Đảo Thanh Mai - Chương 18: Tôi không tin mấy thứ này
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
91


Đảo Thanh Mai


Chương 18: Tôi không tin mấy thứ này


Edit: Ry

Áo lông vũ của Thiên Nữ mặc vào không dễ, cởi ra cũng không dễ chút nào.

Đợi tôi tháo tóc giả xuống, tẩy trang xong cũng đã hết nửa tiếng. Sở Đồng ở lại giải quyết nốt mọi việc, bảo chúng tôi không cần chờ chị, Tôn Nhụy nói là mình hẹn Văn Ứng đi dạo chợ đêm nên trước đó đã chạy mất dạng.

Tôi xoa cái bụng xẹp lép đi ra khỏi phòng thay đồ đơn sơ, liếc một cái đã thấy được ông nội và Nhạn Vãn Thu.

Lúc diễu hành thì không thấy người, tôi còn tưởng là tối nay sẽ không gặp được, không ngờ bọn họ lại tự tìm đến đây.

“Anh lớn!” Nhạn Vãn Thu thấy tôi, giang hai cánh tay chạy tới bên này.

Tôi sợ cô bé ngã xuống, vội vàng ôm lấy, bế từ dưới đất lên.

“Em thấy anh và A Sơn đấy, nhưng em gọi mà hai người đều không nghe thấy.” Mặc dù nói vậy, nhưng chỉ số của cô bé không hề giảm xuống, hẳn là cũng không thật sự để bụng.

“Nhiều người quá, anh xin lỗi.” Tôi nhìn xung quanh, không thấy bóng Nhạn Không Sơn đâu, không biết có phải là lại đến chỗ nào hút thuốc lá rồi.

“Miên Miên con giỏi quá, ông nội thật hãnh diện!” Ông nội tươi cười đi đến, dựng hai ngón tay cái với tôi: “Ông bảo người ta con là cháu của ông, ai cũng nói là ông thật có phúc, ha ha.”

Lúc nói chuyện, chỉ số trên đầu ông nội lên đến 86, ông có vẻ rất tán đồng với những lời đó.

Dù tôi có làm gì, ông cũng luôn ủng hộ không điều kiện, từ xưa tới giờ chưa từng thất vọng vì tôi, cũng chưa từng khiến tôi phải thất vọng. Đã bốn năm không gặp mặt, tôi đột nhiên nói muốn chuyển đến ở cùng ông, ông cũng không chút do dự đã đồng ý.

Người có phúc phải là tôi mới đúng.

“A Sơn cũng lợi hại lắm, lúc hai đứa đi qua, hai con bé đứng bên cạnh hét to tới nỗi ông còn nghe được, nói là dáng người của A Sơn đẹp quá, muốn nó nhìn sang đây!” Ông nội vừa nói vừa khoa tay múa chân.

Tai ông bị nghễnh ngãng nên lúc nói chuyện cũng sẽ vô thức nói to hơn, bình thường ở nhà ông luôn rất chú ý âm lượng, nhưng có lẽ là do hôm nay quá hào hứng nên không dừng được, nói lớn đến nỗi tất cả người trong phòng đều nhìn về phía ông.

Nhưng trong mắt mọi người không có sự chán ghét, cũng không ai không vui vì ông nội nói quá lớn. Người người đều mang ý cười trên mặt, vì đã thành công hoàn thành cuộc diễu hành nên ai cũng tràn ngập vui sướng.

“Đúng đấy, tôi cũng thấy dáng người thằng bé quá khoa trương, lúc tôi còn trẻ cơ bụng còn không bằng một nửa thằng bé. Nhãi con nhà tôi thì ngay cả tôi cũng không bằng…” Chú Lưu vẫn chưa đi vì còn đang lo việc thu dọn, lúc này cũng chạy tới gia nhập cuộc trò chuyện của chúng tôi.

“Nhưng thằng nhỏ nhà chú có cái lại mạnh hơn chú đấy.” Ông nội dùng khuỷu tay huých chú Lưu, cười híp cả mắt: “Có con sớm hơn chú.”

“Ôi!” Chú Lưu nghe vậy, ủ rũ xoa cái đầu Địa Trung Hải* của mình, chú nói: “Chắc là kiếp trước tôi tội ác tày trời nên kiếp này Diêm Vương mới phái cái thằng khốn kiếp đó đến tra tấn tôi.”

*Một cách miêu tả những người bị hói đỉnh đầu ở bên Trung. Địa Trung Hải là vùng nước được bao bọc bởi đất liền, nhìn trên bản đồ giống như cái đỉnh đầu bị hói với phần tóc ở xung quanh.

Hai ông lão bởi vì nhà đều có con trai nên có rất nhiều chủ đề chung, chú Lưu chửi bới con trai mình, ông nội cũng tranh thủ nói xấu bố tôi, xong lại an ủi chú Lưu đợi đứa nhỏ được sinh ra sẽ tốt hơn, một đứa cháu đáng yêu sẽ khiến người ta vui tới nỗi quên đi mình còn có một thằng con trai đáng ghét.

Lúc ông nội và chú Lưu đang bàn chuyện đặt tên cho đứa nhỏ, Nhạn Không Sơn trở lại, trên người quả nhiên lại có mùi khói mới.

“A Sơn, người cậu hôi quá.” Lúc đầu anh giơ tay định bế Nhạn Vãn thu, nhưng cô bé chê người anh có mùi khó ngửi, lại càng rúc vào trong lòng tôi.

“Để em bế cho.” Bé con năm tuổi, đương nhiên là tôi ôm được, mà Nhạn Vãn Thu cũng không nặng.

Nhạn Không Sơn thu tay lại, nói bằng giọng khách khí: “Vậy làm phiền em.”

Có thể là vẫn chưa hết hứng nói chuyện, ông nội định đợi đám chú Lưu xong việc rồi sẽ cùng đi uống rượu.

Tôi sợ ông say rượu còn lái xe nên khăng khăng muốn lái Tiểu Quy Vương về, dặn ông uống xong gọi điện cho tôi, tôi sẽ đến đón ông. Chú Trương lại nói tôi không cần lo lắng, lát nữa chú cũng đi, nhưng chú không uống rượu, sẽ chịu trách nhiệm đưa từng người về nhà an toàn.

Có câu nói này của chú tôi cũng yên tâm, chào tạm biệt bọn họ, chuẩn bị rời đi cùng với Nhạn Không Sơn và Nhạn Vãn Thu.

“Đừng đến phía trước.” Nhạn Không Sơn nắm lấy cánh tay tôi, kéo tôi về phía cửa sau: “Bạn học của em vẫn còn ở đó.”

Phó Duy vẫn chưa đi?

Rốt cuộc cậu ta muốn làm gì đây, có khi nào tôi quên mất là mình còn nợ tiền cậu ta không nhỉ? Nếu không thì sao cậu ta cứ như âm hồn không tan thế?

Bên ngoài cửa sau là một cái hẻm nhỏ tối tăm, không khí oi bức, mùi khói trộn lẫn với mùi nước cống hôi thối hình thành một cái mùi rất khó tả, mãi không tan đi trong không gian chật hẹp.

“Tối quá…” Về phương diện sợ tối thì Nhạn Vãn Thu vẫn rất giống một đứa trẻ, lúc nói chuyện, cái tay ôm lấy cổ tôi cũng chặt hơn mấy phần.

Bầu không khí của Phố Nam Phổ và con hẻm nhỏ này là hai loại hoàn toàn trái ngược nhau, một cái náo nhiệt phồn hoa, một cái hoang vắng tĩnh mịch, mà hai chỗ này rõ ràng chỉ cách nhau một dãy cửa hàng.

Ánh sáng không đủ, tôi lại đang bế trẻ con nên đi đường hơi khó nhọc, đôi lúc không thấy được chỗ để đặt chân.

Nhạn Không Sơn quay đầu nhìn tôi, không nói gì ôm lấy Nhạn Vãn Thu từ trong ngực tôi.

“Để ý dưới chân.” Anh rất tự nhiên đi ở phía trước, không quên lên tiếng dặn dò.

Tôi đi theo phía sau anh, mỗi bước chân đều đi theo nhịp bước của anh, từng bước rập khuôn, chậm rãi đi về phía đầu hẻm.

Hôm nay có kiểm soát giao thông, xe không có động cơ được tập trung về một chỗ, tạm thời mở ra một bãi đất trống làm bãi để xe, Tiểu Quy Vương của ông nội được đỗ ở hơi xa. từ trong hẻm nhỏ đi ra, phải đi qua hai con phố bán quà vặt mới đến.

Chợ đêm có sức hút riêng biệt, cùng một quầy hàng, nhưng ban ngày chắc chắn không có nhiều người qua lại như ban đêm.

Trước kia chợ đêm ở đảo Thanh Mai cũng có rất nhiều người, hôm nay là “Chỉ Vũ Tế” nên càng đông hơn, người trên đường chen chúc nhau, trước mỗi quầy ăn vặt đều ngồi đầy người.

“A Sơn, con muốn ăn trứng kia, trông ngon quá!” Nhạn Vãn Thu đi ngang qua một quầy trứng nướng, cầm cổ áo Nhạn Không Sơn như kéo dây cương, muốn anh đứng lại.

Trứng nướng có hàm lượng kĩ thuật không nhiều, nhưng lại có rất nhiều loại, trứng gà trứng vịt trứng bồ câu, còn có cả trứng chim cút và trứng ngỗng. Cái Nhạn Vãn Thu muốn ăn là trứng chim bồ câu, đúng lúc có hai vị khách vừa ăn xong đứng dậy, chúng tôi thế chỗ vào.

Gọi sáu quả trứng bồ câu, thêm một phần trứng chim cút, tôi và Nhạn Vãn Thu, hai cặp mắt chăm chú nhìn lò nướng, đợi đến nỗi nước miếng cũng sắp nhỏ đầy xuống.

Nhạn Không Sơn đi ra ngoài một lát, tôi cho là anh lại đi hút thuốc, trong đầu còn thầm nói anh nghiện thuốc nặng quá rồi. Cuối cùng lúc anh trở lại, trong tay cầm hai phần mì xào với một phần gà chảy nước miếng*.

*Một món ăn nổi tiếng của tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc. Sở dĩ món ăn có tên gọi như vậy là vì chỉ cần nhìn thấy món ăn này thì bất cứ ai cũng thấy thèm thuồng. Ngoài ra, do món này siêu cay nên khi cho vào miệng thì vị cay của ớt cũng khiến tuyến nước bọt trong miệng người ăn tiết ra nhiều hơn bình thường.

“Ăn không?” Anh đẩy một phần mì xào đến trước mặt tôi.

“Ăn ăn ăn!” Tôi gật đầu như giã tỏi, khẩn cấp mở nắp hộp mì ra, ăn như thể hổ đói.

Tôi vẫn còn đang tuổi lớn, một thanh sô cô la lúc trưa thật sự không đủ.

Đang ăn mì xào, Nhạn Không Sơn lại mở nắp hộp gà chảy nước miếng rồi đẩy ra trước mặt tôi. Tôi cám ơn anh, mì trong miệng còn chưa kịp nuốt xuống đã gắp một miếng thịt gà ở trước mặt.

“Hừ hừ ngoằm.” Cảm giác đồ ăn rơi xuống dạ dày quá sung sướng khiến tôi sắp rớt nước mắt.

Lúc này trứng cũng đã nướng xong, Nhạn Không Sơn cắm đũa vào trong hộp mì, lột vỏ trứng bồ câu.

Nhạn Vãn Thu một quả, tôi một quả, trứng bồ câu được chia hết cho tôi và Nhạn Vãn Thu, anh không giữ lại quả nào cho mình.

Trứng bồ câu ăn siêu ngon, lòng trắng trứng trắng đục, mềm dẻo, ăn vào cảm giác hơi dính răng, ăn xong trong miệng vẫn còn dư vị, không giống như trứng gà.

Tôi nhìn chằm chằm vào quả trứng bồ câu cuối cùng trong hộp, thật mê người, nuốt ngụm nước miếng, tôi gắp lên bỏ vào trong hộp mì xào của Nhạn Không Sơn.

“Em no rồi, anh ăn đi.”

Nhạn Không Sơn cúi đầu nhìn quả trứng bồ câu kia, yên lặng gắp lên ăn hết.

Mặc dù anh không nói chuyện, nhưng chỉ số tâm trạng trên đầu đã nói thay anh — anh rất thích quả trứng bồ câu này.

Quả nhiên, trứng bồ câu siêu ngon, không ai là không thích ăn!

“Trứng chim cút! Trứng chim cút!” Nhạn Vãn Thu nắm hai tay, không ngừng đập lên mặt bàn, kêu tên trứng yêu thích của mình.

“Được rồi, lột cho em nè.” Tôi kéo chén trứng chim cút qua, đảm nhiệm công việc trước đó của Nhạn Không Sơn.

Có sáu bảy quả trứng chim cút, Nhạn Vãn Thu ăn được hai quả thì no, phần còn lại tôi lột hết cho Nhạn Không Sơn. Anh nhận lấy và ăn hết.

Trả tiền xong rồi rời đi, đi không được mấy bước chúng tôi đã bị chủ quán của một tiệm bói gọi lại.

“Đợi đã!”

Người kia mặc áo lụa mỏng có hơi hướng nước ngoài, trên mặt lại đeo một cái mạng che màu đỏ, trước người bày một quả cầu thủy tinh trong suốt.

“Có muốn bói tình yêu không?” Cô chớp hàng lông mi dày, wink* với Nhạn Không Sơn.

*nháy mắt. Bản raw tác giả cũng để từ wink.

Nhạn Không Sơn liếc nhìn cô ta, anh nói: “Tôi không tin mấy thứ này.” Nói xong thì quay người rời đi, dường như cực kì khinh thường.

Thật ra tôi vẫn rất tò mò, nhưng anh đi rồi, tôi đành phải bước nhanh đuổi theo sau.

Giọng nói mang theo tiếng cười của nữ chủ quán mơ hồ vọng đến: “Người không tin vào tình yêu, sau này sẽ bị thần Tình Yêu mạnh mẽ trả thù đó!”

Tôi nhìn nét mặt của Nhạn Không Sơn, anh không hề bị lay động, chỉ số lại hơi nhuốm màu đỏ không vui.

Vừa rồi anh cũng không nói rõ ràng. Rốt cuộc là anh không tin vào tình yêu, hay là không tin vào mấy thứ như xem bói?

Trước khi rời khỏi chợ đêm, Nhạn Vãn Thu thích một cái chong chóng bảy màu, nằng nặc đòi mua. Nhạn Không Sơn mua hai cái, một cái cho cô bé, một cái đưa cho tôi.

Tôi trợn to mắt, bất ngờ nói: “Em cũng có?”

Anh hơi nhếch môi, tâm trạng nhanh chóng khôi phục như cũ: “Bạn nhỏ đều có.”

Tôi nhận lấy chong chóng, nhẹ nhàng gẩy cái cánh, rất thích món quà này, cũng không để ý anh lại gọi tôi là “bạn nhỏ”.

Nhạn Không Sơn đi theo giúp tôi tìm Tiểu Quy Vương của ông nội trước, rồi mới tạm biệt tôi đi sang một bãi đỗ khác dành riêng cho xe có động cơ tìm ô tô của mình.

Tôi cắm chiếc chong chóng bảy màu ở đầu xe, vặn tay ga lái ra khỏi bãi đỗ xe.

Đường về nhà không phải chỗ nào cũng có đèn chiếu sáng, đôi lúc phải đi vào mấy con đường nhỏ tối om, ngoài bị mấy con mèo dọa sợ ra, đôi lúc còn bị lái qua mấy vũng nước đọng không biết ở đó từ bao giờ làm nước bắn lên, khiến cho người ta từ tận đáy lòng cũng muốn tăng thêm tốc độ lái khỏi đây.

Lúc sắp về đến nhà, bầu trời phía xa bỗng nổ tung một chùm pháo hoa sáng rực rỡ, giống như đóa hoa lộng lẫy tô điểm cho mùa xuân, chúng điểm xuyết cho trời đêm.

Chắc là mười giờ rồi, Tôn Nhụy có nói, ở bờ biển lúc mười giờ sẽ có trình diễn bắn pháo hoa.

Con đường dưới chân đã được làm nhiều năm rồi, đèn đường cũng thưa như răng cụ già, đi mấy bước là thiếu một cái, tôi chỉnh đèn của Tiểu Quy Vương đến mức sáng nhất nhưng phạm vi soi được vẫn cực kì hạn chế.

Tôi đành phải đi chậm lại, lái xe càng thêm cẩn thận.

Đúng lúc này, sau lưng truyền đến tiếng động cơ ô tô, đối phương hẳn là dùng đèn chiếu xa, lập tức soi sáng cả một quãng, đoạn đường trước mắt tôi lập tức sáng tỏ.

Con đường này không quá rộng, cùng lắm là đủ cho một chiếc xe tải đi qua. Tôi lái xe sang bên cạnh, muốn để cho xe phía sau đi trước, nhưng đối phương vẫn cứ từ từ đi ở phía sau, không vượt qua tôi.

Tôi thấy lạ nên nhìn lại, nhưng vì đèn xe quá chói mà suýt nữa lái xe lao xuống mương.

Tiếng còi ô tô vội vã vang lên, như thể đang trách tôi quá bất cẩn. Sau đó trong đêm còn vang lên giọng nói cực kì có sức hút của Nhạn Không Sơn.

“Đừng quay đầu, lái thẳng về phía trước.”

Tôi vô thức vặn tay ga hơi mạnh, trái tim nhỏ sắp bay từ cổ họng ra ngoài.

“Anh, sao anh lại đi đường này?”

Bởi vì con đường này khá hẹp, nên mặc dù gần nhưng ít xe ô tô đi vào đây, tôi tưởng là Nhạn Không Sơn đã đi đường khác về.

“Muốn xem pháo hoa.” Nhạn Không Sơn thản nhiên nói.

Lãng mạn thế sao?

Màn trình diễn pháo hoa ở bờ biển xa xa vẫn chưa kết thúc, thỉnh thoảng sẽ có một hai đóa hoa lửa rực rỡ nổ rộ trên bầu trời đêm. Con đường này đúng là có thể ngắm pháo hoa tốt hơn, chỉ từ giọng nói mà đoán thì cũng không biết được là anh có nói dối hay không.

Cũng chẳng sao, lòng tôi đã tự cho là anh đặc biệt vì tôi nên mới đi đường vòng.

Bấm còi hai lần, tôi giơ lên một cánh tay, dùng hết sức vung vẩy, đón gió cười nói: “Khán giả xem pháo hoa đừng để bị tụt lại phía sau nha, phải theo sát hướng dẫn viên du lịch. Sắp đến trạm tiếp theo là ngôi nhà ấm áp đáng yêu của ngài rồi!”

Nhạn Không Sơn cứ thế lái xe phía sau chiếu đèn cho tôi, một đường trở về nhà.

________________________

Mị mới đào hố mới là Bàn luận kết cục cứu lầm nhân vật phản diện hihi, mới có văn án thui, chương 1 chắc mai hoặc ngày kia Ry up. Có gì mọi người nhớ qua ủng hộ nha~

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN