Đảo Thanh Mai
Chương 47: Nhập học
Edit: Ry
Còn một ngày nữa là đến ngày nhập học, cũng là lúc tôi kết thúc kì thực tập, nghênh đón cuộc sống chuyển lên chính thức.
Tôi vẫn luôn muốn thử khôi phục chỉ số tâm trạng trên đầu Nhạn Không Sơn, nhưng làm thế nào cũng không thể nhịn suốt 24 giờ mà không hôn anh.
Nếu là ở thời cổ đại, tôi chắc chắn sẽ trở thành một tên hôn quân như Chu U Vương, vì nụ cười của mỹ nhân mà chuyện hoang đường nào cũng sẽ làm.
Trước khi tôi rời khỏi đảo Thanh Mai, Đại Bạch Nhị Bạch đã được đưa đến tiệm sách bắt đầu cuộc sống mới. Văn Ứng nói bọn nó rất được khách hàng yêu thích, nhất là đám con gái, vừa thấy hai con mèo con là không thể dời nổi bước chân, luôn đứng lại lấy điện thoại ra chụp điên cuồng, còn muốn ôm muốn hôn muốn bế lên thật cao.
Có cảm giác hai con mèo trắng này về sau sẽ trở thành chiêu bài của hiệu sách.
Hành lý đã sắp xếp xong, đến lúc phải đóng vali, tôi lại kiểm tra thêm một lần đồ đạc mang theo. Nghe nói là lúc học quân sự sẽ bị tịch thu điện thoại, nên cần phải cầm theo chút đồ ăn tinh thần, nghĩ thế, tôi bèn bỏ vào hai cuốn sách mà Nhạn Không Sơn cho tôi.
Sau khi ăn cơm tối, tôi như thường lệ đi sang nhà Nhạn Không Sơn. Nhạn Vãn Thu biết ngày mai tôi đi rồi, cực kì mất mát, lúc chơi game còn chơi đến khóc, ôm lấy tôi không chịu buông tay.
Dù có lớn trước tuổi thì bé con cũng chỉ mới lên năm, chưa thể chịu nổi sự chia ly như vậy.
Tôi chỉ có thể cam đoan với cô bé, sau này hàng tuần đều sẽ về thăm em, khi rảnh cũng sẽ gọi điện về, đến lúc này màu lam u buồn trên đỉnh đầu bé con mới biến mất.
Bé con khóc mệt rồi, nói mắt bị xót, muốn đi ngủ. Nhạn Không Sơn bế cô bé lên tầng, năm phút sau đã đi xuống.
Vẫn còn sớm, chưa đến mười giờ, nên tôi có thể ngồi thêm một chút.
“Uống coca nữa không?” Nhạn Không Sơn mở tủ lạnh ra hỏi tôi.
Tôi đã uống hết một lon, bụng hơi đầy, bèn hỏi anh có kem không. Anh mở tủ đá ra, ném cho tôi một que kem muối, mình thì lấy một lon bia lạnh, ngồi xuống ghế sô pha, bật ti vi đến kênh đang có trận bóng.
Tôi xé giấy bọc, cắn một miếng kem, xem trận bóng, rồi lại quay đầu nhìn Nhạn Không Sơn.
Anh bệ vệ ngồi trên ghế sô pha, hai mắt vẫn nhìn màn hình, bỗng cảm nhận được tôi đang nhìn anh, lon bia giơ lên bên môi, ánh mắt bắn sang tôi.
“Nhìn gì thế?”
Tôi nhoài người lên bàn trà, nhắc nhở anh: “Ngày mai em đi rồi.”
Anh nhìn tôi một lát, lại nhìn lên ti vi, ngửa đầu uống một ngụm bia, giống như một cái DVD cũ âm thanh không đồng bộ, nửa ngày mới chậm chạp “ừ” một tiếng.
Tôi cắn một miếng kem, bất mãn nói: “Anh không có gì muốn nói với em à?”
Anh chăm chú theo dõi trận bóng, miệng trả lời: “Đi đường cẩn thận.”
Tôi: “…”
Tôi cắn môi, giơ kem lên đặt mông ngồi xuống cạnh anh.
Trận bóng đang đến hồi gay cấn, bình luận sôi nổi, mắt thấy quả bóng sắp vào cầu môn, nửa đường lại bị thủ môn đấm ra, hai phe tiếp tục lâm vào thế giằng co.
“Em có thể chuyển lên chính thức không?” Tôi không quan tâm đến trận bóng, chỉ quan tâm xem kì thực tập của mình có được kết thúc không hay còn phải tiếp tục.
Nhạn Không Sơn không trả lời ngay, lon bia cầm trong tay được đặt lên bàn trà, không khí sa vào sự lặng im khiến cho lòng người bất an.
“Đáng lẽ ngay từ đầu tôi không nên đồng ý.” Sau một lúc lâu, anh bỗng mở miệng.
Trái tim tôi run lên, không khống chế được mà nghĩ theo chiều hướng hỏng bét nhất.
“Tôi không thích yêu xa…”
Kem chảy xuống, từng giọt nước sền sệt lăn trên ngón tay, tôi không còn tâm trạng đâu xử lý nó, vội vã vì bản thân mà tranh thủ.
“Nghỉ đông và nghỉ hè em đều có thể ở bên anh!”
Nhạn Không Sơn dừng lại, ánh mắt rủ xuống, lấy cây kem đã chảy mất một nửa từ trong tay tôi ra, gác ở trên lon bia của anh.
“Tôi cũng không thích yêu người nhỏ tuổi hơn…”
“Em sẽ cố gắng trở nên chín chắn!”
Anh rút khăn giấy ra, cúi đầu giúp tôi lau sạch từng ngón tay.
“Em thích tôi đến vậy ư?”
Trận bóng vô cùng náo nhiệt, tiếng hò reo cổ vũ không ngớt, lòng tôi lại như một đội bóng nhỏ yếu trong trận chung kết bị thua mất bàn thắng quyết định, mưa sầu gió thảm đến không thể hình dung được.
Khổ sở đợi chờ mười tám năm, nếu được, tôi cũng mong tình cảm của mình nhẹ nhàng hơn, suôn sẻ hơn, nhưng trên đời nào có nhiều chuyện đúng ý như vậy.
Trước khi gặp Nhạn Không Sơn, tôi thậm chí còn không biết sức mạnh của “thích” lại lớn lao đến như vậy. Nó tựa như một thứ kí sinh khiến người ta mê muội, sinh trưởng ở trong tim, rồi cứ thế chiếm cứ cả trái tim, từ đó khó lòng tách nó ra.
Mỗi khi phần “thích” này được đáp lại, nó sẽ quơ những xúc tu đáng yêu với tôi, rồi tiêm cho tôi một liều dopamine hạnh phúc*, kích thích cho nhịp đập của trái tim càng thêm mãnh liệt, cung cấp thêm cho nó càng nhiều dinh dưỡng, khiến nó mau chóng trở thành một con quái vật khổng lồ.
*dopamine được gọi là pheromone hạnh phúc vì khi chúng được giải phóng với số lượng lớn, bạn sẽ có cảm giác thích thú, hưng phấn, tràn đầy cảm hứng.
“Ừm, thích. Đây là lần đầu… Em thích một người đến như vậy.”
Do tư thế hiện tại mà tôi chỉ có thể thấy hàng mi đang rủ xuống của Nhạn Không Sơn cùng với cái mũi rất cao. Chỉ thấy được chừng ấy khiến cho tôi rất khó để hiểu được suy nghĩ của anh lúc này.
Tôi thậm chí còn không biết anh đang vui hay đang giận.
“Thích hơn cả thích Phó Duy?”
Tôi nghẹn họng, cõi lòng tràn ngập khổ sở bỗng bị cơn sóng lớn từ trên trời rơi xuống đánh cho hốt hoảng không kịp chuẩn bị. Tôi không rõ vì sao anh lại muốn nói về Phó Duy lúc này.
“Em không thích Phó Duy, em chỉ thích anh.”
Cảm xúc của tôi với Phó Duy vốn đã tiêu tan, không thích mà cũng chẳng ghét cậu ta, chỉ coi cậu ta là người qua đường. Nhưng bây giờ tôi lại cảm thấy thằng đó đúng là cô hồn không tan, phiền chết đi được.
Khóe môi Nhạn Không Sơn mơ hồ cong lên.
“Tôi không thích yêu xa, cũng không thích yêu người nhỏ tuổi hơn, đáng lẽ ngay từ đầu tôi không nên đồng ý với em…” Anh khẽ nâng mắt lên, giọng điệu có chút bất đắc dĩ, lại có phần chấp nhận số phận: “Nhưng tôi lại không kháng cự được sự cám dỗ, cho nên những thứ đó đều trở nên vô nghĩa.”
Giống như cô bé Lọ Lem khi tiếng chuông nửa đêm ngân lên, đã đến giờ nàng phải hiện nguyên hình. Thời hạn của Nhạn Không Sơn cũng đã đến. Chỉ số tâm trạng trên đỉnh đầu anh vốn đã biến mất, trong thoáng chốc lại xuất hiện trước mắt tôi.
Nó mang một màu hồng động lòng người, là sắc màu tôi chưa từng thấy ở Nhạn Không Sơn.
Tôi sững sờ ngồi đó, trong chốc lát không biết nên phản ứng như thế nào.
Nhịp tim trở nên hỗn loạn vì sắc hồng ngập tràn sức sống này. Khi bạn khát vọng một thứ gì đó quá lâu, lâu đến mức trở thành chấp niệm, lúc thứ đó bỗng được bày ra trước mắt bạn, bạn sẽ có cảm giác không chân thực.
Tôi trừng mắt, để chắc chắn là mình không nhìn thấy ảo giác.
Tôi chưa từng cảm thấy màu hồng lại đẹp đến như vậy.
Ti vi bỗng tuôn ra một tràng reo hò dữ dội, hình như là đội bóng nào đó vừa ghi bàn thắng. Bình luận viên cũng hò reo cùng người xem, tiếng la hét tràn ngập màng nhĩ. Nhạn Không Sơn bị âm thanh này hấp dẫn, quay sang nhìn.
Anh mới nói được một nửa với tôi mà, sao đã bị thứ khác quyến rũ đi mất rồi?
Tôi bất mãn nhíu mày, đưa tay xoay mặt anh lại.
“Sau đó thì sao?”
Nhạn Không Sơn như người mắc chứng mất trí nhớ: “Sau đó?”
Tôi hơi sốt ruột: “Anh lại không kháng cự được sự cám dỗ, rồi sao nữa?”
Dường như đến lúc này anh mới hiểu được tôi đang nói gì, chậm rãi tiến đến, giọng nói mang theo ý cười quyến luyến: “Sau đó thì anh đành phải yêu xa với một người nhỏ tuổi hơn mình thôi.” Vừa dứt lời, âm cuối tan rã trong răng môi giao hòa.
Sắc hồng đáng yêu vô cùng cứ thế thoáng qua rồi biến mất. Mặc dù có hơi tiếc nuối, nhưng tôi đã thỏa mãn rồi, không cần thêm gì nữa.
Trên tay dinh dính, sờ lên mặt Nhạn Không Sơn đều mang theo một mùi thơm ngọt.
Lúc trước, mỗi khi như thế này đều là Nhạn Không Sơn tấn công tương đối mạnh, nhưng hôm nay thì ngược lại, anh bị tôi hôn đến ngã ra ghế sô pha.
Tôi nằm ở trên người anh, không biết đã qua bao lâu, tôi ngồi dậy, vừa lấy hơi vừa hỏi: “Cho nên bây giờ em là bạn trai anh thật sao? Bạn trai chính thức ấy?”
Anh điều chỉnh tư thế, xoay người thấp xuống, nằm ngửa ra ghế sô pha, nghe vậy cười nói: “Muốn anh phát giấy chứng nhận cho em không?”
Tôi nhào vào trong ngực anh, cả người bỗng bị nỗi buồn biệt ly đột ngột xuất hiện nhấn chìm. Vừa nghĩ đến ngày mai sẽ phải rời khỏi anh, rời đi người tôi yêu, trong lòng tràn ngập sự không muốn.
“Em không muốn đi học.” Tôi nằm sấp trong ngực anh, lẩm bẩm: “Em đến tiệm làm việc cho anh, không đi học nữa.”
Anh khẽ cười, một cái tay nhẹ nhàng xoa lưng tôi.
“Vậy anh trở thành Ngưu Lang mất rồi? Trộm áo lông vũ của Thiên Nữ, lấy danh nghĩa tình yêu để ích kỉ buộc nàng ở bên mình.”
Tôi chưa từng nghĩ sẽ có một ngày mình lại lưu luyến cái ôm của một người đến như vậy, thật sự là cực kì muốn cảm tạ mẹ tôi đã tái hôn, cũng tạ ơn ông nội đã đồng ý để tôi sống cùng.
Còn có đảo Thanh Mai, và mùa hè này, cảm tạ tất cả mọi người, cảm tạ vạn vật đã để cho tôi và Nhạn Không Sơn gặp nhau.
Tôi hoàn toàn đắm chìm trong sự vui sướng vì được trở thành chính thức, cõi lòng tràn ngập yêu thương với vạn vật đất trời, nhìn ai cũng thấy thuận mắt. Bây giờ có là Phó Duy đột nhiên gọi điện thoại cho tôi, tôi cũng sẽ nói năng nhẹ nhàng tốt bụng bảo cậu ta trời nóng nhớ mặc thêm áo, cố gắng giữ gìn sức khỏe.
Tôi dán lên cổ Nhạn Không Sơn, khẽ nói: “Hết hôm nay là bọn mình sẽ không được gặp nhau cả một tháng, em mới biết anh hai tháng thôi mà.”
Hai tuần học quân sự, cộng thêm nghỉ lễ Quốc Khánh 1/10, tính ra sẽ là ròng rã một tháng trời không thể về. Mặc dù thành phố Cầu Vồng không xa nơi này lắm, nhưng với những người yêu nhau thì cách một bức tường, cách một lớp chăn thôi cũng đã cảm thấy dư thừa, huống chi là hai tiếng lái xe.
Đôi tay đang vuốt lưng tôi bỗng cứng đờ.
“Lâu như vậy? Anh tưởng là chỉ hai tuần…” Cánh tay bỗng vòng qua người tôi, lập tức siết chặt, anh vùi mặt vào cổ tôi, từng hơi thở ẩm ướt mơ hồ lướt qua: “Thôi, em đừng đi học nữa, anh sẽ giấu em đi.”
Thật ngứa.
Tôi nuốt một ngụm nước bọt, cả người vô thức run lên: “Giấu ở đâu?”
“Trên gác xép. Hàng ngày anh sẽ mang cơm cho em.” Anh nửa thật nửa giả nói, kết hợp với động tác gặm cắn cổ tôi, giống như một con thú hoang nguy hiểm, ẩn mình trong bóng đêm chờ thời cơ lao ra cắn xé.
Khi nhàn hạ anh cũng sẽ lăn lộn đùa giỡn, hiền lành như một chú mèo to xác, nhưng một khi đã tiến vào trạng thái săn mồi, ai cũng không thể nghi ngờ sự hung bạo mạnh mẽ của anh.
Lon bia trên bàn trà phủ kín hơi nước, que kem muối ăn được một nửa bi thảm hóa thành một bãi nước trắng đục.
Lúc ngồi dậy khỏi ghế sô pha, cả người tôi mềm nhũn, đầu gối run lẩy bẩy.
Nhạn Không Sơn đành phải để tôi tựa vào người anh, từ lồng ngực truyền đến những rung động vui sướng.
“Muốn anh bế em về không?”
Đương nhiên là anh chỉ đùa thôi, nhưng tôi vẫn thấy xấu hổ.
“Không cần…” Lỗ tai tôi nóng bừng, cố gắng chống người dậy, hơi lùi lại một chút, vừa định chào anh, anh lại hôn xuống, dây dưa không chịu thả.
Trong miệng lan tràn một mùi vị kì quái, vừa nghĩ tới đó là cái gì, vì sao lại ở trong miệng Nhạn Không Sơn, cả người tôi đều muốn bốc cháy.
Không nên làm liều nữa, lỡ Nhạn Vãn Thu đột ngột xuống dưới nhà, sợ là đó sẽ trở thành nỗi ám ảnh cả đời của tôi với Nhạn Không Sơn mất. Anh thì không rõ, nhưng tôi chắc là sẽ liệt luôn.
Vất vả thoát khỏi nụ hôn của Nhạn Không Sơn, tôi sợ cứ tiếp tục lề mề thì sẽ thật sự không đi được nữa, đành nhẫn tâm đẩy anh ra, quay người chạy khỏi cửa.
“Em đi đây, anh phải nhớ em đấy nhé.” Vừa chạy tôi vừa vẫy tay với anh.
Sáng sớm hôm sau, ba tôi lái xe tới đón tôi.
Đồ đạc to nhỏ đều chuyển hết vào trong xe, ông nội đứng ở cửa sân đưa mắt nhìn tôi rời đi, vành mắt hơi đỏ lên.
“Phải học cho thật tốt nhé, ông nội ở đảo Thanh Mai chờ con về.”
Tôi nhoài ra cửa sổ xe, nhìn ông thật lâu, hốc mắt cũng bắt đầu nóng lên.
“Ông nội, ông phải giữ gìn sức khỏe đấy.”
Tôi đưa tay cho ông, ông nắm lấy, không nói gì thêm, dường như là sợ nói thêm một chữ thì nước mắt sẽ rơi xuống.
Cứ nắm như vậy một hồi, xe chậm rãi lăn bánh, bàn tay đang nắm chặt đành phải buông ra. Ông nội không kìm được, một tay khác lau nơi khóe mắt, quay lưng lại không muốn để cho tôi thấy bộ dạng khổ sở của ông.
Tốc độ xe vẫn chưa nhanh hẳn, cộng thêm con đường tương đối hẹp, lúc đi ngang qua nhà Nhạn Không Sơn vẫn rất chậm rãi.
Đúng lúc xe sắp chạy qua, Nhạn Không Sơn lại mở cửa ra, từ xa đã nhìn thấy tôi.
Tôi chụm hai tay quanh miệng, như là đang nói với ông nội, nhưng thật ra là đang nói với Nhạn Không Sơn: “Đợi em trở về!”
Hình như anh cười, nhưng xa quá, tôi nhìn không rõ.
Tốc độ xe dần tăng lên, tôi ngồi trở lại trong xe, mang theo sự không muốn cùng nỗi bịn rịn, rời khỏi hòn đảo nhỏ tôi đã sinh sống hơn hai tháng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!