Trọng Sinh Chi Dược Thiện Phường
Chương 5: Lẩu cà ri
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mọi người nghe được lời Tưởng Mục Thăng nói, không biết hắn là thái độ gì. Trên mặt Tưởng Mục Thăng vẫn luôn treo mỉm cười, ngữ khí vẫn luôn nửa thật nửa giả, cái gọi là thật thật giả giả, mới là khó nhất.
Thành Thư Chí cũng là người làm ăn, cũng làm kinh doanh ngần ấy năm, gặp Tưởng Mục Thăng lại giống như tay mơ, không khỏi chảy mồ hôi trán.
Thành Thư Chí vội vàng cười nói: “Ông chủ Tưởng lần đầu tới Tuyền Giang đúng chứ? Chúng tôi nơi này mặc dù là địa phương nhỏ, không so được kinh thành, nhưng cũng có chỗ chơi chỗ ăn, không bằng ở Tuyền Giang lâu chút, cho chúng tôi làm hết phận mình.”
Thành Thư Chí vừa nói, vừa lui về sau, mời Tưởng Mục Thăng vào trong.
Tưởng Mục Thăng cười rộ lên, “Tôi đang có ý này, còn phiền Nhị gia dẫn đường. Nhưng chỉ sợ Nhị gia chê tôi nhiều chuyện, sợ ông chủ Thành đau lòng Nhị gia.”
Thành Thư Chí thụ sủng nhược kinh, liên tục xua tay, “Aiz da, thật sự là oan quá. Ông chủ Tưởng sao nói thế được, cứ việc gọi Ôn nhi làm dẫn đường đi. Ôn nhi tuy rằng còn trẻ, có đôi khi không biết nói chuyện, nhưng nó là người sống ở Tuyền Giang, biết mọi món ngon.”
Thành Ôn nghe mà sắc mặt cứng lại, nhưng lập tức che dấu đi. Dù sao cậu cũng không phải là người Tuyền Giang thuần thuần túy túy, xem ra lén lút còn phải bỏ chút công sức tìm hiểu Tuyền Giang, miễn cho mất mặt, khiến cho người khác nghi ngờ.
Mọi người vừa nói cười, có hạ nhân bưng trà lên, Thường Hàm Tam vào, cười nói: “Lão gia, ông chủ Tưởng, cơm đã làm xong.”
Thành Thư Chí phất tay, ý bảo biết rồi, nghiêng đầu cười nói với Tưởng Mục Thăng: “Nếu đã tới thời gian này, nhất định phải đón tiếp long trọng. Ông chủ Tưởng, đây là Ôn nhi tự mình chuẩn bị, mời ông chủ Tưởng nếm thử?”
Tưởng Mục Thăng nghe thấy ông nói là Thành Ôn chuẩn bị, nhìn Thành Ôn đứng ở một bên, gật gật đầu, “Tất nhiên.”
Thành Hạo thấy thái độ của Tưởng Mục Thăng ái muội mơ hồ như thế, trong lòng lo lắng đề phòng. Cha mình từ mở đầu đến hiện tại cũng không giới thiệu mình, điều này làm cho Thành Hạo càng thấp thỏm, nhưng vừa nghe đến nói cơm xong, nhất thời trong lòng cười lạnh. Bằng cái thực đơn kia, lại còn cải trắng, nhìn xem Thành Ôn còn có thể vui vẻ tới khi nào.
Thành Thư Chí dẫn Tưởng Mục Thăng đi, cơm không đặt ở phòng ăn mà ở đình trong hoa viên.
Mọi người đi qua, từ xa đã thấy trên bàn đá có bốn nồi lớn, dưới nồi là lò than, cũng giống nồi lẩu đồng, nhưng là khác lẩu đồng, nào có nhỏ như vậy, hơn nữa cũng không có ống khói.
Thành Thư Chí dọc theo đường đi đều cười, cười đến râu già cũng phải cứng ngắc, nhưng một khi đi vào, nhất thời cười không nổi. Mà Thành Hạo càng cười tươi, còn khiêu khích nhìn Thành Ôn.
Trên bàn trừ nồi sứ, dư lại là đĩa sứ rất lạ, rau thịt đặt chỉnh tề đẹp đẽ.
Một cái đĩa trong veo như nước, củ cải còn ướt nước, cắt thành tấm mỏng, xếp chồng lên nhau, mỏng đến độ như lóe sáng.
Một cái đĩa thoạt nhìn có đậu hũ mềm, đậu hũ cắt thành hình chữ nhật, gần như y như nhau.
Một cái đĩa ngọc xanh nhạt đặt rau cải trắng, không cần lá cây cũng không cần củ, chỉ để lại ruột tận cùng, lá thì lót ở dưới.
Còn có một đĩa miến dùng dây buộc, một đĩa dưa chua, một đĩa lá đậu chỉnh tề.
Xa hoa nhất, cũng là thịt dê trước mặt. Thịt dê không quá mỡ cũng không quá nạc, một nửa đỏ một nửa trắng, nhìn cũng rất ngon.
Cạnh thịt dê, còn có một cái đĩa, nhìn tưởng là cá, kỳ thật không phải.
Lại có một ít món nhìn mới mẻ mới lạ, là một chén tròn tròn, giống canh, đó là mấy con cá Thành Ôn bảo Thường Hàm Tam đặt mua, cộng thêm mấy con tôm, làm thành thịt viên. Niên đại này, còn chưa ai biết cái gọi là thịt viên.
Thành Thư Chí nhìn một bàn cải trắng “tinh xảo”, một chút cũng không vui, ông ta tức lập tức mặt đỏ lên, chỉ cảm thấy dọa người. Ông chủ Tưởng là ai, đó là đại nhân vật, không sơn hào, cũng phải có hải vị, chỉ thiếu điều mò hải long lên cho hắn ăn, mà Thành Ôn lại làm một bàn cải trắng.
Thành Thư Chí lúc này muốn nổi giận, nhưng lại không thể vứt mặt mũi trước mặt Tưởng Mục Thăng, chỉ thấp giọng quát, “Ôn nhi! Con đây là làm sao, hồ nháo! Tại sao có thể cho khách ăn đồ đạm bạc thế được.”
Thành Ôn vẫn chưa nói gì, Tưởng Mục Thăng lại nở nụ cười, “Ông chủ Thành đừng nóng giận, xem ra Nhị gia muốn thăm dò bản tính của ta. Mấy thứ này sao gọi là đạm bạc được, đây là món ngon ở kinh thành, sách bò, thịt dê, đậu hũ, miến, rau xanh, cái nào cũng không ít, còn có cái canh dê này, người bình thường chỉ cảm thấy đầy mỡ, cũng không biết mĩ vị ra sao.”
Thành Thư Chí xem mà mắt choáng váng, nhưng vẫn cười gượng, mời Tưởng Mục Thăng ngồi xuống.
Tưởng Mục Thăng nói với Thành Thư Chí: “Người khác đều nói tôi từ kinh thành tới, nhưng một năm thì có hơn nửa năm tôi không ở kinh thành, ngũ hồ tứ hải nơi nơi chạy lung tung. Nhưng tôi vẫn xuất thân từ kinh thành, thật đúng là Tưởng mỗ đã không nhớ rõ nhà mình ở đâu. Với người trong kinh, chỉ ngửi mùi thôi cũng đã biết là chính tông.”
Tưởng Mục Thăng vừa nói, vừa cười nhìn chằm chằm Thành Ôn, “Nhị gia thật đúng là dụng tâm.”
Thành Ôn cũng ngồi xuống, chẳng qua ngồi đối diện, Tưởng Mục Thăng Thành Thư Chí Thành Ôn Thành Hạo, vừa lúc bốn người, bốn nồi lẩu nhỏ.
Thành Ôn không chịu thua, thản nhiên trả lời: “Nếu muốn mời ông chủ Tưởng ăn cơm, sao có thể không bỏ công sức chứ?”
Thành Hạo nhìn bọn họ khách sáo, hỏa khí trong lòng phừng lên, bản thân muốn xem chuyện cười, cũng không biết là sao thế này, Tưởng Mục Thăng không giận, còn khen Thành Ôn hiểu được tâm tư của hắn, thì ra trên đời này còn có người khôn khéo như vậy.
Thành Ôn nói xong, Thường Hàm Tam nâng một cái đũa gỗ tới, đứng cạnh, nhẹ nhàng mở nắp lên, đặt lên khay, lại mở ba cái khác.
Vừa mở lên, hương thơm nhất thời đập vào mặt, tất cả mọi người sửng sốt, không thể nói rõ là mùi gì, nồng đậm, thơm phức, lại mới lạ.
Canh không phải canh trong kinh thành, mà là màu vàng, vàng đậm, ùng ục sôi trào hăng hái nổi bọt.
Tưởng Mục Thăng dù kiến thức rộng rãi, cũng chưa thấy qua lẩu cà ri, tuy rằng thời gian này sớm đã có cà ri, nhưng chưa từng ai nghĩ đến lấy cà ri làm lẩu.
Tưởng Mục Thăng nói: “Lạ vậy.”
Thành Ôn đứng dậy, dùng chiếc đũa đặt ở bên cạnh kẹp một miếng thịt dê thái lát, nhúng mấy lần trong nồi lẩu, lập tức đặt thịt dê tái vào đĩa của Tưởng Mục Thăng. Thịt dê phấn nộn, không dày, không bọt, nhìn cực kỳ tươi ngon.
Thịt dê đặc biệt có mùi bị nhúng như vậy, hỗn hợp với hương vị thơm của cà ri, lập tức tỏa ra, bao vây trong hơi nóng, làm cả đình đều thơm.
Thành Thư Chí nhìn, tựa hồ thật sự cũng thú vị, chậm rãi thả lỏng.
Thành Ôn đặt đĩa đến trước mặt Tưởng Mục Thăng, cười nói: “Ông chủ Tưởng nếm thử xem, có phải là vị cũ không.”
Tưởng Mục Thăng giương mắt liếc Thành Ôn một cái, nhìn thanh niên dáng người cao ngất, tươi cười văn nhã, biểu tình vân đạm phong khinh, cầm đũa, nói: “Nhị gia thật sự là càng ngày càng thú vị.”
Tưởng Mục Thăng gắp thịt dê, chấm tương, mà ngay cả tương cũng chính tông, một chút cũng không ngấy.
Thịt dê nóng hầm hập, hương vị nồng đậm, người bình thường ghét bỏ thịt dê nồng, nhưng người kinh thành lại thích mùi này, thơm mà không ngấy, nồng đậm, môi răng lưu hương, mùi cà ri cũng đậm, hỗn hợp cùng một chỗ vừa vặn. Cà ri tuy rằng đặc, lại sẽ không giọng khách át giọng chủ, chỉ làm hương liệu bổ trợ.
Thành Thư Chí ngửi mùi đầy bàn, trong bụng nhất thời đánh trống, tuy rằng không đến mức chảy nước miếng, nhưng có chút không nhịn được, muốn nếm thử, cũng cầm lấy đũa nhúng, chỉ ăn một hơi, mấy phần lo lắng dư lại cũng nháy mắt buông xuống.
Tuy rằng không quá thu hút, cũng tuyệt đối đủ phân lượng. Thành Thư Chí không nghĩ tới con thứ của mình thế nhưng làm việc lưu loát như vậy, thật sự là vững vàng nắm chắc khẩu vị của ông chủ Tưởng.
Sách bò dai vừa đủ, hơn nữa sách bò Thành Ôn chuẩn bị cực kỳ mới mẻ, nhúng trong nổi, chấm tương vừng, cực kì ngon, cũng là đồ ăn vặt tuyệt nhất ở kinh thành.
Đừng xem thường đậu hũ cải trắng, nhúng trong nồi cà ri, thật là có cảm giác như bạch ngọc.
Trừ canh, tất cả thứ khác đều chính tông. Tưởng Mục Thăng cũng đều gặp qua, duy độc chưa thấy qua thịt viên. Tưởng Mục Thăng gắp một cái thịt viên đã chín lên, ăn vào có mùi tôm, còn ngọt hơn cả tôm, không khỏi hỏi: “Đây là gì?”
Thành Ôn nói: “Thịt viên.”
Tưởng Mục Thăng cười nói: “Nhị gia làm?”
Thành Ôn gật gật đầu, “Đúng vậy, canh ông chủ Tưởng ăn, cũng là tôi làm.”
Tưởng Mục Thăng thật sự giật mình, hắn còn tưởng rằng Thành Ôn chỉ thăm dò khẩu vị của mình, không nghĩ tới một thiếu gia được nuông chiều từ bé sẽ tự mình xuống bếp, thật đúng là bỏ công sức.
Thành Hạo thấy họ tán gẫu vui vẻ, tuy rằng loại hương vị mới mẻ này mình ăn cũng thấy muốn ngừng mà không được, nhưng lại không thể biểu hiện ra ngoài, nghe bọn họ nói chuyện phiếm, trong lòng cảm thấy khiếp nhược chết, sao lại cho Thành Ôn xoay người như vậy chứ.
Tưởng Mục Thăng như là đột nhiên nhớ ra cái gì, cười nói với Thành Thư Chí: “Ông chủ Thành, tôi đến Tuyền Giang làm ăn, đến quý phủ, vốn muốn tự ôn chuyện với Nhị gia, cũng chỉ như vậy mà thôi…”
Thành Thư Chí là một kẻ lão luyện, tất nhiên biết Tưởng Mục Thăng có lời muốn nói, quả nhiên nghe Tưởng Mục Thăng nói, “Nhưng hiện tại, gặp Nhị gia, Tưởng mỗ có chút thay đổi chủ ý. Nhị gia đúng là miếng ngọc, vài ngày trước đó Tưởng mỗ còn suy nghĩ mở tửu lâu hay không, gặp Nhị gia, ý tưởng này càng chắc chắn.”
Thành Thư Chí nhất thời mở to hai mắt, nhìn Tưởng Mục Thăng, giọng cũng run, “Đây… Ông chủ Tưởng ý là nói… hợp tác với Thành gia?”
Tưởng Mục Thăng không vội không chậm gật gật đầu, nghiêng đầu nhìn chằm chằm Thành Ôn, “Hôm nay ăn vui vẻ, hôm nào Tưởng mỗ mời lại… Qua hai ngày Tưởng mỗ lại đến bái phỏng, nói chuyện hợp tác với Nhị gia.”
Lẩu cà ri
Sách bò
Thịt viên
Củ cải thái lát
Thịt dê
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!