Mơ Tưởng Anh Ấy Cũng Vô Dụng
Chương 25: Đi siêu thị
Tô Đồ Lang Quân nằm ở trên giường bệnh truyền nước, vị bác sĩ trẻ tuổi đang ghi chép lại một số thứ trong hồ sơ bệnh án. Trên cánh cửa ra vào của phòng bệnh có một tấm kính nhỏ, cậu đưa mắt nhìn ra ngoài thấy được Hoàng Thế Vinh đang đứng nói chuyện điện thoại, cậu chậm rãi quay về phía bác sĩ lên tiếng hỏi:
“Bác sĩ, tôi mắc bệnh gì?”
Vị bác sĩ trẻ tuổi nâng cặp kính trắng lên nhìn cậu rồi đáp:
“Không phải bệnh nghiêm trọng, chỉ là sốt thông thường mà thôi, truyền xong chai nước này cậu có thể về nhà”
Tô Đồ Lang Quân im lặng một lúc rồi mới nói:
“Bác sĩ, tôi muốn nhờ anh một việc”
Vị bác sĩ kia chậm rãi đáp lời:
“Câu cảm thấy không khỏe ở chỗ nào sao, cứ nói ra tôi sẽ giúp cậu”
Tô Đồ Lang Quân nhìn chằm chằm vị bác sĩ trước mặt, đôi mắt kia không giống muốn nhờ vả mà chính là cảnh cáo:
“Lát nữa cậu ấy vào, phiền bác sĩ nói rằng tôi bị sốt suất huyết, may mắn đưa đến bệnh viện kịp thời nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng”
Tô Đồ Lang Quân vừa nói xong lời kia thì Hoàng Thế Vinh cũng đẩy cửa phòng bệnh tiến vào, hắn đưa mắt nhìn về phía cậu một cái rồi đi về hướng bác sĩ hỏi:
“Bác sĩ, cậu ấy sao rồi?”
Vị bác sĩ kia có điểm khó xử, nhưng vừa thấy ánh mắt uy hiếp đang chằm chằm nhìn mình kia chẳng hiểu sao anh ta lại cảm thấy hoảng hốt, đến cuối cùng vẫn là nói một câu thế này:
“Cậu ta bị sốt suất huyết, nếu như đưa đến bệnh viện trễ một chút e rằng sẽ nguy hiểm đến tính mạng”
Nói rồi vị bác sĩ kia giống như là không thể đối diện được với Hoàng Thế Vinh vì anh ta đã nói dối, cho nên lúc này liền nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh. Hoàng Thế Vinh vừa nghe thấy bác sĩ nói Tô Đồ Lang Quân sẽ bị nguy hiểm đến tính mạng liền vô cùng lo lắng, hắn nhíu mày có điểm gấp gáp ngồi xuống bên cạnh cậu hỏi:
“Quân Quân, cậu cảm thấy trong người lúc này thế nào rồi, có đau ở đâu không, có mệt hay không?”
Tô Đồ Lang Quân mỉm cười yếu ớt, trong mắt của Hoàng Thế Vinh dáng vẻ tiều tụy này của cậu càng khiến cho hắn thêm phần đau lòng:
“Tớ không sao”
Hoàng Thế Vinh cứ như vậy nhìn Tô Đồ Lang Quân lâu thật lâu, cuối cùng lại trầm mặc thở dài một hơi nói:
“Quân Quân, đều là lỗi của tớ, sau này tớ sẽ không vô cớ giận dỗi với cậu”
Tô Đồ Lang Quân chăm chú nhìn sâu vào ánh mắt hắn, trong đôi mắt xinh đẹp kia chỉ chứa duy nhất một bóng dáng của hắn:
“Thật không?”
Tô Đồ Lang Quân quả thật rất đẹp, đẹp ngay cả khi cậu mang dáng vẻ tiều tụy ngồi trên giường bệnh, dáng vẻ đó của cậu khiến cho hắn cảm thấy muốn được che chở bảo vệ, lại càng muốn được yêu thương ôm vào trong lòng:
“Tớ hứa đó”
Tô Đồ Lang Quân khẽ mỉm cười nhìn xuống cánh tay còn đang cắm ông tiêm truyền nước của mình:
“Như vậy truyền xong chai nước này chúng ta trở về nhé”
Hoàng Thế Vinh nhíu mày:
“Không được, bác sĩ chẳng phải nói cậu bị sốt suất huyết rất nguy hiểm sao, ít nhất cũng phải ở lại bệnh viện theo dõi vài ba ngày chứ”
Tô Đồ Lang Quân có chút buồn bã khẽ nói với hắn thế này:
“Nhưng mà Tiểu Vinh, tớ không muốn ở lại bệnh viện, chúng ta về nhà có được không?”
Hàng phòng ngự vừa mới xây lên vài bậc trong lòng Hoàng Thế Vinh lúc này đã đổ xuống tan tành. Tô Đồ Lang Quân tại sao lại đáng yêu như vậy chứ, hai hắn không thể nào làm trái ý cậu được:
“Được rồi, tớ sẽ đi hỏi bác sĩ, nếu như bác sĩ đồng ý thì cậu mới được xuất viện”
Tô Đồ Lang Quân gật đầu rồi đưa tay đẩy nhẹ hắn, ý muốn hắn đi hỏi bác sĩ. Lúc Hoàng Thế Vinh rời đi rồi, ánh mắt của Tô Đồ Lang Quân liền trầm xuống. Đưa mắt nhìn tới kim tiêm còn cắm ở trên tay mình, cậu khẽ nở một nụ cười, chỉ cần làm một chút thủ đoạn là có thể khiến cho Hoàng Thế Vinh không rời khỏi cậu được.
…
Khi hai người rời khỏi bệnh viện cũng vừa lúc là đầu giờ chiều, hiện tai vẫn chưa phải là giờ cao điểm cho nên đường xá vẫn còn thông thoáng. Hoàng Thế Vinh đón một chiếc taxi, hắn ngồi cùng Tô Đồ Lang Quân ở dãy ghế phía sau, ánh chiều tà chiếu tới một bên gương mặt cậu càng làm cho dáng vẻ của cậu lúc này thêm phần hao gầy, làn da trắng giống như cũng trở nên trong suốt lạ thường.
Hoàng Thế Vinh ngẩn người nhìn cậu, thời điểm trước hắn còn bốc đồng muốn rời khỏi cậu, muốn đi du học, cho dù người nhà có khuyên ngăn như thế nào hắn cũng phải đi. Không nghĩ tới chỉ cần cậu nói một câu muốn hắn quay trở về ký túc xá như trước kia, lại có thể thay đổi được quyết định của hắn.
Tô Đồ Lang Quân đột nhiên quay sang bên cạnh nhìn hắn, thật ra cậu sớm đã biết hắn từ nãy tới giờ vẫn luôn nhìn cậu, nhưng khi cậu quay sang vẫn giả bộ như không biết, thật tự nhiên mà hỏi hắn:
“Tiểu Vinh, lát nữa chúng ta ăn gì?”
Hoàng Thế Vinh hơi mất tự nhiên, hắn đưa tay sờ sờ chóp mũi của mình rồi lảng tránh ánh mắt của cậu, giống như là sợ cậu phát hiện ra chuyện hắn vẫn luôn nhìn cậu nãy giò:
“Cậu muốn ăn gì?”
Cậu im lặng một chút rồi nói thế này:
“Thanh đạm một chút không cần cầu kỳ, tớ đột nhiên muốn ăn cháo gà”
Hoàng Thế Vinh gật dầu dồng ý ngay:
“Vậy lát nữa trở về tớ sẽ đi mua cho cậu ăn”
Tô Đồ Lang Quân nhìn Hoàng Thế Vinh:
“Chúng ta mua nguyên liệu về tự nấu có được không?”
Hoàng Thế Vinh có điểm do dự:
“Tự nấu sao, tớ chưa nấu ăn bao giờ”
Tô Đồ Lang Quân chính là muốn cho Hoàng Thế Vinh chỉ quen ăn món cậu làm, sau này bọn họ sẽ ở cùng nhau, cậu thật muốn tạo cho hắn nhiều thói quen mà chỉ có thể liên quan đến cậu. Tuy rằng cậu cũng chưa bao giờ nấu ăn, nhưng ở trên mạng có rất nhiều công thức dạy nấu ăn, để tâm một chút tin chắc là sẽ làm ra được:
“Tớ sẽ nấu”
Hoàng Thế Vinh nghi ngờ:
“Cậu nấu sao? Cậu nấu có được hay không, hơn nữa cậu đang bị bệnh, không cần quá lao lực”
Tô Đồ Lang Quân đáp lời:
“Không lao lực, đến siêu thị đi, chúng ta sẽ đi mua nguyên liệu”
Hoàng Thế Vinh vẫn lo lắng cho tình trạng sức khỏe của cậu, rất không muốn cậu bị mệt mỏi cho nên vẫn hỏi lại cậu một lần nữa:
“Có được không?”
Tô Đồ Lang Quân kiên quyết gật đầu, sau đó trực tiếp nói với tài xế taxi thay đổi lộ trình.
Hai nam sinh cùng đi siêu thị tạo ra một cảnh tượng vô cùng đẹp mắt, nếu như chỉ là nam sinh bình thường sẽ không có cái gì đáng chú ý, nhưng mà hai người bọn họ lại mang dáng vẻ đẹp trai nhất thành phố này, quần áo mặc trên người cũng là gu thời thượng nhất năm nay. Nam sinh cao lớn kia có điểm hoạt bát, nam sinh nhỏ gầy đi bên cạnh lại băng lãnh vô cùng, hiếm khi nhìn thấy được nụ cười trên môi cậu, chỉ khi nào nam sinh cao lớn kia lên tiếng trêu chọc vài câu thì cậu mở nở nụ cười đẹp đến rung động lòng người.
“Tiểu Vinh, nhà cậu đã có nồi chưa?”
Tô Đồ Lang Quân vừa đi qua khu đồ gia dụng liền dừng lại chỗ sạp bán đồ điện nhìn thấy vài mẫu nồi cơ bản liền hỏi. Hoàng Thế Vinh không biết nấu ăn, trong nhà có thể có nồi được sao, chính vì thế hắn liền lắc đầu.
Tô Đồ Lang Quân quay lại phía sau hỏi hắn:
“Như vậy có bếp chưa?”
Hoàng Thế Vinh gật đầu, Tô Đồ Lang Quân lại bình thản hỏi tiếp:
“Trong phòng bếp nhà cậu ngoài cái bếp ra còn có gì nữa?”
Hoàng Thế Vinh thản nhiên đáp:
“Không có gì cả”
Tô Đồ Lang Quân tỉ mỉ nhìn mấy chiếc nồi nghiên cứu một chút:
“Vậy nhân tiện hôm nay mua đủ một lần đi”
Kế đó Hoàng Thế Vinh liền đi ở phía sau quan sát Tô Đồ Lang Quân, căn bếp của hắn đúng là cái gì cũng thiếu nhưng chỉ cần có một thứ là đủ rồi chính là người muốn nấu ăn này đây.
Hoàng Thế Vinh rất có cảm giác gia đình, tuy rằng biết không nên xuất hiện những suy nghĩ không phải với cậu, nhưng mà hắn không cấm bản thân được, hắn chính là cảm thấy hiện tại vô cùng hạnh phúc. Sau này hắn nhất định sẽ không vô cớ nổi giận với cậu nữa, suýt chút nữa là làm ra chuyện ngu ngốc rồi.
Tô Đồ Lang Quân mua một bộ chén đũa cao cấp, ba chiếc nồi lớn nhỏ đủ cả, một chiếc nồi cơm điện thông minh, một chiếc chảo chống dính. Sau đó cậu giống như nhớ ra điều gì đó liền mở lớn hai mắt nhìn chằm chằm hắn:
“Tớ quên mất không hỏi, mấy đồ tớ mua cậu có ý kiến gì không?”
Hoàng Thế Vinh cười ha ha:
“Không có gì, cậu tự quyết định là được rồi”
Tô Đồ Lang Quân rất có con mắt thẩm mỹ, mọi thứ mà cậu lựa chọn đều tinh xảo xinh đẹp, hơn nữa còn rất đồng bồ. Cậu mất rất nhiều thời gian ở khu gia dụng này, từng món đồ nhỏ như đôi đũa cho đến những món đồ lớn như chiếc nồi tất cả đều được cậu lựa chọn rất dụng tâm, sau này những thứ đó chính là thứ để cậu tạo ra thói quen của hắn:
“Trước chỉ mua như vậy thôi, sau này nếu như thiếu thứ gì sẽ mua tiếp. Chúng ta bây giờ qua khu bán thực phẩm”
Hoàng Thế Vinh bắt đầu yêu thích cảm giác đi sau lưng Tô Đồ Lang Quân, ngắm nhìn dáng vẻ chậm rãi khoan thai kia của cậu. Hắn biết bản thân càng ngày càng có nhiều suy nghĩ không đứng đắn với cậu, cũng biết được nếu như chẳng may để cậu phát hiện ra điều gì đó thì mối quan hệ này giữa hắn và cậu sẽ không còn như trước kia.
“Quân Quân” Hoàng Thế Vinh bất giác trong vô thức đột nhiên gọi tên của cậu.
“Hửm?” Cậu xoay người lại chăm chú nhìn hắn.
Đôi mắt xinh đẹp kia mỗi lần nhìn tới đều vô cùng chăm chú, vô cùng có chiều sâu giống như muốn xoáy tận vào tâm can của hắn vậy. Hoàng Thế Vinh có điểm lúng túng không biết nên nói gì, mãi mới nghĩ ra được một câu hỏi cậu:
“Có mệt không?”
Cậu mỉm cười lắc đầu:
“Không mệt”
Hoàng Thế Vinh ừ một tiếng:
“Đừng để quá sức, nếu như mệt thì phải nói với tớ ngay”.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!