Xuyên Thành Thiếu Nữ Bệnh Kiều Ngọt Hệ Hàng Ngày - Chương 70
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
33


Xuyên Thành Thiếu Nữ Bệnh Kiều Ngọt Hệ Hàng Ngày


Chương 70


Biên tập: Cải

Không chỉ Khương Yên điên rồi mà fan hâm mộ của Hoắc Đình Diễm cũng điên rồi.

Hiện tại tuy rằng danh khí của Hoắc Đình Diễm không tính là rất cao, số lượng fan cũng chưa đạt đến con số khổng lồ nhưng anh gần đây rất phát triển a! Nhiệt độ rất cao!

Thời điểm hai phía đều đang tranh cãi, anh đột nhiên liền chạy tới làm ra hành động như vậy khiến mọi người không biết nên làm như thế nào cho phải.

Chuyện này rốt cuộc là nên tiếp tục tranh cãi hay là dừng lại tại đây?

Không một ai biết.

Fan hâm mộ nhìn Hoắc Đình Diễm follow ca sĩ Hỏa Diễm, yên lặng tiếp tục chờ đợi muốn biết anh có thể có thêm động thái nào nữa hay không.

Kết quả không hề có! Anh follow xong liền offline!

Khương Yên nhìn fan thảo luận trong nhóm chat cùng với mọi người trên weibo hoài nghi, chợt cảm thấy đúng là không biết nên làm gì cho phải.

Đến buổi tối, cuộc chiến giữa fan của Hoắc Đình Diễm cùng fan Hỏa Diễm liền cứ thế kết thúc.

Sau đó trọng điểm nháy mắt liền chếch đi. Việc mọi người chú ý không còn là cái tên “Hỏa Diễm” nữa mà là Hoắc Đình Diễm đã follow Hỏa Diễm rồi, Hỏa Diễm khi nào mới có thể follow lại!!!!

Một giờ.

Hỏa Diễm còn chưa có follow Hoắc Đình Diễm.

Lại hai giờ qua đi, vẫn như cũ không hề có.

Một buổi sáng qua đi, vẫn không có.

Lại tiếp tục hai ngày qua đi, vẫn không có.

– —

Việc này không phải là do Khương Yên cố tình, cô thực sự không biết có nên follow lại Hoắc Đình Diễm hay không.

Từ khi Hoắc Đình Diễm bắt đầu follow weibo của cô, Khương Yên liền cảm thấy có điều gì đó không đúng.

Nhưng hai ngày sau Hoắc Đình Diễm vẫn chưa có về trường đi học, Khương Yên cũng không chủ động nhắn tin đi hỏi, cũng không thể chủ động làm bại lộ thân phận được.

Cho nên cô vẫn chưa dám lên mạng, đương nhiên…. Là không dám lên weibo đại V (Hỏa Diễm)

Còn Khương Yên vẫn dùng nick phụ ở trên mạng chơi đến vui vẻ.

Buổi chiều ngày hôm sau, phía dưới weibo của Hỏa Diễm đột nhiên xuất hiện rất nhiều fan của Hoắc Đình Diễm, sôi nổi truy vấn cô, vì sao còn chưa có follow lại idol của họ, là do không chú ý tới hay là do nguyên nhân nào khác.

Cũng bởi vì chuyện này mà bài hát “Tùy đi” càng ngày càng được nhiều người biết đến, cái tên Hỏa Diễm này cũng vậy.

Khương Yên lén lút bò lên weibo xem, click mở khu bình luận, ở bên dưới có fan của chính mình cũng có fan của Hoắc Đình Diễm.

[A a a a a, tiểu tỷ tỷ, cô vì sao lại không follow lại Hoắc Đình Diễm vậy!]

[Mẹ ơi, cảm giác tiểu tỷ tỷ thật ngạo kiều nha, còn chưa có follow lại Hoắc Đình Diễm, không phải là nói rất thích Hoắc Đình Diễm sao?, tò mò-ing]

[Tôi là fan của Hoắc Đình Diễm. Nói thật bài hát của tiểu tỷ tỷ thực sự rất hay, bài “tùy ý” hay mà mấy bài khác cũng vậy. Mỗi bài một phong cách nhưng đều rất bắt tai, muốn hỏi tiểu tỷ tỷ khi nào sẽ ra bài mới, tôi mấy ngày nay vẫn luôn nghe đi nghe lại mấy bài của cô!]

[Anh anh anh, giọng hát này thật quá động lòng người! Phát hiện một ca sĩ bảo tàng!]

[A a a a a a, tiểu tỷ tỷ khi nào mới chịu follow lại “con trai” tôi!]

[Cùng câu hỏi giống lầu trên, tiểu tỷ tỷ khi nào mới follow ca ca tôi. Tình hình này xem ra dường như ca ca có chút tự mình đa tình]

…..

Khương Yên nhìn bình luận của fan, chột dạ.

Cô quay đầu lại nhìn vị trí phía sau, vẫn như cũ không có người ngồi.

Ngày kế là cuối tuần rồi, không biết có thể ở lớp học bổ túc nhìn thấy Hoắc Đình Diễm hay không.

Nghĩ nghĩ, cô cúi đầu nhìn tin nhắn giữa mình cùng Hoắc Đình Diễm. Hiện tại đã gần một tuần kể từ lần nói chuyện gần nhất của họ.

Hai người họ một tuần rồi đã không nói chuyện.

Nghĩ đến đây, Khương Yên thở dài một hơi.

Khổng Hâm nghe thấy cô thở dài liền liếc nhìn cô, nói “Muốn gọi thì gọi đi”

Khương Yên “….”

Tay cầm điện thoại của cô cứng đờ “Muốn gọi ai a?” Cô cất điện thoại đi, có chút giấu đầu lòi đuôi “Tớ đâu có định gọi điện cho ai đâu”

Khổng Hâm cười nhạo một tiếng “Cậu cứ tiếp tục mạnh miệng đi”

Khương Yên “…..”

Cô không nói gì, lấy bài thi ra “Tớ làm bài đây”

Lúc này, chỉ có bài tập mới có thể giúp Khương Yên thả lỏng.

Khổng Hâm cười, cũng không tiếp tục nói thêm.

Sau khi học xong tiết tự học buổi tối, Khương Yên theo lẽ thường trở về ký túc xá, rửa mặt, nghỉ ngơi.

……

Hoắc Đình Diễm mấy ngày nay đều cực kỳ bận rộn, anh nhận lời tham gia một cái gameshow.

Tuy chỉ tham gia một kỳ nhưng bởi vì nơi ghi hình khá xa cho nên lịch trình lần này kéo dài bốn ngày. Đến buổi sáng thứ năm mới lên máy bay trở về.

Giang Bạch nhìn người con trai bộ dáng mệt mỏi ở bên cạnh, nhỏ giọng hỏi “Trực tiếp đưa cậu về nhà?”

Đã mệt thành như vậy rồi, không trở về trường hẳn là không có vấn đề gì.

Hoắc Đình Diễm nghe không rõ, nặng nề “ừ” một tiếng “Được”

Giang Bạch nhìn anh, cười cười “Được”

Vừa lên xe, Hoắc Đình Diễm liền xoa xoa huyệt Thái Dương, nói “Em ngủ một chút, đến trường thì gọi em”

Giang Bạch “….”

Anh nhìn người đang ngồi ghế phụ lái, bật cười “Vừa rồi không phải đã nói sẽ trực tiếp về nhà sao?” Anh nói thầm “Hôm nay là thứ sáu, hiện tại trở về cũng chỉ có thể học được mấy tiết, còn muốn trở về trường sao?”

Hoắc Đình Diễm trầm ngâm giây lát, nói “Trở về”

Đã một tuần rồi không có xuất hiện, không quay về cũng không được.

Giang Bạch nhìn anh một cái, lái xe rời khỏi sân bay.

Xe của Giang Bạch từ khi anh đi ghi hình vẫn luôn để ở sân bay, đến khi trở về mới lái đi. Bởi vì Hoắc Đình Diễm hiện tại vẫn chưa quá nổi tiếng cho nên không thể tùy thời liền có xe đưa xe đón.

Giang Bạch sở dĩ đi cùng anh cũng là bởi vì Giang Bạch không phải là người của công ty quản lý.

Hoắc Đình Diễm nhắm mắt lại nghỉ ngơi, bởi vì ngồi trong xe nên anh không thể ngủ sâu giấc.

Thời điểm sắp đến trường, Hoắc Đình Diễm đột nhiên mở mắt ra nhìn về phía Giang Bạch, nhỏ giọng hỏi “Giang ca, mở bài này đi”

Giang Bạch “????”

Trước đó không phải đều nghe nhạc tùy ý sao, như thế nào hôm nay lại nói như thế. Giang Bạch hồ nghi nghĩ, Hoắc Đình Diễm không phải là muốn bật nhạc tiếng anh hay là nhạc Rock n Roll gì đó chứ?

Đương nhiên thân là một trợ lý toàn năng Giang Bạch nhạc nào cũng có thể chơi.

Anh rũ mắt nhìn danh sách bài hát, chọn một bài.

Thời điểm đoạn nhạc dạo vang lên, Giang Bạch kinh ngạc nhướng mày “Nhạc Trung?”

“Ừ”

“Không phải Rock N Roll?”

“Không phải”

Giang Bạch “…..”

Anh trầm mặc, an tĩnh nghe bài hát mà Hoắc Đình Diễm bật.

Thời điểm câu hát đầu tiên vang lên, Giang Bạch nhướng mày, nghe đến câu thứ hai thì anh liền trầm mặc, không có biến hóa gì quá lớn.

Thẳng đến khi bài hát kết thúc, Giang Bạch nhíu mày nhìn Hoắc Đình Diễm, nghĩ nghĩ nói “Hát không tồi, cậu gần đây thích bài này sao?”

Hoắc Đình Diễm mím môi, gật đầu “Rất thích”

Giang Bạch liếc mắt nhìn tên ca sĩ, bật cười “Hỏa Diễm? Đây không phải là ca sĩ có nghệ danh trùng với tên fan hâm mộ của cậu sao?”

Chuyện trên mạng Giang Bạch cũng có biết một chút có điều anh chưa từng nghe nhạc của Hỏa Diễm. Lúc ấy là bởi vì Hoắc Đình Diễm chủ động đi follow người ta, Trần Kiều lại gọi điện hỏi anh ta có biết chuyện này không, có phải Hoắc Đình Diễm có quen biết cô ca sĩ kia không.

Giang Bạch dùng ngữ khí khẳng định nói cho Trần Kiểu, không quen biết.

Người Hoắc Đình Diễm biết anh sao có thể sẽ không biết.

Anh có thể xác định Hoắc Đình Diễm hoàn toàn không quen ca sĩ Hỏa Diễm này.

Nói đến đây, Giang Bạch “ai” một tiếng “Cậu sao đột nhiên lại follow ca sĩ này? Bởi vì cô ấy hát hay sao?”

“Không hay sao?” Hoắc Đình Diễm hỏi lại.

Giang Bạch trầm ngâm một lát, gật gật đầu “Rất hay, rất có cảm xúc. Cậu lại bật lại cho tôi nghe một lần, tôi như thế nào lại cảm thấy thanh âm này có chút quen tai nhưng rõ ràng tôi không quen ai có thanh âm như vậy”

Hoắc Đình Diễm không nói gì, trực tiếp bật lại bài hát kia cho Giang Bạch nghe.

Nghe xong một lần nữa, Giang Bạch thực nghiêm túc gật đầu “Mỗi một lần nghe lại có cảm giác khác nhau, khó trách cậu sẽ thích”

Hoắc Đình Diễm nhìn chằm chằm anh một hồi, cười nhạo “Quên đi”

“Có ý gì?”

“Không có gì” Hoắc Đình Diễm quay đầu nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ “Rẽ đi trường học đi”

“Được”

Hai người đều không nói gì, sau khi đến cửa trường học, Giang Bạch nhìn Hoắc Đình Diễm xuống xe, đi vào cổng trường rồi mới lái xe rời đi.

Cho đến lúc rời đi, Giang Bạch vẫn không thể hiểu nổi đã qua nửa ngày trời rồi Hoắc Đình Diễm vẫn còn đến trường học làm cái gì.

…..

Thời điểm Hoắc Đình Diễm vào lớp, Khương Yên bọn họ vừa lúc đang học ngữ văn.

Cô cúi đầu đọc sách, giáo viên trên bục giảng giải thích ý nghĩa.

Đột nhiên, cô cảm nhận được hơi thở quen thuộc, giây tiếp theo, phía sau vang lên tiếng kéo ghế.

Hai mắt Khương Yên sáng lên, muốn quay đầu xác nhận xem có phải Hoắc Đình Diễm đã quay trở lại rồi hay không nhưng lại sợ bị cô giáo Triệu nhìn thấy, ảnh hưởng không tốt cho nên cô chỉ có thể chịu đựng.

Nhưng Khương Yên theo bản năng lại biết, khẳng định là Hoắc Đình Diễm đã trở lại, vị trí này của anh thời gian này sẽ không có ai khác ngồi vào.

Trong lúc nhất thời, Khương Yên có chút đứng ngồi không yên.

Gần một tuần rồi không được nhìn thấy Hoắc Đình Diễm, cô có chút nhớ! Hơn nữa, Khương Yên còn có chuyện muốn hỏi, muốn hỏi anh có phải hay không đã phát hiện ra thân phận Hỏa Diễm, có phải hay không nhận ra giọng hát của cô, muốn…. Rất nhiều!

Cô giật giật thân mình, đột nhiên cả người cứng lại.

Tóc của cô bị người phía sau khẽ kéo một cái.

Cô chớp chớp mắt, không quay đầu lại.

Giây tiếp theo, Hoắc Đình Diễm ở phía sau lưng cô, cách một tầng áo khoác đồng phục, tóc cũng bị vén sang một bên, ngón tay thon dài mà hữu lực của anh từng nét từng nét viết.

Khương Yên thân mình nhẹ run, cảm thụ sự đụng chạm của Hoắc Đình Diễm.

Vài phút sau, Khương Yên mặt đỏ tai hồng cúi đầu, làm bộ làm tịch như đang làm bài tập nhưng trên thực tế, toàn bộ lực chú ý của cô đều đang ở trên ngón tay đang viết chữ trên lưng mình của Hoắc Đình Diễm.

Một lúc lâu Hoắc Đình Diễm mới viết xong một chữ, thời điểm còn chưa viết hết câu, Khương Yên đã bị cô giáo gọi.

Cô sửng sốt, theo bản năng đứng lên, đôi má đỏ ửng nhìn cô giáo Triệu “Dạ?”

Cô giáo Triệu nhìn cô bật cười “Sao mặt em lại đỏ như vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao?”

Khương Yên cứng đờ, vội không ngừng lắc đầu “Không có, không có, chẳng quá là em cảm thấy có chút nóng thôi”

Cô hoàn toàn không dám nhìn sắc mặt của Hoắc Đình Diễm ở phía sau.

Cô giáo Triệu nhoẻn miệng cười “Em giải thích câu này một chút”

Sau khi Khương Yên trả lời xong, cô giáo Triệu ý vị thâm trường nói “Đi học tâm trung nghe giảng”

Khương Yên “Vâng”

Sau đó, Hoắc Đình Diễm không còn viết chữ lên lưng cô nữa mà Khương Yên cũng không còn dám thất thần.

Thẳng đến khi tan học.

Dù đã tan học nhưng Khương Yên vẫn không dám quay đầu.

Hoắc Đình Diễm nhìn người trước mặt, cong môi cười “Fan nhỏ không định quay đầu nhìn idol của mình sao?”

Khương Yên “….”

Cô kiên trì không quay đầu lại, mẹ nó, quá mất mặt!

Hoắc Đình Diễm cười nhìn lỗ tai đỏ bừng của cô, đùa “Fan nhỏ không cần idol sao, hửm?”

= = =

Editor: 29/2 nên thêm chương hí hí

~Spoil chương sau~

<<Hai người song song đứng một chỗ, ông chủ cười cười “Tiểu tử, bạn gái cậu?”

Hoắc Đình Diễm nhướng mày, suy nghĩ một lát nói “Không phải”

Tạm thời còn chưa phải.>>

(~ ̄▽ ̄)~ (~ ̄▽ ̄)~ (~ ̄▽ ̄)~

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN