Bạo Quân Sủng Hậu
Chương 23
Mắt thấy Tiêu Chỉ Qua đi đến chính phòng, Chu Hạc Lam chần chừ một chút, bèn nhấc chân đi theo.
Tuy nhất thời không nghĩ ra đến tột cùng mình chọc trúng chỗ nào làm Vương gia không vừa mắt, nhưng vào phủ mấy ngày, gã cũng nhìn ra Bắc Chiến Vương cũng không tàn bạo không nói đạo ly như đồn đãi bên ngoài. Hơn nữa trước mắt mình là người của Vương phi, Vương gia coi trọng Vương phi, thế nào cũng không mặc kệ Vương phi mà xử trí gã.
Bình tâm lại, bước chân của Chu Hạc Lam càng nhẹ nhàng, theo sát Tiêu Chỉ Qua tới chính phòng.
An Trường Khanh mới vừa thay xiêm y, hôm nay y mặc một thân áo gấm xanh nhạt ám văn, vẫn là xiêm y Thiên Y Phường đưa tới, tuy không phải nguyên liệu quý báu, nhưng cắt may đều thập phần tỉ mỉ. Vào đông lót thêm bông vào áo gấm, ít nhiều sẽ có vẻ mập mạp. Nhưng dùng một đai lưng màu đậm hơn màu xanh nhạt quấn thắt lưng, cho dù vào đông, cũng hiện ra vài phần tư thái lỗi lạc. Vốn đã tỉ mỉ cắt may, hiện giờ lại được An Trường Khanh mặc trên người, càng khuếch đại hiệu quả, nhất cử nhất động toàn phong lưu.
Tiêu Chỉ Qua yên lặng nhìn y mấy lần, mắt đảo qua Chu Hạc Lam khoanh tay chờ đợi, ngữ khí không có gì phập phồng nói: “Hôm nay lại muốn đi phát cháo?”
“Không phải.” An Trường Khanh chỉnh ngọc bội bên hông, cười nói: “Hôm qua dán bảng chiêu nạp quản sự, người yết bảng không ít, hôm nay phải đến cửa hàng chọn người.”
Ban đầu sau khi quản sự và tiểu nhị nhận tội, đã được người đưa đến quan phủ cùng với lời khai. Hiện giờ Thiên Y Phường không người, vẫn là hai người An Trường Khanh cùng Chu Hạc Lam tạm thời quản. Nhưng cửa hàng này không thể thiếu người được, An Trường Khanh cùng Chu Hạc Lam cũng không thể dây dưa một cửa hàng mãi, dứt khoát nhân cơ hội dán bảng mời chào nhân thủ.
Tiêu Chỉ Qua nghe vậy, lặng lẽ, nói: “Ta đi cùng ngươi.”
Hử? An Trường Khanh kinh ngạc nhìn hắn, khó xử mà nhíu mày. Nhìn Tiêu Chỉ Qua mặt lạnh khiến người e ngại, kỳ thật An Trường Khanh không quá muốn dẫn hắn đến cửa hàng. Thử nghĩ y đang tuyển người, Tiêu Chỉ Qua lạnh mặt ngồi xuống, phỏng chừng người đến ứng tuyển đều bị dọa chạy.
Nhưng có chút lời cũng khó mà nói trắng ra, An Trường Khanh chuyển tròng mắt, nói: “Hôm nay Vương gia không có việc gì sao? Việc ở cửa hàng hôm nay e là không thể xử lý trong chốc lát.”
Ý ngoài lời chính là việc ở cửa hàng tốn nhiều thời gian, không bằng Vương gia làm việc khác trước.
Ai ngờ Tiêu Chỉ Qua nghe xong lại gật đầu, mặt vô biểu tình nói: “Không sao, đi thôi.”
An Trường Khanh: “……”
Thấy hắn như môn thần canh giữ bên cạnh, An Trường Khanh im lặng, đành mang theo hắn và Chu Hạc Lam cùng đến Thiên Y Phường.
Cửa Thiên Y Phường đã đợi không ít người, người tới ứng tuyển còn nhiều hơn y dự liệu, An Trường Khanh bảo An Phúc mở cửa cửa hàng, để người đi vào chờ trước, bản thân mới cùng Tiêu Chỉ Qua và Chu Hạc Lam vào sau.
Trong cửa hàng vốn nhiều người nhỏ giọng nói chuyện, khi thấy An Trường Khanh tiến vào theo bản năng mà tươi cười, đang muốn nhân cơ hội nói mấy câu với Vương phi, ai ngờ ánh mắt lại thoáng thấy Tiêu Chỉ Qua đi sau nửa bước. Mọi người kéo được nửa khóe miệng tức khắc cứng đờ, đồng thời im re.
Tựa như một đàn chim cút gặp phải thiên địch, cúi đầu rũ tay, thở cũng không dám thở lớn.
An Trường Khanh co rút khóe miệng, đây là nguyên nhân y không muốn đưa Tiêu Chỉ Qua tới. Nhưng việc đã đến nước này, người cũng đã ngồi bên cạnh, nói gì cũng đã vô dụng. An Trường Khanh đành làm bộ như thường, để An Phúc thu lý lịch của mọi người trước.
Người tới ứng làm quản sự có mười lăm người, An Trường Khanh xem lý lịch của mười lăm người theo thứ tự, hợp yêu cầu chỉ còn năm người. Vì Thiên Y Phường đã sơ suất một lần, yêu cầu mà An Trường Khanh đối với quản sự càng cao hơn. Bởi vậy cuối cùng chỉ còn năm người này được ở lại, Chu Hạc Lam tiến hành khảo hạch, chọn ra một người thích hợp nhất.
Năm người được lưu lại lúc đầu còn thập phần vui sướng, nhưng khi bắt đầu khảo hạch, cảm thụ được tầm mắt lạnh băng của Vương gia thường thường đảo qua, một đám đều đổ mồ hôi trán, tay cầm bút cũng run nhè nhẹ.
Thật vất vả kết thúc khảo hạch, năm người đồng thời thở dài nhẹ nhõm, trao đổi ánh mắt với nhau, đều bất đắc dĩ bi thương.
—— mấy ngày trước không thấy Vương gia tới, sao hôm nay bọn họ lại gặp phải? Bọn họ sợ tới mức không dám nói nhiều lời với Vương phi, thật sự là xui xẻo.
Bắc Chiến Vương ngồi trên cao cũng không biết mình bị người ghét bỏ, chuyện cửa hàng hắn không nhúng tay, lúc này cũng không chen lời vào, ngồi ở một bên, nghe An Trường Khanh cùng Chu Hạc Lam thảo luận dùng người nào thích hợp nhất.
Hai người có các thiên hướng chọn người, trước nay Chu Hạc Lam không sợ nói thẳng, dù lúc này đối mặt với An Trường Khanh, cũng theo lý cố gắng, kiệt lực thuyết phục An Trường Khanh. An Trường Khanh cũng giữ vững ý kiến của mình, hai người tranh luận ngươi tới ta đi, Bắc Chiến Vương lặng lẽ ngồi một bên như vật trang trí dư thừa.
Ánh mắt Tiêu Chỉ Qua lạnh như băng đảo qua Chu Hạc Lam mấy lần, lặng lẽ mím chặt môi.
Cuối cùng hai người đều lui một bước thỏa hiệp, hai người đều đúng, đều là phó quản sự, cùng kinh doanh Thiên Y Phường, sau đó luận công ban thưởng, người làm tốt nhất đề bạt thành quản sự.
Trên đường trở về An Trường Khanh rất vui vẻ, hôm nay tranh luận một phen với Chu Hạc Lam, không chỉ có thể để hai quản sự đốc thúc nhau, thậm chí còn có thể bồi dưỡng các quản sự của cửa hàng khác, như vậy cách hai năm sẽ điều động đề bạt một nhóm, sao với để quản sự dài hạn nắm hết quyền hành từ từ nảy sinh dã tâm còn tốt hơn.
Tiêu Chỉ Qua thấy y ngồi trên xe ngựa vẫn cân nhắc chuyện của cửa hàng, giữa hai hàng mi hợp lại tạo một đạo khe rãnh thật sâu: “Đằng trước có quán kẹo bán kẹo đậu phộng.”
“Hả?” An Trường Khanh ngừng suy nghĩ, ngẩng đầu nghi hoặc mà nhìn hắn.
Tiêu Chỉ Qua: “Nghe nói rất ngon, ta mua cho ngươi.”
“Nghe ai nói?” An Trường Khanh tò mò hỏi. Y đã sớm cảm thấy kỳ quái, Tiêu Chỉ Qua không phải người ham ăn, nhưng luôn có thể mua đủ loại đồ ăn ngon cho y.
“Cấp dưới.”
Bắc Chiến Vương tích chữ như kim, thấy đôi mắt trong trẻo của y rốt cuộc chỉ nhìn mình, nếp nhăn giữa mày bằng phẳng rất nhiều: “Ăn không?”
“Ăn.” An Trường Khanh cười tủm tỉm mà nhìn hắn: “Vương gia ăn cùng ta nhé?”
Tiêu Chỉ Qua ngồi nghiêm chỉnh, đôi tay đặt ở đầu gối, vẫn uy phong lẫm liệt, không chút do dự đáp ứng Vương phi: “Ừ.”
……
Vì muốn đi mua kẹo đậu phộng, xa phu bèn đi một đường khác, khi đi qua một cái hẻm nhỏ, lại mơ hồ nghe thấy tiếng cãi vã truyền đến.
“Đứa bé trong bụng Kiều Oanh có phải của ông không?”
“Của ta thì sao?”
“Sao ông dám? Đó là người của ta!”
Người cãi vã không chú ý tới một xe ngựa khác đang đi trên đường, vẫn hạ giọng tranh luận, An Trường Khanh lại nhạy cảm nghe được hai chữ “Kiều Oanh”, y đứng dậy vén rèm lên, bảo xa phu dừng xe, sau đó ra hiệu cho An Phúc, để hắn đi hướng khác xem xem.
Hai người còn đang tiếp tục khắc khẩu, nam tử trung niên bộ dáng dầu muối không ăn: “Nếu không phải ngươi giấu người ở Am ni cô, ta đã sớm nâng người vào cửa.”
“Giờ đúng lúc trong bụng hoài hạt giống của ta, chọn ngày tốt nâng vào cửa là được, còn có thể sinh tiểu tử mập mạp cho ta.”
Nam nhân hơi trẻ hồng hộc thở dốc, sau một lúc lâu mới nói: “Lục thúc, ông đừng khinh người quá đáng!”
Nam nhân được gọi là Lục thúc cười lạnh một tiếng: “Đoạt người với ta, tiểu tử ngươi còn non lắm. Ngươi còn không biết hả? Ả lẳng lơ kia khi trượng phu còn chưa chết đã bị ta chơi đủ, còn được ngươi xem là bảo bối……”
Hai người khắc khẩu một phen, giải tán trong không vui. Nam tử trẻ rất tức giận, hung tợn đạp một cước lên tường, sau đó rời đi.
An Phúc nhìn toàn bộ tình hình xong thật cẩn thận mà lui về, biểu tình quái dị nói: “Là Ngô Tứ công tử và Lục lão gia của phủ Trung Dũng Hầu……”
Trung Dũng Hầu có năm huynh đệ, nhưng chỉ có một đệ đệ ruột, thứ sáu, người ta gọi một tiếng “Lục lão gia”.
Mà Ngô Tứ công tử, là thứ tử của Trung Dũng Hầu, Ngô Tuyển Thư.
An Trường Khanh nghĩ lúc bọn họ tranh luận có nhắc tới Kiều Oanh, hiển nhiên Ngô Tuyển Thư đã biết chuyện Kiều Oanh mang thai, hơn nữa đứa bé trong bụng Kiều Oanh còn không phải của gã, là của Lục thúc gã.
Hai thúc cháu trốn ở góc xó xỉnh này, chỉ vì tranh một quả phụ.
Nghĩ đến Ngô Tuyển Thư bình thường ra vẻ đạo mạo, mắt An Trường Khanh thiêu đốt lửa giận. Người này vì một quả phụ thông dâm với thúc thúc của gã, làm hại muội muội y một xác hai mạng, cuối cùng còn nâng ả thành chính thất phu nhân.
Quả thực là trò cười lớn nhất thiên hạ! Thúc cháu tranh một nữ nhân, đây là gia phong nghiêm túc của phủ Trung Dũng Hầu hả?
Lửa giận thiêu đốt trong ngực, An Trường Khanh cắn chặt răng, gằn từng chữ: “Tìm cơ hội, vạch trần chuyện này ra ngoài đi.”
Y muốn xem, chờ việc này ầm ĩ ra ngoài, Ngô Tuyển Thư còn mặt mũi tới cưới muội muội của y không!
***
Có lẽ ông trời cũng không quen nhìn chuyện xấu xa ở phủ Trung Dũng Hầu, không chờ An Trường Khanh tìm được cơ hội vạch trần, đã nghe Thiết Hổ phóng ngựa tới bẩm, nói Am ni cô ngoài thành bị người phóng hỏa thiêu.
Lửa do bà điên kia phóng.
“Kiều Oanh thì sao?”
“Lúc đó Kiều Oanh vừa lúc ra ngoài, thoát được một kiếp.”
Thật đúng là muốn ngủ liền có người đưa gối mà, An Trường Khanh hơi trầm ngâm, liền nói: “Gọi người đến phủ Trung Dũng Hầu báo tin, thuận tiện đi báo quan luôn, cần phải đưa người của quan phủ đến.”
Thiết Hổ lĩnh mệnh rời đi. An Trường Khanh lại gọi An Phúc chuẩn bị xe, tự mình đến Am ni cô ngoài thành.
Lúc An Trường Khanh đến đó, lửa ở Am ni cô vừa mới tắt, Am ni cô vốn còn tính chỉnh tề bị thiêu cháy đen một mảnh, chỉ còn lại cảnh tượng đổ nát. Giữa một mảnh phế tích có một bà điên múa máy đôi tay chạy tới chạy lui, miệng hô to: “Hồ ly tinh đã chết hồ ly tinh đã chết, con ơi, mẹ báo thù cho con rồi……”
Thôn dân xung quanh tốp ba tốp năm ở bên nhìn bà, cũng không ai dám tiến lên.
Mã phu chọn vị trí không bắt mắt dừng xe ngựa, An Trường Khanh nhìn qua màn xe, liền thấy Kiều Oanh ôm bụng co rúm ở một bên, nhìn bộ dáng như vậy, có lẽ sợ bà điên phát hiện ra ả.
An Trường Khanh lạnh mắt liếc ả, yên lặng tính hai người khác khi nào sẽ tới.
Y đang nghĩ ngợi, liền thấy một chiếc xe ngựa chạy như bay tới, còn chưa ngừng hẳn, một nam nhân ba bốn mươi tuổi vội vàng nhảy xuống xe, nôn nóng gọi “Kiều Oanh”. Biểu tình vội vàng, thậm chí bị thôn dân chỉ chỉ trỏ trỏ cũng không rảnh lo.
Kiều Oanh co rúm một bên vừa nhìn thấy ông ta liền rơi nước mắt, run run rẩy rẩy mà đứng lên gọi một tiếng “Lục gia”.
Ngô Lục vội vàng chạy tới, cẩn thận đỡ ả dậy, nhìn từ trên xuống dưới: “Hài tử không sao chứ? Có tổn hại đến hài tử không?”
Kiều Oanh ôm bụng, khiếp sợ nói: “Không có, ta che chở con của chúng ta rất an toàn……”
Vừa dứt lời, liền nghe có một thanh âm chần chừ kêu lên: “…… Kiều Oanh?”
Thân thể Kiều Oanh cứng đờ, theo bản năng đẩy Ngô Lục ra. Quay đầu nhìn về phía người gọi ả, sắc mặt biến hóa mấy phen, cuối cùng biểu tình vặn vẹo lại có chút quái dị khó coi: “Tứ, Tứ Lang, sao chàng lại tới đây……”
Tác giả có lời muốn nói:
# Vật trang trí Tiêu Chỉ Qua chiếm diện tích hôm nay
Túng Túng: Không mua được kẹo đậu phộng (bĩu môi)
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!