Đảo Thanh Mai - Chương 8: Đừng nhiều chuyện
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
93


Đảo Thanh Mai


Chương 8: Đừng nhiều chuyện


Edit: Nguyệt Mẫn

Beta: MissTony

Sau khi thẳng thắn về xu hướng tính dục xong thì mối quan hệ giữa tôi và Nhạn Không Sơn không xảy ra thay đổi gì quá lớn, anh vẫn đối xử với tôi như trước đây, không coi thường cũng không dè chừng quá đáng. Như thế này là được rồi, vậy thì tôi cũng sẽ dễ chịu hơn.

Nhà trẻ của Nhạn Vãn Thu nằm trên đường Nam Phổ, cách tiệm sách không xa lắm, năm giờ tiệm sách đóng cửa, Nhạn Không Sơn cũng tiện đường đón con bé tan học, chỉ cần năm phút đi xe là tới.

Vì là hàng xóm với nhau nên ngày nào tôi cũng ké xe của Nhạn Không Sơn để đi đi về về đều đặn, không cần dậy quá sớm mà cũng không cần phải vất vả đi xe nữa, thế nên Văn Ứng rất hâm mộ tôi.

Thoắt cái đã đến năm giờ, không ít phụ huynh chen chúc trước cổng nhà trẻ.

Trên đảo không có khu công nghiệp cũng không có các tòa nhà chọc trời, mọi người đều tan làm lúc 4:30 rồi thong thả lái xe vừa hay đón con tan học.

Nhạn Không Sơn dừng xe bên lề đường rồi lẳng lặng chờ Nhạn Vãn Thu ra.

Trong xe đang phát một bài hát dân ca Hawaii đầy cảm xúc mùa hè, làm người ta liên tưởng ngay đến những vũ công đảo múa may theo điệu nhạc không ngừng nghỉ.

Nhạn Không Sơn nhịp ngón tay lên vô lăng còn tôi thì ngồi yên ở vị trí phó lái lắc lư cơ thể theo điệu nhạc.

Các bé mầm non đội mũ vịt vàng nắm tay nhau xếp hàng lần lượt ra ngoài cổng nhà trẻ, sau đó sẽ được phụ huynh của mình đón về trong ánh nhìn dõi theo của các thầy cô.

Tôi nhìn về phía cổng để xem xem Nhạn Vãn Thu có đi ra hay không.

Có thể là do mang chân giả nên cô bé sẽ tụt ở sau cùng, chờ đến khi người ở ngoài thưa bớt thì mới đến phiên cô bé tỏa sáng.

“Ra chưa?” Nhạn Không Sơn ở phía sau hỏi.

“Vẫn chưa ạ.”

Dứt lời chưa được mấy giây thì bầu không khí trong xe đột nhiên thay đổi, không rõ ràng lắm, chỉ cảm giác như nhiệt độ xung quanh tự dưng giảm đi 2 độ.

Tôi ngập ngừng quay đầu lại thì bắt gặp vẻ mặt u ám của Nhạn Không Sơn, cả người anh căng thẳng hệt như một con sư tử bị xâm phạm lãnh thổ đang thủ thế chờ đợi nhìn chăm chăm về một hướng.

Mặc dù tôi biết anh chưa được bao lâu thế nhưng đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy chỉ số tâm trạng của anh đỏ đến như vậy.

Tôi đưa mắt nhìn sang hướng đấy, và không mất bao lâu tìm kiếm thì tôi đã thấy một người đàn ông trẻ tuổi đang thập thò ở cổng trường. So với cách ăn mặc giản dị của người dân trên đảo thì bộ tây trang của người này rất là nổi bật.

Đối phương tầm hơn ba mươi tuổi, vóc người tầm trung, vẻ mặt có chút vội vàng, thỉnh thoảng lại nhìn quanh bên trong trường mẫu giáo như phụ huynh đến đón con.

“Em ngồi yên đây.” Nhạn Không Sơn mở cửa xe, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm người đàn ông đeo kính râm cách đó không xa: “Tôi sẽ về ngay.”

Anh giận như thế, đừng nói là đi đánh nhau đấy chứ?

Tôi hơi căng thẳng dõi mắt nhìn anh vòng qua đầu xe rồi đi về sang bên kia đường cái.

Người thì đông đúc mà trên đỉnh đầu ai cũng có một chỉ số tâm trạng, tôi thì lại không có chức năng che đi nên nhìn một lúc là hoa cả mắt.

May thay là dù chiều cao hay vẻ đẹp trai của anh thì cũng vô cùng bắt mắt nên lần nào tôi cũng có thể định vị được chuẩn xác.

Không gian thì kín bưng mà chỉ còn mỗi mình tôi, thần kinh cứ căng thẳng là tôi lại nói nhảm, bắt đầu bài thuyết minh độc thoại.

“Ba ba có vẻ tức rồi đấy, đỏ như hạc giữa bầy gà luôn, còn anh đeo kính râm thì không có chữ màu đỏ nhưng tâm trạng có vẻ không ổn lắm. Hả? Biến thành màu xanh lam rồi? Xanh ghê luôn, xanh còn hơn Xì Trum nữa, ba ba nói gì mà làm người ta đau lòng quá vậy?”

Chỉ nhìn chỉ số tâm trạng để tạo ra một vở kịch hoàn chỉnh thì đúng là hơi khó, tôi càng xem lại càng không hiểu ra làm sao.

Cuối cùng sau một hồi nói chuyện thì người đàn ông đeo kính râm bước đi với cái đầu xanh buồn rầu. Nhạn Không Sơn dõi mắt nhìn hắn đi, đến khi chắc chắn đã đi xa rồi thì mới quay lại xe.

Lúc Nhạn Không Sơn lên xe thì đóng cửa rầm một phát và không còn nói gì nữa, cả người như bị bao phủ bởi băng tuyết, chỉ cần đến gần sẽ lập tức cảm giác được sự lạnh lẽo thấu xương.

Trong xe vẫn phát bài hát Hawaii sôi động như cũ thế mà không khí đã không còn vui vẻ nữa.

Tôi ngồi trên ghế hơi có chút run rẩy.

Nhạn Không Sơn có một đôi môi rất hợp để hôn nhưng mà bây giờ nó hơi mím lại, khi làm một biểu cảm khó chịu thì nó trông sẽ rất lạnh lẽo.

Nếu như không biết vì sao anh giận dỗi thì người bên cạnh thật sự thấp thỏm không yên.

“Ừm… gặp người quen ạ?” Tôi cố gắng dùng một giọng nói nhẹ nhàng nhất để khơi lên câu chuyện.

Nhạn Không Sơn rũ mắt xuống không nói gì hệt như không hề nghe thấy tôi nói.

Tôi nhìn chỉ số tâm trạng trên đầu anh, không biết lúc này đang anh nghĩ gì, cảm giác đỏ hơn nữa rồi, trị số lại tiếp tục giảm xuống.

tôi lo lắng thò tay qua chỗ anh: “Anh, anh không sao chứ?”

Những ngón tay càng gần về phía anh hơn và khi sắp sửa chạm tới bả vai thì đột nhiên Nhạn Không Sơn đưa mắt nhìn tôi, nhíu mày tóm cổ tay tôi lại.

Tôi xấu hổ cong ngón tay, sự hờ hững trong ánh mắt anh làm tôi hoảng hốt.

“Đừng hỏi những chuyện không liên quan đến mình cậu bạn nhỏ ạ.” Nói rồi anh buông tay tôi ra.

Anh dùng sức hơi mạnh còn tôi thì khá là trắng, thế nên nắm một lúc là trên cổ tay đã xuất hiện dấu đỏ trắng xen kẽ nhau, nhưng cũng tan đi mau chóng.

“…Ôi.” tôi xoa cổ tay mình, hơi nhích người cố gắng để cách xa anh hơn chút nữa.

Tôi cũng đâu cố tình hóng hớt chuyện của anh, anh hung dữ thế để làm gì cơ chứ.

Không nói thì thôi, tôi cũng chả thèm.

Tôi có hơi chút khó chịu trong lòng, đưa mắt nhìn sang chỗ khác không để ý đến anh nữa.

Quả nhiên Nhạn Vãn Thu là người đi ra sau cùng, lúc đi ra, con bé nắm tay cô giáo và bên tay kia thì dắt một đứa bé trai. Bé trai mau chóng được mẹ đón về, sau khi Nhạn Vãn Thu tạm biệt đối phương thì được cô giáo dắt đến bên xe chúng tôi.

Nhạn Không Sơn mở cửa xe giúp con gái để bé yên vị ở ghế trẻ em, cô giáo trao đổi thêm với anh về tình hình gần đây của Nhạn Vãn Thu ở nhà trẻ.

“Vừa qua Thu Thu rất ngoan, đi ngủ là ngủ, cơm cũng không kén ăn.”

“Phiền cô quá, cô Triệu.”

“Có phiền gì đâu…”

Cô Triệu đeo một cặp kính có gọng bằng kim loại nhìn vừa văn nhã lại vừa xinh xắn, khi nói chuyện với Nhạn Không Sơn khuôn mặt lại ửng hồng.

Cô ấy cũng thích anh.

Và xét riêng về giới tính thôi thì cô ấy đã có lợi thế hơn tôi rồi.

Rũ mắt xuống ngồi thẳng lưng thế mà lòng tôi lại càng lúc càng khó chịu.

Tạm biệt cô Triệu Xong, Nhạn Không Sơn lại khởi động xe rồi lái đi thật chậm.

“A Sơn, cô Triệu thích A Sơn đó.”

“Đừng nói mò.” Nhạn Không Sơn lái xe, trật tự băng qua ngã tư đường, trong giọng nói không hề sự ngạc nhiên hay một chút vui vẻ nào.

“Thật đấy ạ, hôm nay cô còn hỏi con là A Sơn có bạn gái chưa đó.”

Tôi không kìm lòng được mà quay đầu lại nhìn Nhạn Vãn Thu, muốn hỏi cô bé trả lời thế nào, nhưng lại sợ Nhạn Không Sơn chê tôi nhiều chuyện, ngập ngừng một lát cuối cùng vẫn không mở miệng ra.

Có thể con bé đã nhìn thấy sự tò mò trong mắt tôi nên lắc lư hai chân rồi đáp: “Con nói A Sơn kén chọn quá nên đến giờ vẫn không tìm được một bạn đời phù hợp. Còn nói cho cô biết kiểu con gái A Sơn thích nữa.”

“Nhạn Vãn Thu.”

Giọng Nhạn Không Sơn hơi trầm xuống, từ cách anh gọi đầy đủ tên của Nhạn Vãn Thu đã có thể hiểu được rằng, anh không thích con bé nói đến những chuyện này.

Tôi liếc mắt nhìn sang đỉnh đầu của anh, vẫn còn đỏ lắm.

Rốt cuộc người đàn ông kia là ai, sao lại khiến anh tức giận đến như vậy?

“Sao ạ? Con có nói sai đâu.” Nhạn Vãn Thu không một chút sợ hãi, to gan đến mức khiến tôi hoảng hồn: “A Sơn thích người lớn tuổi hơn, trưởng thành và gợi cảm, với cả tóc phải dài nữa cơ.”

Trái tim tôi dần trầm xuống theo từng chữ con bé nói, khi nói xong câu cuối cùng bỗng nhiên tôi nghe tiếng cõi lòng mình vỡ nát.

Mẫu hình lý tưởng của Nhạn Không Sơn tại sao trái ngược hoàn toàn với tôi như vậy?

Ảo tưởng sâu thẳm trong nội tâm, chú chim sẻ nhỏ kia bắt đầu lăn qua lăn lại trên mặt đất, khóc lóc ăn vạ, nói là tôi đừng bỏ cuộc, thử cố gắng thêm một chút đi. Đúng là ngoài cố gắng thì tôi chẳng thể làm gì khác được.

Tôi bị đả kích nên tâm trạng bị suy sụp đôi chút. Nhạn Không Sơn dừng xe ở trong sân, tôi im lặng bước xuống, chỉ khi Nhạn Vãn Thu nhỏ giọng tạm biệt thì tôi mới “tạm biệt” lại với con bé, không nhìn Nhạn Không Sơn nữa mà trở về nhà như một âm hồn.

Giờ cơm tối ông nội thấy tôi ăn không nhiều, vẻ mặt cũng không tốt cho lắm nên nghĩ rằng tôi khó chịu trong người, còn chưa để tôi kịp rửa bát đã đẩy tôi về phòng ngủ.

Trước kia, căn phòng này là của bố tôi, sau đó ông lập gia đình nên thành chỗ dừng chân cho cả nhà chúng tôi mỗi khi thỉnh thoảng ghé thăm đảo.

Mặc dù bây giờ chỗ này trên danh nghĩa đã là địa bàn của tôi, nhưng tôi ngại nằm giường nóng bức, quạt điện thổi không đến, thế là lúc nào cũng trải chiếu ngủ trên sàn nhà.

Lỗ tai ông nội không tốt nên mở tiếng tv rất lớn. Tôi nằm trên chiếu và gối đầu lên cách tay vẫn còn có thể nghe được tiếng súng bắn nhau đoàng đoàng ở lầu dưới.

Còn nhắc tôi ngủ sớm đi, nhưng thế này sao mà ngủ cho được?

Tôi nhìn chằm chằm trần nhà ố màu, xoay người lấy điện thoại ở bên cạnh, đăng nhập vào app rồi post một trạng thái.

“Tôi muốn để tóc dài đến tầm bả vai, nhanh nhất là bao lâu nhỉ?”

Dân mạng A: Sao tui lại nhớ chủ po là con trai mà nhỉ?

Dân mạng B: Để tới sau gáy là perfect nhất (lạc đề), với cả, sao tự dưng muốn để tóc dài thế? Tóc ngắn của Miên Miên cũng đẹp lắm mà, tóc dài gội đầu vất vả lắm đó.

Dân mạng C: Trông tốc độ mọc tóc của cậu thì nhanh nhất cũng phải nửa năm.

Nửa năm…

Nằm trên chiếu như một xác chết, tôi hoàn toàn tuyệt vọng.

Hai tháng nữa là tôi bắt đầu đi học rồi, sau khóa huấn luyện quân sự nội trú, không biết bao lâu mới có thể về lại, nửa năm thì… trinh nữ cũng thành bà già mất rồi?

Nửa đêm tôi bị đánh thức bởi tiếng cãi vã của hai người đàn ông.

“Cút, đừng để tôi nói lần thứ hai.”

“Cậu không thể cướp quyền lợi của tôi được…”

“Anh không có quyền lợi gì cả!”

Tôi mơ mơ màng màng tỉnh lại, cuộc tranh cãi vẫn còn đang diễn ra, chỉ là không còn to như lúc nãy, dường như bọn họ đều biết là không được làm phiền người dân nên hạ giọng xuống nói chuyện.

Tôi lồm cồm bò dậy, day day mắt rồi đứng bên cửa sổ nhìn xuống.

Trong sân nhà bên cạnh, người đàn ông đeo kính râm tôi thấy hồi chiều đã tháo kính đang đứng cãi nhau với Nhạn Không Sơn, người trong người ngoài cách nhau cánh cửa mà cãi đến mức đỏ mặt tía tai.

Người đàn ông đeo kính này cũng khá đẹp trai, có thể do làm việc và nghỉ ngơi không đều đặn cộng thêm ngồi văn phòng quá lâu nên hơi mập và bụng có chiều hướng phình ra.

Người đàn ông đeo kính nói với giọng thành khẩn gần như là van xin Nhạn Không Sơn: “Tôi chỉ muốn nhìn con bé một chút, chỉ một chút thôi…”

Khi nói lên những lời này, chỉ số trên đầu của hắn lại biến thành màu lam, rõ ràng “con bé” khiến hắn cảm thấy đau khổ tột cùng.

Tình cảm con người sâu sắc lạ thường như vậy, đến bây giờ tôi vẫn không tài nào thấu hiểu hết quy luật về kết quả trái ngược hoàn toàn giữa những gì tôi được thấy và chân tướng thật sự.

Hệt như Phó Duy rõ ràng thích tôi nhưng lại nói là không thích; hệt như người đàn ông nhà bên rõ ràng rất đau khổ nhưng rất muốn gặp “con bé” một lần.

“Không được.” Nhạn Không Sơn như một ngọn núi chắn ở trước tầm mắt người đàn ông, đưa tay chỉ thằng về hướng chiếc xe Mercedes-Benz đang dừng ở bên đường: “Cút, đừng để tôi gặp lại anh, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát.”

Người đàn ông không lay chuyển được Nhạn Không Sơn, vừa xót xa vừa ân hận, quá chênh lệch về hình thể nên hắn cũng không còn cách nào khác ngoài cam chịu xoay người rời đi.

Chiếc Mercedes được khởi động rồi từ từ lăn bánh. Xem ra đã cuộc tranh cãi đã kết thúc.

Tôi buồn ngủ nên ngáp một cái, thấy Nhạn Không Sơn quay người vào nhà nên tôi cũng lăn hai vòng về chiếu, tiếp tục ngủ đi thôi.

Tôi mở choàng mắt, trời sáng choang, dù là cảm giác hay thị giác đều không giống như sáng tám giờ.

Tôi bật nhảy khỏi mặt sàn như một chú cá chép, cuống quýt cầm điện thoại di động, chuông báo thức đã kêu nhưng bị tôi bấm tắt mất, bây giờ cũng sắp mười giờ rồi.

Tôi vội vàng chạy ra trước bệ cửa sổ nhìn sang sân nhà bên cạnh, xe Nhạn Không Sơn đã không còn.

Anh không chờ tôi cũng không gọi cho tôi…

Anh giận tôi rồi sao, nên mới không cần tôi nữa?

“Dù sao cũng là làm việc miễn phí, không cần thì không cần thôi.” Tôi ngồi trượt xuống tựa vào tường, ôm lấy đầu gối mà trong lòng cảm giác vô cùng khó chịu.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN