Trò Chơi Của Gã Hề
Chương 7: Cô nhi viện (2)
Dịch: Laoshu
***
Trần Tiếu né tầm nhìn của camera, lén lút liếc qua nội dung trong tờ giấy.
Trong đó viết bốn chữ: “Câu giờ đến tối”.
“Quả nhiên, sau khi trời tối sẽ có chuyện gì đó phát sinh…”- Trần Tiếu liếc nhìn bóng lưng của Bạch Hùng: “Hình như gã biết cũng không ít đâu!”
…………………….
Hắn vừa suy nghĩ, vừa đi vào phòng học thứ tư, song lập tức phải chau mày.
Cấu tạo của căn phòng này không giống hai phòng trước, rõ ràng là nó to hơn. Bàn ghế cũng không phải loại dùng cho cá nhân riêng biệt, mà là loại dài, có thể ngồi được bốn, năm người một bàn. Có tất cả bảy dãy, chân bàn bị đóng đinh xuống đất, không thể dịch chuyển. Trên bục giảng đặt một chiếc máy tính loại cổ lỗ sĩ, màn hình hiển thị rất lớn, chính là loại tục xưng “búp bê đầu to”. Một chiếc màn chiếu lớn được treo trên bức tường phía sau.
Có lẽ căn phòng này được cô nhi viện dùng để làm nơi họp hành, ra thông báo.
Tuy nhiên, điều khiến cho người ta chú ý chính là, trên nền đất của căn phòng vứt đầy nến và rèm cửa sổ bị giựt tung, ném dưới đất, còn dãy bàn cuối cùng thì bị xô đổ.
Quả nhiên, tiếng Mr. Trâu truyền đến: “Hãy bật hết đèn pin lên, không được chắn tầm camera…”. Lần này, ngữ điệu của ông ta rất nghiêm túc, không nhàn nhã như trước: “Dưới đất là nến à?”
“Đúng rồi!…. Rất nhiều nến, trên mặt bàn khắp nơi cũng đều là sáp nến.” – Bạch Hùng nói.
Đột nhiên, Trần Tiếu ngẩn ra. Hắn nhàn nhạt liếc nhìn Bạch Hùng, dường như đã thấu hiểu điều gì.
Ông ta tiếp tục hạ lệnh: “Miêu tả những gì các người nhìn thấy, chi tiết vào nhé!”
“Xem ra, đám người đợt trước vẫn chưa tới đây.”- Trần Tiếu nghĩ.
……………………………..
Sau một hồi quan sát và miêu tả cụ thể, cơ bản là mọi người đã có thể hình dung ra được chuyện từng xảy ra nơi đây. Vào một ngày nào đó nửa năm trước, rất nhiều người đã tụ tập ở đây và thắp nến đầy căn phòng… Lúc đó, bọn họ đang làm gì? Chẳng lẽ làm một loại nghi thức nào đó sao?
Sau đó, nơi này phát sinh xung đột, tình hình khi ấy vô cùng hỗn loạn. Dãy bàn cuối cùng đã bị một lực cực lớn xô đổ, ốc vít được bắt chết dưới nền xi-măng cũng bị cong vẹo.
Trong lúc mọi người còn đang phân tích rốt cuộc nửa năm trước căn phòng này đã phát sinh chuyện gì…
“Hì hì”
Đột nhiên, tiếng trẻ con cười cợt vang lên từ phía hành lang. Thanh âm rất nhẹ nhưng đặc biệt rợn người giữa hoàn cảnh thế này.
Lưu Ích rum cầm cập cả người, kêu lên một tiếng “oái”. Cổ Nhậm Lương – kẻ chẳng nói chẳng rằng từ đầu đến giờ – cũng phát run, rõ ràng là bị doạ sợ.
Ấy thế mà, gần như ngay lập tức, Bạch Hùng bước nhanh ra bên ngoài…, cầm đèn pin soi khắp xung quanh.
Đương nhiên, hành lang trống rỗng, chẳng có gì ngoài đó.
“Không có ai à?” – Trần Tiếu đút tay vào túi, thò đầu ra ngoài một cách rất thờ ơ, xem xét bốn phía xung quanh.
Lưu Ích ở trong phòng vừa sực tỉnh sau cơn sợ hãi, bắt đầu lải nhải: “Tao biết mà! Vừa bắt đầu là tao đã biết! Trong này chắc chắn có quỷ lộng hành!!” – Tinh thần của gã ngày càng kích động: “Đáng lý tao không nên ký vào cái bản hợp đồng chết tiệt kia! Tao chỉ là tội phạm mạng thôi, chắc chắn còn có cơ hội kháng án mà!”
Gã gào lên, biểu hiện rõ sự hối hận và phẫn nộ. Thế nhưng, Trần Tiếu biết, trong khi rống gào như mắc chứng cuồng loạn, gã đã âm thầm lặng lẽ nhét thứ gì đó vào trong túi của mình.
Lúc này, Mr. Trâu chợt quát lên: ” Im lặng! Khống chế cảm xúc của cậu ngay!”
Lưu Ích chẳng nghe lời ông ta, tiếp tục rống: “Im lặng? Ông đây là kêu tụi tôi tới tự tìm đường chết! Ông lừa tụi tôi! Nơi này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Cho cậu thời gian năm phút để bình tĩnh lại!”- Lão già bên ngoài lạnh nhạt nói. Đồng thời, tai nghe của Lưu Ích bỗng nhá lên ánh đèn màu đỏ tươi, lại còn phát ra âm thanh “tít tít”.
Gã lập tức ngẩn người, tỏ ra lúng ta lúng túng.
“Ôi… thật xin lỗi… tôi có hơi căng thẳng! Làm ơn… Hãy tắt cái này đi!” – Gã lập cập nói.
“Tôi cũng thấu hiểu cho các cậu. Nhưng như ban đầu đã nói, các cậu bắt buộc phải làm theo lời tôi, đừng hỏi những vấn đề không nên hỏi! Biết chưa?”- Giọng ông ta rất nghiêm khắc, song hình như âm thanh không rõ ràng lắm.
Một hồi im lặng.
Trần Tiếu thản nhiên nhìn Lưu Ích, gã giống như vẫn còn trong cơn hoảng hốt lo sợ.
“Giả bộ cũng giống thật! Đã là tử tù, tất không đơn giản!”- Hắn bất giác nhếch khoé môi, nở nụ cười khiến người nhìn buồn nôn, đột nhiên cảm thấy thực thú vị.
“Bây giờ, các vị hãy… lên thẳng tầng ba đi!” – Mr. Trâu nói tiếp.
“Hửm? Giữa câu nói có sự ngắt quãng, vậy thì lúc mới đầu, ý ông ta không phải là lên tầng ba.” – Trần Tiếu nghĩ: “Có chuyện gì sắp xảy ra sao?”
“Các vị hãy bước nhanh lên. Ngay bây giờ!” – Ông ta hối thúc thêm lần nữa.
Bỗng dưng, Trần Tiếu nhận ra ánh mắt của Bạch Hùng đang nhấp nháy với mình…
“À! Mấy cái việc như câu giờ này ấy mà, quả nhiên phải do mình phụ trách mới được!” – Hắn trợn trừng đôi mắt cá chết lên, vừa nghĩ vừa…bắt đầu cười!
Ừm, đúng! Hắn chính là bắt đầu cất giọng vịt đực của mình lên mà cười, hoàn toàn bất ngờ, cũng chẳng rõ nguyên do. Giọng cười còn khó nghe hơn cả tiếng xước đĩa.
“Ha ha ha ha ha!” – Âm thanh ấy vang vọng trong hành lang. Nếu so với tiếng: “Hi hi” của đứa trẻ lúc nãy thì chất giọng này càng lạnh người hơn.
Mr. Trâu phẫn nộ đến mức phải gào lên: “Cậu lại đang làm cái gì?”
Tiếng cười nghẹn lại, Trần Tiếu tỏ ra rất chính đáng, nói: “Tôi mắc đi vệ sinh.”
“Hả?”- Tiếng ông ta truyền tới, nghe có chút…. nhức trứng!!!
“Tôi mắc đi vệ sinh. Gấp lắm rồi! Nó đã chực chờ ngay chỗ…đó đó của tôi rồi! Vừa trướng vừa mót! Không thể chịu đựng được thêm nữa đâu! Ôi ôi ôi ôi… Trời ơi!” – Trần Tiếu tuôn một tràng, sau đó còn kêu lên mấy tiếng “ôi ôi ôi” cực kỳ sinh động. Làm giống như giây tiếp theo sẽ có thứ gì đó rớt ra vậy!!!
Nhất thời, Mr. Trâu có chút quẫn bách. Lúc nghe thấy mấy tiếng “ôi ôi ôi”, ông ta vội đến mức cà lăm: “Cậu… cậu…cậu…cậu…. đi mau!”
Các người tưởng thế là xong sao? Coi thường người ta quá rồi!
“KHÔNG! CÓ! GIẤY!” – Hắn nặn ra ba từ, khiến lão già ngoài kia đơ luôn, hoàn toàn mất đi lý trí! Nhất thời, ông ta không biết phải xử lý thế nào. Lão trực thuộc một tổ chức vừa bí mật, vừa hùng mạnh. Bản thân dù gặp phải vô số kẻ hung ác tàn bạo, vẫn có thể cho nổ vỡ sọ của chúng mà không thèm chớp mắt. Từ trước tới nay, lão ta chưa từng để ai dây dưa. Ấy vậy mà giờ đây… không có giấy biết làm sao bây giờ? Đi đại tiện không thể không có giấy nha!!!
Một hồi im lặng!
Thời gian như bị ngưng đọng một giây!
“Tôi cmn bất kể cậu gấp thế nào, giờ chỉ cho cậu đúng ba mươi giây để giải quyết vấn đề. Không xong là tôi cho não cậu nổ tung thành p.h.â.n luôn đấy!” – Mr. Trâu rít lên, có vẻ rất phẫn nộ vì chịu ức chế về tinh thần.
“Vậy tôi chỉ có thể dùng tay thôi…. Sau đó chà lên tường vậy.” – Hắn nhỏ giọng lầm bầm, bộ dạng cứ như đứa trẻ làm sai chuyện gì ấy.
“Nhanh lên!”- Ông ta quát lên, xem chừng giận lắm rồi. Nhưng lúc này, âm thanh trong tai nghe càng có vẻ mơ hồ hơn ban nãy!
Trần Tiếu nhìn qua cửa sổ, sắc tối bên ngoài đã dần phủ xuống dày đặc.
“Sau khi trời tối, tín hiệu sẽ bị đứt đoạn sao?” – Hắn vừa nghĩ thế, thì tai nghe vang lên tiếng “ro ro ro ro”.
Sau đó… thanh âm thở phì phò vì tức giận của lão ta không còn truyền tới nữa.
“What? Tuy chẳng hiểu vì sao, nhưng dường như đúng là có chuyện này á!”- Trần Tiếu hơi hoảng.
Tiếp đó… hắn bắt đầu la hét: “Ra rồi! Ra rồi! Ôi… Trách sao trong quần lại nóng nóng vậy!!!”
Vẫn không có thanh âm nào trong tai nghe.
“Ấy… Xem ra tín hiệu bị cắt đứt thật rồi!” – Hắn bèn liếc nhìn chiếc camera trên cổ áo, ánh đèn nguồn trên đó đã tắt ngóm.
Vào lúc này, ở bên ngoài toà kiến trúc, Mr. Trâu giựt phăng chiếc microphone đang đeo xuống, hét lên: “Chuyện gì xảy ra? Đáng lý còn cầm cự được ít nhất nửa tiếng nữa mới đúng chứ!”
“Xin… xin lỗi! Nhưng mà tín hiệu đã bị cắt đứt thật rồi ạ! Cái thứ bên trong có vẻ bất thường…!”- Một nhân viên công tác bên cạnh ông ta lo lắng nói.
Mr. Trâu nhìn chằm chằm toà cô nhi viện âm u trước mặt: “Sớm thế này đã thiết lập sào huyệt, lẽ nào… nó đang sợ hãi sao?”
Trong toà nhà…
Bạch Hùng nói: “Tín hiệu kết nối giữa bên trong và bên ngoài toà nhà đã đứt đoạn rồi.”
Sau đó, như để chứng minh lời nói của mình, gã gỡ chiếc camera trên cổ áo mình xuống, giẫm nhẹ, khiến nó vỡ nát thành một nhúm sắt vụn.
“Tuy nhiên đừng vội tháo tai nghe xuống, tránh kích hoạt chế độ cảm ứng lực nén của quả bom!” – Gã ta nói tiếp.
Trần Tiếu cười đến vui vẻ, hỏi: “Bọn họ nói à?”
Bạch Hùng gật gật đầu.
“Tao cũng không nghĩ bọn họ lại chọn trúng tao…” – Gã nhàn nhạt nói: “Có lẽ do mày thể hiện hơi quá, bị bọn họ nhìn ra được!”
Trần Tiếu ngại ngùng xoay xoay đầu: “Ái chà, xem ra đúng là vậy thật!”
Tuy hai người họ chỉ nói những câu kỳ quặc, nhưng Cổ Nhậm Lương chỉ cúi thấp đầu, nhìn chiếc camera trong tay, có chút đăm chiêu. Hiển nhiên gã hiểu được ý nghĩa đoạn đối thoại của hai người họ. Lưu Ích vốn giữ vẻ mặt bí bách, giờ bắt đầu ồn ào: “Hai người đang nói cái gì thế?”
Trần Tiếu cười hi hi, ngắm nghía gã: Giả bộ nữa! Mày cứ tiếp tục giả bộ đi!
……………..
Vậy thì, mấy câu đối thoại này có ý nghĩa gì?
Vào lúc Trần Tiếu nhìn thấy tên nhân viên công tác mang đống tai nghe đến liền biết rồi. Mấy kẻ đó không thể nào chỉ cho bốn người khơi khơi đeo một cái tai nghe, rồi thả họ vào trong toà cô nhi viện này đâu!
Cũng giống như thầy giáo chủ nhiệm lớp ấy mà, lúc nào cũng phải có mấy tay trong chuyên mách lẻo hỗ trợ. Vì vậy, trong bốn người họ, khẳng định sẽ có một người được chọn làm “học sinh ngoan”, chuyên trách giám sát ba người còn lại.
Và đây chính là điều thứ ba: Tranh thủ cơ hội làm “học sinh ngoan”!
Vậy thì, vị “học sinh ngoan” này sẽ có lợi lộc gì? Có thể là đảm bảo được phóng thích, cũng có thể là tiền tài, hoặc là những điều kiện hấp dẫn khác. Tóm lại, đều phải cần bước ra được khỏi tòa cô nhi viện này mới có thể quy đổi phúc lợi.
Khà khà, giỡn chơi chắc! Mấy kẻ đó cơ bản chưa từng nghĩ tới việc để cho bốn người họ bước ra ngoài.
Vậy thì tại sao Trần Tiếu lại muốn làm “học sinh ngoan” đến thế? Thậm chí, vì để nhanh chóng thi triển được giá trị lợi dụng của bản thân, hắn không ngại đắc tội với gã Cổ Nhậm Lương nhỏ nhen kia.
Là bởi vì tin tức.
Lão hồ ly được gọi là Mr. Trâu kia chắc chắn sẽ tiến hành đối thoại riêng rẽ với “học sinh ngoan” thông qua ear-phone. Do đó, nhiều khả năng sẽ thu hoạch được những thứ đồ mà người khác không biết.
Tuy nhiên, không biết vì sao bọn chúng chọn Bạch Hùng.
(Phí lời, cái thằng bệnh thần kinh khuyết thiếu chỉ biết cười quái gở như mày thì ai thèm chọn!)
Nói tóm lại, thông tin tình báo “sau khi trời về đêm, tín hiệu sẽ bị cắt đứt” vô cùng hữu ích!
Vậy thì, giờ đây bốn người bọn họ đã thoát khỏi sự uy hiếp bởi bom mini điều khiển từ xa, tiếp theo nên làm sao?
Ra ngoài để cho bọn ngoài kia bắt được, rồi sáng ngày mai trở lại? Hay phá cửa sổ mà đào tẩu?
Không một ai nói chuyện, chứng tỏ mọi người đều đang suy xét vấn đề này rồi…
Trần Tiếu vặn vẹo tấm lưng, đút tay túi quần đi đến bên cạnh Lưu Ích; “Này, người anh em, ear-phone không còn tín hiệu nữa, có nói gì bọn họ cũng không nghe thấy rồi, không cần diễn nữa đâu!”
Lưu Ích ngơ ngác ngó Trần Tiếu: “Có ý gì?”
Trần Tiếu cũng chẳng thèm nói nhiều, giơ tay ra như kiểu trẻ con vòi tiền phụ huynh: “Đưa ra đây!”
Khuôn mặt gã vẫn còn mù mịt: “Mày muốn cái gì chứ?”
Lần này hắn không nói lời nào, chỉ trừng đôi mắt cá chết, tiếp tục duy trì tư thế “vòi tiền”.
“Haizzz!”- Lưu Ích bất đắc dĩ thở dài, bèn rút một chiếc ear-phone quân dụng màu đen từ trong túi ra. Bên trên có phần nhô ra rất dài, là loại dùng để nối với mũ giáp chống bạo động.
Cổ Nhậm Lương và Bạch Hùng nhìn thấy thứ đó xong đều nhăn nhó. Chẳng phải vì gã Lưu Ích còn giấu đồ, mà vì hai người họ đều hiểu rõ chiếc ear-phone quân dụng ấy đại biểu cho cái gì.
Còn Trần Tiếu thì sao? Giờ khắc này hắn vẫn duy trì “tư thế vòi tiền”, án binh bất động.
“Đưa cho mày hết rồi, còn đòi gì nữa?”- Lưu Ích hơi tức giận.
………………
“Thôi được rồi!” – Gã nhìn đôi mắt cá chết của Trần Tiếu, biết có giấu nữa cũng chẳng ích gì, bèn lôi ra một chiếc dép cỡ nhỏ từ bên mạn sườn áo.
Hai người còn lại tiếp tục nhăn nhó. Một phần vì chiếc dép này xuất hiện trong phòng học có hơi kỳ lạ, mà phần nhiều vì họ cảm thấy, tên tiểu tử này sao giấu được nhiều đồ thế!
Ấy thế mà…
Tư thế của Trần Tiếu vẫn không hề thay đổi!
Ngay cả đến gã Cổ Nhậm Lương luôn nhìn chằm chằm Trần Tiếu như rình kẻ trộm cũng hết nhịn nổi: “Này, vẫn còn nữa hả?”
Lưu Ích tỏ ra không còn gì để mất, lẩm bẩm cái gì mà “….. Mày… là đồ có lòng tham không đáy!”
Sau đó, trước con mắt kinh ngạc của những người có mặt, chẳng biết từ đâu lôi ra một quyển nhật ký!
“Ái chà! Mày là thằng chuyên lượm rác đấy à! Mấy thứ này mày tìm ở đâu ra thế? Còn nữa, nhiều đồ thế này mày giấu đâu cho hết vậy? Trong người hả?”- Tất cả bọn họ người đều không kìm lòng được muốn chửi thề.
Còn may là sau khi gã lôi ra quyển nhật ký, Trần Tiếu bèn tịch thu những thứ đồ ấy, bày ra trên bục giảng. Mà những người còn lại đều thở hắt ra một hơi, giống như sợ Lưu Ích còn lôi được thứ gì đó ra nữa vậy.
Trước tiên là một cái ear-phone. Không cần nghĩ cũng biết, nó là đồ trang bị của những gã cảnh vệ, vậy chứng tỏ những gã cảnh vệ đã từng vào đây! Thế nhưng micro đã bị bẹp dẹp lép là thế quái nào?
“Trực tiếp đâm xuyên qua mũ giáp chống bạo động hả?”- Trần Tiếu nghĩ, “Có điều… Suốt dọc đường đều không hề lưu lại vết tích đánh nhau! Thật kỳ lạ!”
Tiếp theo… là một chiếc dép lê! Ừm…Thế chẳng phải là trong phòng học xuất hiện một đôi dép lê sao!…. Điều này còn dễ lý giải.
Ký túc xá của những đứa trẻ kia chính là ở tầng một… Không, phải là tầng ba! Bởi vì dưới tầng một, ngay cả một cái hàng rào nhỏ cũng không có. Đến cùng đã xảy ra chuyện gì, khiến cho đứa trẻ này phải hoảng loạn chạy xuống, không kịp thay dép nữa.
Cái cuối cùng! Một quyển nhật ký!
Trần Tiếu lại lần nữa trừng đôi mắt cá chết ngó Lưu Ích, hỏi: “Này! Tìm thấy ở đâu đấy?”
“Trong bàn học tại căn phòng thứ nhất.”- Gã đáp lời, tỏ ra bộ dáng như sắp chết đến nơi, nhưng vẫn tiến lại gần.
Bạch Hùng và Cổ Nhậm lương cũng đều vây đến. Đây là một quyển nhật ký đấy! Nếu đặt trường hợp đang trong một trò chơi nào đó, vậy thì đây bảo đảm chính là một đạo cụ then chốt nha!
Trần Tiếu lập tức mở quyển nhật ký ra. Chẳng có bất cứ hạt bụi nào bên trong những trang giấy.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!