Hành Trình Cướp Nam Chính Về Tay Nam Phụ - Chương 92
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
14


Hành Trình Cướp Nam Chính Về Tay Nam Phụ


Chương 92


Nhâm Thạch ở lại phòng hắn cho tới sáng sớm, hắn ngồi trân ra đấy một lúc thì ngủ gục lên bàn, đến Nhâm Thạch cũng giật mình, không biết hắn nghĩ gì trong đầu.

Buổi sáng nắng lại rất gắt, Nhâm Thạch là quỷ hoạt động vào ban ngày thì hơn bất tiện, cho nên ra khỏi phòng tìm chỗ nào tối để ẩn náo, không biết Vô Thường Nhị Gia gì đó có tới nữa không?

Mẹ Phương Ngạo dậy rất sớm cùng Phương Bình tập thể dục, rồi về nhà chuẩn bị cơm nước, nhà bọn họ buổi sáng ít khi ăn ở ngoài, Nhâm Thạch thấy phòng bếp là tối nhất chui tọt vào, đứng nhìn đồ ăn hấp dẫn được dọn trên bàn, Nhâm Thạch nhìn như vậy thôi chứ ăn được cái gì, bây giờ đến cảm giác đói bụng bình thường cũng không có, hệ thống tại sao lại bắt cậu làm một cái thứ như vậy chứ?

Cửa phòng “cạnh” một tiếng, Phương Ngạo đã thay đồ xong bước ra, hôm qua về mệt quá, hắn ngồi trân ra một lúc thì ngủ luôn, ngủ trên bàn không thỏa mái nên hơi đau đầu, hắn vuốt huyệt thái dương, ngang hông đeo cặp chéo nhỏ.

Mẹ Phương Ngạo nói: “Tiểu Ngạo xuống ăn cho nóng, hôm qua mẹ không thấy con ăn gì hết”

Phương Ngạo ngồi xuống bàn, hôm qua mưa mà sáng hôm nay lại cảm giác rất nóng, mẹ Phương Ngạo lắc đầu nhìn xung quanh.

Phương Bình gắp đồ ăn nhíu mày: “Bà nhìn gì vậy?”

“Tôi cảm thấy có chút lạnh!”

Phương Ngạo không lên tiếng, Phương Bình lại nói: “Vớ vẩn, nóng muốn chết đây!”

Nhâm Thạch thật bội phục, chắc là mẹ Phương Ngạo vía nặng nên mới cảm giác được, liếc mắt nhìn mấy quả táo trên kệ Nhâm Thạch theo thói quen cầm lấy, định cắn một miếng, không ngờ với mãi không được, Nhâm Thạch mới nhìn xuống nhận ra.

“Chết tiệt!”

Đúng là cuộc sống như vậy, không thể làm quen được.

Phương Ngạo ăn xong, tạm biệt ba mẹ đến cơ quan, Nhâm Thạch rất muốn đi theo nhưng ánh mặt trời quá chói, cậu bất giác lùi về sau, ở nhà đợi hắn về.

Lục Dương đang húp vội tô mỳ gói, mắt thấy hắn tới, miệng chóp chép nói: “Trễ thế!”

Phương Ngạo không nói gì, gương mặt hơi thiếu dưỡng khí, toàn bộ đều tỏa ra cảm giác mệt mỏi, ngồi xuống ghế bên cạnh.

Lục Dương vứt tô mỳ giấy vào thùng rác, lấy cốc nước uống, nhìn khuôn mặt cá chết của hắn nói: “Hôm qua ngủ không ngon à?”

Chưa đợi Phương Ngạo nói Lục Dương đã nói tiếp: “Phải rồi, đêm rằm tháng bảy âm khí dày đặt như vậy, đến tao____!”

Phương Ngạo rốt cuộc mở miệng, giọng nói tràn đầy mệt mỏi, nhưng mà âm thanh rất lớn: “Mày đừng nói nữa!”

Lục Dương giật mình, Triệu Huy bên kia thấy hai người mới sáng đã cãi nhau, đá ghế xoay vòng vòng đến chỗ hai người, khuôn mặt chồm lên.

“Này hai anh lại cãi nhau gì đấy?”

Lục Dương nhìn Phương Ngạo, cái thằng nhãi này làm ông giật mình, Lục Dương quay ra nói với Triệu Huy: “Cậu ăn sáng chưa?”

“Anh hỏi gì nhảm vậy? Lúc nãy cùng ăn mỳ với anh mà”

Lục Dương nhớ ra: “À anh quên!”

Triệu Huy cười khúc khích nói: “Anh nên đi khám bác sĩ đi, chứng hay quên cũng không tốt đâu nha, phải không Ngạo Ca!”

Phương Ngạo nhìn cậu: “Hai cậu lượn chỗ khác đi!”

Triệu Huy cùng Lục Dương nhàm chán ngồi bàn xuống bàn làm việc của mình, La Điền Phong bước chân tới chỗ Phương Ngạo, vỗ lên vai hắn, nhỏ giọng nói.

“Khi nào bắt đầu điều tra?”

“Tối nay!”

La Điền Phong quay sang nhìn Triệu Huy cùng Lục Dương: “Tối nay không?”

Bọn họ cùng đội tới nay đã năm năm, chỉ có Triệu Huy mới vào đội, đều biết Phương Ngạo là người như thế nào, hắn ít nói, lại không hiểu biểu đạt cảm xúc cơ thể là như thế nào, hệt như khúc gỗ vậy, nhưng điều tra thì phải bái phục hắn, không có hắn đội điều tra đã sắp giải tán, lần này bọn họ điều tra chui, theo ý của Phương Ngạo là anh em mà, đều hiểu ý nhau hết.

Lục Dương nhìn Phương Ngạo rất muốn đấm vào mặt hắn: “Sao cũng được!”

Nhâm Thạch chờ Phương Ngạo đến tối thui một mảnh cũng không thấy hắn về, ba mẹ hắn đang ăn cơm, cậu liếc nhìn đồng hồ 8 giờ tối, kì quái sao đến giờ vẫn chưa về, Nhâm Thạch không biết cục cảnh sát ở đâu chắc là ở gần đây, cậu ra ngoài, bất giác đến ngã tư, nhìn tòa nhà Chi nhánh Bạch Thị này một chút, bỗng nhiên đằng sau vang lên tiếng gõ mõ.

“Cộc…cộc..cộc…!”

Nhâm Thạch quay đầu, lại là cái thứ này nữa, ở đâu lại xuất hiện?

“Này! Mạng thí chủ này lớn thật!”

Nhâm Thạch hỏi: “Sao lại lớn?”

“Có thể thoát khỏi ma trảo của Vô Thường Nhị Gia!”

Nhâm Thạch không nói gì, nghĩ kĩ lại hình như lúc cậu đụng phải hắn ta, Vô Thường Nhị Gia lập tức biến mất, kì quái, lần sau cậu phải thử lại mới được.

“Thí chủ tên gì vậy?”

Nhâm Thạch không muốn nói: “Mi hỏi làm gì?”

“Hỏi để xưng hô chứ gì?”

Nhâm Thạch trả lời cho có lệ: “Trì Thanh, mi tên gì?”

“Quên rồi!”

Nhâm Thạch nhìn khuôn mặt đó muốn đấm một phát.

“Gọi ta là đức phật cũng được…”

Nhâm Thạch định quay đầu đi thì phía trước bỗng dưng xuất hiện bốn nhân vật, một nhân vật trong đó chính là Phương Ngạo, tuy hắn bịt khẩu trang đội mũ kín mít nhưng dù có nhìn bóng lưng cậu cũng nhận ra, chẳng phải là cảnh sát sao, bọn họ ăn mặc rất kì quái.

Thợ sửa điện sao?

Sao lại xuất hiện ở đây, Nhâm Thạch tiến tới.

“Này cậu ăn mặc giống y chang thợ sửa điện đẳng cấp nha!”

Lục Dương chỉ nói đùa, Phương Ngạo đã thộn cho hắn một cú giả: “Cậu nghiêm túc đi, mặc đồ sửa điện không giống sửa điện thì giống ai!”

La Điền Phong: “Các cậu sao vậy, ở đâu cũng gây chuyện!”

Mắt thấy bọn họ tiến vào Nhâm Thạch cũng đi theo, gã đức phật cũng đi phía sau cậu, Nhâm Thạch không quản để mặc nó.

Vô tới nơi bọn họ chia ra, Nhâm Thạch đột nhiên nảy lên ý nghĩ, không phải bọn họ định điều tra Bạch thị chứ?

Cậu đi theo hắn, Phương Ngạo băng qua các dãy kính, vào thang máy, Nhâm Thạch lanh lẹ chen vô, trong thang máy chỉ có mình hắn, Phương Ngạo chỉ một đường nhìn thẳng, ánh mắt như có lửa điện, khiến Nhâm Thạch bất giác sợ hãi.

Hắn hôm nay tại sao lại nhìn đáng sợ như vậy?

Thang máy “đinh” một tiếng, Phương Ngạo nhanh chân đi ra, vật trên tay vang lên thanh thúy, đây chắc là đồ sửa điện.

Phương Ngạo mở từng cửa phòng: “Xin lỗi tôi nghe nói phòng này điện bị cháy tôi đến xem một chút”

Một người nhân viên trong đó nói tới: “Có phải cậu nhầm phòng không, điện phòng chúng tôi không bị hư!”

“Vâng, xin lỗi!”

Phương Ngạo một nửa quay người nói tiếp: “À cho tôi hỏi phòng giám đốc ở đâu được không?”

“Phòng giám đốc bị hư điện sao? Cậu lên tầng chín, đi thẳng vào, ở đó sẽ có thư ký, à mà thư ký bận nên nghỉ rồi…!”

Người nọ chưa nói hết câu Phương Ngạo đã rời đi, lên thang máy một lần nữa, tầng chín, hắn đi thẳng vào trong, quả nhiên không có thư ký ở đây.

“Cốc…cốc…cốc…!”

Bên trong lại im ắng, Phương Ngạo nhận ra cửa không khoá, hắn từ từ mở cửa, bước chân chạm rãi đi vào, bàn tay tự động cụp mủ xuống, quả nhiên không có ai, trên bàn làm việc tấm thủy tinh ghi rất rõ.

Giám đốc Bách Lam.

Phương Ngạo nhìn xung quanh, nhanh chân bước tới, trên bàn không để nhiều văn kiện, hơn nữa rất nhiều khung cửa bị khóa, Phương Ngạo tìm mãi chẳng tìm được thứ hắn muốn.

Tiếng đế giày cao gót ngày một gần, Phương Ngạo cũng không khủng hoảng, mở cửa bước ra, đi nhanh.

Người đằng sau giật mình chạy tới: “Này! Cậu là ai thế?”

Phương Ngạo vừa đi vừa nói: “Xin lỗi! Tôi nhầm phòng!”

Trong lời hắn nói muôn vàng kẻ hở, người phía sau càng chạy tới, Phương Ngạo bước nhanh vào thang máy, người nọ tới nơi không kịp, chỉ thấy được thân hình mờ nhạt của hắn, cửa thang máy đã khép lại.

Nhâm Thạch mãi nhìn nên không vào thang máy với Phương Ngạo, người vừa chạy ra, không phải là nữ chính sao?

Cô ta mặc một chiếc váy ôm xẻ dài, áo sơ mi trắng xếp gọn, gương mặt rất ưa nhìn, quả thực là một mỹ nhân.

Bách Lam liên tục nhìn thang máy nữa bước cũng không đi, cô thấy bóng lưng người vừa nãy quá đỗi quen thuộc, giống như đã gặp qua đâu đó.

Cô không nhìn nữa, bước vào phòng, Nhâm Thạch suy nghĩ, xem ra phải tới đây một chuyến rồi, Nhâm Thạch thật sự muốn xem bên trong đang giấu cái gì mà Phương Ngạo lại muốn điều tra như vậy.

Bọn họ tập trung ở sau công ty, tất cả đều đã thay đổi trang phục, trở lại bình thường, ai cũng đều lắc đầu, không có thông tin gì mới mẻ, xem ra chuyến này đi uổng công rồi.

Phương Ngạo không nói gì, bọn họ lên xe, xe của bọn họ là xe 7 chỗ ngồi, chỗ ngồi rộng để thuận tiện hơn, Nhâm Thạch bay đến yên vị đằng sau ghế lái, đột nhiên bên cạnh vang lên tiếng gõ mõ, Nhâm Thạch đứng hình một chút nhìn sang bên cạnh, mẹ nó!

“Mi làm gì mà cứ đi theo ta hoài vậy?”

Xe lăn bánh, tiếng gõ mõ làm Nhâm Thạch thật sự phiền não, cái đuôi bám dính này có đuổi nó cũng không đi, rốt cuộc trên xe tổng cộng có sáu người, bốn người, hai quỷ.

“Thí chủ đi nhanh quá bần tăng cũng đuổi không kịp!”

“Chẳng phải mi đã đuổi kịp rồi sao?”

Nó nhìn bốn người đằng trước: “Con mồi mới hả?”

“Cái gì là con mồi mới?”

“Thí chủ định ăn một mình sao, mấy kẻ này ai cũng đều dương khí mạnh!”

Nhâm Thạch ngớ ra, thộn cho nó một cú: “Đây là người ta quen, người thân của ta cho nên ta mới đi theo, mi không có người thân sao?”

“À…Ta quên rồi!”

Nhâm Thạch không nói nữa, Phương Ngạo sửa kính trên nóc xe, đẩy đẩy một chút, hắn trầm ngâm một chút, ánh mắt hơi nhếch lên.

Triệu Huy thấy bầu không khí buồn chán mới lên tiếng: “Ngạo Ca anh không buồn đấy chứ!”

Phương Ngạo đột nhiên cười lên: “Con mắt chú mày ở đâu nói anh buồn?”

Triệu Huy ngớ người cũng cười lên, Lục Dương ngồi bên ghế phó lái bỗng nhiên chỉ tay lên.

“Mẹ nó! Xe phía trước vượt đèn đỏ ba lần rồi, một lần tao còn mắt nhắm mắt mở, tận ba lần tao thấy chướng mắt quá!”

Lục Dương vừa nói xong, Phương Ngạo tăng tốc độ, đạp phanh một phát, xe Phương Ngạo đã chặn ngay đầu xe phía sau.

Xe phía sau cũng từ cửa leo ra, khuôn mặt tức giận, hình như là kẻ say rượu, gã rống lên như bò.

“Mẹ kiếp! Bọn mày làm gì vậy?”

Bọn Phương Ngạo bước xuống xe, Lục Dương lên tiếng áp đảo: “Mày vượt đèn đỏ ba lần, lại uống rượu!”

Gã tiến tới như muốn đánh nhau: “Nói như bọn mày là cảnh sát không bằng?”

Lục Dương lục bóp tiền ra, lấy một tấm thẻ để lên trước mắt hắn: “Về đồn được chưa?”

Không ngờ thật sự là cảnh sát nhưng gã không sợ còn hăng máu muốn đánh bọn họ, liền bị Phương Ngạo một tay áp đảo, quật gã ngã chổng vó.

Thứ Đức phật Thánh phật gì đó liên tục gõ mõ, Nhâm Thạch mẹ nó muốn tiến tới quật nó một phát, cậu thấy người bên trong xe gã này rất quen mắt, cho nên tiến tới xem thử.

Thứ Đức phật chạy tới: “Trì Thanh mi đi đâu vậy, bọn chúng bên này mà?”

Phương Ngạo vừa bước vào xe, bỗng dưng khựng lại, đầu khẽ quay lại đằng sau, ánh mắt chết trân nhíu lại cực chặt.

La Điền Phong bên trong nói vọng ra: “Sao thế?”

Phương Ngạo không nói gì bước vào xe.

_______________

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN