Đảo Thanh Mai
Chương 29: Em nói lại lần nữa đi?
Edit: Ry
Bí mật này là do Phó Duy nói cho tôi biết hồi cấp ba. Nhà cậu ta giàu có, ông cha chú bác trong nhà đều là người làm ăn, đến đời ba cậu ta mặc dù không đến nỗi là được xếp vào hàng tỉ phú Forbes, nhưng cũng điều hành một hai xí nghiệp quy mô tầm trung với lợi nhuận cực tốt. Nên nghiêm túc mà nói, cậu ta vẫn được tính là con ông cháu cha.
Xưa giờ bên cạnh ba Phó Duy không thiếu phụ nữ, ăn chơi đàng điếm là chuyện bình thường, mẹ cậu ta vẫn biết, nên luôn quản lý rất nghiêm. Ba Phó Duy cũng không làm loạn, còn nghĩ ra một biện pháp thất đức, muốn con trai bao che cho mình. Nói là mang con trai đi chơi, thật ra luôn vứt con trai ở trung tâm thương mại, còn bản thân thì đến chỗ tình nhân, sau đó sẽ thưởng tiền hậu hĩnh cho Phó Duy.
Hai ba con hợp tác khăng khít từ hồi cấp hai, qua nhiều năm như vậy, Phó Duy cũng quen rồi, còn cảm thấy cách này để kiếm tiền tiêu vặt thật dễ, vừa tiện lại vừa nhanh.
Lúc ấy tôi bất ngờ lắm, thầm nghĩ đúng là mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, mỗi gia đình đều có chỗ nào đó không được bình thường. Xem ra, chuyện của ba mẹ tôi đúng là lông gà vỏ tỏi không đáng để bận tâm.
Bây giờ cẩn thận nghĩ lại, đáng lẽ lúc ấy tôi nên nhận ra mới phải, cậu ta cũng là một kẻ dở hơi.
Phó Duy kể cho tôi mấy chuyện này là bởi vì khi ấy chúng tôi là bạn thân, cậu ta tin tưởng tôi, nên chúng tôi luôn chia sẻ chút bí mật nhỏ giữa các thiếu niên.
Tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ công khai những bí mật này của cậu ta, kể cả hồi chúng tôi hoàn toàn trở mặt, trong trường tràn ngập những lời đồn đại khó nghe về tôi, tôi cũng chưa từng nghĩ đến.
Lần này vì quá sốt ruột mà tôi nói với Phó Duy như vậy, chính tôi cũng cảm thấy kinh ngạc.
“Tôi thả cậu ra, nhưng cậu đừng có nói lung tung. Sau này cũng không được tới tìm tôi nữa, rõ chưa?” Tôi buông cái tay đè lên mặt Phó Duy kia, nhưng vẫn túm chặt cổ áo cậu ta không thả.
Phó Duy hết hồn, chỉ số trên đầu đen xì, vẻ mặt dường như không nhận ra tôi nữa.
Chuyện này có gì lạ? Chó sốt ruột còn nhảy tường, con thỏ nóng nảy cũng sẽ cắn người, chẳng lẽ cậu ta cho rằng cả đời tôi sẽ nhường nhịn cậu ta à?
Tôi không phản kháng chẳng qua là vì thấy không cần thiết. Nếu có người ghét tôi bởi vì tôi là đồng tính luyến ái, vậy thì ghét đi. Tôi cũng không cần bọn họ phải thích.
“Nói rõ.”
Phó Duy kinh ngạc nhìn tôi, nuốt một ngụm nước bọt, lặp lại lời tôi: “… Rõ.”
Cậu ta trông đẹp trai, đầu óc cũng thông minh, nhưng chơi thể thao lại không tốt, cũng chưa từng đánh nhau. Cậu ta từng nói với tôi, loại hành vi như đánh nhau quá thô tục, không hợp với khí chất của cậu ta.
Khí chất của cậu ta là cái gì thì tôi không biết, nhưng nếu cậu ta còn làm phiền tôi, tôi không ngại cùng cậu ta biểu diễn một chút mấy loại vận động thô tục này.
“Nói rồi thì phải giữ lời, nếu không thì tôi sẽ thật sự không khách khí với cậu nữa đâu.” Tôi buông cổ áo của Phó Duy ra, lùi sang một bên.
Phó Duy nhìn tôi, ánh mắt có chút phức tạp, rồi lại nhìn Nhạn Không Sơn, sau đó mang theo chút xấu hổ giận dữ và không cam lòng, chạy mất theo con đường nhỏ trước nhà.
Nhìn bóng lưng cậu ta biến mất, tôi chậm rãi thở ra một hơi đã nghẹn trong ngực nãy giờ.
“Không ngờ em lại lợi hại như vậy.” Nhạn Không Sơn dụi tắt điếu thuốc đã hút một nửa, đi về phía tôi: “Tự mình đánh đuổi được người xấu.”
Tôi nhặt chìa khóa dưới đất, quay người tiếp tục mở khóa.
“Em không có đánh cậu ta.” Chỉ đẩy nhẹ một cái thôi.
Hình như Nhạn Không Sơn cười khẽ, đợi đến lúc anh mở miệng, tiếng nói đã gần trong gang tấc, như thể sắp dán lên lỗ tai tôi.
“Dư Miên, em còn giận tôi à?”
Tay tôi run lên, bỗng không biết mở khóa như nào.
Anh nói thế là có ý gì? Muốn làm hòa với tôi à?
Thật ra mấy hôm nay tôi đã không còn giận anh nữa, chỉ là không biết mình nên làm gì để kết thúc trạng thái này. Bây giờ anh đến hỏi, cũng đúng lúc.
Tôi vặn bừa chìa khóa, mở cửa sân ra, đang định nói mình không còn giận nữa, nhưng hình như Nhạn Không Sơn lại hiểu lầm sự im lặng của tôi, từ sau nắm lấy cổ tay tôi kéo lại.
“Xin lỗi.”
Tôi kinh ngạc quay lại nhìn anh, anh cũng đang nhìn tôi, nghiêm túc nói lại thêm lần nữa: “Hôm đó tôi có hơi nặng lời, xin lỗi em.”
Anh thành khẩn như vậy khiến cho tôi thật xấu hổ.
Ông nội nói đúng, dù có là bạn bè thân thiết đi chăng nữa, khuyên người ta thì cũng nên để ý cách thức phương pháp, cũng phải cân nhắc vì đối phương, không thể cứ áp đặt suy nghĩ của mình lên họ, như vậy là quá ích kỉ.
“Không có, em… Em cũng có phần không đúng.”
Trong chốc lát không ai nói chuyện, bên tai chỉ có tiếc gió lùa qua tán cây rì rào hòa với tiếng ve râm ran. Không biết là chó nhà chú Trương hay nhà ai bỗng sủa ầm lên, một chiếc xe đạp bấm chuông từ từ đi qua chúng tôi.
Tôi có thể cảm nhận được ánh mắt của anh đi từ tóc tôi xuống mặt, rồi cổ, kiểu nhìn tỉ mỉ vẽ lại từng đường nét này kiến cho tai tôi nóng lên.
Cổ tay nơi bị anh nắm, cũng có cảm giác như đang bùng cháy.
Tôi cứ có cảm giác anh lại chuyển vàng, nhưng cả hai cách nhau quá gần, đột nhiên ngẩng lên nhìn đỉnh đầu anh sẽ rất kì quái, tôi không thể làm gì khác ngoài chuyển tầm mắt sang chỗ khác.
“Vậy…”
Nhạn Không Sơn buông tay tôi ra, nhẹ nhàng nói: “Muộn rồi, em đi ngủ sớm đi.”
Anh quay người muốn đi, tôi cắn môi, hành động như bị một luồng sức mạnh vô hình thúc đẩy, biến tôi thành một con rối “bốc đồng”.
Tay anh vẫn chưa hoàn toàn rũ xuống, tôi lật tay nắm chặt lấy, lại bởi vì quá hồi hộp mà hơi run rẩy.
“Đợi chút!” Rõ ràng không có làm vận động mạnh nào, nhưng không hiểu sao hô hấp lại trở nên dồn dập.
Làm sao bây giờ? Phải làm gì đây?
Đại não gào khóc, nhưng cơ thể như tự có tính toán của nó.
“Em có điều muốn nói với anh.”
Không cho Nhạn Không Sơn cơ hội để từ chối, tôi mạnh mẽ kéo anh vào trong sân, sau đó còn đóng cửa lại.
Cánh cửa lớn ngăn lại tất cả ánh sáng ở bên ngoài, trong sân tối đen, chỉ có thể mơ hồ thấy được hình dáng của đồ vật. Vốn dĩ dưới mái hiên có một cái đèn cảm ứng, nhưng không biết bị sao mà hôm nay lại không sáng lên.
Tôi buông tay Nhạn Không Sơn ra, lưng dựa vào cửa lớn, để đảm bảo trước khi tôi nói hết những điều muốn nói, anh sẽ không chạy mất.
Theo lý thuyết thì đối phương không phải người như thế, nhưng tôi đây là lo trước khỏi họa.
“Dư Miên?” Có thể là Nhạn Không Sơn cũng không đoán được sẽ phát triển thành như này, trong lời nói có chút ngập ngừng.
“Đêm đó em nói ra tên của anh đúng không?”
Câu này không đầu không đuôi, rất dễ khiến cho người ta không hiểu được, nhưng tôi biết chắc chắn anh sẽ hiểu.
Ngày tôi uống say, cái ngày tôi quấn lấy anh tỏ tình, tôi chắc chắn, bản thân chỉ có thể nói ra tên của anh. Tôi không nhận nhầm người, cũng không thể nhận nhầm được. Cái gọi là “nhận nhầm”, chẳng qua là cách “xử lý” mà anh cho rằng là thỏa đáng với chuyện này mà thôi.
Nhạn Không Sơn mãi không lên tiếng, nếu như nói vừa rồi anh là một chiếc lò sưởi hòa tan người, thì bây giờ anh chính là một núi băng ngàn dặm không cho người đến gần, anh muốn dùng sự im lặng của mình để cho tôi biết khó mà lui.
Tôi còn lâu mới lui.
“Anh có muốn biết lời Phó Duy chưa kịp nói ra là gì không?” Tôi ngăn không cho Phó Duy nói ra, không phải vì sợ hãi, mà vì chuyện này, chuyện tôi thích Nhạn Không Sơn, anh không nên biết từ miệng người khác. Anh chỉ có thể nghe từ chính tôi.
Tôi không rõ liệu đêm nay có phải một thời cơ tốt để nói cho anh biết hay không, nhưng có đôi khi đời chính là như vậy — chuẩn bị tỉ mỉ dài lâu lại không bằng tia sáng ngẫu nhiên chợt hiện.
Thành công chính là thành công, thất bại chính là thất bại. Chuyện tỏ tình này, không có cái kiểu như mặc dù anh không thích em nhưng lại thích cách em tỉ mỉ bố trí cảnh tượng tỏ tình nên anh vẫn đồng ý.
“Em có một tài khoản trên mạng xã hội, cậu ta từ cái tài khoản đó mà biết được em đang ở đảo Thanh Mai, biết em ở tiệm sách, biết nhà em ở đây. Em thường chia sẻ tâm trạng và cuộc sống hàng ngày của mình ở trên đó, vậy nên cậu ta biết, gần đây em thích một người…”
“Dư Miên.”
Anh đột ngột ngắt lời tôi, gọi tên tôi, không còn kiểu thân thiện như ngày xưa nữa, mà là một loại nhắc nhở, cũng là một loại cảnh cáo.
Tôi chỉ ngừng lại trong chốc lát, chứ không hoàn toàn im lặng.
“Người em thích, lớn hơn em chín tuổi, nhà mở một hiệu sách, có đứa con gái nhỏ rất đáng yêu, còn là một trai thẳng.” Tôi ngẩng đầu nhìn anh: “Em thích anh, Nhạn Không Sơn.”
Nhạn Không Sơn nghe vậy không hề nói gì, chỉ thở ra một hơi thật dài, mang theo sự bất đắc dĩ cùng phiền muộn vì cái đao luôn treo trên đỉnh đầu cuối cùng cũng rơi xuống. Góp phần củng cố cho suy đoán của tôi — quả nhiên anh đã biết chuyện tôi thích anh từ lâu.
“Dư Miên, em còn quá… Trẻ.”
Có lẽ là anh lại định nói là tôi “nhỏ”, nhưng sắp nói ra lại chợt nhớ tôi không thích nghe cái từ này, nên đành sửa lại.
Nhưng có sửa lại cũng không tốt hơn bao nhiêu.
Lại lần nữa nghe được cái kiểu lí lẽ này của anh, thay vì không phục và tức giận, nhiều hơn là cảm giác mệt mỏi mất mát.
Cái này so với việc nói tôi “ngây thơ” còn khiến cho người ta tuyệt vọng hơn, dù sao thì tôi ngây thơ còn có thể thử trở nên chín chắn, nhưng còn trẻ… Tôi không thể bỗng dưng tăng thêm tuổi được, không thể trong một năm có được dáng vẻ như độ tuổi của anh.
“Em vẫn chưa phân biệt được, ai là người thật sự dành cho em, ai là khách qua đường trong cuộc đời em.” Nhạn Không Sơn nói: “Tôi đã từng nói với em rồi, tôi không tin vào tình yêu, cũng không cần tình yêu. Tôi không đáng để em thích.”
Tôi có chút đau lòng, không phải cái đau vì bị anh từ chối, mà đau vì ý trong lời nói của anh, như thể đang nói cho tôi biết rằng, ngay cả thích cũng không cho tôi thích.
“Anh có thể không thích em, em nói với anh những điều này, không phải để bắt anh chấp nhận em. Em chỉ muốn cho anh biết…. Không sao hết, anh không thích em, em vẫn luôn biết. Nhưng tình cảm thích này, chính em cũng không khống chế được, cho nên em vẫn sẽ cứ thích anh.” Tôi suy nghĩ, định ra một cái kì hạn buồn cười: “Thích cho đến khi, không thích anh nữa thì thôi.”
“… Đây là tự do của em, tôi không có quyền can thiệp.” Nhạn Không Sơn nói.
Đây là một lần tỏ tình nói ra đã xác định sẽ thất bại.
Chuyển vàng rồi biến hồng, trái tim có nghĩ như thế nào, nhưng trong tình yêu dường như lại không có định số.
So với những người bị anh từ chối kia, anh đã rất dịu dàng với tôi, cũng không nói tôi phải tránh xa anh, tôi không có gì để tiếc nuối nữa.
Tôi hơi tránh ra, mở cửa cho anh. Ánh đèn bên ngoài chiếu vào, chỉ số tâm trạng trên đầu của Nhạn Không Sơn có hơi thấp, có vẻ lời tỏ tình của tôi khiến cho anh rất buồn rầu.
Anh đi ra ngoài, lúc sắp bước ra khỏi cửa, tôi bỗng nghĩ đến một chuyện, gọi anh lại.
“Vậy… Nếu như hôm nào đó anh treo chuông gió lên, em tới lấy được không?”
Tôi nghĩ, anh đã không thích tôi, lại còn là một người đàn ông bình thường, sẽ không thể vì chăm chút cho tâm tình của tôi mà cả đời không lên giường với người khác được, chiếc chuông gió pha lê kia được treo lên mái hiên lần nữa chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Nếu là chuyện sớm hay muộn, thì tôi muốn tính trước, hỏi anh rõ ràng, xem mình có thể tham gia một chút hay không.
Cả người Nhạn Không Sơn cứng đờ, cau mày quay đầu nhìn tôi, lộ ra vẻ mặt giống như Phó Duy. Vẻ mặt, như thể chưa từng quen tôi.
“Em nói lại lần nữa đi?”
Nét mặt của anh rất bối rối, thật sự cảm thấy vừa rồi có lẽ anh chỉ nghe nhầm thôi.
________________________________
“Em vẫn chưa phân biệt được, ai là người thật sự dành cho em, ai là khách qua đường trong cuộc đời em.”
Các bạn đã phân biệt được chưa?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!