Bạo Quân Sủng Hậu
Chương 140: Ngoại truyện Thương Tiết CP (2)
Ra khỏi Nghiệp Kinh, Tiết Vô Y một đường hướng bắc.
Thời tiết tháng 7 tháng 8 nóng bức, y hiếm khi thoải mái, không cần khoác áo ngoài vừa dày vừa nặng nữa, chỉ mặc áo choàng xanh hơi dày, mái tóc dài tùy ý cột sau cổ, đi qua đường phố phồn thịnh, nhàn nhã bước chậm như người bình thường.
Tễ Tuyết che dù đi sau lưng y, gương mặt lạnh lùng bảo y về xe ngựa.
“Thân thể ngài yếu, không chịu nổi nóng.”
Tiết Vô Y bất đắc dĩ cười: “Những năm gần đây ta dè dặt sống, giờ không còn nhiều thời gian, dù sao ngươi nên để ta tự tại sống một lần.”
Tễ Tuyết mím môi yên lặng, không có khuyên nữa. Tiết Vô Y chắp tay sau lưng, đi lang thang không mục đích, nhìn thấy chuyện vui gì cũng phải đi xem một chút, nụ cười trên mặt cực thịnh, Tễ Tuyết rất ít khi thấy y cười như vậy.
“Cây trâm này không tệ.” Nàng đang xuất thần, Tiết Vô Y cầm một cây trâm đưa tới trước mặt nàng, cười nói: “Ngươi thử xem.”
Tễ Tuyết học y từ nhỏ, bao năm nay chỉ khổ tâm nghiên cứu y thuật, mặc dù dung mạo rất đẹp, lại rất ít chăm chút. Nàng xưa nay không thích những trang sức đầy đầu, chê vướng víu. Nhưng Tiết Vô Y đưa trâm, nàng nhìn nụ cười của y, không muốn phủi ý tốt của y, nhận lấy trâm cài lên tóc.
Chủ sạp khen hết lời: “Tiểu thư trời sinh lệ chất, cây trâm này hợp với tiểu thư.”
Tiết Vô Y cũng gật đầu, một bộ vinh hạnh: “Muội muội ta xinh đẹp từ nhỏ, chỉ là không thích trang điểm.”
Chủ sạp theo lời y khen tiếp: “Tiểu thư không trang điểm đã đẹp như vậy, nếu trang điểm, vậy chẳng phải là thiên tiên sao!” Vừa nói vừa lấy mấy trang sức đắt tiền ra cho Tiết Vô Y xem.
Sạp này không lớn, nhưng trang sức rất khác biệt, Tiết Vô Y thấy cũng không tệ, liền móc bạc mua, vừa lấy bạc vừa nói với Tễ Tuyết: “Muội muội ta chỗ nào cũng tốt, nhưng mà không chịu thành thân. Sức khỏe ta lại không tốt, chỉ lo một ngày ta không còn, có người ức hiếp muội ấy.”
Chủ sạp biết nhìn ánh mắt, biết lời này không phải nói với mình, cười cười không nói. Bọc trang sức cẩn thẩn cho họ.
Tiết Vô Y cầm lấy, lại chậm rãi đi dạo nơi khác. Không đến nửa ngày, trong tay đã xách một đống đồ lớn. Trang sức, xiêm áo vải vóc, thậm chí còn có rất nhiều nhiều thức ăn… Đợi hai người đi dạo xong, ánh nắng chiều đã như lửa đốt.
Mua đồ quá nhiều, Tiết Vô Y yếu ớt không thể mang nặng, cũng không chịu để cho Tễ Tuyết cầm. Liền mướn người khuân vác chịu trách nhiệm đưa về khách điếm.
Hai người nửa đường không nói, lúc sắp đến khách điếm, Tiết Vô Y bỗng dừng bước lại, nhìn trời chiều nơi xa nói: “Đồ cũng mua đủ, ngày mai ngươi lên đường về Tây Khương đi.”
Tễ Tuyết nheo mắt, nhất thời lạnh mặt: “Ta đi theo ngài.”
Tiết Vô Y chắp tay sau lưng, không xoay người nhìn nàng, giọng vẫn không nhanh không chậm: “Ta có một căn nhà ở Tái Quắc, còn có ba cửa hàng cùng hai điền trang, đều là tài sản riêng không ai biết, vốn để cho ngươi chuẩn bị gả, muốn chờ ngươi xuất giá sẽ giao cho ngươi, nhưng có lẽ ta không thấy được ngày đó, nên cho ngươi trước. Ta đặt khế đất ở thư phòng trong nhà, ngươi đến đó có thể tìm được.
Tễ Tuyết vẫn nói: “Ta muốn đi theo ngài.”
Tiết Vô Y nói: “Bây giờ Thương Khuyết làm Tây Khương Vương, cho dù không có ta, hắn cũng sẽ chiếu cố ngươi. Chẳng qua ta không thể thấy phu tế của ngươi rồi, nhưng mấy năm nay ta tìm được hai ba lão nhân của Tống gia năm đó may mắn sống sót, cũng an trí ở điền trang…”
“Đừng khóc” hắn chậm rãi xoay người lại, lấy khăn nhẹ nhàng lau nước mắt trên má Tễ Tuyết, ôn nhu nói: “Đại ca chỉ có thể làm những chuyện này cho ngươi. Ngày sau ta không còn nữa, ngươi phải chăm sóc bản thân thật tốt. Nếu có thể gặp được phu quân, thành thân sinh con, mỹ mãn qua một đời.”
Tễ Tuyết đỏ mắt, nức nở nói: “Vậy ngài thì sao?”
“Ta sao?” Tiết Vô Y cất khăn vào ngực, thoải mái cười một tiếng: “Dĩ nhiên là tiêu dao tự tại qua hết đời này.”
“Nếu Thương Khuyết hỏi tới thì sao?” Tễ Tuyết không chớp mắt nhìn y.
Tiết Vô Y cúi đầu vuốt ve vạt áo, nụ cười trên mặt không hề ngừng lại: “Ngươi nói cho hắn, ta dạo chơi tứ phương, thay hắn thực hiện tâm nguyện thời niên thiếu. Cũng bảo hắn nhất định phải thay ta thống trị Tây Khương thật tốt.”
Tễ Tuyết nhìn y hồi lâu, giận dữ đối mặt y.
*
Hai người ở Ung châu năm ngày, một ngày cuối, Tễ Tuyết không cam không nguyện mà rời đi. Tiết Vô Y đã chuẩn bị xe ngựa cùng hộ vệ cho nàng. Nhìn Tiết Vô Y vân đạm phong khinh, nàng vừa cảm động vừa căm hận.
Nàng và Tiết Vô Y sống chung nhiều năm, người này luôn như vậy. Cố chấp tự do phóng khoáng, trước nay chỉ có người ngoài thỏa hiệp với y.
Xe ngựa cùng hộ vệ đã chờ ở cửa khách điếm, Tễ Tuyết lấy ra từng lọ thuốc đã chế gấp mấy ngày nay, dặn dò y hiệu quả cùng tác dụng. Cuối cùng vẫn không yên tâm, lại viết toa thuốc kín đáo đưa cho y, lạnh lùng nói: “Mỗi khi ngài đến chỗ mới, phải viết thư cho ta. Nếu ta không nhận được thư của ngài, sẽ đi tìm Thương Khuyết. Ta không tìm được ngài, Thương Khuyết luôn có thể tìm được.”
“Biết rồi biết rồi.” Tiết Vô Y cất thuốc vào, tự mình đưa nàng lên xe ngựa.
Tễ Tuyết lên xe, trong lòng lại có một ngàn mười ngàn không yên tâm, vén rèm lên khẩn cầu nhìn y: “Ta muốn bên cạnh ngài.”
Tiết Vô Y cách cửa xe đối mặt với nàng, ánh nắng giờ Ngọ sáng ngời chiếu vào người y, khiến da y càng thêm tái nhợt. Gió nhẹ thổi qua, vạt áo màu xanh hơi đung đưa, y như trúc xanh đứng thẳng, vẻ mặt cũng vững chắc: “Thiên hạ không có tiệc nào không tàn, đoạn đường cuối cùng này, ta muốn tự đi.”
Tễ Tuyết lộ vẻ đau thương, cuối cùng không nói nữa, buông màn xe xuống.
Hộ vệ đánh xe chậm rãi đi xa, Tiết Vô Y đứng tại chỗ đưa mắt nhìn, đến khi không thấy xe ngựa, mới xoay người lại.
Người cuối cùng bên cạnh cũng rời đi, y không còn ràng buộc, có thể sạch sẽ mà tới, lẳng lặng mà đi.
Ngày kế, Tiết Vô Y mua một con ngựa già, mang theo bọc hành lý đơn giản tiếp tục đi lên bắc. Những viên thuốc Tễ Tuyết để lại y không chịu ném, nhưng cũng không có ý định uống. Những năm nay y uống thuốc như uống nước, không gián đoạn một ngày. Ngay cả trà đắng nhất Tây Khương, y uống vào cũng thấy ngọt. Các quan viên xưa nay đều giễu cợt y, nói y nấu trà xông hương cũng không che được mùi máu tanh khắp người. Nhưng mà những người này không biết, y nấu trà xông hương, chỉ là vì che giấu mùi thuốc nồng nặc trên người thôi.
Bệnh của y trừ y cùng Tễ Tuyết ra, cơ hồ không ai biết nữa. Trước nay y đều nói với bên ngoài mình sinh ra đã yếu ớt. Thời gian lâu, không người nhớ tới, trước khi y 15 tuổi, thuật cưỡi ngựa của y từng được tiên vương khen thưởng.
Thật là năm tháng thay đổi, con người dễ quên.
Ho khan mấy tiếng thật thấp, Tiết Vô Y ngồi trên lưng ngựa, cầm bầu rượu bên hông uống một hớp đè cảm giác ngứa trong cổ họng, hơi nheo mắt cười nói: “Đi thôi, chúng ta đến Nhạn Châu xem xem.”
Trước đây từng nghe phu phu Bắc Chiến Vương cai quản Nhạn Châu cực tốt, từ nơi khổ hàn thành ốc đảo bắc địa, y luôn muốn đi xem, cuối cùng hôm nay cũng có cơ hội.
*
Nửa tháng, một tháng, hai tháng… Thương Khuyết phái người ra ngoài không thu hoạch được gì.
Ban ngày Thương Khuyết đối mặt ngươi lừa ta gạt trong quan trường, đến buổi tối, lại lặng lẽ xuất cung, đến phủ Thừa tướng nấu trà tĩnh tâm. Trúc phiến được hắn mang theo bên người, thường xuyên lấy ra thưởng thức. Nhìn càng lâu, càng có thể hiểu tâm tình của Tiết Vô Y.
Trước đây hắn chưa bao giờ chủ động tìm hiểu Tiết Vô Y.
Hai người gặp nhau khi niên thiếu, hắn cảm mến sự thông minh cùng hăng hái của y, miêu tả cảnh tượng phồn thịnh động lòng của Tây Khương ngày sau. Nhưng càng như vậy, hắn lại càng chán ghét Tiết Vô Y không ngừng dùng thủ đoạn bỉ ổi. Hắn cảm thấy Tiết Vô Y thay đổi, trở nên âm hiểm, xảo trá, trở nên không chừa thủ đoạn, không có ranh giới.
Hắn dần hiểu được bản thân niên thiếu bị lừa. Nhưng hắn vẫn khắc chế không sợ hãi, hắn không có cách nào cự tuyệt yêu cầu của Tiết Vô Y, cũng luôn có hi vọng về tương lai mà y nói. Nhưng mỗi khi đến đêm khuya vắng người, nhớ tới hành động của bản thân, càng cảm thấy chán ghét. Phỉ nhổ bản thân, cũng càng căm ghét y.
Quan hệ giữa hắn cùng Tiết Vô Y, yêu hận đan xen không rõ ràng, dây dưa như dây leo, khó chia khó tách. Lúc trước hắn cảm thấy mình hận nhiều hơn, nhưng khi hắn chân chính đối diện nội tâm, chân chính tìm hiểu Tiết Vô Y, mới phát hiện hóa ra đã yêu nhiều thế nào.
Vào lúc hắn không để ý, Tiết Vô Y đã dung vào máu xương của hắn, không cách nào chia lìa.
Uống một cốc trà, Thương Khuyết đứng dậy rời đi. Hộ vệ sau lưng theo kịp, hắn dừng bước lại, hạ lệnh: “Tăng thêm người đi tìm.”
*
Cuối tháng 9, thám tử hồi báo, nói tìm được tung tích của Tễ Tuyết ở Tái Quắc.
Với bên ngoài Tễ Tuyết là thị nữ của Tiết Vô Y, chỉ có Thương Khuyết biết, Tiết Vô Y luôn đối đãi Tễ Tuyết như muội muội ruột. Một mình nàng chăm sóc cuộc sống thường ngày của Tiết Vô Y, hình bóng không rời. Thương Khuyết đã từng nghĩ đến Tễ Tuyết chỉ cảm thấy tâm tình chua xót phức tạp khó tả, nhưng hôm nay biết được tin tức của nàng, cảm thấy mừng như điên.
Nhận được tin tức, Thương Khuyết liền vội vã tới tìm. Căn nhà ở nơi thanh u an tĩnh, không huyên náo, cũng không xa cách con người. Đúng là nơi Tiết Vô Y sẽ thích.
Thương Khuyết khắc chế kích động trong lòng, giơ tay gõ cửa.
Tới mở cửa là một bà lão, ngước mắt nhìn Thương Khuyết, hỏi: “Công tử có việc gì?”
Thương Khuyết nói: “Ta tới tìm chủ nhân nhà bà, người họ Tiết.”
Bà lão lắc đầu: ” Chủ nhân nhà ta họ Tống, không phải họ Tiết.”
Dứt lời liền muốn đóng cửa, Thương Khuyết quýnh lên, đưa tay chặn cửa muốn vào trong. Mặc dù bà lão lớn tuổi, nhưng cũng không sợ hắn, thấy vậy lập tức hô to.
Tễ Tuyết nghe tiếng bước nhanh ra, nhìn thấy Thương Khuyết bị cản trước cửa, thần sắc liền lạnh lẽo, bảo bà lão lui xuống.
“Ngươi tới làm gì?”
Trong nháy mắt Thương Khuyết nghĩ rất nhiều lời, nhưng lúc nói ra khỏi miệng, chỉ có đúng một câu: “Y đâu?”
Tễ Tuyết luôn không thích hắn, trong mắt nàng Tiết Vô Y là người tốt nhất trên đời, nhưng hiển nhiên Thương Khuyết không cho là như vậy, hắn luôn nói Tiết Vô Y làm việc không từ thủ đoạn, nhưng chưa bao giờ hiểu nguyên do vì sao y làm như vậy. Vì vậy những năm gần đây dù hai người thường bên cạnh Tiết Vô Y, nhưng quan hệ không quá hòa hợp.
Tễ Tuyết vốn không muốn để ý hắn, nhưng nghĩ tới dặn dò của Tiết Vô Y, cuối cùng vẫn nói: “Ngài ấy bảo ta truyền lời cho ngươi, ngài ấy đi dạo tứ phương, thay ngươi thực hiện tâm nguyện thời niên thiếu. Bảo ngươi nhất định phải thống trị Tây Khương thật tốt.”
“Y… không trở về?”
“Không có.”
Tâm Thương Khuyết trống rỗng, vui mừng trên mặt cũng phai nhạt. Hắn trầm mặc chốc lát, xoay người muốn đi. Sau đó nhớ tới cái gì, xoay người lại hỏi: “Ta nghe những người vương thất đó nói, tiên vương từng hạ độc y, nói y không còn sống được lâu nữa, là thật hay giả?”
Đáy mắt Tễ Tuyết khẽ nhúc nhích, nói: “Giả.”
Dứt lời muốn tiễn khách.
Thương Khuyết và nàng không hòa hợp, thấy nàng không hoan nghênh mình, chỉ có thể buồn bã xoay người rời đi.
Trở về vương cung, hắn ở tẩm cung, nhìn trúc phiến yên lặng hồi lâu, cuối cùng vẫn không rút người phái ra ngoài về.
Cho dù Tiết Vô Y không muốn gặp hắn, hắn cũng không có ý định buông tha. Hiểu lầm giữa hắn và Tiết Vô Y quá sâu, hắn muốn tìm được y, chính miệng nói với y, hắn sai rồi.
*
Trung tuần tháng 10, thời tiết Tây Khương càng lạnh.
Thương Khuyết ngồi trong phòng trà, ánh mắt nhìn xa xa, nghĩ đến Tiết Vô Y một mình bên ngoài, không biết có mặc thêm xiêm áo dày không. Hắn nhớ lúc này hàng năm, là thời điểm thân thể Tiết Vô Y yếu nhất. Y sợ lạnh, mùa đông dễ dàng bị phong hàn, thường phải mặc áo lông cừu cực dày giữ ấm.
Uống xong một chén trà, thám tử liền đến, báo cáo kết quả tìm kiếm mấy ngày nay.
Mấy ngày nay công việc triều đình bận rộn, sau khi Thương Khuyết xưng vương, liền thực hiện từng tân chính mà Tiết Vô Y định ra trước đây. Nhưng trong triều đình cản trở rất lớn, hắn càng phát hiện tình cảnh khó khăn của Tiết Vô Y trước đây. Nhưng hắn vẫn chỉa vào áp lực tiếp tục đi làm. Mấy ngày nay hắn cùng mấy tâm phúc bận rộn không phân biệt được ngày đêm, chỉ có tình cờ rảnh rỗi chốc lát, mới có thể đến phòng trà ở tướng phủ, thuận tiện nghe thám tử báo cáo tin tức.
Rất nhiều thám tử vẫn không thu hoạch được gì, nhưng có phát hiện ngoài ý muốn—— bọn họ bất ngờ tra được thân thế của Tễ Tuyết.
Chẳng qua là hắn nhớ tới tình cảm của Tiết Vô Y, mới cho người chiếu cố Tễ Tuyết. Không ngờ phát hiện lão nhân Tống gia lui tới trong nhà, theo tra được. Mới phát hiện Tễ Tuyết là người Tống thị.
Tống thị vốn là danh y thế gia vô cùng nổi danh ở Tây Khương, con cháu Tống thị kiệt xuất nhất đều vào vương cung làm ngự y. Nhưng sau đó Tống gia dính vào bí văn vương thất, cả nhà bị chém. Từ đó y thuật của Tống thị thất truyền, cũng không có con cháu Tống thị vào cung.
Hắn không nghĩ tới, Tễ Tuyết lại là người Tống thị. Hắn bỗng nhớ tới lần trước gặp mặt từng hỏi Tễ Tuyết, hắn hỏi Tễ Tuyết, Tiết Vô Y trúng độc không sống được lâu là thật hay giả.
Tễ Tuyết nói: Giả.
Hắn tức khắc hãi hùng. Nhanh chóng đứng dậy dắt ngựa, giục ngựa đến Tống gia.
Cửa Tống gia nửa đêm canh ba bị gõ, mở cửa lại là bà lão lần trước, nhìn thấy hắn, sắc mặt không tốt lắm mà cho người vào. Thương Khuyết lòng như lửa đốt mà đợi nửa khắc đồng hồ, Tễ Tuyết liền đến.
Tễ Tuyết nhìn thấy hắn sắc mặt cũng không tốt: “Có chuyện gì?”
“Ngươi là người Tống thị, ngươi biết y thuật, có đúng không?”
Thương Khuyết hỏi nghi ngờ trong lòng. Thân phận của Tễ Tuyết như một cái chìa khóa, tháo bỏ tất cả nghi ngờ trong lòng hắn.
Rõ ràng Tiết Vô Y xem Tễ Tuyết như muội muội ruột, nhưng lại nguyện ý để nàng bên cạnh phục vụ mình, cho dù người ngoài truyền nàng là tỳ nữ hay thị thiếp cũng không thèm để ý; rõ ràng sức khỏe Tiết Vô Y yếu, mùa đông còn dễ phong hàn, nhưng trong tướng phủ không có đại phu, mỗi lần bị bệnh đều là Tễ Tuyết hốt thuốc theo phương, nấu theo thang liền khỏi.
Trước đây hắn hỏi Tiết Vô Y, Tiết Vô Y nói với hắn, toa thuốc này do tiền nhân để lại, có tác dụng hơn nhiều. Khi đó hắn tin, hôm nay nghĩ lại, mới phát hiện mình cực kỳ ngu ngốc.
Không phải Tiết Vô Y không khám đại phu, mà bởi vì đại phu ngay bên cạnh y —— Tễ Tuyết chính là đại phu.
Tễ Tuyết trầm mặc nhìn hắn, Thương Khuyết cảm thấy huyệt thái dương đập đến lợi hại, thanh âm cũng run rẩy: “Những lời đồn đãi kia… Đều là thật?”
“Y trúng độc… không sống được lâu?”
Tễ Tuyết không nói.
Hốc mắt của Thương Khuyết dần dần đỏ, ngón tay không khống chế được mà run rẩy, khàn giọng gầm nhẹ: “Ngươi nói đi! Có phải y sắp chết không? Rốt cuộc y ở đâu?”
“Ngươi biết thì có ích lợi gì?” Tễ Tuyết bình tĩnh nhìn hắn, lời nói như đao, từng đao ghim vào lòng hắn: “Trước đây ngươi không biết, hôm nay cũng coi như không biết không phải rất tốt sao? Ngài ấy cũng hy vọng như vậy.”
Thân thể Thương Khuyết lảo đảo, cắn chặt hàm răng, thanh âm đi ra từ kẽ răng: “Rốt cuộc y ở đâu!”
Tễ Tuyết thở dài một hơi, quay đầu nhìn ra ngoài: “Ta không biết, chúng ta tách ra ở Ung Châu, ngài ấy không chịu cho ta đi theo. Từ đầu tháng 10, ta đã không nhận được tin của ngài ấy.”
Ung Châu, đó là biên giới Đại Nghiệp. Sắc mặt ảm đạm của Thương Khuyết khôi phục một ít. Đần độn đứng lên chuẩn bị rời đi, nhớ tới gì đó lại hỏi: “Bệnh của y… Thế nào?”
“Không chống nổi mùa đông này.”
Ngón tay Thương Khuyết co rút một trận, miễn cưỡng bình tĩnh nói một tiếng “Đa tạ”, liền đau khổ giục ngựa rời đi.
Tễ Tuyết nhìn bóng lưng hắn biến mất, ngước mắt nhìn trăng tròn lạnh lùng trong trẻo trên đỉnh đầu. Có lẽ nàng biết tâm tư của Tiết Vô Y, người này kiêu ngạo quật cường cả đời, chết cũng phải chết thể diện. Không chịu để người khác nhìn thấy y chật vật. Như vậy không khỏi quá thê lương, nàng không thể phạm vào yêu cầu của Tiết Vô Y, chỉ có thể để Thương Khuyết làm.
Nếu tới kịp, có lẽ Thương Khuyết vẫn có thể bên y trên đoạn đường cuối cùng.
*
Trung tuần tháng 11, Nhạn Châu rơi tuyết.
Tiết Vô Y khoác áo bông thật dày, ngồi hơ lửa bên lò, không đè nén được tiếng ho khan tràn ra từ cổ họng, từng tiếng nặng nề. Y cầm khăn lau miệng, trên khăn nhuộm vết máu lấm tấm.
Thân thể y đã vô cùng yếu ớt, ngay cả đi lại cũng khó khăn, từ lúc trời giá rét, bệnh tình của y ngày một nặng, đã không thể đi nữa, liền dứt khoát ở lại một viện tử trong núi ngoài thành Nhạn Châu, mua hai người làm chăm sóc cuộc sống thường ngày, ở trong núi đếm thời gian còn lại.
Y đã phân phó hai người làm, đợi sau khi y chết, chôn y ở trong núi, không cần xây mộ lập bia, chỉ cần trồng cây trúc xanh trước mộ là được. Còn tài vật trong viện này, là thù lao cho hai người làm.
Bên ngoài tuyết rơi che núi, gió bắc cuốn bông tuyết va vào cửa sổ. Tiết Vô Y bỗng thấy hứng thú, kêu người làm cầm một bầu rượu cùng một đĩa đường thanh mai tới, hâm rượu thanh mai.
Mùi rượu cùng thanh mai phiêu tán, Tiết Vô Y dựa vào lưng ghế, hơi khép mắt thưởng thức mùi thơm, không biết sao chợt nhớ tới một câu hát. Khi đó y còn trẻ, phóng ngựa cười vui đi qua đường phố, có ca nữ ôm tỳ bà ỷ lan uyển chuyển hát:
Giai nhân ước hẹn vẫn không quên. Trời giá rét, nước sâu băng đóng. Đường ngắn bánh xe quay bốn góc, nơi nơi in dấu người đi. Hỏi ai làm người ưu sầu?
Đúc ra mối tương tư sai lầm, dự liệu ban đầu, hao hết nhân gian.
*
Tiết Vô Y lộ vẻ an tường, cả người tiến sát vào vải nhung thật dày, sắc mặt trắng hơn tuyết rơi bên ngoài ba phần. Bầu rượu trên lò lửa lượn lờ hơi nóng, người nằm trên ghế tựa như đã không còn sống.
Lúc Thương Khuyết đi vào, nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Tim hắn tựa như bị thiết chùy đánh mạnh, hốc mắt nhất thời nóng lên. Tựa như sợ quấy rầy y, dè dặt tiến lên, bàn tay giơ lên hồi lâu, mới hạ quyết tâm vậy, dò xét dưới mũi y.
Trên ngón tay cảm giác được hơi thở nhẹ như lông vũ, hắn mới thả lỏng người, cả người đột nhiên thoát lực, quỳ xuống đất ôm người thật chặt, cổ họng mơ hồ phát ra tiếng nghẹn ngào hết sức áp chế.
Tiết Vô Y tỉnh lại từ trong mộng, hoảng hốt cúi đầu nhìn, nhìn thấy nam nhân trẻ vùi đầu bên hông y, thân thể hơi run, đưa tay vỗ vai hắn, thở dài nói: “Ta trốn ở đây, vậy mà cũng để ngươi tìm được.”
Thương Khuyết ngẩng đầu lên, hốc mắt nhuộm đỏ, thanh âm lại hung hãn: “Có phải ngươi rất hận ta không? Tình nguyện chết trong núi, cũng không chịu gặp ta một lần.”
Tiết Vô Y ngạc nhiên: “Vì sao ta phải hận ngươi?”
Nói xong có vẻ mệt mỏi, y không nhịn được đưa tay che miệng ho khan hai tiếng. Lúc buông tay, lòng bàn tay trắng nõn nhuộm vết máu. Đầu óc Thương Khuyết trống rỗng, lời nói như vỡ tan không chịu nổi: “Ngươi…”
Tiết Vô Y đã quen, trấn an hắn nói: “Không sao.”
Thương Khuyết lắc đầu, dè dặt cầm khăn lau sạch vết áo cho y, khàn giọng nói: “Trước đây là ta có lỗi với ngươi. Ta luôn nói ngươi không từ thủ đoạn tâm cơ thâm trầm. Nhưng khi ta làm vương, mới biết trên triều đình có quá nhiều thân bất do kỷ, là ta quá ngây thơ.”
Tiết Vô Y lắc đầu, lặp lại: “Ta không trách ngươi.”
Cổ nhân nói quá thông minh tất có hại, từ nhỏ y đã thông minh hơn người, đã gặp nhiều hủ bại cùng xấu xa, mà triều đình cùng quan trường lại giấu dơ nạp bẩn, nếu không phải có Thương Khuyết thời thời khắc khắc nhắc nhở y, chưa chắc y có thể kiên định. Y thích nhất chính là tấm lòng của Thương Khuyết, nếu không phải như thế, lúc đầu hắn ám sát thất bại, y nào có giữ người lại bên cạnh mình.
Những năm này, rất nhiều người rất nhiều chuyện đã thay đổi. Chỉ có Thương Khuyết là không, hắn vì y hai tay nhuộm đầy máu tươi, nhưng ánh mắt vẫn thanh triệt, hắn biết rõ bản thân muốn cái gì, vĩnh viễn sẽ không bị thứ bên ngoài mê hoặc. Mỗi lần Tiết Vô Y lục đục với người khác cảm thấy rất mệt mỏi, chỉ cần nhìn hắn, liền cảm thấy vẫn có thể kiên trì.
Thương Khuyết luôn nói y miêu tả tương lai không thể thực hiện. Nhưng hắn không biết, chính bởi vì có hắn, y mới có động lực cùng dũng khí thay đổi tương lai không thể thực hiện.
Đường là y tự đi, y sẽ không oán trời trách người, cũng không hận bất kỳ ai.
Nhưng có vẻ Thương Khuyết không tin, lời nói vẫn không mạch lạc mà xin lỗi y, Tiết Vô Y nghe mà cau mày, dứt khoát nâng mặt hắn hôn lên môi hắn. Thương Khuyết tức khắc câm miệng, giống như cẩu hùng vụng về sợ ngây người.
Tiết Vô Y vui cười thích thú, nói với hắn: “Nếu đã tới, vậy ở lại đi. Nơi này rất tốt, ngươi bên ta một thời gian.”
Cuối cùng Thương Khuyết hồi thần, dè dặt lấy chăn đắp cho y, lại nhóm lửa, nhẹ nhàng “ừ” một tiếng.
*
Thương Khuyết đến đây ở, nhân tiện ôm hết công việc của người làm.
Có lần hắn cẩn thận nói muốn tìm đại phu chẩn mạch cho y, Tiết Vô Y cự tuyệt, Thương Khuyết không nhắc đến nữa, chỉ sai người đi mua giấy đỏ, chuẩn bị đón giao thừa.
Lúc này cách giao thừa còn gần một tháng, Tiết Vô Y ngồi bên lò lửa cười nhạo hắn: “Còn một tháng cơ, nào có ai gấp gáp đón giao thừa như vậy?”
Thương Khuyết cầm một con dao sắc bén chẻ từng cành trúc nhỏ: “Làm đèn lồng cắt giấy hoa đều mất thời gian, phải chuẩn bị sớm mới được.”
Mặc dù hắn không thiện bút mực đan thanh, nhưng đôi tay rất khéo, năm đó làm trúc phiến cho Tiết Vô Y, hôm nay lại tự mình làm đèn lồng, cắt giấy hoa. Viện tử có chút vắng vẻ treo những đèn lồng đỏ dưới mái hiên, trên cửa sổ dán giấy hoa… Càng ngày càng có hương vị năm mới.
Chẳng qua thân thể của Tiết Vô Y cũng càng ngày càng yếu, nửa ngày đều ngủ mê man bên lò lửa, thỉnh thoảng tỉnh lại, rất hay ho khan, ho như xé phổi, ngay cả lời cũng nói không hết. Thương Khuyết đau lòng, tìm xuyên bối cùng tỳ ba sấy làm thuốc, đút y uống từng ngụm.
Ngày ngày trôi qua như vậy, Tiết Vô Y cũng chống được đến hôm giao thừa.
Hôm nay tinh thần y cực tốt, sắc mặt tái nhợt cũng có chút huyết sắc. Thấy Thương Khuyết liên tiếp viết mấy câu đối đều không hài lòng, ráng ngồi dậy, cười nói: “Để ta viết câu đối, dán chữ của ngươi ra ngoài, sợ là bị người ta chê cười.”
Thương Khuyết không thèm để ý lời trêu ghẹo của y, có chút lo âu dò xét trán y, lại kéo áo ngoài cho y: “Ngươi không thể bị mệt.”
“Viết mấy chữ có gì mệt?”
Y khăng khăng muốn viết, Thương Khuyết chỉ có thể bày giấy đỏ, mài mực, mới đưa bút cho y.
Tiết Vô Y nhận lấy bút lông đã chấm mực, cổ tay khẽ nhúc nhích, một mạch viết xong câu đối. Đợi để bút xuống, y nhìn nhìn, nói: “Cổ tay không có lực, vẫn thiếu chút lực đạo…”
Nhưng Thương Khuyết đều cảm thấy đẹp, đỡ y nằm lại trên ghế, nói: “Ta đi dán lên.”
Nói xong cầm câu đối ra cửa dán.
Tiết Vô Y nghiêng đầu nhìn hắn, thiếu niên anh tuấn đã thành nam nhân trầm ổn, chuyện mà y không thể làm được, hắn đã làm được. Khóe miệng y hơi cong lên, có chút mỏi mệt khép mắt lại…
*
Thương Khuyết dán câu đối xong vào nhà, thấy Tiết Vô Y đã ngủ.
Hắn thở dài một hơi, ôm người đặt lên giường, Tiết Vô Y rất gầy, ôm vào lòng nhẹ bẫng, tựa hồ một khắc sau sẽ bay khỏi cánh tay hắn, làm người ta đặc biệt không nỡ.
Đắp chăn kỹ cho y, Thương Khuyết ở bên cạnh trông, chuẩn bị chờ y tỉnh thì cùng nhau ăn cơm đêm giao thừa.
Nhưng mà hắn trông một giờ, hai giờ, một đêm, hai đêm… Tiết Vô Y vẫn không tỉnh. Đại phu tới khám, chỉ than thở lắc đầu, nói vô lực xoay chuyển trời đất.
Tiết Vô Y cứ treo một hơi, không tỉnh lại, cũng không đi. Thương Khuyết nửa bước không rời trông nom y, nấu cháo đút từng thìa cho y. Đại phu không có cách, hắn lại phái người về Tây Khương đón Tễ Tuyết tới.
Hai người đã từng nói, nếu ngày nào Tiết Vô Y không xong, Thương Khuyết không được phép ở lại. Nhưng chuyện ập lên đầu, Thương Khuyết không làm được, trừ đi đón Tễ Tuyết, hắn lại phái người dán thông báo tìm danh y.
Nhưng không đợi được danh y, lại đợi được một người không tưởng được.
Thương Khuyết nhìn Tiết Trĩ ăn mặc bộ thôn dân sơn dã, sắc mặt trầm ngưng: “Ngươi không chết?”
Nay Tiết Trĩ chỉ mười lăm mười sáu tuổi, vẫn bộ dáng thiếu niên. Không còn dáng vẻ kiêu căng trong vương cung năm xưa, trái lại thêm vài phần trầm ổn. Gã rủ mắt, ngón tay níu vạt áo: “Là thầy an bài người đưa ta đi.”
Ban đầu Vương thái hậu bị Đại tướng quân Hoắc Chinh giết chết, gã bị Hoắc Chinh bắt giữ khống chế. Bốn bề là địch, không ai có thể cầu, biết được bộ mặt thật của những kẻ a dua nịnh hót kia, mới hiểu ngày xưa Tiết Vô Y khổ tâm dạy dỗ. Chẳng qua là gã hiểu quá muộn, chỉ có thể trơ mắt nhìn Hoắc Chinh mượn tay gã giết người, sau đó Tái Quắc nổi bạo loạn, bộ tộc Tây Khương giết vào cung, gã thân là Tây Khương Vương không thể trốn chỗ nào, chỉ có thể ở vương cung chờ chết. Không ngờ rằng đang lúc nguy cấp, một lão nhân cứu gã, lại tìm thi thể cung nhân xấp xỉ tuổi tác thay thế gã, lén đưa gã ra khỏi Tái Quắc.
Sau đó gã mới biết, lão nhân này do Tiết Vô Y an bài. Lão nhân nói với gã, Tiết Vô Y vì bá tánh Tây Khương quyết định buông tha Vương thất Tây Khương, cũng buông tha gã, lần này cứu gã một mạng, là vì tình thầy trò mười năm. Nếu Tiết Trĩ đồng ý, có thể quy ẩn ở thôn quê với lão nhân; nếu không đồng ý, vẫn muốn về Tái Quắc đoạt vị, sau này thầy trò bọn họ, hoàn toàn trở thành địch nhân.
Tiết Trĩ do dự hồi lâu, cuối cùng lựa chọn cái trước, ẩn cư ở biên giới Lương Châu với lão nhân. Những ngày này gã ở thôn quê nghe bách tính khen vương thượng mới nhậm chức, chính mắt thấy cuộc sống của bá tánh càng ngày càng tốt, cũng dần dần biết nguyên nhân Tiết Vô Y buông tha gã buông tha vương thất, chút không cam lòng cũng hoàn toàn tiêu tán.
Gã định chuẩn bị mai danh ẩn tính sống hết một đời, nhưng bất ngờ nghe tin Tiết Vô Y bệnh nặng xin chữa. Cũng nhớ trước khi phụ vương qua đời đã giao phó cho gã một chuyện. Khi đó gã còn nhỏ, tới bây giờ suýt nữa quên mất. Đến lúc nghe lão nhân nói tin đồn tiên vương hạ độc Tiết Vô Y, gã mới đột nhiên nhớ lại, vội vội vàng vàng chạy tới.
“Lúc trước phụ vương gọi ta đến, cho ta hồ lô ngọc này, nói rằng nếu ngày sau ta thuận lợi thành hôn thân chính, thầy không tạo uy hiếp với ta, thì giao hồ lô ngọc này cho thầy.”
Hôm nay nghĩ đến, có vẻ tin đồn kia là thật, mà trong hồ lô này, phân nửa có thuốc giải. May mà hồ lô ngọc này là di vật của phụ vương, gã vẫn luôn mang theo bên người.
Thương Khuyết bán tín bán nghi nhận lấy, mở hồ lô ngọc, thấy phần đáy hồ lô quả nhiên có một viên thuốc nhỏ màu đen. Hắn đổ viên thuốc vào lòng bàn tay quan sát hồi lâu, không tin tưởng mà sai người giữ Tiết Trĩ lại, lại bảo đại phu đi nghiệm thuốc.
“Nếu là giả, ngươi đừng mong sống được.”
Tiết Trĩ có chút bất an, nhưng không giãy giụa, nói: “Ta sẽ không hại thầy.”
Thương Khuyết khinh miệt cười nhạo: “Ngươi hại y còn ít sao?”
“…”
Tiết Trĩ không nói thêm gì nữa, chỉ cúi thấp đầu đứng một bên.
Chờ đại phu đi vào, nghiên cứu viên thuốc này chốc lát, cũng không thể nói có phải thuốc giải hay không: “Thuốc này có độc tính nhẹ, nhưng không đến nỗi chết, nếu là người bình thường uống, sẽ không có hại.”
Nhưng thân thể Tiết Vô Y yếu ớt, chỉ dựa vào một hơi treo mạng, nếu ăn vào, cũng có thể chữa khỏi, nhưng cũng có khả năng bỏ mạng.
“Y như vậy, còn có thể chống đỡ bao lâu?” Thương Khuyết ngưng trọng hỏi.
Đại phu nói: “Không quá ba ngày.”
Thần sắc của Thương Khuyết hơi căng thẳng, nhìn Tiết Vô Y chốc lát, cười nhẹ, nói khẽ với Tiết Vô Y: “Vậy thì đánh cược đi. Nếu ngươi thắng, không cần chịu khổ nữa. Nếu ta thắng… Ngươi phải bên ta cả đời.”
Nói xong, hắn giữ cằm Tiết Vô Y, đút viên thuốc vào.
…
Đầu mùa xuân, Tiết Vô Y có thể xuống đất. Mặc dù may mắn nhặt về một cái mạng, nhưng thân thể y suy nhược quá lâu, nhất thời hơi khó nuôi. Thương Khuyết đi theo y nửa bước không rời, mỗi ngày suy nghĩ làm chút thuốc bổ dụ y uống. Tiết Vô Y không thích mùi thuốc, nhưng thấy Thương Khuyết bưng chén tới dỗ, lại không đành lòng phụ ý tốt của hắn, chỉ có thể nhíu mày uống.
Uống xong rồi trong miệng đọng mùi vị quái dị, cảm thấy mình quá thua thiệt. Yêu cầu hắn: “Sau này ta uống một chén thuốc, ngươi phải trồng một cây trúc cho ta.”
Thương Khuyết múc một muỗng cháo đút cho y, ôn nhu đồng ý: ” Được. Chờ cây trúc lớn, ta làm thêm quạt cho ngươi.”
Tiết Vô Y dừng một chút, nhìn hắn một cái, lẩm bẩm: “Nhớ treo thêm phiến trụy, để trống khó coi lắm.”
Thương Khuyết cười đồng ý: ” Được, ta đều làm cho ngươi.”
[Toàn văn – Hoàn]
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!