Bí Ẩn Đôi Long Phượng - Chương 27: Trận đồ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
58


Bí Ẩn Đôi Long Phượng


Chương 27: Trận đồ


Edited by Bà Còm in Wattpad

Sở Dao đến gần nhìn xem, lông tơ cả người tức khắc dựng thẳng lên, là động vật nàng sợ nhất — — rắn. Một đàn rắn đã bị nhóm thủ lĩnh và người hầu chém thành đoạn, nhìn không ra có bao nhiêu con, tóm lại là có vẻ rất nhiều, giống như đã chọc vào một ổ rắn.

Còn tiếng kêu thảm thiết là phát ra từ tiểu lâu ba tầng trong sân viện này. Tống Thế Quân và Tạ Tòng Diễm đều không có mặt trong sân viện, chắc là đã đi lên lầu vào phòng trong.

Khấu Lẫm không hề tiến lên cũng không rút đao ra khỏi vỏ, chỉ thoáng đưa tay ra hiệu cho Cẩm Y Vệ đi qua hỗ trợ.

Sở Dao đứng ở phía sau Khấu Lẫm nhất định không dịch chuyển một bước nào, nàng tuyệt đối không dám tiến lên chém rắn, cho dù có bị Khấu Lẫm mắng chết cũng sẽ không đi. Lúc trước ở chùa ngoại thành nàng nhìn thấy người chết cũng không khẩn trương như bây giờ. Chỉ cần nhìn thôi mà nàng đã cảm thấy sởn tóc gáy, thật sự không thể nhìn nổi nữa, nàng nhắm hai mắt lại.

Tay đặt trên chuôi đao, Khấu Lẫm nhìn chằm chằm đám rắn dữ tợn trước mắt, không biết suy nghĩ cái gì.

“Tê tê.” Hắn nghe được động tĩnh bèn quay lại ngước lên tìm kiếm. Một con rắn phun lưỡi ra vào đang chiếm cứ chạc cây phía trên đỉnh đầu “Sở Tiêu”, Tú Xuân đao chợt ra khỏi vỏ, cổ tay Khấu Lẫm vừa lắc một cái liền trả đao về vỏ lần nữa.

Con rắn kia lặng yên không một tiếng động bị chém thành hai đoạn, từ giữa không trung rơi xuống nện trên cánh tay “Sở Tiêu”.

Sở Dao cảm giác cánh tay bị trĩu xuống, vừa hí mắt ra nhìn thì một chút huyết sắc trên mặt còn sót lại cũng bay mất tiêu, nhảy chồm đến ôm eo Khấu Lẫm, áp mặt vào lưng hắn cố khống chế không để kêu thành tiếng.

Khấu Lẫm không hề đề phòng đột nhiên bị “Sở Tiêu” nhào vào sau lưng khiến hắn chúi về phía trước, đang muốn mắng cho một trận lại nhận ra “Sở Tiêu” đang run rẩy như chiếc lá khô rời cành trong gió thu, mày nhíu một chút nhưng để mặc kệ “hắn” túm lấy eo mình.

Sở Dao phải mất một thời gian mới có thể hồi thần, lập tức buông tay lui về phía sau vài bước: “Đại nhân, thực xin lỗi, thuộc hạ sợ nhất là rắn.”

“Ngươi hàng đêm ôm bình máu gà mà lại sợ rắn?” Khấu Lẫm trêu chọc một câu, quay đầu nhìn thấy không chỉ hai tai mà toàn bộ cổ “Sở Tiêu” đều đỏ rực, không khỏi ngẩn ra. Lúc nãy ở trong xe ngựa hắn cảm thấy đây là gã ẻo lả khiến trong lòng hắn toát mồ hôi lạnh, thế nhưng lúc này hắn lại nhìn ra điểm thẹn thùng của nữ nhi làm cho cổ họng hắn phát khô.

Khấu Lẫm một lần nữa kéo lực chú ý về phía chính sự trước mắt.

Ở đây đều là những võ tướng xuất sắc, chỉ trong chốc lát liền chém sạch bầy rắn mà không bị bất luận tổn thương gì. Nhưng trong Hồng Tụ Chiêu có một số nhạc sư và vũ nương coi bộ bị thương nặng, ngất xỉu nằm la liệt.

Chưởng quầy Hồng Tụ Chiêu bị trói dẫn tới, Hạ Bưu tính tình hung bạo giơ chân đá hắn bay ra: “Hứng thú của lão tử đều bị các ngươi xóa sạch!”

“Nơi vùng núi hoang dã như vậy có ổ rắn là chuyện bình thường.” Triệu Khảng Chỉ Huy Sứ Vũ Lâm Vệ lau máu trên thân kiếm, “Lúc trước cũng có lần bị rắn tấn công, còn phải nhờ Ngũ Thành Binh Mã Tư tới vùng phụ cận xử lý ổ rắn.”

“Khấu đại nhân…”

Mọi người vẫn cứ cảm thấy kỳ quặc, nghĩ đến vừa dịp có Cẩm Y Vệ ở đây, không bằng điều tra một chút, lúc này mới phát hiện Khấu Lẫm và Cẩm Y Vệ đã rời khỏi rồi.

*Đăng tại Wattpad by Bà Còm*

Mãi đến khi bỏ đi Sở Dao cũng không gặp Tống Thế Quân và Tạ Tòng Diễm. Tống Thế Quân là chủ nhân của yến khách, xảy ra chuyện ngoài ý muốn như thế mà vẫn không hiện thân, có thể hiểu được vị Tống Thất tiểu thư kia nhất định cũng bị rắn gây thương tích rồi. Sở Dao cũng thấy đàn rắn này xuất hiện quá kỳ quặc — tháng mười trong kinh thành đã lạnh lắm rồi, cũng không phải là mùa để rắn bò ra.

Nhưng Khấu Lẫm hoàn toàn không có ý muốn điều tra vụ này, một khi bình ổn thì lập tức rời đi ngay. Lúc này Khấu Lẫm ngồi trong xe ngựa trông rất vui vẻ thoải mái.

Xe ngựa xuống núi sắp vào thành, bỗng nhiên thanh âm Đoạn Tiểu Giang – người biến mất một đoạn thời gian vừa đuổi theo kịp đội ngũ – truyền vào: “Đại nhân, những nhạc sư kia quả nhiên thiếu một người, người điều khiển rắn tám phần là người này.”

“Tống Thất tiểu thư thế nào?”

“Rắn cắn bị thương mặt.”

“Chỉ bị thương mặt?”

“Trên người có lẽ cũng bị cắn, nhưng phần má trái máu chảy đầm đìa rất dọa người. May mắn thuộc hạ thấy miệng vết thương không bị thâm lại nên rắn không độc, sẽ để lại sẹo mà thôi. Nhưng với tài lực của Quốc công phủ, chỉ cần mua chút bí dược giang hồ thì hai ba năm sau sẹo cũng sẽ tan, không có gì đáng ngại.”

Khấu Lẫm sau khi nghe xong liếc “Sở Tiêu” một cái, cười nói: “Một khắc trước ta còn nói Tống Thất tiểu thư chuẩn bị xuất hiện ở lễ cập kê như là mỹ nhân sáng chói của kinh thành cũng không thua gì muội muội của ngươi, vừa quay đầu một cái thì lễ cập kê cũng không làm được. Sau này nếu có người thắc mắc vì sao Tống Thất tiểu thư luôn mang khăn che mặt, vậy thì câu trả lời chỉ có thể là — bởi vì dung mạo nàng ta quá xấu.”

Sở Dao ngừng thở: “Ý của đại nhân là…”

“Kẻ ái mộ muội muội của ngươi thật đúng là có bản lĩnh.” Khấu Lẫm cách bức màn phân phó Đoạn Tiểu Giang, “Không cần theo vụ này nữa.”

“Chúng ta không điều tra?”

“Không tra.” Khấu Lẫm nhìn móng tay cười lãnh đạm, “Hết thảy chuyện gì có liên quan đến người của Định Quốc Công phủ thì không hề có quan hệ gì với bản quan.”

“Đúng vậy.” Đoạn Tiểu Giang không thắc mắc gì nữa.

*Đăng tại Wattpad by Bà Còm*

Nhìn Khấu Lẫm thanh thản nhắm mắt nghỉ ngơi, tâm thần Sở Dao không yên, hoài nghi chuyện này tám phần là tác phẩm của Tạ Tòng Diễm. Không, là chín phần!

Sở Dao cũng từng nghe qua Tống Thất tiểu thư cực kỳ kiêu ngạo về sự mỹ mạo của mình, thậm chí biết nàng ta từng ở trước mặt người khác chê bai sắc đẹp của Sở Dao mình đây. Vốn dĩ Tạ Tòng Diễm có mối thù diệt môn với Định Quốc Công phủ, trước tiên lôi Tống Thất tiểu thư ra trừng trị là điều hết sức bình thường. Chỉ làm nàng ta bị phá tướng mấy năm, không phải hủy luôn dung nhan của nàng ta thì coi như đã thật nhân từ rồi.

Sở Dao theo bản năng sờ sờ đầu gối, tuy cảm thấy Tống Thất đáng thương nhưng nàng sẽ không ôm trách nhiệm vào người mình, rốt cuộc những việc này đâu phải nàng có thể khống chế. Ngây ngẩn suy nghĩ trong chốc lát, nàng quyết định khi về phải hỏi thẳng Tạ Tòng Diễm trước cái đã rồi mới kết luận sau, không thể mù quáng hoài nghi bất kỳ người nào, vụ án của Vĩnh Bình Bá thế tử đã là ví dụ tốt nhất. Nghĩ thông suốt vấn đề này, nàng bèn nhìn về phía Khấu Lẫm.

Từ khi thân thể bắt đầu dậy thì, nàng nhìn trong ánh mắt của các nam nhân ngắm nàng đều biết rõ ràng chính mình là một mỹ nhân. Nhưng nàng xác thật đã sắp hai mươi rồi, trong vòng quý nữ kinh thành thì nữ nhân tới tuổi này đã làm mẫu thân, người vẫn chưa xuất giá ở độ tuổi của nàng có thể đếm được trên đầu ngón tay. Lúc trước Sở Dao cũng không để ý, tối nay cũng không biết làm sao cứ nhớ tới câu “tuổi lớn chút” của Khấu Lẫm, thật sự khắc vào trong lòng vứt đi không được.

Tâm phiền ý loạn.

*Đăng tại Wattpad by Bà Còm*

Hơn nửa canh giờ sau, Khấu Lẫm bỗng nhiên mở bừng mắt, tiện tay vén rèm lên: “Dừng lại.”

Đoạn Tiểu Giang cưỡi ngựa đi tới bên cửa sổ: “Đại nhân, có chuyện gì vậy?”

Khấu Lẫm nhìn ra ngoài cửa sổ quan sát đám cây cối cứ thong thả giật lùi về phía sau: “Đây không phải đường xuống núi.”

Cẩm Y Vệ đánh xe ngẩn ra: “Sẽ không sai đâu ạ, thuộc hạ quay về theo đường cũ mà.”

“Là đi vòng quanh theo đường cũ.” Khấu Lẫm bước nhanh xuống xe ngựa, “Tiếng côn trùng kêu vang cứ cách một nén nhang không hề thay đổi.”

Sở Dao cũng vội vàng xuống xe, đã qua giờ Tý, ánh trăng bàng bạc xuyên thấu qua hàng cây chiếu xuống, hơi sương lãng đãng vây quanh như lớp bụi mù, không khí tuy có chút quỷ quyệt nhưng ngoại trừ tiếng côn trùng kêu vang ngẫu nhiên lọt vào tai, không thấy có chút nào khả nghi.

Đoạn Tiểu Giang phi thân lên đáp xuống ngọn cây, đưa mắt nhìn xung quanh đánh giá, kinh ngạc nói: “Đại nhân, xác thật có vấn đề, chung quanh chúng ta là vách núi, đường xuống núi là một vòng xoắn ốc.”

Khấu Lẫm kinh ngạc: “Vách núi? Ngọn núi thấp ngoài thành này tuy lớn nhưng cực kỳ bằng phẳng, sao lại có vực sâu được?”

“Hay là có quỷ?” Viên Thiếu Cẩn xoay người xuống ngựa, nhích lại gần bên cạnh Khấu Lẫm, sắc mặt không quá đẹp, “Nghe nói năm xưa thiết kỵ Bắc Nguyên đánh vào kinh thành, ngọn núi này từng là bãi chiến trường đẫm máu, chôn vùi không biết bao nhiêu người.”

“Ngược lại bản quan thật hy vọng là quỷ quấy phá.” Khấu Lẫm cười lạnh một tiếng, cố ý liếc nhìn “Sở Tiêu” đang ngửa đầu nhìn chằm chằm một cây cổ thụ không chớp mắt, sắc mặt vẫn bình thường, xem ra là sợ rắn chứ không không sợ quỷ.

Đoạn Tiểu Giang phi thân xuống đất, biểu tình hiếm khi nghiêm trọng: “Coi bộ đây là trận pháp kỳ môn độn giáp, không biết là vì đối phó chúng ta hay đối phó với vị thủ lĩnh Vệ quân nào đó có mặt trong Hồng Tụ Chiêu hôm nay nhưng lại bị chúng ta vào nhầm.”

(Kỳ môn độn giáp: là một loại thuật số tử vi kỳ bí và chứa đựng nhiều biến ảo)

Khấu Lẫm trầm mặc nhìn quanh bốn phía.

“Sở Tiêu” do dự nói: “Đại nhân, thuộc hạ phát hiện, sau khi nhìn chằm chằm đám cây cối này một hồi lâu, đột nhiên sẽ xuất hiện cảm giác vặn vẹo. Thuộc hạ cho rằng đây không phải trận pháp bình thường, mà là ảo thuật Đông Doanh, cũng dựa trên kỳ môn độn giáp như của chúng ta…”

(Ảo thuật Đông Doanh: là một chiêu thuật của ninja, sử dụng khí công gây ảnh hưởng đến hệ thần kinh của đối thủ để tạo ra ảo giác)

“Ngươi còn biết ảo thuật Đông Doanh?” Khấu Lẫm cũng đã phán đoán được rồi, nhưng chưa kịp nói ra đã bị “Sở Tiêu” đoạt trước, “Đệ nhất tài tử quả nhiên danh bất hư truyền.”

Viên Thiếu Cẩn lập tức đen mặt, không phục chỉ ra: “Trong sách không có mấy thứ này, là tên tiểu tử cà chớn Ngu Thanh đã dạy hắn.”

Đây là lời thật, Ngu Thanh tinh thông kỳ môn độn giáp, Sở Dao học từ hắn.

Ngu gia quân đóng giữ ở Phúc Kiến, hàng năm giao chiến với giặc Oa, vì thế chủ soái của Ngu gia đều nhất định phải học qua nhẫn thuật và ảo thuật của Đông Doanh.

(Nhẫn thuật Đông Doanh: sử dụng khí công, ý chí và khổ luyện để khiến ninja có thể làm những việc phi thường)

Khi còn niên thiếu Sở Dao một lòng muốn gả cho Ngu Thanh nên đặc biệt chú ý về kỳ môn độn giáp, nghĩ sau này gả vào Ngu gia có thể giúp đỡ lúc cần.

“Đại nhân, chúng ta phải mau chóng bài trừ ảo trận đi ra ngoài.” “Sở Tiêu” ôm quyền, lo lắng sốt ruột chỉ ra, “Nếu bị vây lâu trong trận pháp sẽ xuất hiện ảo giác, dần dần không còn điều kiển được tâm trí, một khi địch nhân tấn công thì chúng ta không hề còn sức đánh trả.”

Đoạn Tiểu Giang bó tay nhìn về phía Khấu Lẫm: “Nếu Lục Thiên Cơ ở đây thì tốt rồi. Đại nhân, thuộc hạ không biết những thứ này.”

“Bản quan cũng không biết.” Khấu Lẫm chậm rì rì cười cười, “Gần đây bản quan nhận được tin, nói Ngu Thanh tự mình nhập kinh tặng lễ tới Viên Thủ phủ.”

Đầu ngón tay Sở Dao nhẹ run.

“Đại nhân, không có bằng chứng không thể nói bậy đâu ạ.” Viên Thiếu Cẩn trừng mắt lườm Khấu Lẫm một cái, số tiền này bị Khấu Lẫm phỗng tay trên khiến cho cha hắn uất giận mắng cả đêm, hiện giờ lại còn bị hắt chậu nước bẩn.

Khấu Lẫm bứt một chiếc lá kẹp ở hai ngón tay: “Bản quan chưa bao giờ kết oán với người Oa, vậy thì vì sao người Oa lại đến gây chuyện với bản quan?”

Đúng vậy, người Oa khi không lại muốn chọc vào ôn thần Khấu Lẫm, bộ ngại chết không đủ mau hay sao?

Sở Dao rũ mắt ngẫm nghĩ, sau khi suy nghĩ thật cẩn thận, mí mắt giựt lên — — Ngu gia quân vẫn luôn là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt của Đông Doanh quốc, bọn chúng biết được Ngu Thanh rời khỏi Phúc Kiến thì dĩ nhiên sẽ phái cao thủ ám sát. Mà Ngu Thanh cũng không phải “đèn cạn dầu”, bọn chúng một đường đuổi theo coi bộ ngay cả bóng dáng của Ngu Thanh cũng không thấy, vì thế mới đem đầu mâu chuyển hướng chĩa về phía ca ca, mượn ca ca bức bách Ngu Thanh hiện thân? Mà lúc này Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ cũng đang có mặt, nếu Ngu Thanh dám hiện thân, không bị bọn chúng tóm được thì cũng sẽ bị Khấu Lẫm bắt lấy hoặc là báo cho Thánh thượng. Khấu Lẫm lợi hại như vậy, sao lại không biết làm thế nào bài trừ ảo trận, chắc hẳn là hắn đang chờ xem Ngu Thanh có thể xuất hiện hay không.

Suy đoán này của Sở Dao thật ra đã nghĩ oan cho Khấu Lẫm. Sở Dao không biết vụ Khấu Lẫm đã thu quà của Ngu Thanh, cho nên Khấu Lẫm thật sự không hề muốn tính toán bắt Ngu Thanh. Hơn nữa, Khấu Lẫm thật sự chưa hề nghiên cứu ảo thuật Đông Doanh, không hề biết cách phá giải như thế nào. Nhưng nếu cứ đứng chờ Ngu Thanh ra tay cứu giúp cũng không tránh khỏi quá mất mặt, bèn cố ý bày ra bộ điệu “Ta biết nhưng ta không thèm nói ra, ta muốn nhìn xem Ngu Thanh có thể hiện thân hay không”.

Nếu thật sự Ngu Thanh bám theo âm thầm bảo hộ Sở Tiêu, chắc hẳn sẽ xuất hiện, bởi vì hắn biết Khấu Lẫm sẽ không bắt hắn, Viên Thiếu Cẩn càng không thể tố giác hắn.

Quả nhiên, trong màn đêm yên tĩnh có thanh âm trong trẻo đột ngột vang lên, dưới sự ảnh hưởng của ảo thuật khiến cho giọng nói có vẻ gần sát bên người nhưng lại xa tận thiên nhai

– – — “Sở Đại ngốc tử? Có thể nghe ta nói hay không?”

Sở Dao nghe thấy thanh âm quen thuộc này, trong lòng vừa mừng lại vừa lo.

Khấu Lẫm âm thầm nhẹ nhàng thở ra: “Ngu Thiếu soái.”

– – — “Khấu Chỉ Huy Sứ.”

Sở Dao không biết nội tình của vụ “Tặng lễ”, trong lòng hoảng hốt: “Ngu Thanh, ngươi tới đây làm gì!”

– – — “Trước tiên không bàn về chuyện này, Sở Đại, theo ta phân tích, các vị đã nhập vào trận ảo thuật tên là ‘Mục trận”.”

Sở Dao nhíu mày thật sâu: “Mục? Đồ hình đánh vào thị giác?”

– – — “Đúng vậy, trong vòng một canh giờ, các vị sẽ hoàn toàn bị trận đồ điều khiển, đồ hình kia đánh sâu vào thị giác của các vị. ‘Mục trận” nếu nhìn bề ngoài thì chỉ là một trận đồ rất đơn thuần không có bất luận nguy hiểm gì, nhưng nếu trước khi các vị xuống núi mà nhìn thấy chủ trận làm chất xúc tác do đối phương thiết trí…”

Viên Thiếu Cẩn hoảng hốt bật lên: “Chủ trận là rắn?”

“Sở Tiêu” lắc đầu: “Không phải rắn, những con rắn màu sắc quá đơn điệu, ‘Mục trận’ sẽ sử dụng hoa văn cực kỳ phức tạp và rực rỡ để trong lúc vô ý thức nhập vào trong đầu làm chất xúc tác. Chờ khi chúng ta tiến vào trận đồ thì phối hợp với hiệu quả của trận pháp để ảnh hưởng đến tư duy trong đầu chúng ta, khiến chúng ta sẽ như người say rượu không cách gì giữ thăng bằng, không ngừng đi vòng tròn ở trong trận, cứ mãi vòng đi vòng lại không tìm được đường thẳng.”

“Hoa văn phức tạp và rực rỡ?” Đoạn Tiểu Giang không nghĩ ra được, “Rường cột của Hồng Tụ Chiêu đều chạm trổ, còn có chỗ nào phức tạp hơn thì thật không dễ tìm.”

– – — “Đồ hình không phải là thứ nguyên bản đã tồn tại ở Hồng Tụ Chiêu mà phải là thứ mới được sắp đặt. Sở Đại, lúc ngươi bắt đầu tiến vào Hồng Tụ Chiêu, có phát hiện ra những thứ bày biện bố trí gì khiến ngươi cảm thấy không hợp với chỉnh thể?”

“Không hợp?” Sở Dao cẩn thận hồi tưởng — — Từ lúc bước xuống xe ngựa thì lọt vào trong tầm mắt trước tiên chính là một tòa môn lâu cao ngất, sau đó tiến vào phòng yến khách của Hồng Tụ Chiêu, xem các vũ cơ Tây Vực biểu diễn…

Khấu Lẫm nãy giờ chưa hé môi lại nhướng mày lên, hắn đã đoán được.

Còn Sở Dao và Viên Thiếu Cẩn gần như trăm miệng một lời: “Là cái trống!”

Chính là cái trống to dựng phía trên hồ nước mà vũ cơ đứng trên mặt trống để múa, bản thân cái trống không có vấn đề, có vấn đề chính là trên mặt trống vẽ hoa văn mẫu đơn, màu sắc cực kỳ rực rỡ.

Lúc ấy ánh mắt Sở Dao đã bị hấp dẫn bởi mặt trống, hiện tại nghĩ lại cảm thấy rất quái dị, hoa văn kia không hề liên quan gì đến vũ đạo của Tây Vực.

“Trống?” Đoạn Tiểu Giang suy nghĩ nửa ngày mới nhớ ra, “Trước đó ta không vào đại sảnh tham gia yến hội, nhưng sau khi náo động vụ rắn xuất hiện, cả đám chúng ta mới đi theo đại nhân cùng vào, chẳng qua chỉ liếc mắt nhìn một cái mà thôi. Tuy nhiên, mặt trống kia xác thật vô cùng hấp dẫn ánh mắt.”

Tất cả các Cẩm Y Vệ đồng loạt gật đầu, đều cảm thấy đúng là sau khi bọn họ tiến vào cũng đều chú ý mặt trống kia.

– – — “ Là cái trống trong Hồng Tụ Chiêu sao? Ta đi trước xem xét một chút, các vị cố giữ vững tinh thần…”

“Ngu Thiếu soái,” Không đợi Ngu Thanh nói dứt câu, Khấu Lẫm lạnh giọng ngăn lại, “Nơi này không phải là chuyện của ngươi, mau chóng về lại Phúc Kiến, rời xa Hồng Tụ Chiêu rời xa kinh thành, bằng không tội danh mưu hại Tống Thất tiểu thư này sẽ chụp trên lưng ngươi. Vốn dĩ tội tự mình hồi kinh còn có thể được cứu, nhưng nếu chọc phải Định Quốc Công thì ngươi chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.”

“Không sai, Ngu Thanh ngươi đi mau.”

Khấu Lẫm vừa nói xong thì Sở Dao cũng đã nghĩ ra, mồ hôi lạnh toát đầy người — — vụ có rắn xuất hiện trong Hồng Tụ Chiêu không phải hướng về Tống Thất tiểu thư mà chính là hướng về phía Ngu Thanh!

Ở cửa Hoàng cung khi Tống Thế Quân mời Khấu Lẫm dự tiệc, kẻ sau màn nhìn thấy Khấu Lẫm mang theo “Sở Tiêu” cùng đi, bèn ngay lập tức phác thảo ra kế hoạch này, muốn mượn “Sở Tiêu” để dẫn dụ Ngu Thanh lộ mặt. Kẻ bí ẩn đã biến mặt trống của Hồng Tụ Chiêu thành chủ trận, nhưng khi thấy Khấu Lẫm không đưa hết thảy thủ hạ tiến vào nên mới dùng rắn để dẫn dụ toàn bộ Cẩm Y Vệ đi vào. Thậm chí Tống Thất tiểu thư đang ở Hồng Tụ Chiêu có khả năng cũng bị kẻ bí ẩn đưa vào kế hoạch, vừa lúc giá họa cho Ngu Thanh. Sở dĩ không gây ra mạng người vì sợ Khấu Lẫm lưu lại để tra rõ. Biết Khấu Lẫm và Định Quốc Công phủ có xích mích, nhất định Khấu Lẫm sẽ không thèm để ý ra xét vụ thương tích không đáng kể này mà sẽ bỏ đi, như vậy mới có thể tiến vào ảo trận bọn chúng đã thiết lập trước đó. Khi bị kẹt trong ảo trận thì Ngu Thanh đang bám theo bảo vệ Sở Tiêu nhất định sẽ ra tay cứu giúp, dĩ nhiên muốn quay lại Hồng Tụ Chiêu để xem xét chủ trận mẫu đơn trên mặt trống rồi nghiên cứu phương pháp phá trận, tất nhiên sẽ lọt vào thiên la địa võng. Tự mình hồi kinh, mưu hại Tống Thất tiểu thư, chẳng phải ngay cả thần tiên cũng không cứu nổi Ngu Thanh?

Ngắn ngủn trong vòng mấy canh giờ mà kẻ bí ẩn đã nghĩ ra kế hoạch rồi bắt tay vào thực hiện, tính toán từng ly từng chút không lọt ra một giọt nước, đây phải là một thế lực khổng lồ đến độ nào?

Tóm lại, tuyệt đối không phải đơn giản chỉ là giặc Oa muốn ám sát Ngu Thanh mà có thể làm được, xem xét theo tác phong hành sự, gần như là giống với kẻ sau màn trong vụ mưu hại Sở Tiêu.

Sở Dao vắt hết óc cũng không nghĩ ra, cả hai vụ mưu hại hợp lại đã chứng tỏ đây không phải vì nguyên nhân ca ca trong lúc vô ý đắc tội người nào, mà phải là người cả ca ca và Ngu Thanh cùng nhau đắc tội, khiến cho đối phương nhất định phải tìm cách giết chết cả hai.

Nhưng từ khi Ngu Thanh đi Phúc Kiến, hai người đã hơn bốn năm chưa từng gặp lại, vậy thì làm sao có thể chọc phải thị phi?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN