Những Tháng Năm Tươi Đẹp
Chương 48: Con đường gian nan
Reng… reng…
Tiếng chuông điện thoại reo vang, nó hít làn hơi dài từ chiếc mũi, vội lau đi.
“Alô là tôi Phương Liên đây!”
“Liên đó à… Có chuyện không hay rồi, em mau về đi!” Hắc Động nói.
“Ừ em về ngay!” Nó trả lời dứt khoát.
Chậm rãi nhìn thật kỹ cảnh vật này một lần cuối, nó tự nhủ với lòng. Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh đâu Triệu Tuấn Minh!
– —o—-
Thành phố B tại nhà thờ
Khẽ chớp chớp hai hàng mi run run, nhỏ kiếm ngay một vị trí tương đối và chậm rãi nhìn khung cảnh nhà thờ và giàn hợp xướng. Mọi người ai nấy đang ngân nga khúc ca thiên chúa thân thương. Nhoẻn nụ cười tươi tắn, nhỏ cảm giác thanh tịnh tâm hồn vô cùng… Trong phút giây tịnh tâm ấy, có thể lim dim mơ màng một giấc mơ, nơi chỉ có niềm vui và hạnh phúc. Một nơi chỉ toàn tiếng cười, tiếng cười ngọt ngào tận con tim. Quá say sưa men giấc hạnh phúc ấy, nhỏ đã nhịp nhịp theo giàn hợp xướng cách rất tinh tế. Hai bàn tay bay lên bay xuống cùng các ngón tay muốn đánh vào từng phím đàn… Dù chỉ là ảo vọng thôi cũng đủ làm nhỏ vui sướng tột cùng.
“Tôi có thể giúp gì cho cô không?” Giọng nói cất lên từ phía trước.
“…” Nhỏ mơ màng he hé đôi mắt của mình ra, chậm rãi dán cái nhìn ngơ ngơ của mình vào giọng nói xa lạ kia.
“Tôi có thể giúp gì cho cô không?” Người con trai chễm chệ đứng phía trước mặt của nhỏ, vội cất cao câu nói và nhoẻn nụ cười tươi tắn.
“Tôi ư? Không đâu, tôi không cần anh giúp gì cho tôi hết!” Nhỏ ngơ ngác, lắc lắc cái đầu.
“Đây là nơi tôn nghiêm, cô nên chú ý tới cảm giác của mình. Có vẻ cô quá cảm xúc với bài thánh ca chăng, nên cô đã hòa mình vào nó… Lần sau cô nên chú ý nha!” Giọng nói nhỏ nhẹ nhìn nhỏ.
Gục cái đầu xuống e ngại, nhỏ lẩm bẩm. Trời ạ, mình xấu hổ chính mình quá đi mất!
“Tôi xin lỗi, tôi sẽ chú ý… sẽ không có lần sau đâu.” Nhỏ vội đáp vẻ luống cuống.
Người con trai cười mỉm và cúi chào nhỏ rồi lẳng lặng bước đi. Nhỏ quá xấu hổ và e ngại, vớ ngay chiếc túi cùng đi. Sau đó lòng tự dặn mình là đứa con gái vô ý vô tứ nhất quả đất này. Tự nhiên hòa nhập cảm xúc quá làm chi, bây giờ thành ái ngại thế này. Không lẽ anh ta nghĩ mình bị khình quá!!! Trời ạ, mình không có như thế mà… Nhỏ đỏ bưng bưng cả gương mặt, nối những ý nghĩ chạy nhanh ra nhà thờ và nhỏ cố quên đi sự việc tồi tệ đó ngay lập tức.
Vài sự việc, vài cuộc gặp gỡ và rồi những con người xa lạ cũng có ngày thân thiết vô cùng…
– —o—-
Biệt thự Thủy Tiên
Cắn nhẹ miếng táo lên miệng, cô bé chậm rãi nhâm nhi từng chút một…
Nhíu hàng lông mày, người ba đứng dậy bước vào ngăn tủ, nơi ông ta đã chuẩn bị sẵn một số giấy tờ. Tiến chầm chậm lại phòng khách, nơi hai mẹ con cô bé đang dùng món tráng miệng.
“Thủy Tiên, ba có chuyện muốn nói với con!” Ba cô bé cất tiếng nói.
“Dạ, ba có chuyện gì muốn nói với con?” Cô bé ngơ ngác với miếng táo trên tay.
“Chuyện ba muốn con đi du học, con thấy thế nào?” Người ba hỏi dồn nhìn cô bé.
Vẻ mặt cô bé lúc này chợt im lặng, không biểu hiện nổi một cảm xúc nào…
“Ba muốn con du học nước ngoài… Con thu xếp đi, dù sao nơi đây cũng còn quá nhiều ưu phiền đối với con.” Người ba nhấn giọng.
“Con không muốn đi nước ngoài, con muốn ở lại thành phố A!” Cô bé nói với giọng dứt khoát cùng bước chân nặng nề lên cầu thang.
Đi nước ngoài sao? Cô bé lẩm bẩm.
– —o—-
Tiếng hò hét vang vọng cả gian phòng, ai ai đều cạnh khóe nhau, lời ra tiếng vào không dứt được, căn phòng chợt rối rắm chằng chịt. Bởi vì một lẽ, không ai chịu nhường ai cũng như không ai chịu nghe ai nói.
Nó chạy vội vào căn biệt thự của ba nó và hỏi dồn.
“Anh Động, đã xảy ra chuyện gì?”
“Bọn họ tự xưng là những người đồng sáng lập ra băng nhóm, nay thấy ngài Lý Vỹ đi, ai nấy đều muốn giành quyền lợi từ số cổ phiếu đó!” Hắc Động nói.
“Vậy số cổ phiếu của ai là cao nhất?” Nó hỏi.
“Đương nhiên là ba của em rồi nhưng anh nghi có kẻ rắp tâm giàn trận để gây loạn, không loại trừ gã thứ trưởng đó!” Hắc Động đăm chiêu nhìn nó.
“Em biết rồi!!!” Nó vội chạy vào nhanh cất cao giọng nói.
Cùng lúc ấy, tại trung tâm phòng khách căn biệt thự
Nó bước vào và thoáng trong phút giây, cả gian phòng ồn ào nay chợt yên ắng tĩnh lặng ghê gớm.
“Còn ai muốn nói nữa không?” Nó nhấn giọng cùng ánh mắt dáo dát xung quanh từng người, từng gương mặt.
“Không biết hôm nay các vị đến đây là có ý gì? Ba của tôi mới mất được vài giờ, chưa gì đã có kẻ rung cây nhát khỉ sao?” Câu nói vừa dứt cũng là lúc nó lườm một ánh mắt sắc bén rõ ràng.
“Chúng tôi đến đây chỉ muốn lấy thứ thuộc về tụi này. Dù sao ba của cô cũng đã mất, không ai dẫn dắt như rắn đã mất đầu… Tôi có nghe loáng thoáng là cô muốn giải thể cái đoàn thể này?!” Giọng nói của người đàn ông rắn rỏi, trạc tuổi ngũ tuần khá ôn hòa lên tiếng nhìn nhỏ.
“Vậy bác muốn lấy cái gì?” Nó hỏi ngược.
“Đương nhiên là tiền rồi, chả lẽ là cô à?” Giọng nói khác thêm vào và cười khoái chí, không ai khác chính là Mã Siêu.
Ngay lập tức, cả căn phòng ai nấy đều cười toét chí, vì câu nói quá mắc cười vừa rồi của Mã Siêu.
Để tôi xem cô có tài cán gì? Mã Siêu lẩm bẩm trong miệng.
Nó nhoẻn nụ cười tươi tắn cùng bàn tay vỗ phanh phách trên bàn tay của mình. Rảo một ánh mắt nhìn, đáp lễ lại câu nói của gã con trai Mã Siêu kia.
“Anh là ai?” Nó vênh mặt hỏi.
“Tôi là Mã Siêu, người hôm qua đã nói chuyện với cô?” Gã nhấn giọng.
“Tôi không biết và tôi cũng không quan tâm vì người cần tôi chú ý chính là đám chú bác đang nắm trong tay cổ phần hiện giờ. Ai không có phận sự thì nên câm họng đi!” Nó giơ đôi bàn tay của mình ra, chỉ đích danh gã con trai láo lếu kia.
“Này chú em, nếu chú mà còn phát ngôn bừa bãi, đừng để nắm đấm này của tôi vọng thẳng vào mặt…” Nó nhổm người dậy và ánh mặt lúc này đã nhạt dần hơn nữa.
“Bây giờ tài sản của ba tôi, không còn một cắt nào cho các chú xâu xé đâu!” Nó buông xuống câu nói mạnh mẽ.
“Hả? Cái gì??? Tiền của tôi giờ sao đây?” Đám chú bác hốt hoảng, hét vang inh ỏi, ai ai cũng đồng thanh hỏi ngược nó.
Khẽ lắc nhẹ cái đầu, nó hỏi ngược lại câu hỏi chất vấn kia.
“Tiền đó đã bị niêm phong rồi!”
“Niêm phong là sao…?” Giọng nói ồ ồ lúc này nói to.
“Cấp báo!!!” Giọng nói to vang dội, vội vã chạy thẳng vào gian phòng khách.
Cả gian phòng bỗng xôn xao nay chợt nín lặng trước câu nói hổn hển kia.
“Có chuyện gì?” Nó hỏi.
“Dạ cấp báo, công an đã vào cuộc!” Tiếng tên đàn em nén lại và bất ngờ thốt ra.
“Công an tới rồi kìa!!!” Mọi người hớt hải câu nói to ồ ồ vang lên.
Công an tới rồi ư? Nó lẩm bẩm. Khẽ chớp hàng mi, nó biết cơn phong ba đã kéo đến thật rồi, xem ra không đấu cũng không xong.
“Mọi người im lặng hết đi, để tôi ra!!!” Vịn chặt lấy chiếc ghế ngồi của mình, nó gồng mình đứng dậy và hét lớn.
– —o—-
Quán cà phê
“Mình nghe nói cậu và anh Động chia tay rồi sao?” Hoàng Ngân chép môi hỏi.
Khuấy tách cà phê, cô bé biết rõ câu hỏi kia là gì nhưng rồi vẫn phong thái cũ. Cô bé nhổm gương mặt lên, nhìn xoáy vào gương mặt cô bạn thân trả lời.
“Ừ… chúng mình chia tay rồi!”
“Lý do chia tay là gì?” Hoàng Ngân hỏi dồn nhìn cô bé.
Ngước vội lên nhìn gương mặt của cô bạn thân. Ánh nhìn xoay sang, hướng bên trái, cô bé lắp bắp.
“Tụi mình chia tay vì điều gì ư?” Rũ nét tươi xinh của mình, cô bé lắc đầu ngao ngán.
“Không biết nữa… mình thấy anh ta ở trên giường cùng một cô gái…” Cô bé hạ giọng xuống.
“Trời! Làm gì mà có chuyện đó? Anh ấy nổi tiếng đứng đắn chung tình lắm, rất chính trực mà…” Nắm chặt bàn tay cô bạn thân, Hoàng Ngân nhấn giọng.
“Cậu có thể bị anh ấy lừa rồi, anh ấy chắc muốn giúp cậu khỏi khó xử với gia đình của cậu đấy!” Ngân quả quyết nói.
“Lẽ nào? Sao lại là thế chứ?!” Cô bé lắp bắp bờ môi, rung rung dữ dội.
Nếu… nếu đó là sự thật thì mình đã trách oan anh ấy rồi… Mình đã không tin là con người ấy lại phản bội mình mà. Giờ nghe những lời nói của cô bạn thân, càng làm cho cô bé thêm sáng suốt. Những ý nghĩ bây giờ chỉ còn một ý nghĩ, đó là chạy… chạy thật nhanh lại nhà của anh ấy. Cô bé mong mỏi một câu nói thật sự từ con tim của anh ấy. Nụ cười hé nở trên bờ môi, cứ tưởng đã vụt tắt nay lại tươi tắn vô cùng.
“Cám ơn cậu nhiều lắm Ngân à!” Vội vàng chạy ào ra khỏi quán cà phê.
– —o—-
Tại biệt thự của Vỹ đầu gấu
“Theo lệnh bắt giữ, chúng tôi sẽ bắt cô Nguyễn Thị Phương Liên về thẩm vấn. Nghi ngờ cô dính líu tới những phi vụ làm ăn phi pháp!” Anh công an chìa ra bảng thông báo.
“Là chỉ thị của ai? Ai vu khống chị Liên mới lên nhận chức, đã biết gì mà làm ăn?” Bọn đàn em chanh chua chen ngang.
“Đây là lệnh, không được cãi, mau theo tôi!” Anh công an nhấn giọng.
“Khoan đã, trước khi cô Phương Liên theo các anh. Tôi muốn dẫn luật sư của chúng tôi theo! Luật sư của chúng tôi đã có mặt và sẽ bảo vệ thân chủ, phòng ai đó làm chuyện mờ ám…” Hắc Động vội nắm lấy bàn tay của anh công an dẫn Liên đi, cười nhẹ.
Anh chàng công an lúc này chợt hiện rõ gương mặt bất an. Tờ giấy lệnh bắt giữ nay có vẻ như không còn hiệu lực lắm.
“Nhưng dù sao cũng mời cô đến đồn, chúng tôi muốn thẩm vấn!” Hít làn hơi dài, anh công an nói.
“Em cứ đi đi… Đây là luật sư rất nổi tiếng, ông ấy sẽ bảo vệ em. Cứ bình tĩnh, bọn chúng sẽ không làm được gì em đâu. Vì em không có làm gì mà… anh sẽ lo cho em hết!!!” Hắc Động nhắn nhủ nó.
Chớp chớp hàng mi, nó nhẹ xuống hơi thở căng thẳng của mình và nhoẻn nụ cười tươi nhìn Hắc Động.
“Cám ơn anh…”
Bóng dáng nó khuất đi cùng chiếc xe bắt giữ. Mọi người ai nấy đều dáo dát ánh nhìn cay nghiệt. Ba thì chết không khéo con gái ngồi tù đấy!
Và như thấu hiểu rõ mọi sự việc diễn ra, Hắc Động quay lại bàn tranh luận bằng câu nói có khí chất của mình.
“Nếu các vị còn muốn có tiền thì nên đoàn kết với nhau… Vì ngay bây giờ, đoàn thể này sắp sửa lên bàn tòa rồi!!!”
“Anh là ai? Anh có quyền gì mà lên giọng?” Mã Siêu hoạnh hoẹ.
“Tôi không là ai hết nhưng là người giữ tiền của các vị. Nếu không muốn mất một cắt nào thì đừng có hoạnh hoẹ tôi kiểu đó, cậu nhóc Mã Siêu!!!” Hắc Động nghiêm nghị dứt câu trả lời xong.
Gã vội quay vào trong nơi có hàng ngàn công việc đang rối như tơ vò, cần có một bàn tay để giải quyết lúc này.
Cái nhìn vênh váo lúc này vội xoay sang rỉ tai vào lỗ tai của Minh phi trảo.
“Đại ca, gã đó bố láo quá!!!” Mã Siêu nói.
“Dù sao nó cũng nắm trong tay đàn em, cai quản cả quận một không phải là tay vừa!” Minh phi trảo chép môi.
“Tao còn nghe, bốn người thân cận còn sống nói, trước lúc anh Vỹ chết dường như đã giao cho hắn ta hết mọi quyền lực, kể cả chiếc nhẫn ấn soái hắn đang đeo kia… Xem ra con đường một bước lên mây của hắn sẽ nhanh thôi, con rể tương lai của đại ca Vỹ mà…” Câu nói lúc này của Minh phi trảo chợt khựng lại với bao nhiêu tức giận.
Minh phi trảo chớp ánh mắt nghĩ suy tự nhủ với lòng. Bang Hắc Động, tao không dễ để mày ngồi lên cái ghế anh cả giang hồ đâu!!!
Lúc này, tại trước cửa nhà Hắc Động…
Hít làn hơi dài, cô bé cứ vòng vài bước chân và rồi lại ngồi bẹp xuống nền đất nặng nề. Sao lâu quá mà anh ấy chưa về nữa?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!