Xuyên Thành Thiếu Nữ Bệnh Kiều Ngọt Hệ Hàng Ngày - Chương 105
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
161


Xuyên Thành Thiếu Nữ Bệnh Kiều Ngọt Hệ Hàng Ngày


Chương 105


Biên tập: Cải

Đêm nay trên weibo, so với năm mới, so với khi ngôi sao hạng A công khai tình yêu thì còn náo nhiệt hơn rất nhiều.

Sự náo nhiệt này, toàn bộ đều phải cảm ơn Lý Bắc.

Khương Yên đọc bình luận ủng hộ ở bên dưới bài viết, trong lòng cảm thấy cảm động đến rối tinh rối mù. Cô nào có tài đức gì mà lại có thể có những người bạn tốt đến vậy.

Hoắc Đình Diễm cùng Trần Lâm đối với việc này cũng cảm thấy cực kỳ kinh ngạc.

“Khương Yên, em cùng Lý Bắc lão sư rất thân thiết?” Trần Lâm kinh ngạc nhìn cô.

Khương Yên nhíu mày, nghĩ nghĩ nói “Cũng bình thường thôi ạ, em cùng Lý Bắc lão sư thỉnh thoảng cũng hay nói chuyện với nhau trong lúc quay chương trình”

Lúc quay chương trình, Lý Bắc lão sư cũng không biểu hiện quá nhiệt tình. Cô thật sự không hiểu tại sao Lý Bắc lão sư lại đứng ra nói giúp cho mình, chẳng nhẽ là bị trộm tài khoản?

Nhưng việc này không có khả năng.

Hoắc Đình Diễm cũng ngồi một bên yên lặng suy nghĩ.

Một lát sau, Hoắc Đình Diễm hỏi “Ngày thường tiếp xúc, em cảm thấy Lý Bắc lão sư là người như thế nào?”

Khương Yên trầm ngâm một hồi,lắc đầu “Em cũng không rõ lắm, có điều Lý Bắc lão sư đối xử với mọi người rất tốt”

Trần Lâm thở dài “Vậy cứ mặc kệ đi, em ngày mai nhớ gọi điện cảm ơn người ta đấy, mà em có số điện thoại của Lý Bắc lão sư chưa?”

“Có rồi ạ”

Không chỉ có số điện thoại mà cô còn có cả nick Wechat.

Trần Lâm nhìn hai người, biết chuyện trên mạng không thể nào khống chế trong một đêm, nghĩ nghĩ nói “Vậy tạm thời cứ như thế đã, hai người cũng nghỉ ngơi sớm đi, chị đi về trước có gì ngày mai lại bàn tiếp. Bên phía trường học chị sẽ giúp em xin nghỉ một tuần”

“Vâng”

Chờ sau khi Trần Lâm đi rồi, Khương Yên mới quay đầu nhìn Hoắc Đình Diễm.

Cô dựa vào bên người Hoắc Đình Diễm, vừa mới lại gần đã bị anh ôm vào trong lòng. Hoắc Đình Diễm ôm chặt lấy người trong lòng, không nói gì.

Một hồi lâu sau, Khương Yên vươn tay ôm lấy anh, nhỏ giọng nói “Hoắc Đình Diễm”

“Ơi?” Hoắc Đình Diễm nhướng mày nhìn cô.

“Anh tức giận ư?” Khương Yên nhìn khuôn mặt anh, nhỏ giọng giải thích “Em cùng Lý Bắc lão sư không hề có gì cả”

Nghe vậy, Hoắc Đình Diễm bật cười, nhéo nhéo vành tai cô “Em nghĩ nhiều đến choáng váng đầu óc? Anh không hề tức giận với em, cũng sẽ không bởi vì Lý Bắc lão sư mà tức giận với em” Anh nghiêng đầu nhìn Khương Yên, hôn một cái, nói tiếp “Anh chỉ đang suy nghĩ rốt cuộc hành động này của Lý Bắc lão sư là có dụng ý gì. Anh ấy dường như rất bảo vệ em”

Hoắc Đình Diễm trầm tư “Trước đó em cũng không hề quen biết với Lý Bắc lão sư”

“Đúng vậy” Khương Yên cũng cảm thấy kỳ quái “Vừa rồi có chuyện em còn chưa nói với Lâm tỷ. Thật ra em cảm thấy Lý Bắc lão sư đối xử với em rất đặc biệt, giống như là người lớn trong nhà quan tâm đến con cháu vậy”

Chuyện này không chỉ có Khương Yên cảm thấy mà còn cả mấy người Lữ Uyển Nhiên cũng cảm thấy như vậy chẳng qua không nói ra mà thôi. Khương Yên cũng không biết nên giải thích chuyện này như thế nào nhưng sự thật chính là như vậy.

Hoắc Đình Diễm gật đầu, tỏ vẻ hiểu rõ “Còn có chuyện như vậy sao”

“Đúng vậy”

Khương Yên buồn rầu nhìn anh “Anh nói xem, em có nên hỏi thẳng Lý Bắc lão sư không?”

“Không nên” Hoắc Đình Diễm nói “Tạm thời cứ mặc kệ chuyện này đi, chỉ cần Lý Bắc lão sư không làm ra hành động nào quá đáng thì chúng ta trước tiên cứ yên lặng quan sát”

Anh vươn tay xoa xoa đầu Khương Yên “Tối nay, có cảm thấy tủi thân không?”

“Không” Khương Yên dụi đầu vào hõm vai anh, dịu giọng nói “Thật ra từ trước em đã đoán được sẽ có một ngày chuyện này sẽ xảy ra, cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý đối mặt rồi”

Hoắc Đình Diễm nghe, vươn tay vỗ vỗ lưng cô trấn an. Anh dịu dàng nói “Yên tâm, mọi chuyện còn có anh”

“Vâng”

Hai người ở trong phòng ngọt ngào một hồi. Khương Yên nhìn thời gian không còn sớm, lúc này mới nói tạm biệt với Hoắc Đình Diễm, chuẩn bị đi về nhà ngủ. Hoắc Đình Diễm dừng một chút, nhìn cô “Hay là em ngủ lại đây đi, phía mẹ em ngày mai chúng ta sẽ nói chuyện”

Khương Yên ngẩn người, nghĩ nghĩ rồi gật đầu “Vậy anh ngủ cùng em”

Hoắc Đình Diễm cười “Được”

Đêm nay, dân cư mạng không có cách nào đi ngủ sớm, ngược lại, Khương Yên cùng Hoắc Đình Diễm sau khi rửa mặt xong liền cùng nhau lên giường đi ngủ. Còn những tin đồn kia, cứ để thuận theo tự nhiên, dù sao nóng vội cũng không thể giải quyết được chuyện gì.

….

Buổi sáng ngày hôm sau, Khương Yên dậy sớm trở về nhà.

Cô giải thích chuyện xảy ra với mẹ Khương. Mẹ Khương cũng không so đo này nọ, chỉ là lúc nhìn thấy những tin đồn xuất hiện trên mạng, cảm thấy cực kỳ đau lòng. Bà nhìn Khương Yên, xin lỗi “Khương Yên, xin lỗi con”

Bà thân là một người mẹ, ngoài trừ khi Khương Yên còn nhỏ thì kể từ khi cô học cấp hai đều không hề hoàn thành tốt trách nhiệm của một người mẹ. Bà không hề vì cô mà suy nghĩ, cũng không có ở bên cạnh cô khi cô cần. Sở dĩ trước kia có thể xảy ra những chuyện như vậy, cũng là do sai lầm từ phía bà.

Mẹ Khương hiểu rất rõ chuyện này.

Khương Yên sửng sốt, buồn cười nhìn mẹ Khương, ôm lấy bà, an ủi “Mẹ, tất cả đều đã là quá khứ rồi. Nếu đã là quá khứ vậy chúng ta không cần bận tâm đến nó, hơn nữa, chúng ta hiện tại rất tốt mà”

Cô cười nói “Con rất thích chúng ta như bây giờ”

Thật sự rất thích, những thứ thiếu hụt trước kia, hiện tại mẹ Khương đều bù lại cho cô. Tuy rằng có những thứ chẳng thể bù đắp nhưng trên thực tế việc này còn đỡ hơn là không làm cái gì.

Mẹ Khương nhìn cô, vươn tay xoa xoa đầu Khương Yên.

“Chuyện trên mạng con định xử lý như thế nào?” Bà cũng vừa mới đọc tin tức trên weibo.

Khương Yên trầm tư một hồi, nói “Con còn phải chờ xem phía bên công ty định giải quyết như thế nào”

“Cũng đúng”

Khương Yên cười hì hì, không hề đem chuyện trên mạng để ở trong lòng “Mẹ, chúng ta ăn cơm đi, mặc kệ mấy chuyện đó”

Mẹ Khương bất đắc dĩ nhìn cô.

“A Diễm đâu?”

“Chắc là anh ấy trở về trường rồi”

Khương Yên có thể xin nghỉ bởi vì chuyện trên mạng mọi ngời đều biết nhưng Hoắc Đình Diễm thì không được. Nếu anh hiện tại xin nghỉ không có lý do, sau này antifan có thể sẽ lôi việc này ra mắng anh cho nên từ sáng sớm Khương Yên đã gọi Hoắc Đình Diễm dậy, giục anh quay trở về trường.

Sau khi hai mẹ con ăn cơm xong, Trần Lâm tới nhà đón Khương Yên đến công ty.

Tin tức cùng đủ loại tin đồn vẫn chưa hề có dầu hiệu hết hot.

Lúc Khương Yên đi đến công ty, có không ít nhân viên công tác nhìn chằm chằm cô với vẻ mặt tò mò. Cũng may trái tim nhỏ của Khương Yên không tệ lắm, cô duy trì vẻ mặt không đổi sắc đi theo Trần Lâm vào trong thang máy.

“Hiện tại, công ty định giải quyết việc này như thế nào?”

Trần Lâm nhỏ giọng nói “Công ty định sẽ đăng bài thanh minh chuyện này, cam đoan về sau sẽ chú ý thêm đến phương diện này. Có điều, em từ khi tiến vào giới giải trí chưa từng làm sai chuyện gì cho nên chuyện này chờ một thời gian liền từ nhiên chìm xuống”

Nghe vậy, Khương Yên gật đầu tỏ vẻ tán đồng.

Biện pháp hiệu quả nhất để đối phó với những lời đồn đại đó chính là thời gian. Mặc dù hiện tại có nhiều người đứng ra giúp cô nói chuyện nhưng trên thực tế chuyện này vẫn cần giải quyết bằng thời gian, chỉ có thời gian mới có thể khiến cho con người ta quên đi.

Sau khi xong việc, Khương Yên lại trở về phòng nghỉ. Cô không có phòng nghỉ của riêng mình, căn phòng này là Trần Lâm mượn tạm dùng một lúc.

Hai người ngồi trên sô pha, Trần Lâm nhìn cô “Khương Yên, em có muốn điều tra xem người tung tin đồn là ai không?”

Khương Yên ngước mắt nhìn Trần Lâm “Có”

Cô trước đó cũng định điều tra rõ xem người tung tin là ai, Hoắc Đình Diễm cũng nói với cô chuyện này cứ giao cho anh xử lý, người tung tin đồn kia, sớm muộn cũng sẽ bị anh tìm ra.

Trần Lâm nhìn cô “Có người nào cực kỳ thù ghét em không?”

Khương Yên tự hỏi vài giây, gật đầu nói “Có một người nhưng hình như không phải cô ta”

Trần Lâm “ừ” một tiếng “Được rồi, vậy chuyện này em cứ suy nghĩ thêm. Bên phía công ty sẽ tiến hành khởi tố người tung tin đồn, em cứ yên tâm”

“Vâng”

Sau khi thương lượng xong, Trần Lâm dẫn Khương Yên cùng đi ăn cơm.

Sau khi ăn xong, Khương Yên cười nhìn Trần Lâm “Lâm tỷ, chị đưa em về trường đi”

Trần Lâm cứng người, kinh ngạc nhìn cô “Em chắc chứ? Hiện tại vẫn còn có phóng viên đang đứng ở trước cổng trường em, hơn nữa sinh viên trong trường….hẳn là cũng rất tò mò”

Hiện tại nếu trở về sẽ không tránh được bị truy hỏi.

Khương Yên gật đầu “Không sao, phóng viên có thể tránh, nếu bạn học tò mò thì em có thể trả lời một chút”

Nghĩ nghĩ, Trần Lâm cũng cảm thấy trốn tránh không phải là cách “Vậy được rồi để chị đưa em về trường. Thứ sáu chị sẽ đến đón em, thứ bảy em có lịch quay chương trình”

“Vâng”

…..

Khương Yên trở về trường học. Cũng may an ninh trường học không tệ, phóng viên vẫn luôn bị ngăn ở bên ngoài, không có cách nào đi vào.

Cô đội mũ, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, yên lặng trở về ký túc xá. Sau khi đi đến ký túc xá Khương Yên mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Ôn Na Na nhìn Khương Yên trở về, cảm thấy cực kỳ bất ngờ “Khương Yên! Sao cậu lại về rồi?”

Khương Yên mỉm cười nhìn cô “Ừ, còn phải về đi học chứ”

Tạ Ngữ Tâm nhìn Khương Yên chằm chằm, khẩn trương nói “Cậu không sao chứ? Hiện tại mọi người trong trường học đều đang thảo luận về cậu”

“Không sao” Khương Yên cười nói “Tuy mọi người nhìn tớ chằm chằm nhưng may mắn là không có ai chạy tới hỏi chuyện tớ”

Khổng Hâm từ trong nhà vệ sinh đi ra, nhìn cô “Về rồi sao?”

Khương Yên cười “Đúng vậy”

Hai người nhìn nhau cười. Hiện tại là buổi chiều, buổi tối Khương Yên không có tiết cho nên cả buổi chiều cô đều ở yên trong ký túc xá không đi ra ngoài, đến nỗi cơm tối đều là Ôn Na Na cùng Tạ Ngữ Tâm đi mua về cho hai người.

Sau khi ăn cơm xong, Khương Yên nhận được điện thoại của Dịch Hướng Thần gọi đến.

Thành tích thi đại học của Dịch Hướng Thần không tồi, thi đỗ một trường đại học ở trong thành phố. Có điều, bởi vì Khương Yên tiến vào giới giải trí cho nên thời gian liên hệ của hai người đã ít đi rất nhiều nhưng chỉ cần Khương Yên có chuyện, người này nhất định là người đầu tiên xuất hiện.

“Khương Yên, cậu không sao chứ?”

Khương Yên cười “Tớ thì có thể có chuyện gì chứ? Cậu nhìn thấy tin tức ở trên mạng rồi?”

“Ừ, cả ngày hôm qua bận rộn, vừa nãy mới mở điện thoại lên thì nhìn thấy tin tức của cậu. Sao cậu lại thế này? Loại chuyện này cũng có thể bị người ta đào ra” Dịch Hướng Thần cảm thán “Cậu cũng thảm quá rồi”

Khương Yên trợn mắt, cạn lời “Cậu rốt cuộc là đang quan tâm tớ hay là đang mắng tớ?”

Dịch Hướng Thần “….Có chuyện muốn nói với cậu, cậu đã biết người tung tin đồn là ai chưa?”

“Tạm thời thì vẫn chưa biết”

“Không tra ra hay là không muốn tra?”

“Hoắc Đình Diễm nói sẽ giúp tớ tra chứ tớ làm sao mà tra được, trình độ máy tính thì không ra sao, hơn nữa cũng không quen nhiều người lợi hại” Đây là sự thật, Khương Yên quả thật không biết nên tra như thế nào.

Hơn nữa trên phương diện này, Khương Yên tin tưởng mấy người Hoắc Đình Diễm. May mắn, cô không chỉ có một người bạn trai tuyệt vời mà còn có những người bạn cũng tuyệt vời không kém.

Dịch Hướng Thần “Lâu như vậy còn chưa tra ra, Hoắc Đình Diễm cũng thật là vô dụng”

Khương Yên “….”

Cô không muốn để ý đến người này nữa. Dịch Hướng Thần mỗi khi có cơ hội liền điên cuồng tẩy não Khương Yên, muốn đổi mới cái nhìn của cô về Hoắc Đình Diễm. Cậu ta nói xấu anh, chê trách đủ kiểu như là muốn Khương Yên ngay lập tức có thể ngừng thích Hoắc Đình Diễm nhưng cố tình tình cảm của Khương Yên dành cho Hoắc Đình Diễm không ai có thể làm dao động được.

Mặc dù thế nhưng mỗi lần gọi điện thoại cho cô Dịch Hướng Thần vẫn sẽ nhịn không được mà nói vài câu.

Khương Yên nghe nhiều đến mức lỗ tai sắp đóng kén.

Dịch Hướng Thần tiếp tục càm ràm “Nếu Hoắc Đình Diễm vô dụng như vậy, vậy chuyện này cứ giao cho tôi xử lý. Tôi giúp cậu tra xem rốt cuộc là ai tung tin đồn này ra”

Khương Yên ” Tùy cậu, có thời gian thì tra, dù sao tớ cũng không vội hơn nữa tớ cũng đoán được đại khái chuyện này là do ai làm”

….

Sau khi cúp máy, Khương Yên nhận được tin nhắn từ nhóm chat,

Quách Tuấn Trì ở trong nhóm gửi mấy tấm ảnh chụp màn hình tin nhắn.

Khương Yên vừa mới click xem, Nguyễn Nghiên Nghiên đã bắt đầu nhắn tin chửi người.

Nguyễn Nghiên Nghiên: Tớ biết là, nhất định là có người nhằm vào Khương Yên!

Cảnh Hoán: Hiện tại định xử lý như thế nào?

Khương Yên xem xong đống ảnh chụp mà Quách Tuấn Trì gửi đến. Đống ảnh kia là chụp tin nhắn giữa Weibo đại V và một nick weibo mới đăng ký. Nick mới kia nói muốn weibo đại V kia đăng tin nóng, chính là tin đồn về Khương Yên xuất hiện vào tối hôm qua. Mấy người Quách Tuấn Trì lần theo địa chỉ IP, tra ra chủ nick weibo mới lập kia là người cùng thành phố với bọn họ, hơn nữa còn là sinh viên học trường Học Viện Điện Ảnh.

Ở Học Viện Điện Ảnh, người có thù oán với Khương Yên mà bọn họ quen chỉ có hai người.

Lâm Tâm Nhu và Thiệu Y Huyên.

Khổng Hâm: Có thể tra xem là ai trong hai bọn họ không?

Quách Tuấn Trì: Bạn tớ ở bên này còn đang tra tiếp nhưng cũng phải cần một chút thời gian nữa mới có thể biết được. Hơn nữa, tớ đoán hai người này sẽ không tự mình rat ay, hẳn là sẽ nhờ bạn bè hỗ trợ

Cảnh Hoán: Uổng phí trước kia tớ còn cảm thấy Ủy viên học tập Lâm Tâm Nhu lớp ta là một người tốt.

Nguyễn Nghiên Nghiên: Tốt tốt còn khi. Lúc khai giảng lớp 11, mọi người đều nhận được phương thức liên hệ của bạn học trong lớp nhưng cậu ta không hề gửi cho Khương Yên!

Cảnh Hoán: Còn có chuyện này?

Nguyễn Nghiên Nghiên: Đúng vậy, lúc ấy Khương Yên còn hỏi xin tớ phương thức liên hệ của Hoắc Đình Diễm.

Khương Yên:….

Quách Tuấn Trì: Tớ đoán việc điều tra này có thể sẽ gặp khó khăn. Khương Yên, cậu còn muốn tra tiếp không?

Khương Yên tự hỏi vài giây, cúi đầu nhắn lại: Tạm thời đừng tra. Nếu lần này người này không thực hiện được thì hẳn sẽ còn lần thứ hai.

Nếu người đó không muốn cô được yên vậy hẳn sẽ tiếp tục làm ra những việc như thế này. Hơn nữa, theo như sự hiểu biết của mình, Khương Yên cảm thấy hai người Lâm Tâm Nhu cùng Thiệu Y Huyên đều không phải là kẻ dễ bỏ cuộc, hai người đó luôn muốn hạ gục Khương Yên.

Thà rằng tạm dừng điều tra.

Cô vừa nhắn xong, Hoắc Đình Diễm đã nhắn tin lên nhóm chat: Đã tra ra.

Cảnh Hoán: Tra cái gì? Là ai làm?

Quách Tuấn Trì: Fuck! Người an hem, cậu thật là trâu bò! Chuyện này rốt cuộc là do ai làm?

Nguyễn Nghiên Nghiên: Ai!

Đến Khổng Hâm cũng cảm thấy tò mò: Ai! Mau nói để tớ đi đánh cô ta một trận.

Chẳng qua Hoắc Đình Diễm không vội trả lời tin nhắn ở trong nhóm chat. Anh gọi điện thoại cho Khương Yên.

Khương Yên cười, cầm điện thoại chui vào trong chăn, “alo” một tiếng “Sao anh không trả lời tin nhắn trên nhóm chat, mọi người đều đang hỏi anh kìa”

Hoắc Đình Diễm nhướng mày cười, nhỏ giọng nói “Em muốn anh nói cho mọi người biết? Anh sợ em không muốn mọi người biết chuyện này cho nên đặc biệt muốn nói trước cho em biết” Lúc anh nói những lời này, giọng nói rất nhẹ rất nhẹ giống như anh hiện tại đang dựa sát vào bên tai cô nói vậy, có chút mê người, có chút khiến tim cô loạn nhịp.

Khương Yên cắn môi, nhịn không được mà cười “Thôi đi, em muốn biết, mọi người cũng muốn biết”

Cô trầm mặc một hồi, nhẹ giọng hỏi “Là Thiệu Y Huyên?”

Hoắc Đình Diễm sửng sốt, kinh ngạc hỏi “Sao em đoán được?”

Khương Yên “ừ” một tiếng, nhấp môi nói “Thật ra ngay từ ban đầu em đã đoán được là cô ta làm. Cô ta không thông minh lắm, chuyện này có thể điều tra ra nhanh như vậy khẳng định là do cô ta làm ra. Hơn nữa, cô ta là người ghét em nhất”

Khương An Quốc cùng mẹ Khương ly hôn. Hơn nữa, cô cùng mẹ Khương còn đem toàn bộ cổ phần bán cho cổ đông đứng thứ hai trong công ty. Khương An Quốc không còn là chủ tịch công ty nữa, tuy ông ta vẫn có tiền nhưng so với bộ dáng hô mưa gọi gió trước đây, hiện tại bị người ta đè đầu ép cổ, Khương An Quốc hẳn là không cam lòng.

Nhưng rút lui chịu đựng là chuyện không thể nào, dù sao Khương An Quốc vẫn còn muốn công ty này.

Cuối cùng, ông ta chỉ có thể nỗ lực thu mua tán cổ (cổ phiếu của các cổ đông nhỏ) để có thể chống lại người nắm giữ số cổ phiếu lớn nhất hiện tại ở công ty. Vì mua tán cổ, Khương An Quốc hẳn là đã tiêu phí không ít sức lực.

Theo như Khương Yên biết thì hình như khi ấy Khương An Quốc cùng Thiệu Nhu còn cãi nhau một trận. Sau đó không tại sao, hình như Thiệu Nhu xin từ chức, chuyện sau đó thì Khương Yên không biết nhưng cô đoán mối quan hệ của Khương An Quốc cùng Thiệu Nhu không còn tốt giống như trước kia nữa. Còn Thiệu Y Huyên, cô ta hẳn là cảm thấy tất cả chuyện này đều là do Khương Yên làm sai.

Cho nên hiện tại hai mẹ con Thiệu Nhu cùng Khương An Quốc hẳn là hận mẹ con Khương Yên đến cực điểm.

Cái kiểu chỉ muốn nhanh chóng hạ bệ Khương Yên như thế này chỉ có thể là chuyện mà Thiệu Y Huyên sẽ làm. Lâm Tâm Nhu là người thông minh, cô ta sẽ không làm ra chuyện như vậy. Huống chi đã nửa năm rồi Khương Yên không hề có tiếp xúc gì với Lâm Tâm Nhu, cho nên chẳng có lý do gì Lâm Tâm Nhu lại làm hại cô cả.

Sau khi nghe Khương Yên phân tích, Hoắc Đình Diễm trầm mặc.

Thật ra Khương Yên biết hết chẳng qua là không muốn so đo mà thôi.

Anh “ừ” một tiếng, nhỏ giọng hỏi “Vậy em định xử lý chuyện này như thế nào?”

Khương Yên nằm ở trong chăn mỉm cười “Nếu cô ta dám tung tin đồn về em, em cũng có thể tung tin đồn về cô ta, huống chi quân tử báo thù mười năm chưa muộn, không cần vội” Khương Yên nói tiếp “Cô ta bây giờ, cho dù em có tung tin đồn thì cũng không có gì thú vị, chi bằng cứ lưu lại chứng cứ để sau này dùng”

Hiện tại Thiệu Y Huyên cùng Lâm Tâm Nhu đang học chung một lớp. Hai người bọn họ đều đăng ký Học Viện Điện Ảnh hơn nữa còn thi đỗ. Nếu như học Học Viện Điện Ảnh vậy sau này bọn họ còn gặp nhau nhiều. Chuyện khiến một người đau đớn nhất chính là ngã từ trên cao xuống chứ không phải là ngã xuống từ chỗ thấp.

Khương Yên cũng rất xấu xa, đối với người tổn thương mình, cô nhất định sẽ đáp trả gấp trăm lần.

Hoắc Đình Diễm cười, nheo mắt nhìn tin nhắn hiển thị trên màn hình máy tính, nặng nề đồng ý “Được, vậy chúng ta lưu những chứng cứ này lại”

Khương Yên gật đầu, đột nhiên nói “À….”

“Làm sao vậy?”

“Em xấu như vậy, sao anh còn ủng hộ em”

Loại biểu hiện như thế này vốn không nên để lộ ra trước mặt idol nhưng Khương Yên trong lúc vô tình đã không khống chế được mà phơi bày nội tâm của mình.

Hoắc Đình Diễm cười, dỗ cô “Không sao, mặc kệ em như thế nào thì anh cũng thích”

Khương Yên bật cười, có chút chịu không nổi Hoắc Đình Diễm nói mấy lời buồn nôn như thế này. Hai người nói chuyện một hồi lâu sau đó mới cúp máy đi ngủ.

Hiện tại, tin nhắn trong nhóm chat đã lên đến 99+. Mấy người trong nhóm chat đối với kết quả điều tra đều tò mò đến không thể chịu nổi. Khương Yên tự hỏi hai giây, cuối cùng vẫn nói cho mọi người biết.

Sau khi nhắn tin xong, cô không quan tâm nữa, tắt điện thoại đi ngủ.

Những chuyện còn lại để ngày mai tính đi.

….

Hai ngày sau, Khương Yên ở trường học không hề khó khăn như trong tưởng tượng. Tuy rằng vẫn có không ít bạn học chỉ chỉ trỏ trỏ cô nhưng thật ra cuộc sống hàng ngày cũng không tệ lắm.

Ít nhất bạn học trong lớp vẫn rất thân thiện với cô, thỉnh thoảng còn có người hỏi chuyện, Khương Yên cũng vẫn có thể nhẹ nhàng trả lời, không cảm thấy có gì không thể nói.

Buổi chiều thứ sáu, Trần Lâm đến đón cô đi đến chỗ quay gameshow.

Kết quả không ngờ hai người ở trên máy bay còn gặp được người quen, Lý Bắc cùng Hạ Lam.

“Khương Yên!” Hạ Lam nhìn thấy cô, cực kỳ kích động “Em cũng đi chuyến bay này sao?”

“Vâng” Khương Yên nói “Lý Bắc lão sư, chị Hạ Lam”

Hạ Lam cười “Mau tới nói chuyện một chút, gần đây thế nào? Có khỏe không?”

Cái gameshow mà Khương Yên tham gia lần này chủ yếu là để tuyên truyền cho chương trình của bọn họ, cho nên đương nhiên những người tham gia chương trình cũng sẽ có mặt ở gameshow này.

Khương Yên gật đầu “Cũng được ạ, cảm ơn chị Hạ Lam đã giúp đỡ”

Tuy rằng ở trên wechat đã nói qua nhưng Khương Yên vẫn cảm thấy mình cần phải mặt đối mặt nói lời cảm ơn với bọn họ.

Hạ Lam xua tay “Đừng khách khí, đây là việc chị nên làm”

Lý Bắc cười, nhìn cô “Không chịu ảnh hưởng gì chứ?”

“Không ạ” Khương Yên nhìn anh “Cảm ơn Lý Bắc lão sư, đã làm phiền đến anh rồi”

Lý Bắc cười, gật đầu nói “Cũng chỉ là một cái nhấc tay thôi”

Hạ Lam ho khan, kéo Khương Yên ngồi xuống bên cạnh mình “Chị không dám tin em thật sự là fan của Hướng An Lan”

“Đã từng” Khương Yên thở dài “Hồi đó ánh mắt không được tốt”

Lời này vừa dứt, Hướng An Lan từ phía trước lại gần.

Mọi người “….”

Hạ Lam nghẹn cười nhìn Hướng An Lan “Khương Yên nói giỡn thôi, bọn tôi chỉ chỉ đang nói chuyện vớ vẩn ấy mà”

Khương Yên 囧, vội cúi đầu “Chị Hạ Lam, mấy người chúng ta đều cùng đi chung trên chuyến bay này?”

“Không đâu” Hạ Lam giải thích “Lâm Lạc còn đang đóng phim cho nên không thể xuất hiện ở chuyến bay này, còn Nhiếp Khải và Lữ lão sư thì chị không hỏi”

Khương Yên “à” một tiếng, gật đầu tỏ vẻ đã biết.

Hướng An Lan tới chuyện này cũng không thể tiếp tục thảo luận, có điều mấy người còn lại quả thật không có xuất hiện trên chuyến bay này.

Bay đến thành phố khác cũng khá lâu cho nên sau khi máy bay cất cánh Khương Yên liền ngủ, lúc tỉnh lại thì ăn chút gì đó sau đó lại ngủ tiếp.

Lúc xuống máy bay đã là 9 giờ tối.

Ở bên ngoài có rất nhiều fan hâm mộ đứng chờ, Trần Lâm nói với Khương Yên “Chúng ta tách ra đi hướng khác, không đi cùng mấy người Lý lão sư nữa, bên ngoài đại đa số đều là fan của bọn họ”

Khương Yên vội đồng ý “Vâng”

Hạ Lam đi theo mấy người Lý Bắc đi ra ngoài, dù sao bên ngoài cũng có không ít fan hâm mộ của cô.

Sau khi thuận lợi đi vào trong khách sạn, Hạ Lam nhắn tin cho Khương Yên: Có muốn đi ăn khuya không? Chúng ta cùng nhau đi nếm thử chút đặc sản ở đây?

Khương Yên nghĩ nghĩ, nhắn lại: Được ạ nhưng chỉ có hai người chúng ta thôi sao?

Hạ Lam: Còn có Lâm Lạc với Nhiếp Khải nữa, em đi không?

Khương Yên: Đi ạ

Cô thay quần áo, trộm dùng Hạ Lam đi ra ngoài khách sạn, đi đến một nhà hàng khá nổi tiếng ở địa phương. Nhà hàng này mở đến ba giờ sáng cho nên lúc bọn họ đến bên trong vẫn còn có rất nhiều khác, có điều không có người đứng xếp hàng.

Bốn người đi vào, tìm một vị trí khá khuất ở trong góc ngồi xuống. Vừa ngồi xuống chưa được một phút, Hoắc Đình Diễm gọi video đến.

Khương Yên theo bản năng nhấn nút từ chối, vừa định nhắn tin giải thích, Hoắc Đình Diễm lại gọi lại lần nữa. Khương Yên lỡ tay ấn nút nghe máy, cũng may Hạ Lam cùng Lâm Lạc đang đi ra ngoài. Cô ho khan một tiếng, mặt không đổi sắc nghe máy, đến tên cũng không gọi “Em đang ăn cơm ở bên ngoài”

Lời này cực kỳ có ý ám chỉ, Hoắc Đình Diễm ở đầu dây bên kia vừa nghe đã hiểu.

Đôi mắt Hoắc Đình Diễm hơi lóe, nghe tiếng ồn truyền đến từ đầu dây bên kia cũng đã nhận ra có chỗ không thích hợp, vội nhỏ giọng nói “Vậy đêm anh gọi lại”

“Vâng” Khương Yên nhanh chóng cúp máy. Cô vừa cúp máy, Nhiếp Khải đã lặng lẽ lại gần, nhìn cô chằm chằm.

Khương Yên không hiểu lắm, nhìn lại anh “Anh làm gì vậy?”

Nhiếp Khải gãi đầu, suy nghĩ một chút sau đó hỏi “Người vừa nãy gọi điện cho em có phải là Hoắc Đình Diễm không?”

Khương Yên “….”

= = =

Tác giả có lời muốn nói:

Khương Yên: Không đúng, không phải, không có!

Hoắc Đình Diễm:???

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN