Đợi Một Loài Hoa Nở - Quyển 2 - Chương 3: Chấp nhận
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
105


Đợi Một Loài Hoa Nở


Quyển 2 - Chương 3: Chấp nhận


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

(Ảnh: Internet)

Tôi dần lấy lại ý thức, bàn tay anh trượt khỏi tay tôi. Bóng áo trắng cô độc vén rèm châu, mờ nhạt in trên bức bình phong rồi từ từ khuất dạng.

– Lão gia, phu nhân! Tiểu thư tỉnh dậy rồi. – Tiếng Lệ Na làm náo động cả căn phòng nhỏ.

Lập tức từ gian ngoài, vị phu nhân ban nãy nhanh chóng chạy vào, theo sau bà còn có lão gia và cả tên áo tím than.

Bà gấp gáp bước thật vội như cố cho nhanh để tới chỗ tôi. Dáng vẻ của bà làm một người xa lạ như tôi cũng thấy xót xa. Bà là mẹ ruột của thân xác này sao? Chính xác rồi! Chỉ có thể ở cương vị một người làm mẹ thì mới đối tốt với con mình như vậy. Con đau mẹ sẽ đau, con mà khóc mẹ sẽ vì con mà rơi lệ thật nhiều. Bà bắt lấy bàn tay đang buông thõng của tôi, áp sát lên má, dịu dàng:

– Ái nữ của mẫu thân, cuối cùng con cũng tỉnh! Con biết không mẫu thân sợ lắm, sợ sẽ không gặp được con nữa! – Bà nghẹn ngào, một chút sau mới lên tiếng được. – Không ngờ trời cao còn thương xót mẫu thân, đã đem con trở về đây với mẫu thân. Tiểu Cô à! Con hứa với mẫu thân, sau này phải tự biết bảo vệ bản thân mình, tuyệt đối không được làm chuyện dại dột, có được không? Con hứa với mẫu thân đi!

Những lời ngọt ngào bà nói bên tai tôi đã nghe thấy cả. Có điều… Xin lỗi bà, phu nhân! Tôi không phải con gái bà và tôi rất muốn hứa với bà nhưng tôi chỉ là một kẻ cắp. Một kẻ cắp đáng thương đã vô tình chiếm lấy thể xác của con bà. Tôi hoàn toàn không có tư cách hứa với bà bất cứ một điều gì cho dù nó là nhỏ nhất. Giả sử bà biết sự thật, bà có còn dám ngồi đây gọi một tiếng ái nữ, hai tiếng ái nữ hay không? Chắc chắn không! Khi đó bà và người nhà sẽ sợ hãi, sợ một cô hồn dật dờ chiếm xác thân con gái bà như tôi, bà cũng sẽ dùng mọi cách để trục tôi ra khỏi thể xác này thôi. Khôi hài, rất khôi hài! Tôi đang cần ai đó nói cho tôi biết đến cùng tôi phải làm gì cho đúng. Buông xuôi hay tiếp tục? Kết thúc hay khởi đầu? Nếu cuộc đời tôi sang trang mới, tôi biết viết tiếp gì đây vào những trang giấy trống cuộc đời mình? Tôi mệt rồi, hãy để tôi yên!

Tôi cắn môi, không hề nhìn người phụ nữ tội nghiệp kia, dùng sức rút tay mình về. Bà chụp lấy tay tôi cầm chặt, vội vã kêu lên:

– Tiểu Cô! Con làm sao vậy? Con thấy khó chịu ở đâu? Nói mẫu thân biết đi mà, Tiểu Cô!

Tôi chau mày, rút tay về lần nữa. Xoay người vào trong, kéo chăn trùm kín mít từ chân đến đầu.

– Tiểu Cô! Con bị làm sao vậy? – Lão gia lên tiếng.

Bà nói đỡ cho tôi:

– Lão gia! Ái nữ nó vừa mới tỉnh, chắc nó còn mệt nên mới như vậy. Lão gia đừng trách nó.

– Nhưng nàng xem, thái độ của nó… – Lão gia muốn nói lại thôi.

– Muội ấy làm sao vậy? – Tên áo tím than bây giờ mới cất tiếng, âm thanh không một chút xíu lực thốt ra.

– Mã Phong, mau lên! Con mau qua xem Tiểu Cô thế nào! – Bằng giọng gấp rút, lão gia giục hắn.

– Dạ! – Tên áo tím than đáp.  Âm thanh kéo dài lê thê đến mức tôi có thể tưởng tượng ra được bộ mặt méo mó, vặn vẹo, không cam tâm của hắn.

Cố cuộn tròn mình trong chiếc chăn bông bỗng một bàn tay kéo mạnh góc chăn, cả người tôi bị lộ ra ngoài, tóc rối rũ xuống mặt. Bình thản ngồi dậy, đối diện với vẻ mặt hả hê cùng nụ cười nửa miệng của hắn, tôi chầm chậm gỡ từng ngón từng ngón tay của hắn đang nắm chặt góc chăn ra rồi đắp lại như cũ, cố tình quấn thêm một vòng dưới lưng, hai tay bấu chặt lấy viền tấm chăn cho an toàn. Thế là xong, tôi bằng lòng trốn trong chăn, mặc kệ bên ngoài có xảy ra chuyện gì tôi sẽ không bao giờ chui ra, có lẽ thế!

Tên áo tím than kia không chịu từ bỏ, hắn lại dùng sức kéo chăn ra một lần nữa. Tấm chăn chỉ tụt xuống tới hông thì tôi đã nhanh chóng phủ lên đầu. Hành động kia của tôi vô tình chọc điên hắn, hắn hét lên:

– Thật quá đáng! Nếu chẳng phải giờ này không mời được đại phu thì ta cũng sẽ không đến đây đâu. Ta hỏi lại một lần nữa… – Ngừng một chút, hắn tiếp. – Ngươi có giở chăn ra hay không? – Chẳng hề có chút phản ứng nào hết từ chỗ tôi, hắn rít lên một tiếng khinh bỉ, đồng thời nệm thật mạnh lên mặt nệm khiến chiếc giường lập tức rung lên.

– Mai Cô, con giở chăn ra đi! Như vậy thì Phong Nhi nó mới khám cho con được chứ. – Giọng nói dễ nghe của phu nhân cất lên.

Trong khoảnh khắc, tôi thoáng muốn mở tấm chăn ấm áp này ra mà nói một câu gì đó với bà. Nhưng không có, tôi vẫn nằm như con nhộng trong chính chiếc kén của mình. Có điều, tôi không phải đợi hoá thành bươm bướm để đi tìm những đoá hoa nở rộ. Tôi trốn trong này là vì tuyệt vọng, vì sợ hãi, vì mất hết phương hướng, vì nhát gan và vì sự nhu nhược của chính bản thân tôi. Tôi vốn không muốn mình như vậy mà thực tại bắt tôi phải như vậy! Chẳng ai hiểu được cảm giác của tôi bây giờ. Không có gì hãi hùng hơn là sống lại trong cơ thể một người khác. Tựa như chúng ta sợ nhất là con sâu rớm. Bỗng một ngày u ám, chúng ta thức dậy và phát hiện mình biến thành một con sâu rớm khổng lồ. Cả người đen đúa đầy gai độc, núc ních, co dãn; tay và chân cùng nhau biến thành sáu cái chân nhỏ đều là giác bám. Chúng ta chỉ muốn hét lên, hét thật lớn, hét mãi không ngừng, hét đến khi mệt mới thôi. Hoặc là kiệt sức mà chết, hoặc là như tôi bây giờ. Trốn tránh hiện thực, trốn tránh tương lai.

Chợt tôi nghe thấy tiếng khóc nỉ non của người phụ nữ trung niên kia, trái tim tôi đau đớn lạ. À, mà hôm nay là đầu năm phải không? Nếu bây giờ tôi không sống lại trong thân thể Mai tiểu thư, có lẽ là họ đang ôm cái xác lạnh cóng của cô mà kêu gào rồi. Đêm Trừ Tịch pháo hoa rực rỡ phải chăng đủ náo nhiệt để làm ma chay cho vị tiểu thư họ Mai nhà này?! Đến lúc đó người đau lòng sẽ là những người ở lại, tôi không muốn chứng kiến vô số nước mắt rơi trên má nữa, bàn tay vịn mép chăn nới lỏng, tôi chầm chậm thò đầu ra ngoài, phu nhân đã gục ở bên giường nức nở.

– Mẫu thân! – Tôi khẽ gọi bà, âm thanh nhỏ nhưng rõ ràng từng tiếng một.

– Tiểu Cô, con chịu nói chuyện với mẫu thân rồi sao? – Phu nhân đỡ tôi dậy rồi ôm chầm lấy tôi.

Lão gia vẫn chưa vội lên tiếng, ông giơ tay áo phất phất, cố tình bảo tên áo tím than tạm thời đừng nói gì. Hắn lệ khệ khiêng cái hòm thuốc đứng lên, đi qua ngồi xuống bàn. Để hộp thuốc lên bàn, đầu nghiêng nghiêng, vén lại hai ống tay áo rộng thùng thình rồi rót chén trà, lơ đãng ngắm khói bay quanh miệng chén.

(Ảnh: Internet)

Qua một hồi lâu phu nhân mới buông tôi ra rồi cầm lấy tay tôi vỗ nhè nhẹ, bà bảo:

– Tiểu Cô, con thấy thế nào rồi? Có khó chịu ở đâu không, con nói mẫu thân biết đi.

Tôi nhìn vào đôi mắt đẫm nước của bà, lắc đầu, đáp:

– Nữ nhi đã khoẻ, mẫu thân đừng lo!

– Ái nữ tội nghiệp của ta, con có biết con làm ta và phụ thân con lo như thế nào không? Con đừng bao giờ làm như vậy nữa có được không? – Bà chêm.

Tôi dời tay nhẹ nhàng lau đi mấy giọt nước mắt chảy tràn xuống gò má, xuống cằm bà. Cầm đôi bàn tay bà, gật đầu, tôi nói:

– Con hứa!

Tên áo tím than vội đứng lên, bước qua, hắn nắm lấy cổ tay tôi, hung hăng:

– Mai muội muội, để ta kiểm ta lại một lần nữa xem muội có thật sự khoẻ hay không?

Tôi liền rút vội tay lại, trừng hắn. Lệ Na thấy vậy nhanh chóng chạy đến bên cạnh, ôm lấy vai tôi.

Hít một hơi thật sâu, tôi rành rọt:

– Con muốn nghỉ ngơi!

Lão gia nghe thấy thế bèn vuốt chòm râu đen dài, đầu gật gù mấy cái, quay sang tên áo tím than, lên tiếng:

– Phong Nhi! Tiểu Cô đã nói như vậy, cứ để nó nghỉ ngơi. Con không cần bận tâm đâu.

Sau đó liền cúi xuống dìu phu nhân đứng lên, dịu dàng:

– Phu nhân à! Nàng thấy rồi đó, ái nữ đã ổn. Mọi chuyện hãy để người hầu lo liệu. Chúng ta mau quay về nào!

Phu nhân nghe lão gia khuyên, lòng bà như buông xuống một gánh nặng. Gương mặt bà như cây khô gặp nước, hai hàng lông mày giãn ra, những vết nhăn hằn trên trán vì thế mà biến mất. Giờ đây trông phu nhân hiền lành và phúc hậu hơn bao giờ hết. Khẽ gật đầu một cái đồng ý với lão gia, bà lấy góc áo lụa chậm đi nước mắt còn vương trong hốc mắt, dặn dò:

– Ái nữ của mẫu thân, nghỉ ngơi sớm. Ngày mai ta sẽ đến thăm con.

– Dạ, phụ mẫu về nghỉ đi ạ! Con đã khỏe, không cần lo cho con nữa đâu, mọi việc đã có Lệ Na rồi. – Tôi đáp, tuy giọng điệu tôi còn chút xa lạ nhưng trong lời nói phần nào đã thấy được sự quan tâm của tôi dành cho lão gia và phu nhân. Họ cũng giống cha mẹ tôi ở quê nhà, đau lòng khi con gái mình chịu khổ. Tôi là phận làm con cái, dù sao họ cũng là cha mẹ của Mai Cô tiểu thư, tôi chiếm thân thể cô ấy, cũng phải làm tròn bổn phận cho cô ấy, thế mới là đạo lý.

– Phu nhân, đi thôi! – Lão gia thấy phu nhân vẫn còn lưu luyến liền nhắc nhở.

Nói rồi, lão gia đỡ phu nhân ra ngoài, bước tới bậc cửa, bà không quên ngoảnh lại nhìn. Tôi gật đầu thật nhẹ trấn an bà làm nụ cười trên môi bà chợt nở.

Phu nhân theo chân lão gia rời đi, tôi mới yên tâm với tay kéo góc chăn định nằm xuống, vừa quay mặt qua thì bắt gặp vẻ mặt khinh khỉnh của tên áo tím than. Giật mình, tôi la lớn:

– Sao ngươi còn chưa đi? Ngươi mau ra ngoài cho ta!

Hắn không những không đi, còn mạnh dạn bước đến bên giường, nghiêng đầu hỏi nhỏ:

– Mai muội muội, muội đang đuổi ta ư? Ta không nghe lầm chứ? Muội đang đuổi thế ca (tiếng gọi anh họ bên ngoại ngày xưa, cũng có trường hợp dùng “biểu tỷ/muội” hoặc “biểu huynh/đệ”) mà muội ngày nhớ đêm mong này đi ra ngoài à? Muội làm cho ta bất ngờ quá đấy!

Tôi lật đật ngồi co chân lại, thuận tay lấy chăn bông quấn từ cổ tới chân thật chặt, quay mặt đi, không đối diện với hắn, cũng không trả lời câu hỏi của hắn. Tôi không biết có phải là hắn nghe ra được giọng tôi có gì đó không giống Mai Cô tiểu thư, hay cách phát âm tôi quá khó nghe khiến hắn không hiểu cũng nên. Tôi dùng hết can đảm, lặp lại mấy từ vừa rồi:

– Ta bảo là ngươi ra ngoài đi! Muộn rồi, ta muốn ngủ bây giờ!

– Thú vị! Muội đang muốn chơi trò mới với ta sao? Mai muội muội, không phải muội vẫn luôn thích ta à? Sao bây giờ lại trở nên như thế nhỉ? Trò chơi này của muội, ta đã nhìn ra rồi, thật sự rất vui đó! Nếu muội đã thích giả vờ như vậy, ta cùng muội chơi đùa, xem muội diễn hay đến bao giờ? Giỏi kìm chế tình cảm tới bao giờ? – Hắn ngửa cổ ra cười sang sảng, tiếng cười của hắn giống hệt oan hồn bất tán làm lạnh sống lưng tôi. Bất ngờ, hắn ngưng cười, giơ tay nắm lấy cằm tôi, buộc tôi nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của hắn. Lệ Na không nhịn được la lên:

– Mã thiếu gia, người…

Mã Phong quát lớn:

– Ngươi ở yên đó cho ta! – Vừa dứt lời, hắn kề sát mặt hắn vào mặt tôi, gằn giọng nhả từng chữ. – Ta nói cho ngươi biết, dù ngươi có cố gắng dùng trăm phương nghìn kế, ta cũng sẽ không bao giờ để ý ngươi đâu. Mai muội muội, ngươi mãi mãi không phải là nữ nhân ta thích! Ngươi đừng hòng gả cho ta, dù là dì mẫu ép ta lấy ngươi, ta cũng sẽ không bao giờ nghe theo, chứ huống hồ ngươi tự tử. May là ngươi còn sống, chi bằng chết, ta không đời nào làm minh hôn (hay còn gọi là “âm hôn”, đám cưới ma. Là sự kết duyên giữa hai người đã chết hoặc một người vừa chết và một người còn sống) với ngươi, khi đó hại ngươi chết không nhắm mắt, ta thật đau lòng lắm đó!

– Khốn nạn! – Tôi mắng hắn bằng tiếng mẹ đẻ, hắn không hiểu, nhưng hắn nghe ra được khẩu khí rõ ràng là đang kinh thường hắn. Ngay tức khắc, hắn tăng thêm lực, bấm sâu năm đầu móng tay vào cằm tôi, nghiến răng, nghiến lợi:

– Mai muội muội! Ta không biết rốt cuộc ngươi đang giả khùng giả điên gì, nhưng ngươi muốn đùa với ta, ta sẽ chiều theo ngươi.

Lệ Na không thể ngồi yên nữa, cô liền bước tới:

– Mã thiếu gia, xin người! Tiểu thư vừa mới tỉnh dậy, xin người buông tiểu thư ra! Nô tỳ xin người! – Lệ Na nắm cánh tay Mã Phong lay lay, chính như vậy khiến hắn tức tối hơn. Hắn trợn mắt, quay qua Lệ Na, gầm:

– Ngươi tránh ra! – Hắn nhẫn tâm đẩy Lệ Na ngã nhoài trên nền đất.

Lúc này, tôi không thể ngồi yên được. Lệ Na của tôi, đã là của tôi, không ai được phép bắt nạt. Tôi dùng hết sức, hất tay hắn ra, móng tay hắn vì nắm quá chặt mà xước qua cằm tôi có chút rát. Tôi ném chăn về phía cuối giường, loạng choạng bước xuống, xô hắn một cái. Lực nhỏ, nhưng trong lúc hắn thừ người ra, cũng đủ đẩy vai hắn nghiêng nghiêng, tôi dõng dạc:

– Mã thiếu gia, Lệ Na là người của ta, từ nay về sau, ta không cho phép ngươi lớn tiếng quát mắng muội ấy, nghe rõ chưa? Còn nữa, ngươi nên biết tự trọng, “nam nữ thọ thọ bất thân”, mời ngươi ra khỏi phòng ta ngay. Ta không muốn nói nhiều, bản thân ngươi thông minh, tự hiểu lấy đi. – Vừa nói tôi vừa khom người đỡ Lệ Na đứng lên.

Hắn vẫn trơ ra đó như tượng đá, gương mặt tuấn mỹ thất thần, ngây ngốc giương mắt nhìn tôi. Một khắc sau phất tay áo, xoay người bước đi. Hắn được hai bước, tôi liền chỉ hòm thuốc đen đủi của hắn trên bàn, giọng chua ngoa:

– Mã thiếu gia! Còn hòm thuốc của ngươi, làm ơn mang nó ra khỏi phòng ta.

Hắn lập tức trở vào, không quên ném cho tôi tia nhìn khinh bỉ, hắn thở ra mấy hơi, đeo hòm thuốc lên vai.

Tự nhiên khối sưng trên trán bất giác đau, theo quán tính, tôi giơ tay lên sờ sờ, mặt nhăn nhó, thuận miệng hí hà, quẳng cho hắn một câu:

– Đeo cẩn thận vào, không thì sẽ gây phiền phức cho người khác.

Hắn ngó qua nhìn rồi không nói không rằng, một tay giữ lại hòm thuốc, một tay đặt lên vai đeo cố định lại rồi nhanh chống bước đi. Lần này hắn vừa đặt chân lên bậc cửa, tôi liền hừ nhẹ, chễm chệ khoanh tay, cao giọng:

– Năm mới vui vẻ, Mã thiếu gia!

Hắn khựng lại, không biết là đang nghĩ gì, cuối cùng phất mạnh tay áo tím mới rời khỏi, xa xa còn nghe thấy tiếng bước chân cố tình nện thình thịch xuống nền như đang lẫy, đang hờn ai đó.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN