Em Là Ngôi Sao Nào? - Chương 50: Buổi tối tươi đẹp (*)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
60


Em Là Ngôi Sao Nào?


Chương 50: Buổi tối tươi đẹp (*)


Trans: Moon

Edit: Dạ Thần

(*) Nguyên văn là良宵, dịch ra là “Đêm đẹp”, nhưng mà nghe chẳng có xíu lãng mạn nào hết, để cho có không khí lãng mạn, huyền ảo lung linh nên mình dịch là “Buổi tối tươi đẹp” nhé:))))))

Ninh Nhuệ Tinh sững sờ nhìn vào khuôn mặt như bức tượng điêu khắc ngọc thạch của Giang Dữ, đôi mắt trước đây vẫn luôn lạnh lùng nhưng lúc nhìn thấy cô lại nhiều thêm một tia ấm áp thường ngày khó thấy được, đối diện với một ánh mắt như vậy, cô ngẩn người không biết nên nói cái gì.

Đợi sau khi cô lấy lại tinh thần, lúc khẽ động đôi môi muốn nói cái gì đó, Giang Dữ đã kéo lấy đôi tay đang để rũ xuống hai bên người cô lên, anh đưa tay ra dìu cô từ trên chiếc giường hoa được dàn dựng xuống.

Có mấy sinh viên mới đang đứng ở bên cạnh, không ít người đã nghe qua tên của Giang Dữ nhưng từ khi vào đại học đến nay đã được mấy tháng rồi mà chưa từng nhìn thấy người thật, ngay khoảnh khắc khi nhìn thấy Giang Dữ, họ đã phải cố gắng hết sức để khắc chế chính mình mới không gọi ra thành tiếng.

Người thật giống y như nhân vật bước ra từ trong truyện tranh vậy, vừa đẹp một cách hoàn mỹ vừa cao quý, kiêu ngạo không thể tưởng tượng nổi, gần như có thể đẹp ngang ngửa so với những minh tinh ở dưới ánh đèn sân khấu, vừa nghĩ đến một con người như thế vậy mà lại thật sự tồn tại trong cuộc sống của mình, bọn họ đều không tránh được có chút kích động.

Đội trưởng và phó đội trưởng của câu lạc bộ kịch đều đã là sinh viên năm hai, hai người họ đối với Giang Dữ vẫn là phải xưng hô một tiếng đàn anh, bình thường hầu như không thấy được Giang Dữ, lúc này thấy Giang Dữ xuất hiện ở câu lạc bộ kịch của mình cũng có chút kinh ngạc.

“Giang Dữ”, Ninh Nhuệ Tinh đã dành trước một bước hỏi ra nghi hoặc của tất cả những người khác trong câu lạc bộ kịch, “Anh sao lại qua đây vậy?”

Cô không phải đã nói trước với Giang Dữ rằng cô phải đi diễn tập, có thể sẽ rất trễ, anh sao lại còn…

“Qua đây nhìn em một chút.” Giang Dữ nhẹ giọng nói, ánh mắt anh khẽ chuyển, ung dung thản nhiên mà quét qua một vòng những người khác có mặt ở đây, sau đó ánh mắt lại rơi trên gương mặt của Ninh Nhuệ Tinh.

“Đàn anh”, đội trưởng bước lên trước một bước, đi đến trước mặt Giang Dữ, “Xin hỏi anh có hứng thú với việc biểu diễn không? Nếu có thì có thể tham gia với chúng em.”

Sự tham dự của Giang Dữ, bất luận là ở chỗ nào cũng đều sẽ thu hút được hoàn toàn sự chú ý của người khác, huống hồ chi vừa nãy cô cũng đã nhìn ra rồi, Ninh Nhuệ Tinh một chút cũng không hề kháng cự lại sự tiếp xúc của Giang Dữ, cũng đúng thôi, hai người họ là người yêu mà.

Đội trưởng câu lạc bộ kịch âm thầm nghĩ, nếu như vào ngày tổ chức đêm hội chào đón năm mới đó, Giang Dữ thật sự cùng lên sân khấu biểu diễn với Ninh Nhuệ Tinh, còn có tình tiết hoàng tử hôn đánh thức công chúa giống như vậy nữa, nói không chừng sẽ khiến cho bầu không khí toàn trường sục sôi bùng nổ hơn rất nhiều.

“Không được, có một số vị trí nên để lại cho người thích hợp với nó”, trên gương mặt của Giang Dữ hiện lên một tia ấm áp, dịu dàng, nhìn không khác gì so với cách đối nhân xử thế hằng ngày, nhưng nghe kỹ một chút thì sẽ nghe ra được giọng nói của anh có chút lạnh lùng, “Dư Dư là một sinh viên khoa Văn học, cũng không thích hợp để tham gia vào những hoạt động như thế này, mọi người nên tìm những sinh viên từ khoa Biểu diễn rồi chọn ra người thích hợp.”

Mấy người của nhóm đội trưởng không hề biết biệt danh của Ninh Nhuệ Tinh, nhưng cũng nghe ra được Ninh Nhuệ Tinh là người mà Giang Dữ vừa nhắc đến trong câu nói kia, bọn họ không nhịn được đem ánh mắt đặt lên trên người Ninh Nhuệ Tinh, muốn nghe ý kiến của cô.

Theo như lời Giang Dữ đã nói, thì rõ ràng là anh không muốn Ninh Nhuệ Tinh tham gia vào câu lạc bộ kịch, nếu lý do chỉ vì vừa nãy phải thực hiện một nụ hôn mượn góc sân khấu vậy thì cũng có hơi bá đạo quá rồi.

“Hả?” Ninh Nhuệ Tinh có chút không rõ ràng cách làm của Giang Dữ.

Anh từ trước đến nay vẫn luôn không nhúng tay quản những chuyện trong cuộc sống ngoài giờ học của bản thân mình, lần này sao lại đột nhiên khác thường như vậy?

“Đàn em, hình tượng của em thật sự cực kỳ thích hợp với câu lạc bộ kịch của tụi chị, còn cả đàn anh nữa, em có thể giúp khuyên nhủ đàn anh cũng tham gia cùng với chúng ta, lẽ nào em không muốn cùng với đàn anh đứng chung trên một sân khấu biểu diễn trước mặt toàn thể giáo viên và sinh viên trường hay sao…”

Trong chớp mắt, Ninh Nhuệ Tinh cũng không biết cảm xúc không vui của mình từ nơi nào kéo đến, cô với Giang Dữ yêu đương hẹn hò, làm cái gì cũng đều là chuyện của hai người bọn cô, tại sao phải nghe theo sự sắp xếp của người khác lên sân khấu biểu diễn chứ.

Ban đầu, vốn dĩ cô cũng chỉ đến đây thử xem sao thôi, không so sánh được với những người yêu thích biểu diễn sâu đậm, cô thuận theo câu nói của Giang Dữ mà nhẹ lắc đầu, mang theo ánh mắt xin lỗi nhìn về phía những người khác trong câu lạc bộ kịch, “Em nghĩ kỹ rồi, có thể em thật sự không thích hợp lắm với việc biểu diễn, em không thoải mái…”

Giang Dữ không nói gì, anh chỉ đứng ở bên cạnh Ninh Nhuệ Tinh, vô hình trung đã tạo nên một loại cảm giác áp bức cực kỳ mạnh mẽ, đang ở trước mặt anh, đội trưởng cho dù có nổi giận cũng không thể nói thêm được cái gì, chỉ có thể cười cười rồi nói, “Vậy được rồi, sau này có cơ hội, hoan nghênh em đến với câu lạc bộ kịch của bọn chị chơi một chút.”

Mặc dù là lời nói khách sáo nhưng đại học chính là một xã hội thu nhỏ, cho dù Ninh Nhuệ Tinh có không thích như thế nào đi chăng nữa thì cô cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý, “Được ạ, cảm ơn đàn chị…”

Sau khi đi ra khỏi nơi diễn tập của câu lạc bộ kịch, Ninh Nhuệ Tinh ôm lấy bờ vai của Giang Dữ, lúc này cô mới lên tiếng hỏi, “Giang Dữ, anh có phải là không thích em tham gia vào câu lạc bộ kịch có đúng không?”, giọng nói của cô thấp xuống mấy độ, lại có chút bất an, “Bởi vì phải thực hiện cảnh hôn mượn góc độ của sân khấu kia sao?”

Giang Dữ xử lý công việc trước nay đều tiến lùi rất thỏa đáng, phân biệt tốt xấu rõ ràng, đây vẫn là lần đầu tiên Ninh Nhuệ Tinh nhìn thấy anh mang theo cảm xúc cá nhân để nói ra những lời kia.

“Bọn họ nếu như thật lòng mời em tham gia câu lạc bộ ngược lại còn được”, giọng nói của Giang Dữ ấm áp nhàn nhạt, anh đưa tay lên vỗ vỗ bờ vai của Ninh Nhuệ Tinh, giống như là vỗ về, sau đó nhẹ nhàng thở dài một hơi, “Nhưng bọn họ trước đây đã từng tìm đến anh.”

Trước đây, lúc Ninh Nhuệ Tinh nhắc đến chuyện này với anh, anh ngược lại không để ý gì nhiều, anh nghĩ để cô phát triển thêm một sở thích, một thú vui nữa cũng là chuyện tốt, liền đồng ý cho cô đi, ai biết được lúc ngồi trong văn phòng của hội sinh viên xử lý công việc lại bỗng nhiên nhớ đến một chuyện.

Câu lạc bộ kịch này trước đây cũng đã cử mấy đàn em đến thuyết phục anh tham gia, trùng hợp chính là tham gia biểu diễn kịch nói trong đêm hội chào đón năm mới.

Phần lớn mọi người đều biết Ninh Nhuệ Tinh đang hẹn hò với anh, nếu như không biết, chỉ cần có lòng tìm một người nào đó hỏi thì cũng có thể hỏi ra được mấy câu, huống hồ chi nếu như lôi kéo được cô tham gia vào câu lạc bộ kịch, nói không chừng có thể chuyển sang nhờ Ninh Nhuệ Tinh đến làm công tác tư tưởng cho anh nữa.

Mặc dù Giang Dữ vẫn có thể duy trì nét ôn hòa trên gương mặt nhưng vừa nghĩ đến bọn họ không thể xen lẫn một chút thật lòng nào, hoặc có lẽ là đang lợi dụng Ninh Nhuệ Tinh, giọng nói của anh liền bất giác lạnh đi vài độ.

Ninh Nhuệ Tinh không ngờ đến còn có sự việc thế này, ngay lúc này nghe Giang Dữ nói như vậy, cô cũng đại khái hiểu ra được những chuyện đã xảy ra, “Thì ra là như vậy, em còn tưởng rằng……”

Giang Dữ nhìn dáng vẻ có chút thất vọng lạc lõng của Ninh Nhuệ Tinh, anh không tránh được có chút đau lòng, đang muốn lên tiếng an ủi mấy câu thì Ninh Nhuệ Tinh đã rất nhanh lấy lại tinh thần, đôi mắt cô cong cong nhìn anh, “Trước đây em còn xoắn xuýt nên chọn kịch nói hay là độc tấu đàn nhị, đúng là vừa khéo nha.”

Trước đây trong đêm hội chào đón tân sinh viên của khoa các cô, Ninh Nhuệ Tinh đã hát một ca khúc, mặc dù nói là bị cưỡng chế đẩy lên sân khấu nhưng tốt xấu gì cũng đã kết thúc một cách hoàn mỹ, sau đó vừa đúng lúc gặp phải đêm hội chào đón năm mới, bí thư của khoa các các cô vừa khéo lại quản lý đoàn hợp xướng của trường, cũng không biết bí thư từ chỗ nào nghe nói trình độ đàn nhị của cô đã đạt đến cấp mười, sau đó đề nghị để cô biểu diễn độc tấu đàn nhị.

Trước đây biểu diễn trong khoa còn đỡ, bây giờ biến thành biểu diễn trước mặt giáo viên và sinh viên toàn trường, Ninh Nhuệ Tinh tất nhiên không muốn lên sân khấu thể hiện tài năng vụng về (1) của mình, nhưng cũng không thể từ chối ngay trước mặt bí thư được, đúng lúc đó câu lạc bộ kịch tìm đến cô, cô liền nói sẽ suy nghĩ một chút, bây giờ không còn cách nào khác, chỉ có thể cố gắng vác gương mặt này lên sân khấu biểu diễn đàn nhị thôi.

(1) Tác giả dùng từ 献丑, ý chỉ trình bày cái kém cỏi, vụng về (chỉ lời nói khiêm tốn).

Giang Dữ nghe vậy khẽ cười, cúi đầu cọ cọ lên gáy của Ninh Nhuệ Tinh, hơi thở nóng bỏng phả ra làm cô có chút ngứa ngáy, cô bất giác muốn đưa tay kéo người kia ra, giọng nói làm nũng mềm mại, “Giang Dữ, anh làm gì vậy?”

“Dư Dư của chúng ta thật sự rất lợi hại.”

Anh nói xong, dường như là còn chê mặt của Ninh Nhuệ Tinh chưa đủ đỏ, nhân lúc cô không chú ý, anh mạnh mẽ hôn lên gương mặt của cô một cái.

Mặc dù nói ở khuôn viên trường đại học bất cứ chỗ nào cũng có thể nhìn thấy các cặp đôi, thậm chí còn có những cặp so với bọn họ càng thân mật hơn. Ninh Nhuệ Tinh ngước mắt lên, ở nơi cách đó không xa, nơi mà cô không nhìn thấy được cũng có người đang đứng, dường như là đang đưa ánh mắt nhìn về phía cô, sau đó cô xấu hổ không thôi, đành rụt đầu lại trốn vào trong lòng của Giang Dữ.

Trên đỉnh đầu rơi xuống một tiếng cười nhẹ, còn có sự rung động nhẹ nhàng ở lồng ngực, tất cả đều cho thấy tâm trạng của Giang Dữ đang rất tốt.

Vừa so sánh với sự quẫn bách của mình, Ninh Nhuệ Tinh giận dỗi đưa tay lên véo vào eo của anh một cái.

Giang Dữ một chút cũng không hề giống với vẻ nghiêm cẩn (2), tự gò bó, ràng buộc chính mình, bình tĩnh, lạnh lùng biết tự kiềm chế trong truyền thuyết của thế giới ngoài kia.

(2) Nghiêm cẩn: nghiêm túc và cẩn trọng

Người này vẫn luôn thích trêu chọc cô, quả thật là xấu xa mà.

Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt một cái đã đến tháng mười hai rồi.

Vừa hay chính là Đêm vọng Lễ Giáng Sinh (3).

Tất cả các tổ chức, đoàn thể cấp trường của trường học đã sớm chuẩn bị xong táo (3) cho các thành viên mới, còn đặc biệt dùng những chiếc hộp tinh tế xinh đẹp để đựng táo vào trong đó, các chuỗi siêu thị và những cửa hàng bên ngoài trường học đều đã dựng cây Noel, toàn thể khuôn viên trường học đều chìm trong bầu không khí hân hoan chào đón lễ Giáng sinh.

(3) Người Trung Quốc thường gọi đêm 24/12 (Đêm vọng Lễ Giáng Sinh) là đêm Bình An (平安夜), họ kỷ niệm ngày này bằng cách gửi tặng nhau những quả táo màu đỏ bắt mắt, bởi vì trong tiếng Trung, quả táo được phát âm là “Píngguǒ”, đồng âm với chữ Bình trong đêm Bình An (Píng”ān yè). Vì thế người Trung Quốc đã nghĩ ra cách gửi tặng nhau những quả táo (hay còn gọi là quả bình an – Píng”ān guǒ) thay cho lời chúc bình an, hạnh phúc đến những người thân yêu.

Ninh Nhuệ Tinh và các bạn cùng phòng ký túc xá sau khi ăn cơm xong, trên đường lúc đi ngang qua cửa hàng bán trái cây mới nghĩ đến chuyện bản thân mình cũng muốn chuẩn bị táo.

Bản thân Ninh Nhuệ Tinh vốn thích ăn trái cây, trong phòng ký túc xá cũng chất đống không ít trái cây tươi ngon của mùa này, tất nhiên cũng có táo, nhưng đã là đồ tặng cho người khác vẫn nên mua hàng mới thì thích hợp hơn.

Hứa Giai Văn có chút không hiểu nổi hành động của Ninh Nhuệ Tinh, liền lên tiếng hỏi, “Dư Dư, cậu không phải cũng đã hẹn hò với đàn anh Giang Dữ rồi sao, sao còn phải mua táo nữa?”

Ninh Nhuệ Tinh đang cúi đầu chọn những quả táo màu sắc tươi mới đẹp đẽ, nghe vậy thì liền cười với Hứa Giai Văn, “Cuộc sống cũng cần phải có một chút cảm giác nghi thức”, cô ngừng một chút, “Hơn nữa đây là lần đầu tiên tớ và anh ấy cùng nhau đón Giáng sinh, tóm lại không thể ngay cả việc tặng táo cũng thiếu được.”

“Dù sao cũng chỉ là ý tứ một chút mà thôi”, Ninh Nhuệ Tinh cuối cùng tổng kết lại một câu, “Theo như những gì mấy đàn chị đã nói, mấy năm trước có nhiều người như vậy tặng táo cho anh ấy, tớ tất nhiên cũng không thể lạc hậu được, huống hồ chi, anh ấy ngay cả một quả táo cũng chưa từng nhận, tớ cũng muốn để cho anh ấy trải nghiệm một chút mùi vị được người khác tặng táo.”

“Chậc chậc chậc……”, Hứa Giai Văn nhịn không được lên tiếng trêu đùa, “Táo mà Dư Dư của chúng ta đem tặng, đàn anh Giang Dữ chắc chắn sẽ nhận thôi.”

“Đoán không chừng còn xem như là bảo bối nữa đó.” Lai m cũng phụ họa theo.

“Nếu như mà không nỡ ăn thì sẽ hư mất thôi.” Lời nói phụ họa của Phương Đình Dư vừa dứt, ba người các cô liền cùng nhau nhìn về phía Ninh Nhuệ Tinh rồi nở nụ cười.

Ở chung với nhau lâu như vậy, Ninh Nhuệ Tinh đối với những lời trêu chọc của mấy cô bạn cũng đã tập thành quen rồi, ngược lại không còn dáng vẻ xấu hổ đỏ mặt và khó xử như lúc đầu nữa, bật chế độ tự động ngăn cản những lời nói của bọn họ xong, cô vẫn tiếp tục chăm chú lựa táo của mình.

Mấy người các cô như bình thường trêu chọc vài câu, thấy đủ liền ngừng, sau đó cũng xoay người đi chọn táo.

Nếu như nhận được táo của người khác tặng mà không có quà đáp lại, suy cho cùng cũng có chút không phải lắm, huống hồ chi táo cũng không phải là đồ vật không thể cất giữ, chúng cũng không thể lớn thêm được nữa nên mua về dự trữ để bản thân mình ăn.

Ninh Nhuệ Tinh vốn định sau khi kết thúc tiết tự học buổi tối, lúc Giang Dữ qua đón cô, cô sẽ đem táo tặng cho anh, ai ngờ đâu vừa đúng lúc lại nhận được thông báo tập luyện.

Trường có một phòng piano chuyên biệt với khả năng cách âm tốt, việc luyện tập ca hát và nhạc cụ thường được tiến hành trong gian phòng đặc biệt này.

Cây đàn nhị của nhà trường Ninh Nhuệ Tinh dùng không thuận tay nên cô liền làm phiền mẹ gửi cây đàn nhị trong phòng của cô đến trường, cô vác lấy cây đàn nhị rồi chạy từ ký túc xá đến phòng piano.

Giang Dữ ở dãy lầu giảng dạy tìm không thấy người, nhìn thấy tin nhắn Ninh Nhuệ Tinh gửi đến mới biết cô đã đi đến phòng piano luyện tập, lúc tìm đến chỗ này, vừa đúng lúc nhìn thấy cô đang ngồi trên ghế, tư thế ngồi đoan trang, ngay ngắn, hơi ngước mắt lên, vẻ mặt nghiêm túc, trong tay cầm lấy cung đàn vừa tiến vừa lùi, âm nhạc liền vang lên.

Mặc dù Giang Dữ không hiểu đàn nhị nhưng trong mấy phút anh đứng ở ngoài cửa, tốt xấu gì cũng phân biệt ra được một đoạn kia của cô kéo tấu lặp đi lặp lại mấy lần.

Âm thanh kéo tấu đàn nhị phát ra trầm thấp đục khàn, âm điệu kéo dài giống như đang kể rõ về sự thê lương, cô tịch, đối với một người không hiểu cũng như không thích đàn nhị mà nói, thì tiếng đàn nhị không thể nói là nghe quá hay nhưng có lẽ nguyên nhân là do Ninh Nhuệ Tinh chọn ca khúc, Giang Dữ lại nghe ra được cảm giác vui vẻ rõ ràng ở trong đó.

Bên cạnh có tiếng của đoàn hợp xướng không xa không gần truyền đến, Ninh Nhuệ Tinh lại không bị ảnh hưởng một chút nào, cô vẫn như cũ lặp lại đoạn nhạc ở chỗ mà cô cảm thấy còn có chút không lưu loát.

Từ sau khi kiểm tra cấp bậc thành công hồi năm lớp 11, cũng đã rất lâu rồi cô không đụng đến đàn nhị, lúc này cầm trên tay không tránh được có chút không quen tay.

Ninh Nhuệ Tinh hơi chau mày lại, đang định đi xem mấy video về đàn nhị, dường như cảm giác được cái gì đó, cô ngước mắt lên liền nhìn thấy Giang Dữ đang đứng ở cửa, âm trầm nhìn chằm chằm vào cô.

“Giang Dữ, anh sao lại đến đây nhanh như vậy?”, ngữ khí của cô mang theo sự vui vẻ và kinh ngạc có thể thấy rõ.

Suy cho cùng thì Giang Dữ đã là sinh viên năm ba rồi, lại là chủ tịch của hội sinh viên trường, vấn đề bài vở, bài tập rõ ràng không đáng để anh bận tâm, điểm số học tập sớm đã hoàn thành hết rồi, anh chỉ đang đợi một tấm bằng tốt nghiệp và một tấm bằng học vị thôi.

Về phần công việc cũng đã sớm có công ty đưa ra lời đề nghị với anh rồi, những người xuất thân từ các chuyên ngành đứng đầu của những trường đại học có tiếng đương nhiên không thể bắt đầu công việc từ tầng dưới lên, cũng không cần phải lo nghĩ cho công việc sau này, hơn nữa ngay từ khi bắt đầu, chuyên ngành quản lý mà Giang Dữ học vốn dĩ chính là để cấp tốc thừa kế sản nghiệp của gia đình.

Ninh Nhuệ Tinh không hỏi những chuyện liên quan đến công việc của anh, cô chỉ lờ mờ biết được Giang Dữ gần đây tiếp nhận vài hạng mục.

Khoảng thời gian gần đây, ngược lại là Ninh Nhuệ Tinh cô lại là người bận rộn, cách mấy ngày mới có thể gặp mặt Giang Dữ một lần.

Đại khái là vừa từ bên ngoài trường học quay về, áo vest ngoài bị Giang Dữ cầm trên tay, áo sơ mi màu xanh lam khoác trên người Giang Dữ vô tình làm cho gương mặt vốn dĩ đã tinh xảo của anh càng thêm vài phần cao quý.

Đợi anh đi đến trước mặt cô rồi mà Ninh Nhuệ Tinh vẫn còn có chút ngây người ngơ ngẩn.

Trước tư thế ngồi ngẩng đầu nhìn lên của Ninh Nhuệ Tinh, Giang Dữ khom nửa người xuống, trên đôi má của cô đặt xuống một nụ hôn, cũng không rời đi, bờ môi mỏng của anh vẫn dán chặt trên má của cô, giọng nói anh trầm đục, “Nhớ anh hay không?”

Chẳng qua chỉ là qua một, hai ngày không gặp nhưng Giang Dữ lại không giây phút nào là không nhớ đến Ninh Nhuệ Tinh, cái cảm giác một ngày không gặp như cách ba thu, anh xem như là đã được trải nghiệm với Ninh Nhuệ Tinh rồi.

Thấy anh rõ ràng có xu hướng muốn càng hôn càng sâu, Ninh Nhuệ Tinh rụt cổ lại trốn vào trong lòng Giang Dữ, vốn dĩ muốn trốn khỏi bờ môi của anh, ai ngờ đâu đó lại là hành động tạo tiện lợi cho anh.

Đôi môi nóng bỏng dây dưa lưu chuyển ở trên gáy của cô, Ninh Nhuệ Tinh nhấc cánh tay đang trống của mình lên che cái gáy lại không cho Giang Dữ hôn nữa, cô nghe thấy anh cười nhẹ một tiếng, sau đó liền chuyển sang dính lấy dái tai của cô.

Gương mặt của Ninh Nhuệ Tinh nóng lên đỏ hồng, giọng nói đều có chút vụn vỡ, “Giang, Giang Dữ…”

“Ừm.” Anh thấp giọng trả lời, “Làm sao vậy?”

“Em có đồ cho anh, anh buông em ra.” Thật không dễ dàng gì Giang Dữ mới kéo ra được một chút khoảng cách, Ninh Nhuệ Tinh khôi phục lại hơi thở của mình, lúc này mới lên tiếng nói.

Giang Dữ rũ đôi mắt xuống nhưng vẫn nghe lời thu lại cánh tay của mình.

Ninh Nhuệ Tinh đem cây đàn nhị trong tay mình đưa cho Giang Dữ cầm giúp, cô đứng lên đi về phía mình đặt túi xách, từ trong đó lấy ra một cái hộp được gói lại một cách tinh tế đẹp đẽ.

Quay người lại liền nhìn thấy Giang Dữ đã ngồi vào chỗ vừa nãy cô vừa mới ngồi, anh đang vững vàng mà nhìn cô.

Ninh Nhuệ Tinh cúi đầu bước nhanh qua, đem thứ đang cầm ở trong tay đưa qua cho Giang Dữ, “Đêm vọng Giáng sinh vui vẻ.”

Tầm nhìn của Giang Dữ từ trên khuôn mặt của Ninh Nhuệ Tinh di chuyển đến cái hộp ở trước mặt, anh cười rồi nhận lấy, lời ít mà ý nhiều lên tiếng, “Quả táo?”

Ninh Nhuệ Tinh gật đầu, lại bổ sung thêm, “Cố ý chọn cho anh đó, màu sắc tươi sáng, vừa nhìn liền biết rất ngọt.”

Ngữ khí của cô hàm chứa ý vị kiêu ngạo và khẳng định, dáng vẻ giống như là đang chờ đợi, cầu khen ngợi vậy.

Giang Dữ ngắm nghía cái hộp ở trong tay kia, vẻ mặt có chút không được tươi sáng lắm, hơi thở ấm áp, dịu dàng tản đi một ít, khóe môi giương lên một nụ cười, qua mất mấy giây mới lên tiếng hỏi, “Em cũng tặng cho những người khác rồi?”

“Hả?” Ninh Nhuệ Tinh chưa hiểu được ý nghĩ vừa xẹt qua trong đầu của Giang Dữ, nhưng cô vẫn thành thật trả lời, “Không có, em mua có một quả này thôi, tặng cho người khác cái gì chứ, cũng đâu phải là Bộ trưởng đâu, không cần thiết phải chuẩn bị táo cho cán sự.”

Nghe thấy câu này, đôi lông mày vốn dĩ đang hơi chau lại của Giang Dữ đột nhiên được thả lỏng ra một chút, anh đưa tay lên nhẹ véo vào eo của cô rồi kéo người về phía sau.

Ninh Nhuệ Tinh không nghiêng không lệch vừa khéo ngồi vào trên chân của anh.

Lúc cô vẫn còn chưa lấy lại tinh thần, Giang Dữ đã một tay ôm cô đến chặt cứng, cái hộp đang đựng quả táo được anh đặt sang một bên, anh dán lên tai của cô rồi thấp giọng nói, giọng nói trầm khàn chứa đầy từ tính, rất là phạm luật, “Dạy anh kéo đàn nhị.”

Ninh Nhuệ Tinh bởi vì tư thế này mà rất là không thoải mái, trái tim cô đập loạn, gần như sắp từ trong cuống họng nhảy vọt ra ngoài, cô vùng vẫy muốn đi xuống, nhưng cánh tay sắt thép của Giang Dữ đã chặt chẽ xiềng xích cô lại, động cũng không động đậy được.

Sợ rằng nếu như có người đi ngang qua sẽ nhìn thấy dáng vẻ cô đang ngồi trên chân của Giang Dữ, Ninh Nhuệ Tinh không kiềm được có chút gấp gáp, “Giang Dữ, anh nhanh thả em xuống, lát nữa người khác đến đây sẽ nhìn thấy đó”, thấy anh không nói gì, cô vội vàng nói, “Em như vậy sao mà dạy anh kéo đàn nhị được, nhanh thả em xuống đi.”

“Cứ như vậy dạy.”

So với sự căng thẳng, lo lắng của Ninh Nhuệ Tinh, Giang Dữ ngược lại có chút thờ ơ, không thèm để tâm lắm, anh chậm chạp lên tiếng nói chuyện, “Nếu như còn giằng co muốn xuống, đợi lát nữa thật sự sẽ có người đến đó.”

Anh nói xong liền đem cung đàn lần nữa đặt vào tay của Ninh Nhuệ Tinh, ra hiệu cho cô bắt đầu.

Do đó, Ninh Nhuệ Tinh phải đương đầu với cảm giác xấu hổ ngập tràn và sự không thoải mái, cơ thể cô căng cứng bắt đầu kéo đàn nhị.

Nói là dạy anh, thực sự lại giống như là lòng bàn tay của Giang Dữ đang dán chặt lấy cổ tay của cô, anh thả lỏng sức lực, xuôi mình theo động tác của cô.

“Đây là ca khúc gì vậy?” Giang Dữ vẫn cứ không hề thu liễm, anh lên tiếng hỏi, bởi vì tư thế này, hơi thở ấm nóng phả ra từ giữa môi răng anh toàn bộ đều phủ hết lên làn da ở phía sau tai cô, khơi gợi lên một trận run rẩy.

“…… Buổi tối tươi đẹp.” Do dự mất mấy giây, Ninh Nhuệ Tinh mới rũ mắt xuống nhẹ giọng lên tiếng.

Phía sau truyền đến một tiếng cười nhẹ vui vẻ.

Nhìn không thấy biểu cảm của Giang Dữ nhưng nghe thấy tiếng cười nhẹ ý vị thâm sâu này của anh, Ninh Nhuệ Tinh đại khái cũng có thể nghĩ ra được vẻ mặt ngay lúc này của Giang Dữ.

“Tên của ca khúc này là Buổi tối tươi đẹp.” Cho rằng Giang Dữ hiểu lầm, Ninh Nhuệ Tinh vẫn không bỏ cuộc, cô nhẹ nhàng giải thích lại một câu.

“Ừm.” Giang Dữ nhẹ giọng trả lời lại, độ cong ở khóe môi hiện lên rõ ràng, “Nghe thật là hay.”

Cái gì nghe hay?

Là làn điệu mà đàn nhị kéo ra?

Hay là, tên gọi của ca khúc này?

Buổi tối tươi đẹp…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN