Xuyên Thành Quả Tim Nhỏ Của Nam Phụ - Chương 59
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
73


Xuyên Thành Quả Tim Nhỏ Của Nam Phụ


Chương 59


Còn hai mươi ngày nữa là thi đại học, Đái Na nhận một kịch bản phim cho Đường Đường.

Đóng phim so với tham gia chương trình giải trí khó hơn nhiều.

“Lữ hành hoa lộ” thành công đem nhân khí của Đường Đường lớn mạnh. Từ khi xuất đạo đến nay, “Tác phẩm” của Đường Đường chỉ là hai chương trình giải trí, vậy nên hiện tại Đường Đường được xem là “Cô nàng gameshow”*.

*Chữ này gốc là “综艺咖”, có thể hiểu đó là cách gọi dành cho những nghệ sĩ chuyên tham gia chương trình tạp kỹ và nhờ đó mà được mọi người biết đến. Thật ra bọn mình cũng không biết nên dùng từ nào cho thuần Việt chỗ này nên nếu có ai nghĩ ra từ nào hợp lý hơn thì nói cho bọn mình nhé.

Bất kể hai chương trình giải trí bị mắng hay khen thì độ nổi tiếng của Đường Đường tăng lên là điều không thể phủ nhận. Vậy nên rất nhiều chương trình nhìn trúng tiềm chất nổi tiếng của Đường Đường, cũng coi trọng nhân khí của cô.

Mời Đường Đường tham gia chương trình giải trí thì ít nhất cũng phải trả tám chữ số, cao nhất có khi lên đến ba ngàn vạn. Lấy giá tiền đó hoàn toàn có thể mời được các minh tinh hạng nhất và hạng hai.

Mặc dù Đường Đường ở các chương trình giải trí rất được hoan nghênh nhưng khi cô chuyển sang giới điện ảnh, dư luận lập tức xìu xuống. Đái Na thả ra tin Đường Đường muốn đóng phim không hề được hưởng ứng như chương trình giải trí.

Chương trình giải trí thì không sao nhưng muốn đóng phim thì đừng hy vọng xa vời.

Rất nhiều phim truyền hình, nhất là những phim truyền hình được chế tác công phu sẽ không bao giờ chọn một người mới không có bất cứ kinh nghiệm diễn xuất nào. Cho nên chỉ có thể hạ cấp bậc xuống, tìm một vài kịch bản chuyển thể không tệ, tốt nhất là tìm mấy kịch bản chuyển thể từ tiểu thuyết nổi tiếng. Như vậy may ra mới có người xem.

Mấy loại kịch bản chuyển thể thế này vì hấp dẫn người xem nên hầu như đều chọn những diễn viên có nhân khí rất cao.

Tính truyền thông của Đường Đường đúng là rất cao nhưng dù sao thời gian xuất đạo của cô quá ngắn. Hơn nữa những tiểu hoa, tiểu sinh* bằng tuổi cô cũng có rất nhiều, họ còn xuất đạo sớm hơn cô. Nếu đem so sánh, Đường Đường đương nhiên không bằng.

*Tiểu hoa, tiểu sinh là các nam nữ diễn viên còn trẻ, có ngoại hình xinh đẹp và nổi tiếng.

Thế nên muốn lấy một kịch bản tốt cho Đường Đường, khó càng thêm khó.

Đương nhiên, tài nguyên của Thánh Ngu rất nhiều. Dựa vào quan hệ của Đường Đường và Minh Thiếu Diễm nếu cương quyết muốn lấy một kịch bản tốt cho Đường Đường không phải là chuyện không thể. Chỉ là, Đường Đường là người mới, kỹ thuật diễn hoàn toàn không có, sau này bị mắng cũng là chính cô.

Đái Na lục trong đống kịch bản cẩu huyết hết vài ngày, lại dựa vào quan hệ của bản thân cuối cùng cũng tìm ra một kịch bản.

Đây là một kịch bản được chuyển thể từ tiểu thuyết đứng đầu, nguyên tác là một quyển truyện thanh xuân vườn trường ngọt ngược đan xen. Thật ra quyển tiểu thuyết này cũng không thuần là thanh xuân vườn trường, bởi vì chiều ngang của tiểu thuyết này không nhỏ, nam nữ chính từ khi lên cao nhị đã bắt đầu dây dưa. Say này hai người phân phân hợp hợp, ngọt rồi lại ngược, ngược rồi lại ngọt, thẳng đến năm hai mươi bốn – hai mươi lăm tuổi mới thật sự ở bên nhau.

Vì nhân vật phải diễn cả hai giai đoạn nên kịch bản này đòi hỏi diễn viên có kỹ thuật diễn cao một chút, thế nên Đái Na không lấy được kịch bản này.

Sở dĩ sau đó có thể lấy được là nhờ phúc của Mễ Việt.

Kịch bản này chọn người thủ vai nam chính là Mễ Việt.

Gần đây “Kẹo gạo” ngày càng lớn mạnh, vị đạo diễn phim cũng sinh ra ý khác. Nếu chỉ mời một trong hai Đường Đường hoặc Mễ Việt thì nhiệt độ sẽ không quá cao, nhưng nếu là hai người thì nhất định sẽ tạo hiệu ứng 1 + 1 > 2.

Chỉ cần hai người này không làm gì tai tiếng, nhiệt độ hoàn toàn có thể kéo dài đến khi phim được công chiếu.

Phim của bọn họ là phim vườn trường, nội dung tiểu thuyết không quá phức tạp, thời gian quay chụp cũng ngắn. Sau đó nhanh chóng làm hậu kỳ rồi phát sóng thừa dịp hai người này vẫn còn hot, như vậy lúc đó ratings chắc chắn sẽ không thấp.

Vì nghĩ như vậy nên dù không quá yên tâm về kỹ thuật diễn xuất của Đường Đường, đạo diễn cũng mở một mắt nhắm một mắt mà chọn. Huống chi hình tượng của Đường Đường so ra cũng rất giống nữ chính trong sách.

Có điều không biết Đường Đường có thể diễn ra phong phạm ngự tỷ của sáu bảy năm sau hay không.

Thôi không nghĩ nữa, đợi đến lúc vào đoàn rồi nói sau.

Nhờ vậy Đái Na có thể giành bộ phim này cho Đường Đường. Tiền đóng phim cũng không tệ lắm, bốn mươi lăm vạn một tập phim, như vậy tính ra khi quay xong số tiền cũng lên đến tám chữ số.

Thật ra Đái Na không hiểu vì sao Đường Đường lại coi trọng thù lao đóng phim như vậy. Cô chính là cháu gái Minh Thiếu Diễm, Minh Thiếu Diễm cũng rất yêu thương cô, muốn cái gì chỉ cần mở miệng là Minh Thiếu Diễm sẽ không nói hai lời mà mua về.

Cần tiền để làm gì.

– —

Đái Na bảo tài xế đón Đường Đường tới Thánh Ngu ký hợp đồng. Hơn một giờ sau Đường Đường có mặt tại Thánh Ngu, lại một lần nữa trong ánh mắt của những nhân viên công tác và nghệ sĩ lên tầng cao của Thánh Ngu tìm Đái Na.

Trước đây còn có người chưa xác định được, nhưng từ khi Minh Thiếu Diễm trực tiếp quăng tiền cho “Lữ hành hoa lộ”, còn có chuyện vì Đường Đường mà trở mặt với Á Tinh thì dù có ngốc cũng phải rõ, Minh đổng thật sự coi trọng Đường Đường.

Dù người ngoài cũng không biết quan hệ của Minh Thiếu Diễm và Đường Đường.

Đường Đường nhận kịch bản từ Đái Na rồi nhanh chóng đem tên người đầu tư, đạo diễn nhìn hết một lần. Đối với chất lượng kịch bản, Đường Đường cũng hiểu được đại khái.

Kịch bản có chút sơ sài, nhưng đạo diễn phối trí cũng không tệ lắm. Tuy có chênh lệch rất lớn so với những kịch bản Đường Đường tiếp xúc trước kia nhưng miễn cưỡng vẫn có thể cho điểm đạt tiêu chuẩn.

Đường Đường không phải là người thị phi không nói đạo lý. Thân phận hiện tại của cô có mấy phân mấy lượng cô đều biết. Lấy được kịch bản thế này có lẽ Đái Na là tốn không ít công sức.

Ngày tám tháng sáu kì thi đại học kết thúc, ngày mười tháng sáu là vào đoàn phim. Thời gian thế này Đường Đường cũng khá vừa ý. Ngay khi chuẩn bị ký tên lên, đột nhiên cô nhớ đến một chuyện. Đường Đường ngẩng đầu hỏi Đái Na, “Tiền đóng phim em muốn lấy trước khi bắt đầu quay có được không?”

Đái Na:……

Cô thật sự không rõ, Đường Đường vì sao lại cần tiền, còn cần gấp như vậy.

Đại đa số diễn viên đều là quay chụp xong mới lấy tiền. Đương nhiên đây cũng không phải là quy định bắt buộc, chỉ cần bàn bạc trước khi ký hợp đồng là được. Tiền đóng phim nhiều hay ít, ngày nhận và cách nhận tiền thế nào đều có thể quyết định trước.

Đái Na thật sự nhịn không được, “Em đang rất cần tiền?”

“Ừm”, Đường Đường gật đầu, “Em muốn mua vài thứ.”

Trước đây cô đã quyết phải mua cho Minh Thiếu Diễm một chiếc xe.

Sinh nhật Minh Thiếu Diễm vào tháng tám. Từ đây cách tháng tám còn hơn hai tháng, mua xe ở nước ngoài thời gian nhận được ngắn nhất là một tháng, còn nếu chậm thì có thể kéo dài hai đến ba tháng mới nhận được. Vậy nên muốn lấy được xe vào tháng tám thì tháng sáu bắt đầu đặt đã xem như không còn sớm nữa.

Hiện tại trong tay cô chỉ có tiền tham gia “Lữ hành hoa lộ” lúc trước, nhiêu đó căn bản không đủ. Thế nên bây giờ cô mới muốn mau chóng đóng phim để lấy thêm tiền.

Chuyện mua xe này Đường Đường không định nói cho Minh Thiếu Diễm, đợi đến lúc đó tạo một bất ngờ cho hắn. Đái Na là cấp dưới Minh Thiếu Diễm nên Đường Đường quyết định không nói cho cô ấy.

Mua thứ gì lại cần nhiều tiền như vậy, còn cần rất gấp?

Đái Na vô cùng nghi hoặc, đáng tiếc hỏi lại Đường Đường không nói.

Không nói thì không nói, chuyện đưa tiền trước khi đóng phim cũng không phải chuyện gì không thể.

Đem yêu cầu kết toán tiền đóng phim trên bản hợp đồng phải gửi cho đạo diễn sửa lại lần nữa. Sau đó đó Đường Đường xem thêm chút, lúc này mới vừa lòng ký tên.

Nhìn thời gian, đã là bốn giờ rưỡi chiều, hôm nay cô đã xin nghỉ học buổi chiều nên không cần phải về trường.

Đường Đường cầm túi xách lên trực tiếp về nhà. Ấn cửa tháng máy, khi cửa thang máy mở Đường Đường định đi vào nhưng thấy người bên trong thang máy, cô hơi sửng sốt.

Là Tưởng Dung.

Bước chân Đường Đừng chững lại.

Sắc mặt Tưởng Dung cũng cứng đờ.

Chuyện Đường Đường là cháu gái Minh thiếu chỉ có bạn bè thân thiết và những người Minh Thiếu Diễm tin tưởng biết. Tuy Tưởng Dung đã dùng hết biện pháp để chen vào cuộc sống của Minh Thiếu Diễm nhưng vẫn dậm chân bên ngoài.

Trước đây cô còn cố ý hỏi thăm thời gian đến sân golf của Minh Thiếu Diễm, nhưng từ đầu tới cuối Minh Thiếu Diễm đều không nói với cô. Còn những người có quan hệ không tốt với Minh Thiếu Diễm như đám Thẩm Minh Vũ lại trả lời có cũng như không.

Mấy ngày trước, một người quen bên sân golf nói với cô, hôm đó Minh Thiếu Diễm dẫn theo một cô gái đến. Sở dĩ nhớ rõ chuyện này là vì cô gái kia là minh tinh, chính là người rất nổi tiếng gần đây – Đường Đường.

Người bạn kia nói Minh Thiếu Diễm chẳng những tự mình dạy Đường Đường đánh golf, cuối cùng hai người còn cùng nhau rời đi.

Tưởng Dung nghe được trong lòng không biết ê ẩm bao nhiêu.

Trước đây cô đã cảm thấy Minh Thiếu Diễm ký hợp đồng với Đường Đường kỳ lạ nhưng nghĩ đến tính cách của Minh Thiếu Diễm… Cô như thế nào cũng không tin Minh Thiếu Diễm có thể nhìn trúng một cô gái nhỏ hơn hắn nhiều tuổi như vậy, hơn nữa đó còn là một minh tinh nhỏ chỉ có khuôn mặt.

Kết quả nghe mấy lời của người quen kia, Tưởng Dung không thể không tin.

Hiện giờ nhìn thấy Đường Đường, Tưởng Dung thậm chí còn không muốn che dấu sự kinh rẻ và không vui của minh, “Không lên sao?”

Tưởng Dung nhìn thẳng vào mắt Đường Đường nói sau đó khiếp sợ phát hiện ánh mắt của cô gái trước mắt cũng không hề tốt.

“Không lên, tôi đi xuống”, Đường Đường lắc đầu, lùi hai bước. Chờ thang máy đóng lại, nhìn con số trên thang máy nhảy đến tầng cao nhất, mày Đường Đường hơi nhíu.

Đái Na ra ngoài thấy Đường Đường vẫn còn ở đây nên thuận miệng hỏi cô làm sao vậy.

“Vừa rồi em thấy một người”, Đường Đường nói, “Lần trước hình như đã từng gặp qua, là một cô gái rất xinh đẹp họ Tưởng.”

“Tưởng Dung à”, Đái Na bừng tỉnh đại ngộ, “Cô ta là chủ biên của tạp chí XX. Bên đó vẫn luôn hợp tác với công ty chúng ta nên cô ta thường xuyên đến tìm chú nhỏ em.”

Nói xong lại quan sát xung quanh, thấy không có ai liền cười cười nói nhỏ bên tai Đường Đường, “Cô ta theo đuổi chú nhỏ của em đáng tiếc chú nhỏ của em còn không nhìn đến cô ta.”

Gia cảnh Tưởng Dung tốt, bản thân lại địa vị cao, trong công ty này ngoại trừ Minh Thiếu Diễm thì không có ai lọt vào mắt cô ta. Đái Na đối với cô ta cũng không có ấn tượng tốt.

Gần đây thấy Tưởng Dung theo đuổi Minh Thiếu Diễm cực khổ như vậy, Đái Na cảm thấy vô cùng hả hê.

Đường Đường nghe được lời này lại nghĩ ra ý khác.

Gần đây Minh Thiếu Diễm đều trốn cô, đặc biệt là lúc hai người ở chung. Lần nào cũng là có thể trốn xa bao nhiêu liền trốn bấy nhiêu, trước đây còn bảo cô đi theo hắn tập luyện, bây giờ đều là bỏ cô một mình.

Đường Đường luôn nghĩ Minh Thiếu Diễm đã có đối tượng, lại dựa vào hương nước hoa quen thuộc nên cô cho rằng người kia của Minh Thiếu Diễm là Tưởng Dung.

Nhưng hiện giờ nghe ý tứ của Đái Na, cản bản chuyện không phải như vậy.

Vậy vì sao Minh Thiếu Diễm đột nhiên ít về nhà như vậy, hơn nữa còn vô duyên vô cớ trốn tránh cô?

Đường Đường không thể hiểu được.

Cô đã làm gì khiến Minh Thiếu Diễm chán ghét?

Tâm tình Đường Đường bỗng nhiên có chút không tốt lắm. Thời điểm chờ thang máy lần nữa, Đường Đường nhíu nhíu mày ấn lên tầng cao nhất.

Thang máy kêu một tiếng, mở ra. Đường Đường ra khỏi thang máy, vừa nâng mắt đã thấy Jason đứng ở cửa văn phòng nói chuyện với Tưởng Dung.

Sắc mặt Tưởng Dung có chút khó coi, tức giận gần như lộ ra mặt.

Hai người nghe được âm thanh đồng thời quay đầu lại, sắc mặt Tưởng Dung càng không tốt, nhưng Jason mặt vẫn không biểu cảm như cũ lặp lại lời nói vừa rồi, “Minh đổng đang tiếp khách bên trong. Thật sự không thể tiếp ngài.”

Tưởng Dung hít sâu một hơi mạnh mẽ áp chế cảm xúc, “Vậy lần sau tôi lại đến.”

Giày cao gót dẫm lên sàn nhà, Tưởng Dung ngẩng đầu kiêu ngạo như một con khổng tước vượt qua người Đường Đường. Chưa đến cửa thang máy Tưởng Dung liền nghe thấy câu nói vừa rồi của Jason nói với cô, “Minh đổng đang tiếp khách bên trong.”

Rõ ràng cùng một câu nói nhưng câu tiếp theo lại khác nhau như trời với đất.

“Đường tiểu thư, cô vào phòng nghỉ chờ Minh đổng đi.”

“Được”, Đường Đường lấy chìa khóa, sau đó từ bên cạnh văn phòng thư ký vòng vào phòng nghỉ của Minh Thiếu Diễm.

Tưởng Dung đột nhiên không đi nữa.

Tầng này có tổng cộng hai phòng nghỉ, bên ngoài là một cái dành cho việc tiếp đón khách đến, cái còn lại là phòng nghỉ riêng chuyên dùng để của Minh Thiếu Diễm.

Tưởng Dung cảm thấy quay đầu lại có chút mất mặt nhưng vẫn không nhịn được quay đầu lại.

Trong phòng tiếp khách không một bóng người, Jason kêu Đường Đường đến phòng nghỉ chính là nơi Minh Thiếu Diễm nghỉ ngơi!

Tưởng Dung chỉ cảm thấy trên mặt nóng rát, cô không thể nhịn được mà quay lại ngăn chặn Jason đang định về văn phòng thư ký, “Không phải cậu nói ai cũng không thể vào?”

Mặt Jason trơ ra nói, “Đường tiểu thư không phải người ngoài.”

Không phải người ngoài vậy không lẽ là vợ sao!

Tưởng Dung tức giận muốn mắng người nhưng lời nói đến bên miệng lại dằn xuống. Minh Thiếu Diễm đang ở bên trong, tóm lại cô phải bảo trì hình tượng hoàn mỹ.

Nhưng khi oán giận rời khỏi, âm thanh giày cao gót dẫm trên mặt đất vẫn cho thấy tâm tình Tưởng Dung có bao nhiêu kém.

Lần thứ hai Đường Đường đến phòng nghỉ của Minh Thiếu Diễm. Minh Thiếu Diễm còn đang tiếp khách bên ngoài, Đường Đường đứng lên đánh giá căn phòng một chút, cuối cùng ánh mắt dừng trên bàn trà nhỏ bên cửa sổ.

Trên bàn trà có mấy bức hình.

Đường Đường tò mò đi qua, sau khi cầm lấy ảnh chụp ánh mắt cô co lại.

Có hơn mười bức ảnh, mặt người trên đó… Cười, không cười, mỗi thứ đều rất quen thuộc.

Tất cả đều là cô.

Tay Đường Đường chợt run lên, trong lòng như có một viên đá nhỏ quăng vào đầm nước, một vòng lại một vòng tạo nên gợn sóng.

Cửa phòng nghỉ bị đẩy ra, Minh Thiếu Diễm bàn xong công việc đi vào phòng nghỉ, vừa ngẩng đầu liền thấy Đường Đường đứng trong phòng.

Người đàn ông trước giờ mặt không đổi sắc sau khi thấy Đường Đường đang cầm ảnh chụp chợt căng thẳng cả người.

Trong đầu ong một tiếng, Minh Thiếu Diễm nghe thấy giọng nói mạnh mẽ trầm ổn của bản thân, “Sao cháu lại đến đây?”

* Tối có quà trung thu nha❤️❤️

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN