Mơ Tưởng Anh Ấy Cũng Vô Dụng - Chương 8: Đi dã ngoại
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
140


Mơ Tưởng Anh Ấy Cũng Vô Dụng


Chương 8: Đi dã ngoại


Tửu lượng của cậu không tồi nhưng ngoài ly rượu đầu tiên uống cạn thì cậu không uống thêm ly nào tiếp theo sau nữa, chỉ đơn giản là cậu cảm thấy bản thân không cần phải uống quá nhiều thứ gây hại cho sức khỏe của mình, nếu như không phải trong tình huống bắt buộc phải uống thì cậu sẽ không uống, cậu vẫn còn nhớ ký ức lúc còn nhỏ, cậu không thích thứ đồ uống kích thích này.

Hoàng Thế Vinh ở trên bàn ăn uống ba ly rượu, lại thêm vài cốc bia, hắn cùng bạn bè xung quanh cười nói rất vui vẻ, ngược lại cậu chỉ ở bên cạnh im lặng nhìn hắn. Cậu không có cảm giác bản thân mình không thể xâm nhập vào thế giới của bọn họ, chỉ là cậu không muốn vào mà thôi. Cậu thích ngồi ở một chỗ im lặng nhìn Hoàng Thế Vinh, chỉ cần thấy hắn vui vẻ thoải mái là được rồi.

Hoàng Thế Vinh uống không tồi, thỉnh thoảng hắn sẽ lại cảm giác được có một ánh mắt nhìn về phía mình, kế đó hắn tưởng là người ngồi bên cạnh sợ hắn uống quá nhiều không về được, hắn liền mỉm cười cúi đầu nói nhỏ với cậu:

“Đừng lo Quân Quân, tớ biết điểm dừng, lát nữa vẫn chở cậu về nhà an toàn được”

Cậu không lo lắng hắn say đi không vững, mười mấy năm nay ở bên cạnh hắn, cậu làm sao không biết được khả năng uống rượu của hắn đến đâu. Cậu đưa đũa gắp một miếng thịt thăn đã nướng kỹ vàng rộm để vào trong bát hắn, kế tiếp liền cúi đầu tự mình gắp đồ ăn ăn.

Dĩ nhiên thì nhóm bạn của Hoàng Thế Vinh đều không bị mù, Tô Đồ Lang Quân cả một quá trình đều giúp hắn gắp thức ăn, còn hắn thì thỉnh thoảng sẽ cúi đầu nói nhỏ gì đó với cậu. Nếu như hai người trước mặt là một nam một nữ thì không có vấn đề gì, nhưng mà hai thằng con trai lại như vậy… thản nhiên thân thiết như thế.

“Này Lang Quân, sao cậu cứ gắp đồ ăn cho Thế Vinh mãi vậy” Hắc Tứ uống ngà ngà say, gương mặt không rõ là do ngồi cạnh bếp nướng hay là do men rượu, lúc này cũng đỏ bừng lên.

Cậu ngẩng đầu nhìn Hắc Tứ một cái hỏi:

“Có vấn đề gì lạ sao?”

Hắc Tứ gật đầu:

“Lạ chứ, Thế Vinh cũng không phải bị đau tay”

Cậu nghe vậy im lặng một chút, rất nhanh sau đó bình thản mà đáp thế này:

“Một lát nữa Tiểu Vinh sẽ chở tớ về, tớ rất nặng, để cậu ấy ăn nhiều một chút mới có sức”

Hoàng Thế Vinh ở bên cạnh nghe thấy vậy thì nhìn cậu cười cười:

“Quân Quân một chút cũng không nặng đâu”

Cuộc gặp mặt ngày hôm nay khiến cho cậu biết thêm một vài thông tin không mấy quan trọng, ví như nhóm bạn mà Hoàng Thế Vinh chơi thân này đều xuất thân từ nhà trâm anh thế phiệt, đều là các thiếu gia công tử không tầm thường. Ví như chuyện đội bóng của bọn họ rất nổi tiếng ở trong trường, còn có được nữ sinh thành lập một hội nhóm trên mạng bình chọn ra ai là người đẹp trai nhất, dĩ nhiên xếp vị trí đầu bảng không ai khác chính là Hoàng Thế Vinh.

Cậu không thích đọc sách, cũng không thích lên mạng, phần lớn thời gian của cậu khi ở trường đều dành cho việc ở bên cạnh Hoàng Thế Vinh. Bọn cậu từ lúc bảy giờ sẽ gặp mặt cùng nhau đến trường, cứ như vậy cho đến khi tan học hai người sẽ đi chơi, lúc thì cậu ngồi ở một bên xem hắn chạy trên sân bóng, lúc thì cậu và hắn sẽ đến khu giải trí chơi một vài trò chơi mới ra mắt. Khi trở về nhà thì trời cũng đã tối hẳn, hai người các cậu sẽ nhắn tin qua lại khoảng ba mươi phút, sau đó cậu sẽ đi ngủ. Chuỗi thời gian của cậu đều xoay quanh hắn, nếu như không ở cạnh hắn thì cậu sẽ ngủ, cậu biết mình giống như hai ba của mình, tình cảm của cậu đối với hắn chính là thứ tình cảm tồn tại giống như hai ba của cậu.

Cậu có tính cách độc chiếm rất cao, cũng chẳng quan tâm tới bản thân mình chơi có đẹp hay không đẹp, cậu sẽ làm mọi cách để Hoàng Thế Vinh không rời khỏi mình được. Chính vì tính cách vặn vẹo này của mình, sự cố chấp điên cuồng của cậu mà có lẽ sau này Hoàng Thế Vinh hắn mới bị cưỡng ép bẻ cong, hoặc có lẽ hắn là người chậm tiêu mãi mà không phát hiện ra điều này.

Buổi tối mát mẻ, hôm nay là trăng thật tròn, ánh sáng dịu dàng treo lơ lửng trên bầu trời đêm. Tạm biệt nhóm bạn của Hoàng Thế Vinh, hai người chậm rãi ngồi trên xe đạp trở về:

“Quân Quân”

Cậu nghe thấy Hoàng Thế Vinh gọi mình liền đáp:

“Chuyện gì?”

Hoàng Thế Vinh nói:

“Cậu còn nhớ ngày này hay không? Hôm nay là ngày chú Du Du đưa cậu đến lớp mẫu giáo đó”

Bọn cậu đi qua trường mẫu giáo trước đây, bên trong trường đều đã tắt điện, chỉ có một ngọn đèn lớn để soi đường mở ở bên ngoài. Hoàng Thế Vinh dừng xe quay lại phái sau nhìn cậu lên tiếng:

“Chúng ta dừng ở chỗ này một chút đi”

Cậu xuống xe, ngồi xuống chiếc ghế đá dưới cột đèn nhìn xung quanh. Nơi này hiện tại không có nhiều phương tiện giao thông đi lại, rất yên tĩnh, thỉnh thoảng có vài người trung niên chậm rãi đi bộ qua.

“Quân Quân, cậu đúng là một người bạn tốt của tớ, từ nhỏ đến lớn bài tập của tớ đều do cậu làm giúp, những món đồ tớ thích cậu đều tặng tớ, thậm chí còn giúp tớ nói dối ba”

Cậu nhìn Hoàng Thế Vinh, hắn đứng bên cạnh chiếc xe đạp thể thao, mái tóc húi cua ngày nào giờ đã lại mọc dài ra một chút. Giáo viên trong trường không thích nam sinh cắt tóc quá ngắn, nhìn sẽ giống thành phần du côn ngoài xã hội, nhưng mà Hoàng Thế Vinh lại rất thích kiểu tóc này, chỉ cần dài một chút thôi hắn sẽ lại đến tiệm cắt tóc nhờ thợ dùng tông đơ di chuyển trên đỉnh đầu. Hoàng Thế Vinh nói bởi vì mình hay hoạt động thể thao, khi chơi một bộ môn nào đó rất không thích cảm giác bị tóc làm cản trở, hơn nữa cắt như vậy gội đầu vừa nhanh lại mát mẻ:

“Cậu đối với tớ cũng rất tốt, mỗi ngày dù nắng hay mưa, đông hay hè đều qua chở tớ đi học”

Hoàng Thế Vinh ngẩng đầu, đôi mắt hắn hẹp dài mang theo tia lanh lợi, với dáng vẻ này của hắn người ngoài nhìn vào nhất định sẽ biết ngay được hắn là một nam sinh nghịch ngợm:

“Thôi bỏ đi, tự nhiên nói mấy cái lời khách khí này, chúng ta là thanh mai trúc mã từ nhỏ, là anh em tốt không cần để ý mấy cái nhỏ nhặt đó”

Cậu im lặng không nói, buổi tối không khí rất dễ chịu, một làn gió nhẹ du dương thổi qua khiến cho tâm trạng người ta cũng trùng xuống. Hoàng Thế Vinh giống như nhớ ra điều gì đó liền nâng giọng nói với cậu:

“Đúng rồi Quân Quân, ba ngày nữa sẽ đi dã ngoại rồi, cậu đã chuẩn bị cái gì chưa”

Lớp của hai người bọn cậu có tổ chức hoạt động ngoại khóa nhằm gắn kết tính tập thể, đồng thời cũng là tìm hiểu một số loại cây cối phục vụ cho bộ môn sinh học. Hoạt động ngoại khóa lần này sẽ là đi dã ngoại ở trên núi, một ngọn núi cách trung tâm thành phố ba mươi ki lô mét. Thời gian đi sẽ kéo dài ba ngày hai đêm, có giáo viên chủ nhiệm cùng một số phụ huynh đi cùng. Thường thường những hoạt động như thế này cậu sẽ không có hứng thú, nhưng vừa nhìn thấy bộ dạng phấn khích kia của Hoàng Thế Vinh cậu liền đáp thế này:

“Tớ có chuẩn bị một chút đồ dùng cá nhân rồi”

Hoàng Thế Vinh cười cười:

“Hôm nay tớ có đặt mua một cái lều lớn rồi, tớ cùng Quân Quân ngủ cũng vẫn thoải mái”

Cậu khẽ mỉm cười:

“Như vậy tớ sẽ chuẩn bị một số thuốc cơ bản cho hai người”.

Ba ngày sau đó

Lúc 6 giờ sáng, trước cửa nhà họ Tô đã có một chiếc xe hơi Rolls Royce Sweptail màu đen sáng bóng đỗ ở đó. Người ngồi trong xe nhanh chóng mở máy di động giống như muốn gọi cho ai kia, rất nhanh sau đấy trong xe liền có giọng nam quen thuộc cất lên:

“Quân Quân, tớ đến rồi, cậu xuống đi”

Chuyến dã ngoại lần này phải mang theo khá nhiều đồ đạc cho nên Hoàng Thế Vinh không có cách nào dùng xe đạp qua đón Tô Đồ Lang Quân đi được. Hoàng Thế Trung nhân tiện có việc cần đi qua đó liền lái xe đón hai người bọn họ đến nơi tập trung. Thật ra Hoàng Thế Vinh sớm đã biết lái xe hơi, chỉ là sợ Tô Đồ Lang Quân không vui khi thấy hắn chưa đủ tuổi mà lái phương tiện này cho nên hắn mới để ba đưa mình đi.

Ba giúp cậu mang đồ ra xe, lúc cậu vừa mới ở trước cổng thì Hoàng Thế Vinh từ trong xe đã nhanh chóng chạy tới mở cốp xe phía sau, nhanh nhẹn giúp cậu mang hành lý bỏ vào đó:

“Chào chú Du Du, hôm nay mặc áo thun nhìn thấy lại trẻ ra rồi”

Đồ Du Du phì cười, đứa nhỏ nhà họ Hoàng rất nhanh mồm nhanh miệng, từ khi còn nhỏ đã biết nịnh nọt khiến cho người ta vui vẻ rồi:

“Tiểu Vinh, nhớ chăm sóc Quân Quân giúp chú nhé”

Hoàng Thế Vinh gật đầu lớn tiếng đáp:

“Chú cứ yên tâm, ba ngày sau cháu sẽ mang Quân Quân nguyên vẹn trở về đứng trước mặt chú”

Đồ Du Du vẫy tay chào tạm biệt bọn họ rồi xoay người vào nhà. Hoàng Thế Trung rất quý đứa nhỏ nhà họ Tô, đứa nhỏ này từ bé đã luôn trầm tĩnh thấu đáo, may mắn có cậu ở bên cạnh mới có thể quản được đứa con trai như ngựa hoang của mình:

“Quân Quân, chuyến đi dã ngoại lần này nhớ thay chú nhắc nhở Tiểu Vinh, nó nghịch ngợm như vậy không biết sẽ còn phá phách cái gì nữa”

Hoàng Thế Vinh ngồi ở bên cạnh cậu cúi đầu lén nhìn, giây tiếp theo sau đó hắn liền cười với cậu, ánh mắt kia giống như là muốn nói khi đi dã ngoại hắn và cậu sẽ có một bí mật nữa, bởi vì hắn biết cậu sẽ chẳng bảo giờ nói lại những chuyện đó với ba mình, từ nhỏ đến lớn cậu đã luôn giúp hắn che giấu chuyện xấu rồi.

“Cháu đã biết chú Thế Trung, Tiểu Vinh lớn rồi cũng đã biết cư xử đúng mực”

Hoàng Thế Vinh nghe vậy liền vỗ ngực:

“Quân Quân nói đúng đó ba, con đã lớn rồi, cái gì không nên làm con cũng nhận thức được”

Hoàng Thế Trung thông qua kính chiếu hậu liếc nhìn về phía con trai, giây tiếp theo liền cho hắn một ánh nhìn bất lực. Hoàng Thế Vinh là con trai ông, đứa nhỏ này thật sự rất giống tính cách của ông, còn nhớ năm ông vẫn còn là một học sinh đã cùng với ba của Tô Đồ Lang Quân ở trong trường biến thành phá gia chi tử, lưu manh trêu chọc thầy cô cùng bạn học. Hiện tại con trai lại nghịch ngợm y như mình lúc còn trẻ, bây giờ nhớ lại những năm tháng đó mình suýt chút nữa chọc tức lão ba ở nhà đến hộc máu, thì bây giờ con trai mình cũng giống như là mình năm đó vậy, thật không có cách nào quản thúc được.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN