Sốc! Sao Bảo Là Show Tài Năng Cơ Mà - Chương 90: Kỷ Trias
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
128


Sốc! Sao Bảo Là Show Tài Năng Cơ Mà


Chương 90: Kỷ Trias


Edit by tytydauphu on wattpad

Cảnh trong mơ mờ mờ ảo ảo, trời đất quay cuồng.

Khói đặc tan đi, dung nham đọng lại, kỷ nguyên thay đổi. Thuốc mê sau khi trúng đạn lan khắp thân thể, bàn tay thô ráp mang theo vết chai dễ dàng gợi ra nóng bỏng, bí ẩn kỳ vọng giống như pháo hoa nổ tung, Vu Cẩn thở dốc, trái tim trong lồng ngực đập bình bịch muốn nhảy ra ngoài, đồng tử co lại —

Tầm nhìn bị ánh sáng chói mắt chiếu thẳng vào.

Lâm Khách ngồi bên cạnh đột nhiên gào lên: “Vu ca tỉnh rồi –!!”

Trong hang động vang lên tiếng bước chân thùng thùng, Sola nhanh chóng kiểm tra mạch cho Vu Cẩn. Lâm Khách nói nhỏ với Minh Nghiêu: “Vu ca nhìn đáng thương quá……”

Minh Nghiêu vội vàng ngồi xuống, trên tay là súng hây mê mới lau một nửa, quỷ khóc sói gào: “Tiểu Vu à! Cậu vì đội mà hy sinh anh dũng! Thật đáng thương! Kẻ nào nhẫn tâm như vậy! Lột sạch vật tư ném Tiểu Vu đang hôn mê ở ven đường! Cái kỉ Trias chết tiệt này! Tiểu Vu nhìn có khác gì búp bê vải bị rách không — Tiểu Vu chịu thiệt thòi đến độ cắn nát cả môi rồi kìa!”

“Tiểu Vu cậu chờ đó, mấy anh em được cậu yểm trợ rút lui sẽ thay cậu tóm hung thủ! Thù này không báo, Lâm Khách béo 10 cân!”

Lâm Khách: “???”

Trong hang ồn ào vô cùng, 3 người đồng đội mồm năm miệng mười kể hết chuyện đã xảy ra mới tha cho Vu Cẩn, để cậu ngồi ngốc trong góc tường tĩnh dưỡng tiếp.

Ánh sáng chiếu vào một bên tầm mắt, không khí vẫn còn mùi tro bụi nhàn nhạt, ánh mặt trời cũng đã sáng rỡ.

Vu Cẩn đột nhiên bật dậy, chạy ra khỏi hang, Minh Nghiêu nhanh chóng theo sau trông chừng —

Núi non trùng điệp bị thiên tai định hình lại, dương xỉ khổng lồ rậm rạp bị phá hủy sau vụ thiên thạch va chạm và núi lửa phun trào, mặt đất khôi phục thảm thực vật nguyên thủy nhất, chỉ còn một lớp rêu mỏng đã từng được cây xanh che chở trước cửa hang.

Không có lão đại.

Thậm chí tầng nham thạch mình leo lên cũng không tồn tại.

Vu Cẩn ngơ ngác nhìn lớp dung nham bị phong hóa.

Minh Nghiêu vèo vèo đuổi theo: “Làm sao vậy làm sao vậy?”

Mặt tròn nhỏ thất hồn lạc phách, tro núi lửa lọ lem còn chưa lau đi, lọn tóc mềm tủi thân nằm rạp xuống. Minh Nghiêu âm thầm nâng tay chuẩn bị sờ —

Vu Cẩn vèo một cái ngẩng đầu lên.

Minh Nghiêu tiếc nuối, đĩnh đạc đi tới kề vai sát cánh cùng cậu: “Cảm ơn, người anh em. Lúc ấy không thấy cậu trở về, ra ngoài tìm mấy vòng mới thấy cậu ngất ở ven đường. Tôi và Lâm Khách lục soát xung quanh nhưng không thấy ai, chắc là đi giữa đường thấy cậu hôn mê nên chỉ kịp cướp trang bị đã bị tầng ngạt khí đuổi đi; hoặc là cậu tự làm rơi ở đâu đó rồi –”

Minh Nghiêu móc ra một khẩu súng gây mê, xoay báng súng qua: “Cầm đi, đừng tức giận ha! Đang nghĩ gì vậy?”

Vu Cẩn nhận lấy, uể oải nói: “Không, chỉ là nằm mơ……”

Bên ngoài hang, khói bếp lại bay lên.

Minh Nghiêu vòng đi vòng lại, càu nhàu với Lâm Khách: “Đến kỷ Trias rồi mà vẫn phải ăn thằn lằn nướng sao?”

Lâm Khách nhún vai: “Con thằn lằn này được nướng từ kỷ Permi đấy, hay là để tôi ra ngoài nhìn xem.”

Lâm Khách đeo súng lên, lòng vòng trên mảnh đất cằn, cuối cùng thật sự bắt được một loài bò sát, nhìn giống hệ với Dinocephalia và Moschops, nhưng nhỏ hơn, dài khoảng 1 sải tay, giống hà mã nhỏ, hành động chậm chạp, bị xách cổ cũng không phản kháng dữ lắm.

Hắn nhìn một lúc mới bừng tỉnh, con này chắc cũng có ở kỷ Permi, bình thường nấp trong rừng, giờ rừng cháy rụi rồi nên không trốn được nữa.

Lâm Khách đang lắc lư trở về, bỗng nhiên cúi đầu: “Sao lại có cái camera cắm đầu xuống đất thế này? Không dùng đến nữa hay là bị ai dẫm……”

Hắn ngồi xổm xuống, chỉnh lại camera.

Lúc Vu Cẩn tỉnh lại, thuốc gây mê còn chưa hoàn toàn rút hết, được Minh Nghiêu đưa cho một khúc cây nhỏ làm ghế, ngồi ngoan ngoãn ở cửa hang nhìn xuống dưới chân núi.

Hệ sinh thái trên ngọn núi xanh um tươi tốt đã bị núi lửa phá hủy gần 90%, calamites chỉ còn lại non nửa, rêu thấp và dương xỉ hạt trần chiếm lĩnh thảm thực vật. Hầu như tất cả các loài động vật ăn cỏ kích thước lớn phụ thuộc vào những cây to để sinh tồn đã bị tuyệt chủng – lượng oxy giảm còn dễ chết hơn cả thiếu lương thực.

Núi lửa phun trào hàng loạt vào cuối kỷ Permi đã giải phóng một lượng lớn oxit cacbon trên đất liền và khí metan hydrat dưới đáy biển, khiến hàm lượng oxy của kỷ Trias tụt thẳng từ 32% xuống còn 16%, cơ hội sống sót của những con vật to lớn bị bóp nghẹt, chỉ có vài con cá nhỏ lọt lưới thoát ra ngoài.

Cây cao vượt rừng, gió sẽ dập.

Vu Cẩn suy nghĩ một lát, ánh mắt lại dần dần trống rỗng, cảnh trong mơ lóe lên, vành tai hơi ửng đỏ.

Lúc Minh Nghiêu đi ngang qua nhìn cậu một cái, càng lúc càng lo bộ não của đội bị thuốc mê làm cho ngốc nghếch.

Lúc Lâm Khách trở về đã là 1 tiếng sau, Minh Nghiêu cũng hiệu chỉnh xong khẩu súng gây mê thứ 4, Vu Cẩn đã gần như hòa làm một với khúc cây.

Lâm Khách mang về nguyên liệu nấu ăn mới, lập tức được cả đội hoan nghênh.

“Sau tuyệt chủng chỉ còn loại này,” Lâm Khách quơ quơ chú hà mã nhỏ: “Nhìn da dày thịt béo.”

Minh Nghiêu nhận ra ngay: “Ồ, thằn lằn xẻng!”

Lâm Khách và Sola bừng tỉnh, giáo trình Crowson đã đề cập mấy lần về loại động vật này — bản thân không có bất kỳ lợi thế nào, nhờ may mắn nên thoát khỏi tuyệt chủng, những con mạnh hơn nó đều trở về đất mẹ. Vì vậy thằn lằn xẻng đã xưng vương xưng bá trên đất liền hàng triệu năm, cho đến khi Archosauria quật khởi.

“Đừng ăn, để nuôi đi.” Minh Nghiêu vung tay lên: “Dù gì cũng là một bá chủ tương lai, kính trọng một chút. Việc quan trọng nhất hiện tại là tìm điểm tiến hóa mới –”

Minh Nghiêu bỗng nhiên khựng lại.

Manh mối duy nhất để nhận được điểm tiến hóa là dấu chân Moschops, kỷ Permi đã qua, Moschops đã tuyệt chủng.

“Đến thung lũng.” Cuối cùng Minh Nghiêu cũng ra quyết định đưa cả đội quay lại xem sao.

Lúc sắp đi, mọi người buộc thằn lằn xẻng lại, Sola còn chỉnh khoảng cách để nó không gặm đến khúc cây nhỏ yêu quý của Vu Cẩn.

Tiểu đội một lần nữa bước lên con đường núi cho hành trình trở lại, cảnh tượng trước mắt đã thay đổi đến nghiêng trời lệch đất.

Không có những cây đại thụ sừng sững và những kẻ săn mồi khổng lồ, tuyển thủ cảm giác an toàn hơn hẳn. Sola cũng không đè thấp giọng nữa, vừa đi vừa báo cáo kết quả điều tra:

“Quanh đây có thể chỉ có đội chúng ta, tôi không chắc chắn 100% — quanh đây là chỉ toàn bộ lưu vực được hình thành bởi các ngọn núi xung quanh. Có khói bốc lên trước khi núi lửa phun trào ở phía Đông Nam. Rất xa, có thể thấy đội đó ở sau sườn núi, trong thời gian ngắn sẽ không tạo thành uy hiếp đối với chúng ta.”

Minh Nghiêu lập tức yên tâm hơn nhiều: “Chúng ta không còn nhiều điểm tiến hóa lắm. Nếu các đội khác không tới đây, chúng ta cũng không qua.”

Vu Cẩn lắng nghe, đột nhiên lên tiếng nhắc nhở: “Bồn địa…… rất rộng.”

Sola nhìn theo hướng cậu đang nhìn.

“Các đội cơ bản bị cô lập, nếu mục đích cuối cùng của ekip là dồn các tuyển thủ lại, vậy sẽ không để ra một không gian sinh tồn rộng rãi như vậy,” Vu Cẩn nghĩ một lát, đánh cái cách khác: “Giống như là mỗi đội đều có được không can thiệp chuyện của nhau sinh thái vị. Vật tư sau tuyệt chủng rất hiếm, các đội ở tích góp cũng đủ tư bản phía trước, khả năng giao chiến không lớn.”

Minh Nghiêu phản ứng lại: “Có khả năng…… Là yêu cầu lật qua lưng núi đi đối phương địa bàn tranh đoạt vật tư?”

Vu Cẩn giương mắt nhìn về phía tứ phía dãy núi.

Sau kỷ Permi, vỏ trái đất khối biến thiên, địa chất sử thượng nhất trứ danh Bàn Cổ đại lục cũng ở đại diệt sạch sau hình thành. Ở đơn giản hoá Crowson tú mô hình trung — bản đồ biến động cũng cực kỳ rõ ràng.

Sườn núi cao ngất chặn lại con đường phía trước, con sông phía sau mở rộng giống như lạch trời.

Vu Cẩn lắc đầu, tỏ vẻ không kết luận được: “Vượt sông rất nguy hiểm, tôi đoán, có khả năng là cố tình tạo ra như thế.”

“Vì cho mỗi cái tiểu đội dự lưu cũng đủ phát triển không gian.”

Bình nguyên lòng chảo.

Vững vàng dòng nước ở hòn đá gian tiểu biên độ kích động, Moschops tuyệt chủng — một nửa xác con Moschops bị ăn cũng biến mất.

Vu Cẩn cực kỳ nghi ngờ lúc ekip đóng gói 2 con Anteosaurus đi cũng tiện tay nhét chút đồ thừa đó vào lồng sắt cho chúng.

Bờ sông trống không cũng không có hòm vật tư nào.

Minh Nghiêu suy nghĩ một lúc: “2 lần hòm vật tư xuất hiện đều liên quan đến loài đứng đầu chuỗi tiến hóa kỷ Permi. Diệt sạch lúc sau đại tẩy bài, bá chủ tiếp theo là thằn lằn xẻng…… Hay là chúng ta quay lại đi theo thằn lằn xẻng thử xem?”

Lâm Khách nhấc tay: “Lúc tôi bắt nó có đi theo một đoạn, hình như nó chỉ đi linh tinh, nhìn thấy cái gì thì ăn cái đấy, chuẩn một con thú béo phì vui vẻ, không thấy loài nào lại gần nó cả.”

“……” Minh Nghiêu thầm nghĩ biết thế sáng nay cứ ăn nó luôn đi cho xong, Sola bừng tỉnh cảm khái, chỉ có ăn tạp mới không bị tuyệt chủng.

Minh Nghiêu nghĩ ngợi: “Vậy đi tìm bá chú tiến hóa sau thằn lằn xẻng vậy, Archosauria chẳng hạn, hình như Archosauria sau này thành khủng long thì phải, hình thái hiện tại là gì –”

Vu Cẩn nhanh chóng đáp: “Proterosuchus và Choristodera — tóm lại đều giống cá sấu!”

Minh Nghiêu vỗ đùi: “Xuất phát tới đầm lầy!”

Edit by tytydauphu on wattpad

Nhìn men theo sườn núi, con sông rẽ ra một vùng đầm lầy trên vùng hạ du đầy đá. Ngoài dự kiến của mọi người, thằn lằn béo vui vẻ có vẻ cũng phân bố ở đầm lầy. Ngoài kỷ Trias, trên Blue Star hình như không xuất hiện loại bá chủ không kén ăn như vậy nữa.

Lâm Khách làm đầu tàu gương mẫu đi ở phía trước, tay cầm lửa làm chúng sinh sợ hãi. Thỉnh thoảng có một hai con cá sấu săn mồi nhảy xuống đầm lầy, càng gần bờ sông chúng càng tập trung nhiều hơn. Dưới chân, một con thằn lằn xẻng đang gặm loại tảo thủy sinh nào đó.

Đầm lầy đột nhiên cuộn xoáy.

Lâm Khách kêu oai oái bỏ chạy sang một bên, Minh Nghiêu theo bản năng giơ súng lên, bỗng nhiên một con cái miệng như vũ khí sắc bén lao ra khỏi mặt nước, hung tợn đớp thằn lằng xẻng rồi lôi xuống dưới. Bùn bắn hết lên người Lâm Khách, nước bẩn xung quanh bị quấy đảo, mắt Vu Cẩn sáng lên —

3 người còn lại cùng phản ứng lại, đồng thời chạy về phía ánh sáng màu bạc vừa lóe lên.

Hòm vật tư!

Minh Nghiêu thành thạo mở ra, hòm vật tư ở đầm lầy nhỏ bé tinh tế, trên lớp vải nhung lót bên trong, viên xúc xắc 1 điểm tiến hóa nằm im lìm ở chính giữa.

“Keo kiệt!” Minh Nghiêu uể oải nói: “Lần đầu tiên mở hòm có ít nhất 20 điểm tiến hóa, lần thứ hai có 12 cái, lần này chỉ có 1.”

Vu Cẩn đang quay đầu lại chằm chằm con Archosauria hình cá sấu biến mất trong bùn, trong mắt chợt lóe ánh sáng.

Lúc Vu Cẩn hoàn hồn thì thấy mọi người đã thảo luận xong, đặt điểm tiến hóa vào lại trong hòm.

Theo giải thích của Sola, khi điểm tiến hóa bị lấy đi, hòm vật tư cũng sẽ bị ekip thu về. Mà điều kiện hiện giờ không thể xác định có đội khác ở quanh đây hay không — không bằng chờ ở đầm lầy, lấy hòm vật tư làm mồi, ôm cây đợi thỏ.

Vu Cẩn gật đầu, lúc đồng đội nhắc tới “Đội khác”, vành tai hơi động đậy.

Ban đêm, mọi người rốt cuộc không chịu nổi tò mò nữa nướng một con thằn lằn xẻng nhỏ, cuối cùng đưa ra tổng kết, vị của động vật có vú thời tiền sử đều giống thằn lằn.

Minh Nghiêu nhanh nhảu nhấc tay phản bác, đề xuất nhiều món khác như BBQ côn trùng thập cẩm, salad dương xỉ khổng lồ… đủ loại, còn tiếc rằng chưa kịp ăn chuồn chuồn khổng lồ thì nó đã chết hết rồi….. Lâm Khách bị nghẹn, suýt nữa nhổ cả món nướng mình đang định nuốt ra.

Sau khi ăn uống no đủ, tiểu đội tắt lửa, bố trí bẫy, hạ trại bên sông, chia 2-2 gác đêm và theo dõi động tĩnh ở đầm lầy.

Vu Cẩn cùng tổ với Lâm Khách, phân chia canh nửa đêm và sáng sớm, nhưng đang ngủ ở bờ sông êm đềm, chỉ cần có gió thổi cỏ lay là cậu lại dựng lỗ tai tỉnh lại.

Lâm Khách nằm hình chữ đại (大) bên cạnh, nghe nước sông róc rách ngủ không biết trời đất gì, thấy Vu Cẩn lại ngồi dậy, lẩm bẩm nói mơ: “Vu ca, cậu đang đợi ai thế, cần mẫn quá…… Giống chỗ chúng tôi, có A muội ở nhà trúc chờ A ca mang thang đến để đi vào nhà. Ây, tôi nói rồi, quanh đây chỉ có đội chúng ta tôi, yên tâm ngủ đi.”

Nói xong tiếp tục lăn ra ngủ.

Vu Cẩn mở to mắt ngồi ở bờ sông, chưa chợp mắt chút nào.

Đột nhiên, cậu lấy súng ra, dựa vào ánh trăng đọc kỹ bảng thành phần thuốc mê và di chứng trên thân súng.

1 ngày 1 đêm, thuốc mê đã tiêu hao cùng với nước trong thân thể, lý trí trở về, phán đoán logic cũng chính xác.

Không thể, không phải ảo giác — nước sông chảy xiết, trái tim trong lồng ngực càng đập kịch liệt, cậu đột nhiên bật dậy.

Ven đầm lầy, Minh Nghiêu sửng sốt vì Vu Cẩn chạy tới, vẻ mặt mừng như điên: “A? Không ngủ được sao? Cậu muốn canh suốt đêm à? Trúng thuốc mê nên ngủ nhiều chút…… Mà thôi cũng được…… Này cậu không sao chứ? Thật sự không bị di chứng chứ??”

Một đêm trôi qua yên bình.

Sau khi Minh Nghiêu tỉnh lại, nhìn Vu Cẩn như thấy ma.

Người này dư thừa tinh lực không khác gì người đã ngủ đủ 9 tiếng, tóc xoăn bồng bềnh, không hề có dấu hiệu gì là sức cùng lực kiệt cả — Bạch Nguyệt Quang có tư thế gác đêm đặc thù chăng?!

Mọi người tập hợp tin tức, an tâm hơn. Nửa không có động tĩnh gì đặc biệt, robot lưu động của ekip thì tới 2 lần, thằn lằn xẻng không kén ăn lại ăn thêm cỏ, hoặc là ăn lẫn nhau, hoặc là bị Archosauria nấp trong đầm lầy ăn thịt.

Archosauria nấp trong bùn đã biến mất.

Minh Nghiêu cuối cùng cũng buông lỏng cảnh giác, vừa tiếp tục chửi ekip keo kiệt, vừa lần thứ mở hòm vật tư ra —

“Đậu má!” Não Minh Nghiêu thấy đau đau: “Điểm tiến hóa đâu? Điểm tiến hóa mà chúng ta bỏ vào hôm qua đâu?!”

Vu Cẩn sững sờ, nhanh chóng kiểm tra.

Hòm rỗng tuếch.

Đứng ven đầm lầy, mọi người nhanh chóng hồi tưởng. Đêm hôm trước bắt đầu là Sola và Minh Nghiêu canh gác, sau đó Vu Cẩn thay Minh Nghiêu, cuối cùng Lâm Khách thức dậy đổi chỗ cho Sola, luôn có 2 người theo dõi đầm lầy, không có ai qua được mí mắt bọn họ.

Trừ robot lưu động.

Vẻ mặt của Minh Nghiêu giống như nuốt phải 2 con chuồn chuồn khổng lồ, nói qua kẽ răng: “Mẹ nó không phải là ekip……”

Lâm Khách nhanh miệng an ủi: “Nghĩ lạc quan một chút, biết đâu bị động vật nhỏ quanh đây trộm mất thì sao!”

“……” Vu Cẩn nghĩ thầm, ngoài hòm có một cái chốt ẩn, cũng không phải chuột trộm gạo, kể cả là khỉ cũng phải được huấn luyện mới mở được! Nhưng mà bị động vật trộm thì còn có khả năng lấy lại, nếu là ekip ra tay thì có Rap trước ống kính cũng không có đường lấy lại.

Nhưng ekip sẽ không vô duyên vô cớ ra tay trong trận đấu, điểm tiến hóa xuất hiện và biến mất nhất định theo quy tắc nào đó.

Bốn người vẫn quyết định đi xung quanh tìm xem sao, đặc biệt chú ý những con có hình thể to lớn, nhìn giống như có thể nuốt một khối lập phương, hoặc là bụng nhô ra một khối hình lập phương.

1 tiệng sau, mọi người tập hợp lại, nhao nhao nói không có gì cả, chỉ có Lâm Khách giỏi bắt thú nhỏ nhắc tới có một con Marmota trông ngon lành gần bãi cát ở bờ sông.

Vu Cẩn đột nhiên ngắt lời: “Marmota sao?”

Lâm Khách gật đầu, khoa tay múa chân: “Chui dưới đất, lộ ra nửa cái đầu, lông xù xù, kéo lên là đủ bữa trưa.”

Vu Cẩn: “…… Marmota là loài linh trưởng, một trong những loài tương tự con người về mặt di truyền — ít nhất đến kỷ Phấn trắng mới xuất hiện.”

Lâm Khách im bặt, đột nhiên hoảng hốt thốt lên: “!!Đậu má, vậy tôi đã nhìn thấy cái gì?”

Mọi người nhanh chóng đi theo Lâm Khách đến bờ cát, trên đường đi Sola lẩm bẩm: “Tôi bỗng nhớ có người từng nói, nếu ai nhìn thấy một cái đầu Marmota, trước khi lôi nó ra khỏi lỗ, vĩnh viễn sẽ không biết nửa đoạn dưới có hình dạng ra sao, có thể sẽ là một con rắn với cái đầu đầy lông…..”

Mặt Lâm Khách đã tái mét, lúc tới đích chỉ dám run rẩy chỉ tay.

Vu Cẩn bỗng nghĩ tới điều gì đó, vén tay áo lên: “Hướng này sao?”

Lâm Khách gật gật đầu: “Hướng Bắc trong vòng 150m, tôi thấy ở kia……”

Mắt Vu Cẩn sáng lên, nóng lòng muốn thử: “OK, tôi đã thấy.”

Cơ bắp của thiếu niên phát lực, như mũi tên rời khỏi dây cung phóng đi, Minh Nghiêu ở phía sau cũng hoảng sợ: “Vừa rồi còn im lặng, sao bỗng dưng lại hoang dã vậy??”

Vu Cẩn chạy cực nhanh, thậm chí cậu hoàn toàn không bận tâm tới sức chịu đựng, đẩy sức bật tới cực hạn, giống như một con báo đi săn. Nửa cái đầu “Marmote” kia bị bất ngờ không kịp đề phòng, vùng vẫy đứng lên bỏ chạy —

Minh Nghiêu ngơ ngác nhìn mấy giây, cũng đi theo, trong mắt không giấu được vui vẻ: “Biết thế tôi đã chạy trước, Tiểu Vu — này Tiểu Vu chậm thôi, chờ tôi với!”

Con vật kia có màu lông đen như mực, vảy và lông đan xen, mắt to hoảng sợ, hai cái răng cửa sắc nhọn đang run. Chi trước vừa rồi bới đất rất ngắn và nhỏ, dựa vào chi sau đầy lông mà chạy như điên, nhưng có lẽ do hình thể quá nhỏ — chỉ bằng cỡ con gà nến đã bị Vu Cẩn bắt được dễ dàng.

Vu Cẩn cẩn thận tránh đòn tấn công của răng cửa, giơ nó lên.

Minh Nghiêu vội la lên: “Cho tôi sờ cho tôi sờ!”

Sola rốt cuộc cũng nhận ra, ánh mắt kích động: “Đây đây đây đây là……”

Lâm Khách: “Gà sao?”

Vu Cẩn xách con vật nhỏ quay lại, lập tức bị Minh Nghiêu giành lấy ôm.

“Anh xem hình dáng của nó,” Vu Cẩn thở hổn hển, giải thích với Lâm Khách: “Bước đi thẳng đứng, xuất hiện từ kỷ Trias, chỉ có một loài sử dụng cách đi thẳng để đánh bại động vật có vú và tồn tại tới cuối kỷ Trias, kỷ Jura thậm chí bá chủ kỷ Phấn trắng.”

“Là khủng long.”

“Con này là Daemonosaurus, một trong những loài khủng long xuất hiện sớm nhất và nguyên thủy nhất trên thế giới.”

Bên kia, Minh Nghiêu ôm Daemonosaurus như là thể người tình kiếp trước — trước khi học vỡ lòng, thậm chí trước cả khi biết chữ, khủng long là mối tình đầu của vô số bạn nhỏ.

Khủng long là lớn lớn lớn nhất thế giới.

Khủng long là mạnh mạnh mạnh nhất thời tiền sử.

Minh Nghiêu nắm vuốt nhỏ của Daemonosaurus, rất khó tưởng tượng nổi con vật nhỏ bé giống như Marmote này về sau sẽ tiến hóa thành Allosaurus hung tàn, Spinosaurus đáng sợ.

Hắn đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, nhìn Vu Cẩn: “Vậy điểm tiến hóa –”

Vu Cẩn gật đầu: “Nếu tôi đoán không nhầm, điểm tiến hóa không biến mất, mà là bị Archosauria đầm lầy dùng, tối hôm qua robot lưu động xuất hiện là để đổi loài.”

“Archosauria tiến hóa thành khủng long chân đốt, Daemonosaurus.”

Tất cả các manh mối đã được kết nối, Vu Cẩn ngẩng đầu.

“Điểm tiến hóa không chỉ để tuyển thủ sử dụng, các loài trong tự nhiên cũng có thể dùng — đều là những người chơi trong trò chơi tiến hóa Red Queen.”

Minh Nghiêu ngây người: “Điểm tiến hóa là phần thưởng, vật tư quý hiếm. Nói cách khác, để giành chiến thắng, tuyển thủ có lẽ sẽ cướp hết điểm tiến hóa để tăng cường sức mạnh cho đội và ngăn chặn khả năng tiến hóa của các loài tự nhiên phải không?”

Vu Cẩn lắc đầu, nói nhanh hơn: “Không.”

“Bởi vì có điều kiện để sinh ra điểm tiến hóa.”

Mặt mọi người biến sắc, cùng nhìn vào Vu Cẩn.

Số lần bọn họ gặp hòm vật tư từ lúc bắt đầu tới giờ có thể đếm được trên đầu ngón tay, số điểm tiến hóa cũng không giống nhau, gần như không có dấu vết để tìm thấy.

Vu Cẩn vuốt con Daemonosaurus giãy giụa liên tục.

“Hòm vật tư thường xuất hiện trong môi trường có nhiều loài cùng tồn tại. Tôi nghĩ, cân bằng tiến hóa, cân bằng giống loài — có lẽ cân bằng chính là điều kiện điểm tiến hóa xuất hiện.”

“Hòm vật tư thay mới 3 lần, 2 lần đầu là vào cuối kỷ Permi, điều kiện kích hoạt là sự cân bằng sinh thái của động vật chân đốt với đại diện là Dinocephalia – Moschops. Lần thứ 3 là đầu kỷ Trias, cân bằng sinh thái thú chân đốt, đại diện là Proterosuchus, Choristodera, Archosauria.”

“Điểm 2 lần đầu cao, lần thứ 3 lại chỉ có 1 điểm — giả định điểm tiến hóa liên quan đến cân bằng giống loài, từ xếp hạng đa dạng sinh học và độ ổn định của ổ sinh thái, nếu cuối kỷ Permi được 10 điểm, vậy đầu kỷ Trias được tối đa 1 điểm.”

“Do có sự khác biệt quan trọng trước và sau đại tuyệt chủng, 90% ổ sinh thái đã biến mất vào đầu kỷ Trias và phải mất hàng triệu năm tiến hóa mới bù đắp được.”

Minh Nghiêu vỗ đùi: “Chênh lệch 10 lần, thiếu một số lượng. Điểm tiến hóa trong hòm vật tư cũng ít đi từng đó số lượng!”

Không cần Vu Cẩn tiếp tục phân tích, Minh Nghiêu đã kịp bổ sung: “Ý cậu là, điều kiện sinh ra điểm tiến hóa là cân bằng sinh thái, số điểm do đa dạng sinh học quyết định.”

Vu Cẩn gật đầu: “Điều này đủ để thay đổi quyết định hành vi của các tuyển thủ.”

Cậu ra hiệu cho mọi người nhìn sườn núi dốc và con sông cản đường: “Sau khi núi lửa phun trào, các đội bị ngăn cách bởi chướng ngại vật, mỗi đội quản lý hệ sinh thái trong lưu vực của mình.”

“Giả sử rằng một đội sử dụng tất cả điểm tiến hóa cho vũ trang, đội đó có thể thu hoạch 1 điểm tiến hóa từ sự cân bằng sinh thái đầm lầy đơn sơ đầu kỷ Trias mỗi ngày.”

“Nhưng giả sử đội đó dùng tất cả điểm vào tiến hóa sinh học từ ngày đầu tiên, sau ngày X thúc đẩy sự phồn thịnh sinh thái đến cuối kỷ Tam Điệp hoặc là kỷ Jura sơ khai, mỗi ngày có thể thu được ít nhất 20 điểm tiến hóa.”

“Khi thời gian trôi qua, lợi thế thu được từ việc đầu tư vào quá trình tiến hóa sinh học sẽ trở nên lớn hơn.”

Lâm Khách bỗng ngộ ra: “Vậy mỗi đội sẽ chọn ưu tiên tiến hóa-mở trang trại khủng long?”

Khóe mắt Vu Cẩn cong cong: “Có thể coi như vậy!”

Minh Nghiêu búng tay một cái, tỏ vẻ đã hiểu.

Sola cũng gật đầu, đồng thời tiếp tục nhìn Vu Cẩn —

Phần thưởng 1~20 điểm tiến hóa, 90% ổ sinh thái, quy tắc trò chơi. Có thể suy ra toàn bộ mô hình trận đấu, thậm chí ra quyết định từ mấy số liệu và điều kiện có vẻ không liên quan đến nhau, độ nhạy của Vu Cẩn đối với logic vượt qua xa tưởng tượng của hắn.

Nếu Bạch Nguyệt Quang cho Vu Cẩn bổ sung đội hình thi đấu trận vòng loại đầu tiên của Star League quý sau….

Tại chỗ nước cạn, bốn người nhanh chóng đạt được sự đồng thuận.

Thêm vào chiến lợi phẩm mà Minh Nghiêu cướp được từ đối thủ, tiểu đội còn lại 3 điểm tiến hóa ít ỏi. Ngoài 1 điểm dùng cho trường hợp khẩn cấp, còn lại đều đầu tư vào tiến hóa của Daemonosaurus, chờ khủng long cấp cao hơn xuất hiện, bổ khuyết ổ sinh thái rồi thu hoạch điểm tiến hóa dùng cho võ trang.

Doanh địa được dịch chuyển tới gần chỗ nước cạn.

Lâm Khách kiểm tra xung quanh, đánh dấu “địa điểm nuôi khủng long” đầu tiên dưới tên của đội gần sông. Minh Nghiêu ném thêm thằn lằn xẻng vào, cống hiến 2 điểm tiến hóa vào chính giữa.

“Chờ võ trang xong sẽ lập tức lao ra khỏi thung lũng tiêu diệt anh ta!” Minh Nghiêu phấn khích nói.

Ra khỏi thung lũng —

Vu Cẩn nhìn về phía vách đá bọn họ từng hạ trại, ánh mắt lấp lánh rạng rỡ.

Chờ đến khi có thể ra khỏi thung lũng, cậu muốn đi tìm một người.

Minh Nghiêu xúc động thở dài: “Thật không ngờ, giây trước chúng ta còn chạy trốn trong tro bụi núi lửa, hiện tại đã đang mở trại chăn nuôi.” Hắn vỗ vỗ ngực: “Chúng ta là những con người trải qua biến thiên thời đại!”

Thấy Vu Cẩn không tập trung, Minh Nghiêu lại bám lấy Lâm Khách nói: “Lúc kỷ Trias bắt đầu, tôi đang ôm cửa chờ Tiểu Vu tới!”

Lâm Khách: “Tôi nướng thằn lằn trong hang!”

Sola: “…… Tôi thông gió cho hang động loại bỏ khói dầu. Tiểu Vu thì sao nhỉ — à khi đó Tiểu Vu mới bị trúng thuốc mê……”

Tim Vu Cẩn đập nhanh hơn, ký ức trở về.

Lão đại đá camera cắm mặt vào tro núi lửa.

Mình hình như tránh khỏi cuộc tấn công của đá núi rất ngầu, hình như cũng chạy đến trước mặt lão đại bằng bộ dáng rất ngốc nghếch, tháo thiết bị hô hấp cuối cùng với tinh thần hiệp sĩ, và đột nhiên bị thiếu oxy trong một hơi thở —

Lão đại đè lại tay cậu, đầu ngón tay thô ráp mạnh mẽ cắm vào mái tóc mềm mại phía sau đầu của thiếu niên, cúi người ép cậu ngẩng đầu.

Lại sau đó.

Đồng tử co lại, trời đất quay cuồng.

Hơi thở giống như dung nham nóng cháy.

Dòng nhiệt đọng lại thành dung nham bất biến, bụi mù tan đi, rừng dương xỉ khổng lồ lật nghiêng, lục địa Bàn Cổ tạo thành hình thái phôi thai của nó dưới tác động của lớp vỏ, Sauropsida (lớp Mặt thằn lằn), Synapsida (Động vật Cung thú), thực vật hạt kín đầu tiên và thậm chí cả những bông hoa đầu tiên đã rơi xuống và nở rộ.

Môi lưỡi dây dưa.

Cuối đại cổ sinh, kỷ Permi kết thúc, muôn vàn chúng sinh sau khi niết bàn lạc lõng trong ổ sinh thái trống rỗng.

Hơi thở điên cuồng trao nhau giữa môi và răng, lặp đi lặp lại không dứt.

Trước khi thuốc mê kết thúc ý thức, hai mặt trăng lưỡi liềm được thay thế bằng mặt trời mới sinh, ánh bình minh chiếu lên gương mặt lão đại.

Hình như anh đang cười.

Chúa nói phải có ánh sáng.

Kỉ Trias bắt đầu.

Tác giả có lời muốn nói:

Chú thích

1) khủng long nhỏ xuất hiện cuối kỷ Trias, cốt truyện yêu cầu đẩy nhanh tốc độ ~ Daemonosaurus hơi manh hóa (những bức tranh phục chế khủng long thường chứa đựng trí tưởng tượng nghệ thuật nhất định), nếu mọi người vô tình gặp Daemonosaurus thì nên chạy đi! Sống trước quay sau!

2) Rất nhiều khủng long đều có lông, có lông ~ Ví dụ như mọi người thường xuyên thảo luận,

Tyrannosaurus có lông hay không! Màu gì! Dài bao nhiêu! Dễ thương hay không!

* Rất muốn up ảnh mà cả wifi lẫn 3g đều không load được lên. Như thể bị chặn gì đó

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN