Anh Ấy Vẫn Yêu Tôi - Chương 13: Ấm lên
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
230


Anh Ấy Vẫn Yêu Tôi


Chương 13: Ấm lên


Edit: Thanh Thanh| Wattpad: Cucaitrangkhaai

~~~~~~~~~~

Tiết Tích cứ như vậy ôm Chu Ức Chi ra bệnh viện.

Anh nằm mơ cũng không nghĩ tới, đời trước giữa bọn họ ngay cả một cái lễ tiết là ôm cũng chưa từng có, mà một đời này, ở trong thời gian ngắn ngủn mấy ngày, anh cư nhiên đã ôm thiếu nữ mềm mại vào trong lòng ngực hai lần.

Bãi đậu xe nằm cạnh lối vào tàu điện ngầm, bên trái bệnh viện, cách cổng vào bệnh viện một đoạn, có mấy người bán một ít hàng rong trong vành đai xanh, thanh âm ồn ào, nhưng tất cả lực chú ý của Tiết Tích đều dừng trên người trong lòng ngực mình.

Anh tiếp tục đi về phía trước, cả người cứng đờ, rũ mắt nhìn về phía cô, có chút bất an, không biết có nên ở chỗ này đem cô buông xuống hay không —— con chó khổng lồ đã sớm đã biến mất ở sau người, tiếng sủa đều truyền không đến tai nữa.

Nhưng là thiếu nữ ở trong lòng ngực lại không có ý muốn đi xuống.

Vẫn nằm ở trong lòng ngực anh, hai chân gắt gao cuốn lấy eo anh, đầu cũng chôn ở cổ anh.

Điều này khiến cho vòng eo anh một mảnh tê dại, cơ hồ có thể cảm giác đến hình dáng hai cái đùi tinh tế thon dài của cô.

Cô có lẽ còn nhỏ, cô không biết mức độ nghiêm trọng, hơi thở của cô đều đáp xuống làn da dưới xương quai xanh của anh.

Xương quai xanh của anh như có điện chạy qua, nhanh chóng đỏ ửng lên.

Cả người Tiết Tích đều ở trong dày vò, không dám ôm chặt sợ mạo phạm cô, nhưng cũng không dám ôm quá lỏng lẻo, sợ không cẩn thận thì người từ trên người mình ngã xuống, vì thế đành phải nâng đùi cô, ngón tay thon dài nắm chặt thành quyền, ẩn nhẫn đến có chút trắng bệch.

Chu Ức Chi cũng cảm giác được anh ôm mình mà cả người căng chặt đến không được, đường cong cơ bắp cánh tay thiếu niên đều sắp nổi lên từ dưới ống tay áo dài màu trắng. Cô cong cong khóe môi, mặt tiếp tục chôn trong lòng ngực anh.

“……” Bên tai Tiết Tích nháy mắt hoàn toàn đỏ.

Anh phải cố nén, chỉ nói giọng khàn khàn: “Ngoan, không có việc gì, chó đã đi rồi, em muốn hay không……”

Nói còn chưa dứt lời, anh lại không nói.

Anh không biết lần sau anh có thể ôm cô là khi nào.

Thiếu nữ ở trong lòng ngực anh rầu rĩ hỏi: “Cái gì hả anh?” Thanh âm còn có vô thố bị kinh hách qua.

“Không có gì.” Tiết Tích tiếp tục đi tới bãi đỗ xe, bước chân không dễ phát hiện mà thả chậm.

Anh bỗng nhiên cảm thấy thiếu nữ trong lòng ngực giật giật, tựa hồ là muốn xuống dưới.

Anh tức khắc khẩn trương mà rũ mắt nhìn lại cô, trong lòng trống trải thất vọng một giây, có chút hối hận mới vừa nói chó đã đi rồi.

Nhưng sau khi cô giật giật, lại một lần nữa đem đầu chôn vào bên trong cổ anh, vừa rồi chỉ là đang điều chỉnh một tư thái thoải mái ——

Gương mặt mềm mại lại dán vào chỗ xương quai xanh, thân thể anh càng thêm căng chặt vài phần.

Chính là, trong lòng lại lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra.

Anh tiếp tục ôm cô.

Độ ấm trong lòng ngực nóng rực, anh đi đường rất chậm.

……

Chu Ức Chi cứ như vậy giải phóng hai chân, được thiếu niên một đường ôm tới bãi đỗ xe.

Trên mặt cô tái nhợt hoảng sợ, trong lòng lại mỹ tư tư, tuy rằng kịch bản như vậy chỉ có thể dùng một lần, nhưng là ôm suốt ba phút, anh hẳn là đã cảm giác được thân kiều thể nhuyễn của cô đi, ôm qua cô, anh không có khả năng lại đi ôm đồ dỏm khác.

…… Cũng không biết anh rốt cuộc phải đến lúc nào mới thông suốt.

Ngồi xuống bên trong xe, thấy thiếu niên ngồi ở bên kia đệm da thật, đặt cô xuống trước xe, kéo cửa xe ra, liền không có tiếp xúc gì mới cô, Chu Ức Chi nhịn không được khuỷu tay chống ở cửa sổ xe, sâu kín mà thở dài.

Cô nghiêng đầu đi ngắm phong cảnh, trái tim Tiết Tích kinh hoàng vẫn không có thể bình tĩnh trở lại.

Tất cả những gì anh mong đợi chỉ là: Một đời này cùng đời trước hoàn toàn bất đồng, có thể có một bắt đầu tốt, quan hệ giữa anh và cô có thể hòa hoãn chút. Nhưng trăm triệu không nghĩ tới —— cô lại đem càng nhiều đường nhét vào trên tay anh. Cùng nhau ăn cơm, cùng nhau tới bệnh viện thăm bà, cô không hề bài xích anh, thậm chí còn chủ động nhảy tới trong lòng ngực anh, dùng đôi tay gắt gao ôm cổ anh……

Hành động thân mật như thế, đời trước mặc dù là trong mộng cũng chưa từng có.

Điều này cơ hồ làm anh thụ sủng nhược kinh có chút không biết làm sao.

……

Xe rất nhanh trở về nhà, ăn xong cơm chiều, Chu Ức Chi luôn luôn có thói quen luyện tập dương cầm.

Phòng khách biệt thự Chu gia ở lầu ba có một cây đàn dương cầm, cây dương cầm to trong phòng khách dùng để biểu diễn trong yến tiệc, có chút lòe loẹt, phòng dương cầm ở lầu ba cách âm chuẩn hơn, Chu Ức Chi luôn luôn ở lầu ba luyện tập.

Nhưng là bởi vì có anh ở nhà, cô liền muốn lãng mạn.

Còn phải lãng mạn đến không dấu vết mới được.

Cô ăn mấy miếng xoài, làm bộ dường như không có việc gì mà đi đến ghế dài dương cầm ngồi xuống, nói với quản gia: “Chú Hà, chú có bài hát nào muốn nghe không? Cháu đàn cho chú nghe.”

Quản gia tức khắc sửng sốt: “Tiểu thư, cô đây không phải làm khó tôi sao? Chú Hà không văn hóa, tên một bài hát cũng không nói được.” Ông ở trong lòng quýnh lên, đưa ánh mắt nhìn qua Tiết Tích, thấp giọng nói: “Tiết thiếu gia, tiểu thư đàn dương cầm thích có người nghe, cậu mau qua đi.”

Tiết Tích đi qua, tầm mắt dừng ở trên cầm phổ dương cầm bị lật đến có chút cuốn lên, trong lòng không biết vì sao lần thứ hai hiện lên cái suy đoán lần trước kia.

Cho dù lúc ấy nhìn đến chữ viết Ức Chi cùng chữ viết thời kỳ thiếu niên của cô không có khác nhau nhiều, anh đã bỏ qua suy đoán ấy, nhưng……

Nếu anh hiện tại đoạt được đến hết thảy, không phải bởi vì cô sau khi trọng sinh trở về áy náy, như vậy, chẳng lẽ thật là bởi vì một đời này ông trời cho anh vận may sao?

Anh rũ con ngươi đen nhánh xuống, tầm mắt dừng ở trên người thiếu nữ trước dương cầm.

Chu Ức Chi cũng không biết trong lòng anh gió nổi mây phun. Tay cô đặt ở trên dương cầm, ngẩng đầu lên nhìn về phía anh, làm bộ thập phần tự nhiên mà thúc giục nói: “Khụ, nếu chú Hà không biết thì anh liền giúp chú Hà chọn một bài đi.”

“Chỗ này có một chồng phổ dương cầm khúc, anh chọn một bài.”

Cằm cô điểm về phía chồng sách trên dương cầm.

“Được.” Tiết Tích đem chồng sách kia cầm lên, nhìn như tùy ý mà lật qua, nhưng trên thực tế chuẩn xác không có lầm mà chọn trúng một bài diễn tấu rất khó 《 bỉ biến hình 》.

Cô sớm đã đạt tới dương cầm cấp 10, nhưng anh nhớ rằng cô không chơi thành thạo bài hát này khi còn học cao trung, là sau khi vào đại học khổ luyện phi thường lâu, mới có thể đàn đến trình độ hoàn mỹ.

Anh đưa bài hát cho Chu Ức Chi, ánh mắt dừng ở trên mặt thiếu nữ.

“Anh, anh xác định bài này sao?!”

Chu Ức Chi nhìn lướt qua, trực tiếp nói: “Em không đàn đâu.”

Tiết Tích nao nao, quan sát đến biểu tình rất nhỏ của cô: “Em không đàn?”

Chu Ức Chi trả lời đến đúng lý hợp tình: “Quá khó, không đàn.”

Cô đương nhiên không đàn, nhưng là có thể chọn một bài hát lãng mạn một chút hay không, bằng không sao có hiệu quả được?!

Cô thật sự phục anh.

Trên đầu danh sách rõ ràng là 《 Thư gửi Elise 》, 《 thiếu nữ cầu nguyện 》, 《 trong mộng hôn lễ 》mấy bài hát như vậy, nhưng là anh lại hoàn mỹ tránh đi hết thảy bài lãng mạn, chọn trúng một bài chiến đấu đánh giặc!

Có cô gái nào muốn ở trước mặt người mình thích đàn một bài đầu thép?!

Chu Ức Chi nhìn giai điệu leng keng, không khỏi hồi tưởng lại ly nước mật ong hiền từ không lâu trước đây kia, nước mắt đều phải chảy xuống.

“Nếu không bài này đi?” Cô bĩu môi, ý bảo anh lấy cầm phổ trên cùng kia.

Tiết Tích đem cầm phổ trên cùng đưa cho cô, nỗi lòng trong khoảng thời gian ngắn có chút loạn.

Ức Chi nếu không đàn hai khúc đầu này, cho tới bây giờ, hoàn toàn không có chứng cứ cho thấy cô giống anh là trọng sinh trở về.

Như vậy, có phải một đời này cô đối xử tốt với anh, tới gần anh, không phải bởi vì áy náy, mà chỉ là bởi vì hết thảy bắt đầu từ đầu hay không?

Tiết Tích nhìn ngón tay đã bắt đầu ở trên dương cầm nhảy lên, thiếu nữ đắm chìm vào trong đó, nhẹ nhàng phun ra một ngụm trọc khí trong lòng.

……

***

Tiết Tích đời trước đi học ở đại học y đứng đầu, trước khi tai nạn trên không, anh đã viết mấy bài luận văn SCI, trở lại một đời, anh trừ bỏ học ở trường học, lại tiếp tục làm một ít nghiên cứu đời trước, một đời này so với đời trước có càng nhiều thời giờ.

Sau khi tan học không có việc gì, anh bắt đầu xuống tay viết luận văn đời trước không thể viết xong.

Bất quá đối với Tiết Tích mà nói, quan trọng nhất vẫn là thời điểm bà vẫn còn thì ở bên cạnh bà, cùng với ba chữ “Chu Ức Chi”.

Thời tiết đảo mắt chuyển lạnh, ngoài biệt thự Chu gia lá cây đã là rụng hết, quản gia mỗi ngày đều phải dành rất nhiều thời gian để quét dọn lá rụng trong sân, Tiết Tích thường giúp ông sau khi tan học.

Thiếu niên đem tay áo xắn lên, đường cong cánh tay tuyệt đẹp, tựa như tráng một tầng men gốm trắng, ngón tay xinh đẹp sạch sẽ, thoạt nhìn rõ ràng là quý công tử thanh thanh lãnh lãnh, nhưng là lúc trợ giúp quản gia làm những việc này, động tác lại dứt khoát lưu loát.

Anh tựa như cây bạch dương trầm mặc, không nói nhiều, nhưng lại làm người cảm thấy an tâm.

Quản gia dần dần mà cũng sinh ra rất nhiều hảo cảm với anh.

Không chỉ là quản gia, dì Hà cùng tài xế cũng dần dần tiếp nhận Tiết Tích, nhận định anh là một phần tử cái nhà này.

Dì Hà cũng bắt đầu quen lúc nấu cơm làm nhiều đồ ăn thanh đạm, chuyên môn để lại cho Tiết Tích, thậm chí còn sẽ biến đổi đa dạng làm chút đồ Tiết Tích thích ăn.

Đối với việc này Chu Ức Chi tự nhiên là thấy vui mừng, đời trước cô thua thiệt anh, một đời này cô đều muốn đền bù lại. Cô hy vọng một đời này thiếu niên có thể sống tốt một chút, vui sướng một chút, những cực khổ lúc trước, đều đừng tới quấy rầy anh, tất cả còn chưa phát sinh vận rủi, cũng hết thảy cút ngay. Cô muốn ở trong khả năng cho phép mà làm anh so với đời trước hạnh phúc một chút.

Mà Tiết Tích cảm nhận được Chu Ức Chi cùng đời trước hoàn toàn bất đồng.

Sáng sớm anh có thể đi gọi cô rời giường. Cô không phải như một đời trước không kiên nhẫn, mà là dùng tiếng nói còn chưa hoàn toàn thanh tỉnh nỉ non năn nỉ anh có thể để cô ngủ thêm trong chốc lát hay không, thậm chí sẽ duỗi dài tay ôm lấy cổ anh, để anh đem cô từ trên giường kéo lên.

Ngẫu nhiên cô không ngủ nướng, hai người còn cùng nhau chạy ở trong núi.

Trên đường đi đến trường, bầu không khí giữa hai người cũng không hề ác liệt như một đời trước ác. Cô không hề lạnh như băng mà ôm cánh tay nhìn ngoài cửa sổ, mà là sẽ cười ngâm ngâm mà nói chuyện cùng anh, cùng tài xế.

Ở trường học hai người cũng sẽ có giao lưu, cô không hề giống đời trước gặp thoáng qua anh tựa như người xa lạ như vậy nữa.

Đây hết thảy đều là cảnh tượng Tiết Tích trước kia vô pháp tưởng tượng.

Anh một bên như cũ cảm thấy có chút không thể tin tưởng, phảng phất giống như đặt mình trong mộng, một bên rồi lại nhịn không được tham lam mà bắt lấy Chu Ức Chi hiện tại, hy vọng cảnh trong mơ giờ này khắc này không bị phá vỡ.

……

Mà Tùng Du bên kia, từ sau khi Chu Ức Chi ở trên đường băng bảo cậu ta cút ngay, cậu ta cũng không có động tĩnh gì trong một thời gian, cũng không xuất hiện ở trường học.

Trên diễn đàn đều đang truyền Tùng Du theo đuổi không được Chu Ức Chi, đơn giản không đuổi theo.

Chu Ức Chi căn bản không chú ý tin tức Tùng Du, cũng liền lười để ý tới tai tiếng.

Cô lật lật lịch, phát hiện sinh nhật anh sắp tới rồi, tính toán cho anh một kinh hỉ, hôm nay sau khi tan học, cô thừa dịp anh một tuần đi thăm bà ngoại một lần, bảo tài xế chở mình đến trung tâm thương mại.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN