Trọng Sinh Chi Dược Thiện Phường
Chương 4: Đến nhà bái phỏng
Nếu nói tại sao Thành Ôn lại nghĩ đến người gặp gỡ trước Yến Hồi lâu là Tưởng Mục Thăng, kỳ thật cũng không khó.
Ở trấn Tuyền Giang, cơ hồ đại gia tộc đại thân hào có danh tiếng, mấy ngày nay Thành Ôn đã gặp qua. Dù sao việc vui của Nhị gia Thành gia, mọi người cũng phải khách sáo, nhưng người đàn ông ở Yến Hồi lâu này lại không ở trong đó.
Một người khí độ bất phàm trên đường Tuyền Giang như thế, còn có thể là người khác sao?
Ông chủ Tưởng muốn hôm sau bái phỏng, thời gian đã qua không nhiều lắm, Thường Hàm Tam bị phái đi theo Thành Ôn, bảo Thành Ôn hỏi chuyện yến hội ngày mai.
Thường Hàm Tam cũng là người biết nhìn mặt, ông ở Thành gia ngần ấy năm, cơ hồ làm một nửa chuyện kinh doanh của Thành gia, nhưng đối mặt với ông chủ Tưởng từ kinh thành tới, vẫn thấy khẩn trương.
Thường Hàm Tam đi sau Thành Ôn một vòng, lại thấy Nhị gia không nhanh không chậm, trong lòng gấp đến độ hoảng, thúc giục: “Nhị gia, chuyện… Mở tiệc chiêu đãi ông chủ Tưởng, ngài nói phải chuẩn bị những gì? Không quan tâm trên trời dưới đất, hay là trên núi dưới biển, tôi có thể mua đủ cho ngài!”
Thành Ôn nhìn bộ dáng của ông, cười nói: “Thường quản sự không vội, cũng không cần mua nhiều.”
Cậu nói xong, ánh mắt nhìn thoáng qua giấy Tuyên Thành và bút lông, Thường Hàm Tam tinh mắt thấy đi qua, nhấc bút lên, chờ Thành Ôn nói.
Thành Ôn sâu kín nói: “Cháu nói, chú viết, không nhiều đồ lắm, tối nay mua hết.”
Thường Hàm Tam viết chưa tới nửa trang giấy Tuyên Thành, vừa nhìn, vừa đi ra ngoài sân, cau mày, trong lòng cân nhắc, cũng không biết Nhị gia đây là có quỷ gì. Nếu dựa theo trên giấy viết, lần yến hội này, tám phần là hỏng.
Thành lão gia vốn muốn giao chuyện đãi tiệc cho Thành Hạo, vừa nghe ông chủ Tưởng tới bái phỏng Thành Ôn, lại giao Thành Ôn. Trong lòng Thành Hạo cực kỳ không thoải mái, đi mấy vòng ngoài sân, chực chờ Thường Hàm Tam đi ra hỏi thăm.
Thường Hàm Tam cũng là người làm buôn bán, tại sao có thể không rõ tâm tư Tam gia. Nếu bảo ông đặt cược Nhị gia và Tam gia, nhìn sau này mình đi theo ai, khỏi phải nói, Thường Hàm Tam thật sự sẽ đặt cược trên người Thành Hạo.
Dù sao Nhị gia lúc trước khúm núm, hiện tại lại cực kỳ không đáng tin, làm việc lúng ta lúng túng. Lấy chuyện trước mắt nói, mở tiệc chiêu đãi ông chủ Tưởng, không xuất ra sơn trân hải vị, có vẻ quá mộc mạc. Mà Nhị gia chỉ bảo ông đi mua một ít cải củ cải trắng, duy độc xa hoa chút, còn một ít tôm cá.
Thành Hạo thấy Thường Hàm Tam đi ra, vội vàng đổi sắc mặt, cười nghênh đón, “Thường quản sự, chú bận không?”
“Tam gia.” Thường Hàm Tam lên tiếng trả lời nói: “Không bận, không bận, Tam gia có việc cứ sai bảo.”
Thành Hạo cười tủm tỉm, một bộ ôn hòa hữu lễ, “Tuy nói cha giao chuyện chiêu đãi ông chủ Tưởng cho nhị ca, nhưng cháu dù sao cũng là người Thành gia, lại đi ra ngoài một năm không hiếu kính cha mẹ, thật sự băn khoăn, cũng muốn hỗ trợ. Thường quản sự có gì cần chuẩn bị, nói cho cháu biết, cháu đi chuẩn bị!”
Thường Hàm Tam nào dám sai sử Tam gia được sủng ái nhất Thành gia. Ông tuy rằng có địa vị ở Thành gia, nhưng cũng hiểu được địa vị của mình, nói trắng ra là, ở bên ngoài được người xưng một tiếng gia, nhưng ở Thành gia, ông chỉ là hạ nhân bị sai sử.
Phải xem hiểu được vị trí của mình, mới sống lâu, Thường Hàm Tam là cáo già, tất nhiên nhìn thấu triệt.
Thường Hàm Tam nhanh chóng cúi người nói: “Aiz, sao có thể nhờ Tam gia! Không có gì phải chuẩn bị…”
Ông nói xong, cũng muốn tiết lộ cho Thành Hạo một chút, đè thấp giọng, “Chỉ là một ít đồ phổ thông, cho dù vứt trên đường Tuyền Giang cũng không ai nhặt, cái gì cải củ —— cải trắng —— dưa chua —— lại có mấy con cá.”
Thường Hàm Tam kéo dài giọng, tựa hồ là suy nghĩ, đọc từng cái một. Thành Hạo không tin, nhưng nhìn bộ dáng Thường Hàm Tam, cũng không giống trêu đùa mình, hơn nữa cẩn thận nghĩ, Thành Ôn đức hạnh gì, mình còn không rõ sao, làm sao có thể mình đi ra ngoài một năm, anh ta lại đột nhiên thông suốt?
Thành Hạo nhất thời nở nụ cười, trên mặt đắc ý, vỗ đầu vai Thường Hàm Tam, “Cũng được, mua mấy đồ đó đi, cháu đây không quấy rầy Thường quản sự nữa, chú đi đi.”
Thường Hàm Tam không dám chậm trễ, chờ Thành Hạo đi rồi, tới trước mặt Thành lão gia, nói: “Lão gia, Nhị gia muốn mượn đồ của ngài.”
“Cái gì? Yến hội phải dùng?”
“Bốn nồi sứ lớn có nắp, là mấy cái mà lão gia mua ở cửa hàng châu báu thành Bắc.”
Thành Thư Chí nghe xong, phất phất tay, nói luôn, “Lấy, lấy đi… có cái gì đâu, không đáng mấy đồng tiền. Ôn nhi vui vẻ thì cầm dùng, chỉ một chút, đừng làm hỏng yến hội là được. Đi đi.”
Ông vừa nói, vừa chỉ vào ngăn kéo, Thường Hàm Tam kéo ngăn kéo, lấy thẻ bài ra, cầm thẻ bài của Thành Thư Chí lui ra ngoài, đến khố phòng đăng ký, lúc này mới lấy được nồi sứ có nắp lớn.
Nói thật ra, Thường Hàm Tam cũng không biết Nhị gia muốn dùng cái này để làm gì.
Thành Ôn bảo ông đặt mua cũng khách khí, củ cải, cải trắng, đậu hũ, miến, dưa chua, duy chỉ có chút khó khăn, là Nhị gia bảo ông đi tìm thợ rèn, kêu bốn cái bếp lò đến, lại nấu ít canh.
Thường Hàm Tam đặt mua xong, Thành Ôn đã không còn trong phòng, chỉ thấy tiểu nha đầu Mai Ngọc ở đó, vì thế Thường Hàm Tam đi qua, hỏi: “Nhị gia đâu, sao cô không đi theo?”
Mai Ngọc đáp lời: “Nhị gia đang ở phòng bếp ạ, Nhị gia nói không cần đi theo.”
“Phòng bếp?”
Thường Hàm Tam vừa nghe mà ngơ ngác, tuy rằng hiện tại đã không còn là thời đại quân tử xa nhà bếp, nhưng Thành gia cũng không ai biết nấu cơm. Cũng không thể nghi ngờ, dù sao người giàu có toàn mời đầu bếp nổi tiếng ở Tuyền Giang.
Thường Hàm Tam đi đến phòng bếp, còn chưa vào cửa bếp đã nghe thấy tiếng thượng vàng hạ cám bên trong, tiếng xào rau, tiếng xèo xèo, cực loạn.
Thường Hàm Tam đi vào, vừa muốn túm lấy một người hỏi Nhị gia đâu, đã nhìn thấy Thành Ôn đứng ở tận cùng bên trong, trên bàn bày một hàng gia vị, cũng không biết đang làm cái gì.
Ông vừa muốn đi qua, đã bị đầu bếp cản lại, đầu bếp cười nói: “Thường gia, Nhị gia đang nấu ăn, không cho người khác làm phiền đâu.”
“Nấu ăn? Nấu cái gì?”
“Hì hì! Lợi hại lắm, người nấu ăn cả đời như tôi cũng chưa từng nghe qua, chưa thấy qua, cũng là thường dân, tên còn rất văn nhã, gọi là “kim thang oa”.”
Thường Hàm Tam bán tín bán nghi, nhưng nhìn Thành Ôn rất tập trung, cũng không dám bước lên quấy rầy.
Thành Ôn đời trước trong nhà có sản nghiệp, nhưng không ai có thể phát triển loại sản nghiệp này lợi hại như Thành Ôn.
Nhắc tới hào môn, đơn giản là làm giải trí, làm bất động sản, mà Thành Ôn cố tình làm ẩm thực. Thành Ôn từ nhỏ đã cảm thấy hứng thú với ẩm thực, hơn nữa cũng mẫn cảm với mùi vị.
Hiện giờ thời đại này, vẫn tương đối kín kẽ với nước ngoài, không có gì mới mẻ, nếu muốn làm cho người có kiến thức rộng rãi như Tưởng kinh ngạc, thậm chí là thưởng thức, đối với Thành Ôn mà nói, quả thực là dễ như trở bàn tay. Dù sao Thành Ôn đời trước sống ở thời đại mỹ thực như thế, có thể hơn bây giờ rất nhiều.
Thành Ôn ở phòng bếp đợi đến khi trời tối đen, lúc này mới đi ra, nhìn Thường Hàm Tam lấy bếp lò ở chỗ thợ rèn, gật gật đầu.
Thường Hàm Tam không quên đến chỗ Thành lão gia báo cáo một chút, chờ ngày hôm sau ông chủ Tưởng lại đây, trong lòng Thường Hàm Tam lo sợ bất an, mà Thành Hạo hoàn toàn là một bộ xem kịch vui.
Ngày hôm sau, Thành Ôn dậy rất sớm, tuy rằng cậu đã sớm quen chuyện làm ăn này, nhưng trong lòng cậu đã có một tia hưng phấn khó hiểu.
Không phải bởi vì ông chủ Tưởng lợi hại ra sao, mà là bởi vì đồ ăn của cậu…
Thành Ôn đời trước bận rộn kinh doanh, dù kinh doanh là ẩm thực mà cậu hứng thú, nhưng Thành Ôn cũng không có cơ hội tự tay đi làm, dù sao vô luận là thân phận hay là thời gian đều không thích hợp.
Thời gian Tưởng Mục Thăng tới vừa lúc, không sớm cũng không muộn, Thường Hàm Tam đã sớm đứng ở cổng chờ, chỉ thấy một chiếc xe ngựa tới bên này, chờ xe ngựa ngừng, một người ăn vận chỉn chu xuống trước.
Thường Hàm Tam tinh mắt, lúc này nhận ra, đây là một người đi theo Tưởng Mục Thăng, tuy rằng còn trẻ, nhưng trên thương trường cũng không thể trêu chọc.
Nguyên Bắc xuống xe ngựa, vén cửa xe, Tưởng Mục Thăng từ trên xe bước xuống, ngẩng đầu nhìn đám người Thành gia, nở nụ cười.
Thường Hàm Tam nhanh chóng chào đón, cúi đầu khom lưng mời hắn vào. Thái độ Tưởng Mục Thăng một chút cũng không làm giá, nói: “Ông chủ Thường, hân hạnh.”
Thường Hàm Tam vừa nghe tiếng “ông chủ” này, suýt nữa chân đã mềm nhũn, trong lòng chuyển, lập tức hiểu được vì sao Tưởng Mục Thăng ở đâu cũng được kính trọng, mà ngay cả quân phiệt cũng phải nhượng bộ lui binh, cũng bởi vì Tưởng Mục Thăng đối xử với ai cũng khách khách khí khí, không làm giá, nhưng trong loại khách khí này lại có một loại cảm giác tự tin không che nổi, làm người không thể không kính ngưỡng.
Thường Hàm Tam nghĩ, lão gia đã từng khách khí với mình như thế bao giờ chưa?
Tưởng Mục Thăng vào cửa, đi qua hoa viên, sau đó là sân nhà, Thành Thư Chí và Thành Ôn Thành Hạo đã đợi sẵn.
Tưởng Mục Thăng liếc mắt một cái là thấy được thanh niên trẻ tuổi đứng sau Thành lão gia, dung mạo thanh tú tinh xảo, thân thể gầy gò, áo dài trắng, lại vừa vặn tôn lên eo gầy của Thành Ôn, trên thắt lưng là ngọc bội đơn giản.
Thành Thư Chí nhanh chóng đi tới chào đón Tưởng Mục Thăng. Tưởng Mục Thăng cười đáp lại Thành Thư Chí một câu, lập tức nhìn Thành Ôn, khóe miệng mang theo mỉm cười nhợt nhạt, tuy rằng tươi cười này không có địch ý, nhưng làm người có kinh nghiệm thương trường như Thành Ôn, cũng xem không hiểu.
Tưởng Mục Thăng nói: “Nhị gia, đã lâu không gặp.”
Thành Ôn chỉ ôn hòa nở nụ cười, gật đầu chào: “Ông chủ Tưởng.”
Một câu này của Tưởng Mục Thăng dẫn tới tất cả mọi người kinh ngạc nhìn Thành Ôn, giống như Thành Ôn nháy mắt biến thành nhân vật rất giỏi, không bao giờ còn là Nhị gia khúm núm nữa.
Tưởng Mục Thăng vươn tay vỗ vỗ bả vai gầy của Thành Ôn, tựa hồ một chút cũng không thấy xa cách, “Nhất định là không nhớ rõ tôi, quý nhân hay quên chuyện.”
Thành Thư Chí cười làm lành: “Ông chủ Tưởng mới là quý nhân.”
“Ồ,” Tưởng Mục Thăng lắc lắc tay, ánh mắt liếc Thành Ôn, “Nhị gia mới là quý nhân của Tưởng mỗ, nhờ phúc.”
Sau chương này là bắt đầu tiết mục mỹ thực =))
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!