người lớn đâu mà hỏi kĩ thế?” Cậu đứng từ trên cao liếc nhìn xuống cô với vẻ mặt dò xét, mỉa mai.

Nguyên Yên mỉm cười: “Có thể làm bạn học với nhau đã là duyên phận rồi, huống chi lại là bạn bàn trước-bàn sau. Không sao, dù gì vẫn còn hai năm nữa. Dù sao thì cậu cũng là sidekick* của tớ, hiểu rõ cậu hơn một chút thì sau này càng dễ hợp tác.”

Sidekick?

Cố Thừa bị chọc cười. Cậu quả thực chưa gặp qua nữ sinh nào mặt dày hơn cái người đang đứng trước mặt mình bây giờ.

“Qủa thực ngựa non háu đá. Đã thấy Batman cao hơn Robin bao giờ chưa? Muốn tôi làm sidekick, cậu cứ cao hơn tôi đi rồi nói tiếp.” Cô Thừa duỗi tay, vỗ vỗ đỉnh đầu Nguyên Yên, thương hại nói: “Đồ lùn!”

*Sidekick: Trợ thủ. Trong phim siêu anh hùng ngày xưa, ám chỉ người tùy tùng bên cạnh các siêu anh hùng. Tỉ như Batman ở bên người Robin. [Chú thích của tác giả]

*Editor có lời muốn nói:

Chanh chưa mua laptop mới nên bị ngại việc gõ chữ trên điện thoại á các nàng, nên là mấy bộ Chanh edit sẽ ra chương chậm một xíu xiu trong khoảng tgian này nha nhaaa. Mong các nàng vẫn sẽ nhớ và iu thương mình. ❤

#FromChanhwithluv

– ——————

Truyện chỉ được đăng tại wattpad tiemnhakeocvk

Mỗi cuốn đang edit tớ sẽ đăng nhá hàng trên page “Tiệm Nhà Kẹo.” trước rồi sẽ up đầy đủ lên Wattpad sau, mọi người tìm page qua đường link trên tường nhà nhé ~

Mong mọi người ủng hộ ~

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN