Bạo Quân Sủng Hậu
Chương 38
Lần nữa đến bờ sông thả hoa đăng, nhìn hoa đăng chậm rãi trôi xa, hai người mới nắm tay về Vọng Tiên Lâu.
Ở bên ngoài quá lâu, khi hai người trở lại Vọng Tiên Lâu, An Nhàn Ngọc đã trở lại trước, trong tay nha hoàn còn cầm không ít đồ chơi, xem biểu tình hết sức thoải mái.
Đã không còn sớm, An Trường Khanh đề nghị hồi phủ nghỉ ngơi. Mọi người vốn chuẩn bị chờ bọn họ trở về sẽ hồi phủ, nghe vậy gãi đúng chỗ ngứa, đều đứng dậy ra ngoài. Khi ra khỏi Tùng Đào Các, An Trường Khanh thấy Lộng Tuyết Các đã mở, bên trong không một bóng người, nghĩ người An gia đã rời đi trước họ rồi.
Mọi người trở về vương phủ, mỗi người trở về từng viện nghỉ ngơi. An Trường Khanh còn nhớ Tiêu Chỉ Qua nghịch ướt giày vớ, về viện đã gọi hạ nhân chuẩn bị nước và canh gừng, lại thúc giục Tiêu Chỉ Qua thay xiêm áo vớ ướt, tránh nhiễm phong hàn.
Ngày thường Tiêu Chỉ Qua quen qua loa, mùa đông xuống nước cũng không phải chưa trải qua, chút việc nhỏ này hắn không để trong lòng. Không ngờ An Trường Khanh trừng hắn, cả giận: “Mẹ nói, lạnh từ lòng bàn chân, tuổi trẻ không chú ý phòng lạnh giữ ấm, lớn tuổi rồi ngài sẽ chịu. Ngài cho rằng mình làm bằng sắt hả? Nếu sau này già rồi bị bệnh, ai hầu hạ ngài.”
Khi nói chuyện vừa lúc hạ nhân đã chuẩn bị xong nước ấm, An Trường Khanh không phân bua mà cởi áo ngoài của hắn, đẩy hắn đến phòng tắm: “Nhanh đi tắm, sau đó uống canh gừng.”
Tiêu Chỉ Qua bị y liên tiếp chặn lời đến á khẩu không trả lời được, đành nghe lời y đến phòng tắm tắm rửa, đợi thay xiêm y sạch sẽ ra khỏi phòng tắm, lại thấy y đang bưng một chén canh gừng đến, trong lòng liền ấm áp.
Từ khi mẫu phi qua đời, đã lâu không có ai cẩn thận quan tâm hắn. Hắn mười hai tuổi dấn thân vào quân doanh, lăn lê bò lết, trong đao sơn kiếm biển quay lại. Xung quanh đều là hán tử thô ráp, có mệnh giao tình, nhưng không ai quan tâm sau này già rồi sẽ thế nào.
Tướng sĩ lưỡi đao liếm máu, không rảnh lo tương lai, chỉ lo được tồn tại bây giờ.
Lúc này không cần An Trường Khanh thúc giục, hắn đi qua, bưng canh gừng nóng hầm hập lên uống hết. Canh gừng ấm áp chảy từ yết hầu vào thực quản, toàn thân đều ấm lên.
An Trường Khanh thấy hắn tự giác, rốt cuộc không xụ mặt nữa, khẽ hừ nhẹ một tiếng, đến phòng tắm rửa mặt.
Lúc trở lại, nam nhân đã dọn giường xong, nằm nửa bên trong. Thấy y đến, liền dịch ra ngoài, nhường một bên đã sưởi ấm cho y.
An Trường Khanh cởi giày, từ trên đùi hắn bò qua, chui vào trong chăn, một mảnh ấm áp còn vương hơi thở cường tráng đặc biệt trên người nam nhân. Không biết có phải vì hôm nay đã giải thích hết, An Trường Khanh cảm nhận được độ ấm quen thuộc, hậu tri hậu giác mà có chút mặt đỏ tai hồng. Y không được tự nhiên cuốn chăn, cũng không chui vào trong lòng nam nhân như mọi khi, tựa như tằm cưng, giấu nửa khuôn mặt vào trong chăn nhắm mắt.
Tiêu Chỉ Qua giang hai tay đợi lúc lâu, cũng không thấy y lại đây. Nghi hoặc mà nhíu mày. Quay sang nhìn y, thấy y chỉ lộ ra nửa khuôn mặt, lông mi đen không ngừng rung động, rõ ràng còn chưa ngủ.
Chớp mắt do dự, Tiêu Chỉ Qua liền giơ tay ôm người lại. Nhiệt độ cơ thể quen thuộc khiến người quyến luyến, Tiêu Chỉ Qua cọ cọ cằm trên đầu y, ôm người chặt hơn nữa.
An Trường Khanh vốn không được tự nhiên, hiện tại bị hắn ôm gắt gao như vậy, cả người đều bị hơi thở của hắn bao lấy, cảm thấy thở cũng không thở được. Nghẹn một lát, rốt cuộc không nhịn được mở mắt ra, chống ngực hắn đẩy ra, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Không thở được.”
Tiêu Chỉ Qua cúi đầu nhìn y, vừa lúc y cũng ngẩng đầu, môi và chóp mũi hai người tương đối, chỉ cách rất ngắn. Lông mi của An Trường Khanh run rẩy, không dám nhìn thẳng hắn, ánh mắt lặng lẽ dịch sang nơi khác. Tiêu Chỉ Qua nhấp nhô hầu kết mấy phen, nhớ tới “lời thề bạc đầu” cùng trôi theo hoa đăng, rốt cuộc thuận theo chủ tâm, cẩn thận lại nhu thuận chạm nhẹ lên chóp mũi y.
Lông mi rung động càng thêm kịch liệt, giống con bướm bị thợ săn bắt được bất an vỗ cánh. Nhưng dù vậy, An Trường Khanh cũng không kháng cự hoặc tránh đi, y rũ mắt, thậm chí hơi ngửa mặt, bày ra một tư thế thuận lợi hôn môi.
Trái tim kịch liệt đập đều nháy mắt co lại dùng sức bung ra, máu sôi trào chảy khắp người, Tiêu Chỉ Qua khống chế hơi thở nặng nề, cẩn thận lại tinh tế lưu luyến chóp mũi chuyển đến cái cằm xinh đẹp.
Vào ngày đông, khí tức va chạm lại giao triền nở rộ đóa hoa mê người mỹ lệ..
Sắc mặt An Trường Khanh ửng hồng, ngón tay nắm chặt chăn, hồi lâu lấy dũng khí, nhỏ giọng hỏi: “Còn, còn muốn tiếp tục sao?” Y chuyển ánh mắt, hơi xấu hổ: “Trước đó chuẩn bị thuốc mỡ…… Không, không dùng tới, nên cất trong ngăn tủ thứ hai trên đầu giường……”
Tiếng y nhỏ như muỗi, dừng trong tai Tiêu Chỉ Qua, lại như nổi trống. Thiên nhân giao chiến thật lâu, rốt cuộc lo lắng cho thân thể An Trường Khanh chiếm thượng phong, hắn căng thẳng, trán cũng nổi gân xanh, hơi thở nặng nề nói: “…… Hôm nay, không chuẩn bị tốt, ngày khác đi.”
Mặt An Trường Khanh nóng rát, thấy hắn không có ý tiếp tục, liền “ừ” một tiếng, tuy y không biết làm việc này còn phải chuẩn bị cái gì. Nhưng Tiêu Chỉ Qua nói phải chuẩn bị thì chuẩn bị.
Chơi cả đêm bên ngoài, sau khi về lại nhận nụ hôn vừa dài vừa lưu luyến, không bao lâu An Trường Khanh đã ngủ say. Ngược lại Tiêu Chỉ Qua mất lúc lâu mới bình phục hơi thở, ôm người trong lòng, thế nào cũng không ngủ được. Vất vả chịu đựng đến khi trời hơi sáng, liền đứng dậy đi đánh hai bộ quyền lại luyện thương nửa canh giờ, mới đón bình minh.
Chờ An Trường Khanh dậy, hai người cùng nhau ăn sáng, Tiêu Chỉ Qua mới tìm lý do ra phủ, đi tìm Hồ Thị Phi.
Liên tiếp giúp Dư thị và Chu mẫu khám bệnh kê thuốc, Hồ Thị Phi không có việc gì để làm, liền về y quán nhỏ của mình, ngẫu nhiên mới đến vương phủ bắt mạch cho hai vị nữ quyến, ngày tháng vô cùng thảnh thơi.
Hôm nay lão nằm trên ghế bập bênh sưởi ấm, thấy cửa gỗ lung lay sắp đổ bị người đẩy ra. Tiêu Chỉ Qua trầm mặc đi vào, ánh mắt sắc bén đảo qua bốn phía mới nói: “Có việc tìm ngươi.”
Hồ Thị Phi nháy mắt khẩn trương, tưởng Nhạn Châu có việc gấp, dẫn hắn vào trong lại cho dược đồng lui, đóng cửa cho kỹ mới hỏi: “Nhạn Châu có việc cần ta đi hả? Ai bị thương?”
“……” Tiêu Chỉ Qua khó hiểu liếc lão một cái, nói: “Không liên quan đến Nhạn Châu.”
“Ô……” Hồ Thị Phi yên tâm một chút, thẳng sống lưng nhưng vẫn căng thẳng, hoang mang nói: “Vậy là chuyện gì?” Nếu không phải đại sự liên quan đến Nhạn Châu, thần sắc của Vương gia không nên nghiêm trọng như vạy.
Tiêu Chỉ Qua nhìn chằm chằm lão thật lâu, trầm mặc.
Hồ Thị Phi cũng mờ mịt, mở to hai mắt chờ hắn nói.
Thật lâu sau, mới nghe hắn lên tiếng: “Ta có một bằng hữu……”
Hử? Hồ Thị Phi nghĩ thầm, chẳng lẽ có bằng hữu trọng thương muốn ta đi cứu chữa?
“…… Hắn cưới một vị nam tử, nam tử kia nhỏ hơn hắn hai tuổi, còn chưa cập quan.”
Hồ Thị Phi: “? Sau đó thì sao?”
Tiêu Chỉ Qua cực thong thả nói: “Hiện giờ bằng hữu của ta chuẩn bị viên phòng với tiện nội nhà hắn, nhưng hắn thiên phú dị bẩm, vật kia…… lớn đến cực đại, sợ sẽ làm thương tiện nội, cho nên nhờ ta tới hỏi ngươi.”
“……” Hồ Thị Phi chất phác nhìn thẳng hắn.
Tiêu Chỉ Qua có chút không kiên nhẫn: “Ngươi có cách không?”
Hồ Thị Phi co rút khóe miệng, nghĩ thầm tiện nội là nam tử, còn vừa lúc nhỏ hai tuổi, Vương gia à vị bằng hữu này của ngài không phải chính ngài hửm?
Chẳng qua Vương gia và Vương phi vậy mà chưa viên phòng? Hồ Thị Phi phát hiện mình biết được một bí mật.
“Cách có thì có……” Hồ Thị Phi chậm rãi nói: “Xưa nay cũng không phải không có đoạn tụ, tất nhiên có không ít cách điều dưỡng……”
“Điều dưỡng thế nào? Ngươi viết ra, ta về……” Tiêu Chỉ Qua nhanh chóng quẹo cua: “…… về giao cho bằng hữu của ta.”
Hồ Thị Phi coi như không phát hiện, cười ha hả tiếp tục nói: “Ta sẽ viết hết, chỉ là không biết thiên phú dị bẩm Vương gia nói, là có bao nhiêu……thiên phú dị bẩm?” Hồ Thị Phi dùng ánh mắt ra hiệu.
Tiêu Chỉ Qua đen mặt, thái dương nổi gân xanh, cuối cùng vẫn khoa tay múa chân lớn nhỏ một phen cho lão.
Hồ Thị Phi “Ồ” một tiếng, nhấc bút viết chữ, ngoài miệng nói: “Trước khi làm chuyện kia cũng phải chuẩn bị cho tốt. Tránh làm bị thương. Nhưng mà việc này á, kỳ thật làm nhiều, phối hợp ăn ý thì không còn là chuyện lớn nữa”
Tiêu Chỉ Qua nhíu mày: “Làm nhiều có hại cho người kia không?”
“Chuyện này phải phối hợp với cách điều dưỡng của ta.” Hồ Thị Phi cười hắc hắc, giao tờ giấy ngập chữ nhỏ cho hắn: “Vương gia lấy về làm theo…… Không, ý ta là bảo bằng hữu của ngài làm theo là được.”
Tiêu Chỉ Qua xụ mặt liếc lão một cái, cất kỹ tờ giấy trong tay áo, mới xoay người rời đi.
***
Sau khi dùng cơm trưa, An Trường Khanh liền đến Thanh Vu Viện. Ở Thanh Vu Viện, Dư thị và An Nhàn Ngọc đang bảo đám nha hoàn thu dọn rương hòm hành lý. Sau nguyên tiêu sẽ ra năm rồi, Dư thị sớm đề nghị với An Trường Khanh, cảm thấy mẹ con hai người cứ ở vương phủ thật sự kỳ cục, ra năm liền chuẩn bị đến thôn trang ở. Cũng tránh người ngoài lấy việc này làm đề tài tán gẫu. An Trường Khanh thấy bà kiên trì, đành phải đồng ý.
Nguyên tiêu vừa qua, Dư thị đã lập tức thu xếp.
An Trường Khanh bất đắc dĩ: “Sao lại vội vàng như vậy?”
Dư thị nhìn y: “Thôn trang đã thu dọn xong, cách cũng không xa, nếu con nhớ ta và muội muội con, cứ tới thôn trang thăm chúng ta.”
An Trường Khanh biết nếu mình lại khuyên, mẹ y có thể có trăm lý do chặn miệng y, đành phải nói: “Con biết rồi, vậy mẹ cứ ngồi xuống, để hạ nhân thu dọn là được.”
Dư thị cũng mệt mỏi, lúc này mới ngừng tay nghỉ một chút.
Vương Phú Quý chờ bên cạnh thấy ba người nhàn rỗi ngồi nghỉ, nghĩ đến tin tức mới nghe được, có tâm lấy lòng nói: “Sáng nay lão nô nghe người ta nói, tối qua trong phủ An tướng quốc náo loạn không nhỏ, nửa đêm An đại thiếu gia cùng biểu thiếu gia đánh nhau.”
An Trường Khanh nhíu mày: “An Trường Dục và Lý Hải Vân đánh nhau?”
“Vâng.” Vương Phú Quý khom lưng nói: “Nghe nói vốn dĩ là cùng đi xem hoa đăng, kết quả khi về liền không vui. Sau đó không biết biểu thiếu gia và An đại thiếu gia nói cái gì, hai người cãi nhau ở thư phòng lúc lâu, một lời không hợp liền động thủ. Biểu thiếu gia bị thương một tay, An đại thiếu gia thương ở đầu. Nửa đêm còn kinh động lão thái quân, lúc đó lão thái quân tức ngất đi, buổi sáng cầm thiệp của An tướng quốc tiến cung mời thái y.”
An Trường Khanh không biết còn có chuyện này, đang kinh ngạc, liền thấy người gác cổng tiến vào thông báo, nói có vị Lý Hải Vân công tử cầu kiến Vương phi, bây giờ đang chờ ngoài cửa lớn, hỏi y có gặp hay không.
“Sao Lý Hải Vân lại đến vương phủ?” An Trường Khanh nhíu mày. Lại nghĩ tới tranh chấp giữa Lý Hải Vân và An Trường Dục, chẳng lẽ trong này còn có việc của An Trường Dục?
“Đưa người đến đại sảnh đi.” An Trường Khanh trầm ngâm một lát, quyết định gặp một lần, để biết rõ chuyện tình.
Tác giả có lời muốn nói:
Túng Túng: Ta có một bằng hữu nói hắn muốn viên phòng.
Nhạ Nhạ: Ồ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!